Chương 35
Kỳ nghỉ diễn ra êm ả hơn tôi tưởng. Tôi chỉ sang chơi ở nhà Ngân một ngày còn lại chỉ ở nhà nằm hết đọc truyện lại xem TV. Bây giờ mới nhận ra công nhận Hạ Anh nói đúng, nghỉ lễ càng ngày càng nhạt nhẽo dần đi, thà đi học ngồi lườm nguýt nhau còn hơn. Mà nhắc đến Hạ Anh lại làm tôi nhớ đến thái độ của nó đối với tôi dạo gần đây. Tôi cứ nghĩ tình trạng mối quan hệ sẽ được cải thiện đáng kể từ sau buổi đi bắt chuột hồi đầu kỳ thế mà sau ngày nhà giáo, thái độ nó lại quay ngoắt lại luôn, đến là điên cái đầu. Tôi vốn dĩ từ trước đã thắc mắc ngay không hiểu mình từng đắc tội gì không rồi, càng ngày câu hỏi "tại sao" của tôi nó càng lớn dần. Ban đầu còn bỏ mặc nhưng dạo gần đây tôi lại để tâm hơn đến lạ lùng...
Sau Tết chúng tôi đi học lại bình thường. Một vài tên có cái Tết ăn chơi đã đời thì thể hiện thái độ ra mặt, bất mãn sau khi đi học. Đúng như dự đoán, ngay tiết đầu tiên cô chủ nhiệm thay đổi chỗ ngồi. Hạ Anh ngồi ngẩn ngơ một hồi, quay sang nhìn tôi với ý nghĩ "sao chuyện này tớ không biết?". Tôi nhún vai "sao tớ biết được". Tôi với nó trao đổi bằng ánh mắt một hồi thì nghe thấy cô xướng tên Hạ Anh lên. Nó giật thót mình rồi quay sang nhìn tôi trân trân, chậm rãi hết mức cất từng món đồ nó đã lôi ra để trên bàn. Cô chủ nhiệm mất dần kiên nhẫn, gõ gõ mặt bàn thúc giục. Thế là nó được chuyển lên bàn đầu tiên, tuy nhiên vẫn được ngồi gần cửa sổ đúng như ước nguyện của nó. Tôi khấp khởi mừng thầm vì lại được ngồi bàn này của mình. Chưa kịp xua tan suy nghĩ đấy thì đến lượt tên tôi được xướng lên. Hạ Anh quay phắt lại nhìn theo hướng tôi di chuyển ra bàn cuối cùng dãy ngoài cùng. Tôi đã từng ước ao được tránh xa nó, cuối cùng đã được toại nguyện, khoảng cách xa nhất lớp học luôn. Một đứa bàn đầu dãy trong cùng, đứa lại bàn cuối dãy ngoài cùng, tình thế chia cắt khó mà cưỡng lại được. Tôi cứ nghĩ sẽ hả hê lắm, cuối cùng tôi lại cảm thấy có chút hụt hẫng khó tả, tôi cảm giác nó nhìn tôi cũng có chút nuối tiếc.
Tôi được xếp ngồi cạnh Huyền-cô bạn cũng đeo kính cận như tôi. Huyền hơi đậm người, không cao lắm đâm ra mùa này nhìn cậu ấy như gấu bông. Lực học của Huyền cũng khá ổn, tính tình lại trầm ngâm, có vẻ sẽ là bạn cùng bàn yên tĩnh.
-tớ xin cô được ngồi cạnh cậu để kèm thêm môn Hoá, cậu không phiền chứ - cậu ấy trình bày dài dòng.
-không đâu, bạn cùng lớp mà. Phiền gì đâu. Cậu đừng quá khách sáo như thế - tôi đáp.
Huyền cười khách sáo, khẽ nâng giọng kính trong suốt lên rồi lại cắm mặt vào đọc mấy quyển sách nâng cao. Lớp tôi không phải 100% đều là học sinh học chuyên khối Tự Nhiên. có nhiều thành phần do bố mẹ quen biết nhiều, nhà có điều kiện nên những ông tướng con được ngồi lớp A là chuyện vặt. bên cạnh đó ngoài những con người tự lực cánh sinh ra thì còn những người học tài thi phận, đợt thi đầu vào điểm đột nhiên cao chót vót thế là được ngồi lớp A ngon lành. vậy nên việc chuyển chỗ để kèm cặp này là điều tất yếu kiểu gì cũng sẽ xảy đến.
bạn cùng bàn của tôi thì khá ổn rồi, còn bạn cùng bàn mới của Hạ Anh thì là một thằng con trai. thằng này thì đúng là loại đầu tiên mà tôi vừa nêu trên. Bố nó là chủ tịch tỉnh hẳn hoi, thế cho nên nó cũng nào cũng ra vẻ ngạo nghễ. nhà thì có điều kiện đấy nhưng đối xử với anh em bạn bè trong lớp thì luôn tính toán thiệt hơn từng đồng từng cắc một, đã thế nó còn có vẻ khinh thường những ai điều kiện gia đình không tương xứng với nó nữa chứ, đâm ra nó ít được lòng người khác, nói đúng hơn là chẳng ai ưa cả. nhưng giây phút này tôi lại thấy tội cho nó, vì gặp phải bà chằn Hạ anh, chắc là sau học kỳ này nó sẽ thân tàn ma dại mất…
mấy ngày đầu tiên mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ bình thường, nhưng càng về sau tôi đều cảm thấy mọi chuyện không còn như bình thường được nữa. Huyền là một người quá yên tĩnh, tuy nói là xin ngồi cạnh tôi để học kèm Hóa nhưng trừ lần nói chuyện khi chuyển chỗ ra còn lại thì hai đứa chưa hề nói với nhau nửa lời nào khác cả. không chỉ kiệm lời mà Huyền còn yên tĩnh đến mức hiếm khi tạo ra nhiều tiếng động nào khác, chẳng bù Hạ Anh. mỗi khi tôi có ý định ngủ trộm thì nó khua khoắng đủ thứ, hết rơi cái này lại tìm cái kia. bây giờ thì thành thói quen, lúc nào định gục mặt ngủ thì cứ đợi mãi tiếng hộp bút rơi chát chúa, mãi mà không thấy, thế là tỉnh ngủ. từ đó tôi với Hạ Anh ít nói chuyện với nhau hơn hẳn, tất nhiên là thế rồi. ngoại trừ có việc gì liên quan thì nó mới gọi tôi nhờ giúp, không còn những giờ học thậm thụt bàn tán với nhau nữa…
tôi cũng cố để không để ý tới chuyện này nữa, nhưng trong lòng có thứ gì đó như đè nén lồng ngực. bản thân tôi còn không thể gọi cảm xúc này thành lời, ngày qua ngày cứ cảm thấy nhạt nhẽo như nhau.
thỉnh thoảng có vài lần, khi đang nghe giảng. tôi vô tình đánh mắt ra hướng nó ngồi, chỉ là vô tình thôi vì nó ngồi trước tôi mà, nếu nó mà có quay xuống bàn dưới thì kiểu gì tôi cũng bắt gặp ánh mắt nó cũng đang nhìn về phía này. lần nào cũng vậy, nó quay phắt mặt đi luôn. nó luôn thả tóc, lúc nào cũng thả tóc. mỗi lần nó quay phắt đầu đi thì tóc nó đều đánh vào mặt thằng Tuấn ngồi cạnh. khác hẳn với tôi mỗi khi bị tóc nó đánh vào mặt đến là rát, tôi đều lầm bầm khó chịu với nó thì thằng Tuấn lại chẳng hề tỏ bất cứ thái độ nào cả, lần nào nó cũng ghé sát mặt Hạ Anh thì thầm điều gì đó, rồi hai đứa cười tít mắt lên với nhau, tự dưng thấy ngứa mắt không chịu được. tôi chỉ đơn giản là thấy ngứa mắt vì sao nó đối với tôi lại luôn cau có khó chịu còn với người khác lại nhẹ nhàng thế. tôi nghĩ lung tung rồi buột miệng “con dở hơi, đồ Củ Hành thần kinh chập mạch”. Huyền ngồi cạnh giật thót mình, quay sang nhìn tôi. tôi rối rít giải thích là không phải đang ám chỉ cậu đấy thì cậu ta mới lại quay đi không để ý đến tôi nữa. nếu đây mà là Hạ Anh thì không cần biết tôi ám chỉ đứa nào kiểu gì tôi cũng bị nó cấu cho một cái rồi lèo nhèo hỏi bằng được đứa nào vô phúc bị tôi rủa thầm thế cho mà xem. tôi lại so sánh hai người với nhau rồi, bực mình thật.
nhắc đến thằng Tuấn, nó chẳng chơi với ai trong lớp này cả, nó chỉ chơi với bọn lớp khác - những đứa mà nó coi là xứng tầm. tôi cũng ít khi thấy nó nói chuyện với con gái trong lớp thế mà lại cứ le ve cạnh Hạ Anh suốt ngày như chó con vậy, rõ ràng có ý đồ không tốt. cứ để ý những lần nói chuyện lúc nào nó cũng ghé sát mặt vào nói thì biết, nói chuyện bình thường có chết ai đâu. nhiều lần Hạ Anh nó cũng khẽ giật mình khi thằng Tuấn bất chợt ngó sang thì thầm, nhưng nó vẫn cười xuề xòa… con gái con đứa gì mà hồn nhiên không chịu được, đồ dở hơi.
có vài lần tôi đi vào nhà vệ sinh, bắt gặp thằng Tuấn cùng mấy thằng bạn của nó đứng bàn tán to mồm về mấy đứa con gái trong khối. không chỉ soi mói mà chúng nó còn dùng rất nhiều từ ngữ thô thiển khi nói về những người khác, nghe ngứa tai nhưng đều phải mặc kệ. thằng Lâm nói cũng gặp chuyện tương tự như thế, có mấy lần còn suýt thì đánh nhau.
hôm nay lại đến phiên tôi trực nhật. ra chơi tôi đi giặt khăn lau bảng hộ Huyền vì cậu ấy kêu đau bụng. đang vắt khăn thì tôi nghe thấy tiếng người đang nói chuyện ở bên trong, nghe một hồi thì nhận ra giọng thằng Tuấn. nghe thấy giọng nó là tôi đã không muốn nghe rồi nên quay lưng bỏ vào lớp. đang đi đến cửa thì tôi nghe thấy nó nhắc đến Hạ Anh.
-con lớp trưởng lớp tao á? à ừ con đấy được, gái thành phố, vừa trắng xinh lại học giỏi - nó nói.
-ngon thế sao không cưa đi - giọng khác hỏi.
-con này không dễ ăn thế đâu, nhưng chắc nó chưa thấy tiền của tao, haha - nó phá lên cười.
-cho em nó vài con gấu thì đổ ầm ầm - thằng bên cạnh cũng cười góp theo.
-ngồi cạnh nó thích lắm, lúc nào cũng ngửi thấy mùi thơm. có mấy lần tao lấy cớ hỏi bài ghé sát vào mặt nó nhưng nó phản ứng nhanh quá toàn tránh được. đợi mấy hôm nữa ông già tao đi công tác về bơm cho ít tiền, đưa em nó đi chơi đi ăn cái là sẵn sàng nằm ngửa ra ngay...
giọng nói của nó từng câu từng chữ sặc mùi Sở Khanh khốn nạn. chẳng biết từ bao giờ mà tôi đã vò nhàu nhĩ cái khăn lau bảng rồi xé toạc nó ra. nó vừa dứt câu thì tôi đã thấy nóng bừng mặt, không nghĩ ngợi gì nhiều lao vào trong túm cổ nó ra ngoài. nó ở thế bị động nên ngã dúi về phía trước, lăn đùng ra sàn nhà ẩm ướt. khi kịp định thần lại, nó chửi thề một câu thì lĩnh trọn nắm đấm của tôi. nó vẫn chửi, vẫn dọa dẫm nhưng tôi vẫn cứ bỏ ngoài tai.
-mày vừa nói gì mày nói lại xem, mày vừa nói ai nói lại tao nghe xem! - tôi gào lên.
-thằng chó này liên quan đến nhà mày à? - nó chửi - mày có ngon thì mày đi mà giữ con người yêu của mày đi cẩn thận tao ăn trước đấy - nó nói giọng điệu thách thức.
nhắc đến Hạ Anh bằng những từ ngữ không hay tôi đã thấy nóng mặt, nó lại còn lôi cả Ngân vào. tôi mất hết hẳn kiềm chế và kiên nhẫn, đấm túi bụi vào mặt của nó. nó ngay từ đầu đã ở thế bất lợi nên không thể kháng cự lại, chỉ luôn mồm chửi bới, dọa dẫm.
nghe thấy nhiều tiếng cãi vã, cả lớp nhào ra xem có chuyện gì xảy ra, cả các lớp khác nữa. bất chợt tôi thấy đau điếng phía sau gáy, ngã nhào xuống, choáng váng. thằng vừa nãy đứng cùng thằng Tuấn chạy đi gọi thêm vài thằng khác, có cả những thằng học khóa trên. chúng nó chẳng cần biết đầu đuôi thế nào chỉ nhảy vào đấm đá túi bụi. thằng Tuấn lồm cồm bò dậy, tuy bị đấm cho hoa mắt chóng mặt nhưng nó vẫn không ngừng chửi bới, nhào vào đấm thẳng vào mặt tôi mấy cái liền. cái kính vỡ tan, những mảnh kính vỡ găm vào da thịt đau buốt. tôi không thể chống đỡ lại được, bất lực kháng cự yếu ớt. bên ngoài cũng không ai dám can ngăn, một vài người chạy đi gọi bảo vệ. lát sau, hai chú bảo vệ chạy đến, cầm gậy khua lung tung. bọn kia chạy toán loạn, thằng nào không chạy kịp thì bị bắt lên phòng giám hiệu.
tai tôi ù đi, mắt cũng nhòe nhoẹt không nhìn thấy gì, toàn thân đau đến nỗi mất cảm giác. chỉ cảm giác thấy lồng ngực vẫn phập phồng…
chiều muộn tôi mới tỉnh lại, chắc vì cú đánh trời giáng vào sau gáy, may mà còn sống để mà nghĩ lại được. khi mở mắt ra người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ. mẹ đang khóc, thấy tôi tỉnh dậy thì đứng bật dậy lại gần.
-con có đau nhiều không? con cảm thấy thế nào rồi? sao mà mày lại dại thế? từ trước đến giờ có bao giờ động tay động chân với ai đâu.
mẹ hỏi liên hồi, tôi chỉ khẽ lắc khẽ gật, không hề muốn mở mồm. bên cạnh còn có thằng Lâm, thằng Kiệt và Ngân nữa.
-bọn kia đang bị xử lý ở trường, bố mày đang ở trường đấy - thằng Lâm nói.
Ngân cố gắng thuyết phục mẹ tôi về nhà trước, lát vào sau cũng được, về còn trông cái Bống nữa. dùng dằng một hồi mẹ tôi mới chịu đồng ý, nhờ mấy đứa để mắt đến tôi một lúc. mẹ lại gần nói tôi nghỉ ngơi rồi về nhà.
mẹ đi rồi tôi cố gượng ngồi dậy, thấy đau buốt khắp người, tay phải bị bó bột cứng ngắc. hóa ra là gãy tay rồi. thằng Kiệt có việc phải về sớm nên chỉ còn tôi, Lâm và Ngân. thằng Lâm ngồi thì luôn mồm chửi, chửi cả tôi lẫn lũ khốn nạn kia. nó chẳng ngại văng tục trước mặt Ngân, mà có khi Ngân chẳng để ý. Ngân bặm môi cấu tôi một cái rõ đau vào hông.
-sao cậu lại hành hung cả bệnh nhân thế? - tôi đau co rúm người lại, đáp.
-cậu xem bộ dạng của cậu đi - Ngân nói, giọng có phần hơi lạc đi - bây giờ có khi cậu còn chả nhìn rõ tớ nữa là.
công nhận tôi không nhìn rõ vì kính vỡ rồi, nếu rõ thì tôi đã nhận ra Ngân đang khóc. tôi thấy ân hận vì khiến nhiều người lo lắng, nhưng sự việc lúc đấy không thể trách tôi được. ai ở trong trường hợp đấy cũng đều rất bất mãn mà thôi.
-nói tớ nghe xem có chuyện gì xảy ra? - Ngân hỏi.
-chúng nó…-tôi ngập ngừng - chúng nó bàn tán về Hạ Anh, cả về cậu nữa. đều là dùng những lời không hay. tớ thấy khó chịu, đúng hơn là không thể chịu nổi.
-cậu là đồ điên - Ngân nói rồi lại tiếp tục cấu một cái nữa.
-tớ đang đau sắp chết đây, nín đi - tôi đáp - tớ bảo vệ cậu cơ mà. - tôi cười méo mó.
-tớ không thèm, bảo vệ kiểu này có ngày chưa bảo vệ được đã chết rồi ý.
đứa đau thì cười, đứa lành thì khóc, đúng là cảnh tượng hài hước.
bất chợt cửa phòng bệnh mở tung ra, Hạ Anh hùng hổ chạy vào, mặt đằm đằm sát khí.
-Hoàng Tùng! - nó gọi tên đầy đủ của tôi - cậu xem cách cậu hành xử này, khi không sao lại đánh người vô cớ thế?
-ơ không phải thế đâu, tớ biết tính nó mà - thằng Lâm thanh minh.
-cậu im đi, tớ không hỏi cậu - nó quay ngoắt sang nạt nộ, thằng Lâm xanh mặt đứng lên đi sang ngồi cạnh Ngân.
-cậu thì biết gì, về đi - tôi đáp yếu ớt.
-không biết nhưng mà tớ có trách nhiệm, tớ là lớp trưởng, tớ sẽ bị kỉ luật cậu hiểu không? - nó gào lên bên tai tôi.
-ồn ào quá, cậu về đi - tôi vẫn đáp điềm tĩnh.
-mặc xác cậu, nhưng đừng để tôi bị kỉ luật thay cho hành động vô tổ chức của các cậu - nó vẫn không ngừng nói như thể gào lên.
-à, thế ra cậu chỉ sợ bị liên lụy, sợ bị kỉ luật thôi à? - tôi quay sang, cười đáp với nó.
-Tùng, thôi đi - Ngân nhíu mày, nói.
-cậu kệ đi - Hạ Anh nói với Ngân - phải, tôi sợ bị liên lụy, vì tôi có liên quan gì đâu mà lại phải gánh vác trách nhiệm cho hai người ngông cuồng các cậu?
-Hạ Anh sự việc không đúng như cậu nghĩ đâu… - Ngân nói.
-Ngân - tôi ngắt lời - cậu biết vì ai mà tôi phải làm thế này không? - tôi cố ngồi thẳng dậy, đáp rõ ràng nhất có thể? - tôi vì cậu đấy. khi thấy cậu bị bọn nó bàn tán mổ xẻ, nói những điều khốn nạn tôi lại không thể kiềm chế được. vì cậu mà lao vào đánh nhau như thằng điên vậy… - tôi đáp chua chát, Hạ Anh sững người lại, khẩu hình cũng cứng đờ - à rồi cậu không khiến tôi. biết trước cậu là con người vô lí tàn nhẫn như này tôi thà cứ để mặc cho bọn nó coi cậu là loại con gái dễ dãi, vớ vẩn, kệ bọn nó muốn bàn ra tán vào bao nhiêu thì tùy. giờ tôi hiểu rồi. cậu đi về đi.
-tớ… - nó ngập ngừng thốt không thành lời.
tôi hoàn toàn không muốn nghe bất cứ điều gì nữa, tôi bắt đầu thấy công sức của mình bị chà đạp một cách vô lí.
-cậu cút về đi - tôi nói rành mạch từng chữ.
Hạ Anh quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
-Tùng!- Ngân quát lên với tôi rồi chạy theo Hạ Anh.
thằng Lâm ngồi cạnh há hốc mồm, lẩm bẩm “giống phim tình yêu trên TV quá mày” rồi im lặng ngồi nhìn tôi.
tôi nằm vật xuống, lấy tay trái kéo chăn chùm kín đầu.
-mày cũng về đi - tôi nói với thằng Lâm.
nó ậm ừ rồi cũng đứng lên đi về.
tôi cảm thấy muôn phần mệt mỏi, cụm dây thần kinh bên ngực trái cứ nhói từng hồi. tuy không đau như vết thương bên ngoài nhưng nó lại đè nén khó chịu không thể tả thành lời. tôi đã làm gì thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top