Chương 33

Sáng hôm sau đến lớp, ngay tiết đầu của cô chủ nhiệm, cô công bố ngay kết quả bài thi loại hôm qua. đứa nào đứa nấy cũng bàng hoàng vì chưa chuẩn bị tinh thần kịp. con nhóc ngồi cạnh tôi vẫn giữ vững khuôn mặt như sương, ngồi thẳng lưng, những ngón tay mảnh mai đan vào nhau đôi khi lại gõ nhịp nhịp xuống mặt bàn.

Cô xướng tên nó đầu tiên, khuôn mặt nó bỗng chốc đông cứng lại thấy rõ, ngón tay cũng thôi nhịp nhịp trên mặt bàn, thay vào đó là vô thức vặn vẹo nhau.

-Hạ Anh - cô đánh mắt ra hướng bàn tôi  ngồi - Toán 10 Văn 9 Tiếng Anh 10 - cô nở một nụ cười thể hiện rõ sự hài lòng với nó.

bỗng chốc đồng loạt cả lớp nhìn thẳng vào nó - tôi cũng không ngoại lệ, cứ thế há hốc mồm ra nhìn nó như thể đang ngắm nhìn một sinh vật lạ. khuôn mặt căng thẳng của nó tan biến đi ngay lập tức. hai gò má bắt đầu ửng đỏ lên, rõ ràng là đang kìm nén điệu cười sung sướng đây mà. nó liếc sang bên tôi, nói bằng giọng lí nhí vừa đủ nghe:

-ngậm mồm vào đi Tùng… - nó cố giữ khuôn mặt điềm tĩnh nhưng trong giọng điệu không thể che giấu được nét vui sướng.

tôi phân vân trong đầu tự hỏi không biết nó có ăn thêm gì khác không mà môn nào cũng đứng vững như vậy được trong khi tôi chúa ghét những môn ban Xã Hội. thề với hai đầu gối nếu tôi hỏi câu này với thằng Lâm thì thể nào nó cũng đáp “ăn chè” cho xem.

đến tên tôi, tôi mong chờ giây phút này lâu lắm rồi vì tên tôi gần cuối bảng. tôi không dám kỳ vọng nhiều là cả ba môn đều kịch kim như Hạ Anh nhưng nhất định môn Hóa phải được điểm tối đa. ông trời quả thực không phụ công mong mỏi của tôi từ đầu giờ, môn Hóa của tôi đạt điểm tối đa như mong muốn.

sau khi công bố xong điểm thi, cô chủ nhiệm phổ biến thêm là từ lần thi sau mỗi học sinh chỉ có thể chọn cho mình một môn mà thôi. trong lớp bắt đầu rộ lên nhiều tiếng rì rầm, ai cũng đắn đo băn khoăn rất nhiều. chắc chỉ có tôi ung dung nhất vì ngay từ đầu tôi đã nhắm đến môn Hóa rồi. khi tờ giấy đăng ký nguyện vọng đến tay, tôi không chần chừ gì thêm mà dứt khoát viết in hoa kín ô trống chữ HÓA vào đó rồi chuyển giấy sang bên cạnh. đúng như dự đoán, Hạ Anh lại bắt đầu đưa tay lên xoa xoa trán, hết bấm bút rồi lại gõ gõ tay liên hồi. mấy đứa bàn đối diện đã bắt đầu mất kiên nhẫn, quay sang thúc giục:

-lớp trưởng, “chị” làm gì mà lâu thế?

nó ngẩng đầu lên cười chữa ngại rồi lại cắm mặt xuống, nhận thấy tôi đang nhìn chằm chằm, nó đánh mắt sang nạt nộ: “nhìn gì?” sau đó lấy một tay che đậy lại còn tay kia viết nhanh.

nếu là bình thường thì nó sẽ phẩy phẩy tờ giấy trước mặt tôi để tôi chuyền cho bàn bên cạnh bởi vì nó ngồi trong góc, đứng lên bất tiện. nhưng lần này, sau khi viết xong nó đứng phắt dậy, đẩy đẩy tôi dịch ra mép ghế rồi vươn người đưa tờ giấy đăng ký sang cho bàn bên cạnh. tôi nghĩ trong đầu không biết nó đăng ký môn thi hay là viết bùa mà mờ mờ ám ám thấy ghét. tiết đầu tiên này là tiết tự quản nên ai nấy đều tự tập trung vào việc mình muốn làm. phòng học bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến nỗi tôi nghe được thấy tiếng bụng réo ọt ẹt của đứa ngồi cạnh, bất giác bật cười.

giờ ra chơi vừa đến chưa quá 2 phút, tôi còn đang ngồi đọc cố nốt quyển truyện tranh thì có nhóc lớp trưởng lớp D chạy xộc vào vỗ vỗ lên mặt bàn:

-ê, Hành. bản báo cáo đằng ấy làm xong chưa cho tôi xem với. tiết cuối phải đi họp rồi. - nó nói với Hạ Anh.

Hạ Anh đứng bật dậy, hằm hằm lấy cái thước kẻ gõ bộp vào đầu con nhóc có cặp kính dày cộp kia một cái đau điếng. con nhóc nhăn mặt ôm chụp lấy đầu, tiện tay kéo luôn cái mũ của áo khoác lên.

-đã bảo đừng gọi mình là Hành mà - Hạ Anh nói, mặt xị ra hệt trẻ con.

-hề hề - con nhóc bốn mắt cười vô tư - không cho gọi thì thôi nhất thiết phải đánh đau thế không vậy, trời rét thế này kể cả muỗi đốt cũng có tính sát thương đấy - nó châm biếm thêm.

Hạ Anh vẫn vùng vằng, rút trong cặp ra một chập giấy, cuộn cuộn lại rồi vươn người ra tiếp tục định gõ lên đầu đối phương. ai dè đối phương nhanh tay hơn lấy cả hai tay ra chặn đòn, mồm vẫn không ngừng điệu cười nhạt thếch

-hề hề trượt rồ…

chưa nói dứt câu thì lại ăn cái thước vào đầu tập hai. con nhóc bốn mắt ngây người ra một lúc rồi dứ dứ cái nắm đấm về phía Hạ Anh, không ngờ kẻ địch lại nhiều mưu kế đến vậy. khi nó toan định quay đầu bước đi, tôi lầm bầm hỏi

-Hành thì có liên quan gì?

con nhóc ngay lập tức quay phắt người lại, khoác vai tôi ra vẻ thân tình ghê gớm lắm mà giải thích.

-đằng ấy không thấy khi mà nói hai chữ Hạ Anh mà nói vừa nhanh vừa nhẹ nghe rất giống Hành sao? cậu xem người ta ghét chữ Hành thế mà khi ai gọi cũng đều thưa ngay lập tức, quả là có nhiều điều nghi vấn - con nhóc thủ thỉ bằng một chất giọng ngọt lịm, phảng phất mùi văn chương.

Hạ Anh vẫn đứng đấy, nghe dứt câu thì gõ mạnh cái thước xuống bàn một tiếng đanh chát. con nhóc bốn mắt cắp chập giấy vào nách, chắp tay lạy một hồi rồi cũng chạy biến.

-cậu hãy coi như không biết gì đi - Hạ Anh nghiến răng nói khẽ.

-no no no - tôi xua xua tay bắt chước y hệt điệu bộ của bọn lớp D - quả là một cái tên đáng lưu tâm - giọng điệu cũng y hệt.

-cậu dám! - nó bắt đầu cầm lấy cái thước.

-từ bây giờ sẽ gọi cậu là Củ Hành - tôi cười cợt bông đùa, nói dứt câu thì lao cả thân mình ra vơ lấy cái thước kẻ trên tay, trên bàn có bao nhiêu thứ có thể gõ đập tôi cũng vơ sạch rồi nằm đè lên hết.

bốn mắt lại nhìn nhau hồi lâu. tôi chỉ thoáng thấy nó sững người lại, đồng tử mở to rồi bất chợt đứng lên đi ra ngoài. trước khi đi còn không quên dúi đầu tôi một cái ngay lúc tôi đang ngẩng đầu lên. bất chợt không kịp phòng thủ nên tôi bị đập đầu vào đống hổ lốn dưới bàn đau điếng. chỉ kịp lẩm bẩm trong mồm ba chữ “đồ Củ Hành” thì đã không thấy bóng dáng nó đâu rồi…

các tiết học sau vẫn diễn ra bình thường. tôi cũng không nhắc nhiều đến ba chữ kia, không phải là không dám mà là cứ nói đi nói lại một thứ mà người khác ghét thì thật xấu tính, trong khi tôi không xấu tính. coi như tạm buông tha cho nó ngày hôm nay, từ mai mà dám ho he thì ông đây sẽ gào lên cho mà xem. tiết cuối là tiết sinh hoạt lớp đầu tuần, Hạ Anh nó lại đi họp trên văn phòng Đoàn nên cả lớp không bị nghe nó cằn nhằn phê bình đâm ra vui vẻ lắm, từng tốp cứ túm năm tụm ba lại bàn về đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. tôi cũng nhập hội cùng bọn thằng Lâm bàn tán về bộ phim hôm qua trên TV.

bất chợt cô chủ nhiệm như sực nhớ ra điều gì đó, gõ gõ bàn bằng cái thước gỗ trên tay ra hiệu cho mọi người về chỗ ngồi. ai nấy cũng nhanh chóng ổn định rồi chăm chú xem cô sắp nói gì.

-như các em thấy thì chúng ta đang gấp rút cho cuộc thi học sinh giỏi sắp tới đúng không… - cô mở lời, đồng loạt cả lớp vâng dạ vang lên - nhưng bên cạnh đó cũng sắp kết thúc học kỳ I rồi, nên các em phải ôn tập gấp 2 lần bình thường… - cả lớp gật gù tán thành, bên cạnh đó có tiếng của vài ông tướng kêu than rền rĩ - vậy nên ban giám hiệu nhà trường đang bàn bạc với nhau sẽ cho các em nghỉ lễ Tết âm lịch sớm trước vài ngày… - nói đến đây thôi nhất loạt cả lớp vỗ tay rần rần, tiếng hú hét hoan hô vang một góc hành lang.

cô chủ nhiệm sững sờ giây lát về phản ứng của lũ học trò bên dưới, lại gõ gõ thước mấy tiếng cho học sinh giữ trật tự.

-nhưng đấy mới chỉ là trong thời gian bàn bạc thôi, còn tùy vào thái độ học tập và kết quả thi cử của các em nữa. - xung quanh vang lên tiếng thở dài não nề - đấy là chuyện chung, còn chuyện riêng của lớp mình như sau. cô dự tính sau khi bắt đầu học kỳ II sẽ có sự thay đổi về chỗ ngồi. cụ thể là bạn nào nhận thấy bản thân cần được bồi dưỡng thêm về môn vào thì gặp cô nói trực tiếp rồi cô sẽ cân nhắc việc sắp xếp lại chỗ ngồi cho phù hợp.

mắt tôi dường như bừng sáng lên sau khi nghe thông báo của cô chủ nhiệm. chỗ ngồi này vốn là thiên đường của riêng tôi mà thôi. không biết may rủi thế nào nhưng chắc chắn tôi không phải ngồi cùng “đồ Củ Hành” kia nữa. điều này khiến tôi thấy có chút vui sướng âm ỉ trong lòng cho dù tôi đã không còn ghét nó như hồi đầu nhận lớp nữa.

5 phút cuối trước khi ngày học đầu tuần nhàn hạ kết thúc, Hạ Anh trở về lớp thu dọn sách vở chuẩn bị ra về. tôi toan nói với nó về quyết định đổi chỗ ngồi kia nhưng cân nhắc lại đành thôi không nói. nói xong nó lại tỏ vẻ huênh hoang rằng tôi được ngồi với nó cả một học kỳ hẳn là thấy vinh hạnh, nay lại nuối tiếc vì không biết “đôi ta” sẽ về đâu cho mà xem. nghĩ đến thế thôi tôi vội vàng rút lại lời nói định nói ra, chỉ nói với nó về phần là có thể được nghỉ lễ sớm hơn dự định vài hôm. nó có vẻ không hào hứng lắm vì được nghỉ học nhiều, chỉ nói qua quýt rằng “nghỉ học ở nhà chán chết” rồi bĩu môi với tôi mà nói “ai như một số người chỉ mong được ở nhà” trông thấy ghét không chịu nổi.

tan học tôi lại hẹn gặp Ngân ở nhà xe để về cùng như mọi ngày, lớp cậu ấy tan sớm hơn lớp tôi nên khi xuống đã thấy Ngân đứng co ro ở dưới tán cây bằng lăng đã rụng gần hết lá. trời lạnh nên cậu ấy ăn mặc khá ấm áp, cái khăn màu hồng tro quấn quanh cổ, chỉ để hở ra cái chóp mũi và đôi mắt đang nheo nheo lại. tôi tiện tay nhéo lấy cái mũi đang đỏ ửng đấy, kết cục nhận được một cái đá thẳng ngay ống đồng đau đến tê dại. cô gái này không hề đơn giản tí nào. thoạt nhìn có vẻ hiền lành lương thiện như mèo con nhưng nếu đắc tội thì sẽ hiện nguyên hình là con hổ. đúng là con gái, nhìn trước nhìn sau thì vẫn đanh đá ghê gớm hệt như nhau.

tôi biết mọi hành động cử chỉ đơn thuần chỉ là bạn bè của tôi với Ngân đều được theo dõi chẳng hề bỏ xót chi tiết nào. tôi cũng nghe theo Ngân kệ mọi người không nói nhiều, dần dần sẽ hiểu. bất chợt thấy có luồng khí nóng hướng về phía mình, tôi dáo dác nhìn quanh thì chỉ thấy một vạt của chiếc chăn quàng màu lam nhạt phất phơ sau hàng người đông đúc…

hôm nay xe tôi hỏng nên đi cùng xe với Ngân. xe con gái có khác, thấp lè tè lại còn nhìn dáng vẻ nữ tính nữa chứ. chân tôi thì lại dài nên đến vài đoạn dốc cảm giác toàn thân vã mồ hôi ra mà khó lên được đến nơi. Ngân ngồi sau thì cứ cười rúc rích.

-à mà này, vừa nãy đi họp ở văn phòng Đoàn tớ ngồi cạnh Hạ Anh lớp cậu đấy - Ngân bất chợt bắt chuyện.

-ừ...ừ - tôi vừa thở hổn hển vừa đáp.

-tớ có tiện mồm hỏi cậu ấy về cậu. cậu có đắc tội gì với người ta không thế? - Ngân cười, hỏi tiếp.

-cho tớ xin đi, ai mà dám động vào bà chằn ý. con gái gì đâu chỉ thấy hình dáng giống con gái còn đâu tâm tính thì như đàn ông con trai vậy - tôi xua tay đáp lại.

-làm gì đến mức thế đâu. tớ thấy trong đám con gái ở khối mình thì Hạ Anh nhìn ổn nhất mà. xinh đẹp nhé, học hành lại cực tốt, tính tình hòa đồng lại còn cởi mở nữa. mấy anh khối trên chả thích mê còn gì - Ngân thao thao bất tuyệt sau lưng.

-thôi đi cô ạ, tôi chẳng thấy thế tẹo nào - tôi chun mũi - cậu có thích thì tớ biếu cậu bảo bối ấy luôn này. mà cậu ta miêu tả tớ như nào thế? - tôi buột mồm hỏi, phần vì cũng tò mò xem trong mắt nó thì tôi rạng rỡ thế nào.

-thì đại loại là lười nhác, lắm lời, vô duyên, nhìn mặt lại còn “đần” nữa. ấy là tớ nói nguyên văn thôi nhé Tùng - Ngân trần thuật lại, vừa nói vừa rúc rích cười.

tôi đánh tay lái loạng choạng suýt đâm lên vỉa hè. Ngân thấy thế đâm hoảng, túm chặt lấy tôi mà kêu lên:

-các cậu có mâu thuẫn xích mích thì là chuyện riêng của hai người chứ tớ và em xe đạp này không có tội đâu nhé!

-nó thì có gì hay đâu mà dám nói tớ thế. tớ có lắm lời vô duyên đâu, lười nhác thì nghe chưa đúng lắm còn cái mặt nhìn đần thì không đâu nhé!!!- tôi nhấn mạnh từng chữ, Ngân ngồi sau cứ cười nắc nẻ.

-cậu cũng nên nhìn người ta công bằng như nhìn bao cô gái khác đi chứ, ví dụ phải như nhìn tớ đây này.

-thôi đi, nó còn lâu bằng cậu. hề hề - tôi cười trừ chữa ngượng.

Ngân vỗ vỗ vào lưng tôi ám chỉ “cậu đừng điêu nữa”. đến đoạn rẽ, tôi bảo Ngân cứ đạp xe về đi còn tôi đi bộ về một đoạn cũng được. Ngân cứ dùng dằng bảo tôi cứ đi về tận nhà cũng được nhưng tôi từ chối, trời lạnh thế này cứ đứng mãi ngoài đường sẽ ốm mất. mãi sau Ngân mới thuận ý, vẫy tay chào tôi rồi đi về nhà. tôi kéo cổ áo khoác lên, rụt cổ che kín nửa khuôn mặt, đút tay vào túi quần rồi chạy về nhà. về đến nhà thấy con Bống đang nằm lăn lóc dưới đất chơi một mình, tôi chạy lại lấy bàn tay lạnh cóng áp vào má nó. bất giác nó rùng mình, nhăn mặt rồi rụt cổ lại cười khúc khích rất đáng yêu.

thay quần áo ăn uống xong xuôi, tôi trèo lên giường ngủ một giấc. trước khi chập chờn vào giấc ngủ, tôi nhớ lại những câu Ngân nói khi nãy “thì đại loại là lười nhác, lắm lời, vô duyên, nhìn mặt lại còn “đần” nữa. ấy là tớ nói nguyên văn thôi nhé Tùng”. tự dưng thấy bực mình, tôi lẩm bẩm trong mồm ba từ “đồ Củ Hành” rồi chùm chăn kín đầu lao vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: