Chương 29
sau Noel, bọn tôi vùi đầu vào sách vở. Cuối tháng 12, các kỳ thi đến dồn dập như quân Nguyên vậy. Thi học kỳ vừa kết thúc thì đến đợt thi học sinh giỏi cấp Trường. đây không phải kỳ thi bắt buộc nên ai muốn tham gia cũng được. mỗi người được đăng ký nhiều nhất 3 môn thi và phải trải qua các kỳ thi loại mới được chính thức tham dự cuộc thi. tôi không phải thuộc dạng thích an phận thủ thường, an toàn ngồi một góc nên tôi đăng ký luôn 3 môn chính Toán, Lý, Hóa. bọn thằng Lâm cũng đăng ký 3 môn, có thằng chỉ đăng ký 1 môn thi theo kiểu "cho vui".
ngày nào cũng thế, cứ đến lớp là lại túm tụm theo phân nhóm để bàn bạc vài bài nâng cao. những đứa có cùng môn thi thì ngồi với nhau. nhìn bọn không thi môn nào cứ chơi bời suốt thấy thảnh thơi mà phát thèm. nhưng đăng ký rồi thì phải làm cho xong thì thôi.
-ê này, Tiểu Long Nữ nhà mày thi môn gì? - thằng Lâm hỏi trong lúc tôi đang lật lật trang đáp án của quyển toán ra nghiên cứu.
-hả? à - tôi giật mình ngẩng lên khi nghe nó nhắc đến Ngân. - à tao cũng không biết nữa - tôi đáp.
-sặc, không biết là không biết thế nào? nói chuyện như người ngoài. giận dỗi gì nhau à? - nó tò mò
-không, giận dỗi gì. dạo này bận học thi quá. hình như cả tuần không thấy mặt nhau rồi.
-cẩn thận đấy, phải biết cân bằng cuộc sống chứ - nói xong nó quay đi sang hội bàn bên cạnh, để mình tôi với hàng nghìn câu hỏi.
đúng thật. nó nói tôi mới để ý là dạo gần đây tôi với Ngân ít tiếp xúc với nhau. buổi sáng cũng không gặp Ngân, ở trường cũng không. như thể biến mất khỏi cuộc sống của nhau vậy. tôi hơi chột dạ. hay là do mải học quá mà không nói chuyện cùng nên nàng cho tôi ăn quả bơ rồi. cũng không phải, Ngân không phải người như vậy. nghĩ lại thì tận cuối tuần sau mới có bài thi loại theo lớp nên tôi nghĩ bụng mai ngày nghỉ rủ nàng đi chơi đâu đó cho đầu óc thư giãn.
liếc nhìn đồng hồ thì thấy thời gian ra chơi còn dài, tôi gập quyển sách rồi chạy sang lớp nàng. bên đó cũng chả khác gì lớp tôi. đứa nào đứa nấy cũng cắm đầu vào quyển sách. nhưng lớp C nhiều con gái hơn nên có vẻ cả lớp tham gia thi thì phải.
thấy tôi ló đầu vào, con nhỏ béo thù lù ngồi bàn đầu đã đứng phắt dậy, mồm la toáng như loa phóng thanh:
-Đồng chí Hoàng Kim Ngân có người nhà vào thăm nom.
nói xong đồng loại mấy chục cái đầu đánh mắt ra ngoài nhìn chằm chằm tôi rồi cười ré lên. mặt tôi lại đỏ lựng. mãi mà vẫn chưa thích nghi được với bầy thú bên này.
Ngân cắp quyển sách theo chạy ào ra ngoài cửa, vẻ mặt hớt hải.
-có chuyện gì thế Tùng?
-à không - tôi gãi đầu - mình định ngày mai nghỉ rủ Ngân đi chơi. dạo này bận học quá nên hơi căng thẳng.
-mai à? - nàng nheo mày. "Ngân ơi vào làm nốt mấy câu này đi" có tiếng gọi vọng từ trong lớp - tớ bận học nhóm mất rồi, để khi khác nhé - nàng cười ngại rồi chạy vào trong lớp để tôi ngẩn ngơ ngoài cửa.
tôi vác bộ mặt chán đời về lớp. tôi cứ tưởng chỉ mình tôi đâm đầu vào học, hóa ra ai cũng thế. tôi vừa thấy hối hận vì không dành một chút thời gian cho nàng thì chính nàng lại là người không dành thời gian cho tôi đúng hơn. tôi không trách nàng, cũng không trách bản thân mình.bây giờ học là quan trọng nhất mà. nhưng chẳng phải tôi và Ngân có mối quan hệ trên mức bạn bè à? không kịp nói nổi hai câu thì lại bị cắt đứt giữa chừng bởi bài tập, đề thi.
tôi vào lớp, vài đứa nhìn tôi như thể tôi vừa từ trong rừng ra vậy, nhưng tuyệt nhiên không đả động gì. buông phịch người xuống bàn, bất chợt bên cạnh tôi hơi cựa. quay sang thì thấy Hạ Anh. cô ấy đang gục đầu xuống bàn ngủ gật. mái tóc xõa trải trên bàn, vài lọn tóc nhỏ buông thõng bên hông. trên bàn còn ngổn ngang sách vở và các thể loại giấy tờ. nói thật học cùng nửa năm rồi chưa bao giờ tôi thấy nó bừa bộn như này. bình thường nó là đứa nguyên tắc cứng nhắc nhất cái lớp này. tôi nhìn nó chằm chằm hồi lâu, nó chợt động đậy rồi bật phắt dậy, quay sang nhíu mày nhìn tôi
-nhìn gì mà nhìn, ngủ cũng lạ lắm à? cậu nhìn làm tôi khó ngủ - nó gay gắt nói.
"sặc, con này có mắt sau gáy à mà nhìn cũng biết thế" tôi nghĩ trong đầu, không dám nói ra. nói ra thì bay đầu mất.
tôi im lặng quay lại đống sách trước mặt mình, nó cũng không gục xuống ngủ nữa, cứ ra sức lấy tay vò vò bộ tóc. từng chuyển động xảy ra là tôi lại ngửi thấy một mùi thoang thoảng, tôi không biết mùi gì nhưng thấy nó rất thơm.
tôi lại quay sang nhìn nó, nó cũng giương mắt nhìn tôi. nhìn mặt nó ảm đạm hốc hác tợn. nó lừ lừ nhìn tôi ra vẻ "nhìn gì mà nhìn lắm vậy?"
-mai được nghỉ đi chơi đi - tôi buột miệng.
nó há hốc mồm kinh ngạc. lại một lần nữa tôi ngạc nhiên vì nó là đứa ít bộc lộ cảm xúc rõ ràng như thế.
-cậu thấy tôi giống người rảnh rỗi lắm à? - mặt nó lại trở về sắc thái quen thuộc, không gợn chút cảm xúc, tay vỗ vỗ vào đống hổ lốn trên bàn.
-à không. nhìn cậu như khủng hoảng vậy, còn khủng hoảng hơn tôi. sẵn tiện tôi cũng không được thoải mái cho lắm nên muốn rủ ai đi đập phá thôi - tôi bắt chước kiểu trả lời lạnh lùng của nó. giống y hệt đến nỗi nó bật cười. tay vén vén mái tóc ra hết đằng sau.
hình như nó khủng hoảng học hành thật thì phải. mọi cảm xúc đều thể hiện ra rõ rệt. lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy. nó cứ ngồi cười ngặt nghẽo trước câu trả lời vừa xong của tôi. mặt ửng đỏ lên vì cười, cái đầu lắc qua lắc lại, chuyển động lại gợn lên mùi thơm thoang thoảng vừa nãy.
-nể tình cậu có nhã ý, bổn cô nương đây cũng đang bị áp lực nên châm chước cho lần này. nhưng mai cậu phải đón tôi - nó chỉ tay
- được rồi được rồi. nhưng cậu làm ơn đừng tỏ vẻ lạnh lùng với mình nữa đi, kì cục thật - tôi cười đáp.
nó không nói gì, quay phắt đầu vào đống sách vở và ra sức xếp gọn lại như cũ, nét mặt bối rối không thể che giấu.
-cậu cũng thi 3 môn à? thi Văn sao? - tôi ngạc nhiên khi thấy tờ đơn đăng ký môn thi lộ ra.
-ừ. Toán Văn Anh đó. chứ thi 3 môn tự nhiên khô khan mệt chết đi được, thần kinh mình không khỏe như bọn đằng ấy - nó đáp.
-thì đây là lớp A mà, tất nhiên là khô khan rồi. mình thì giỏi nhất Văn Anh đó - tôi cười hề hề bông đùa
-ừ công nhận, Trọng Thủy Mị Châu nức tiếng khắp khối cơ mà - nó tỏ ra vẻ đăm chiêu rồi hai đứa phá lên cười.
-thôi đi đừng nhắc lại nữa - tôi chắp tay - mai đi xả hơi thì cấm nhắc đến bài vở đấy nhé
-được rồi được rồi, sáng mai cậu qua rước tôi nhé!
tôi gật gù đồng ý. đúng lúc đó giáo viên vào nên cuộc nói chuyện kết thúc. bất giác lòng tôi quặn lại, tôi không định hình được việc mình vừa làm là gì. tại sao tôi lại rủ Hạ Anh đi chơi ngay khi vừa bị chính bạn gái mình từ chối? tại sao Hạ Anh lại có cách hành xử khác thường như thế? tại sao? tại sao chính bản thân tôi lại thấy hào hứng khi nghĩ về ngày mai như thế?...
tối hôm ấy tôi trằn trọc khó ngủ. tôi nghĩ về Ngân, nghĩ về nhiều chuyện trong đó có cả Hạ Anh nữa. tự dưng ngồi bật phắt dậy, trong đầu nảy ra câu hỏi "tại sao mình lại thích Ngân?". người ta thường nói nếu thích ai đó bởi học thức thì đó là sự ngưỡng mộ, bởi địa vị thì là vụ lợi còn vì vẻ bề ngoài thì là ham muốn bản thân. thích chỉ đơn thuần là thích, không tìm được lí do thì đấy mới là chân tình. hình như giữa chúng tôi đã vô tình tạo ra một vết nứt rồi...
-thì đây là lớp A mà, tất nhiên là khô khan rồi. mình thì giỏi nhất Văn Anh đó - tôi cười hề hề bông đùa
-ừ công nhận, Trọng Thủy Mị Châu nức tiếng khắp khối cơ mà - nó tỏ ra vẻ đăm chiêu rồi hai đứa phá lên cười.
-thôi đi đừng nhắc lại nữa - tôi chắp tay - mai đi xả hơi thì cấm nhắc đến bài vở đấy nhé
-được rồi được rồi, sáng mai cậu qua rước tôi nhé!
tôi gật gù đồng ý. đúng lúc đó giáo viên vào nên cuộc nói chuyện kết thúc. bất giác lòng tôi quặn lại, tôi không định hình được việc mình vừa làm là gì. tại sao tôi lại rủ Hạ Anh đi chơi ngay khi vừa bị chính bạn gái mình từ chối? tại sao Hạ Anh lại có cách hành xử khác thường như thế? tại sao? tại sao chính bản thân tôi lại thấy hào hứng khi nghĩ về ngày mai như thế?...
tối hôm ấy tôi trằn trọc khó ngủ. tôi nghĩ về Ngân, nghĩ về nhiều chuyện trong đó có cả Hạ Anh nữa. tự dưng ngồi bật phắt dậy, trong đầu nảy ra câu hỏi "tại sao mình lại thích Ngân?". người ta thường nói nếu thích ai đó bởi học thức thì đó là sự ngưỡng mộ, bởi địa vị thì là vụ lợi còn vì vẻ bề ngoài thì là ham muốn bản thân. thích chỉ đơn thuần là thích, không tìm được lí do thì đấy mới là chân tình. hình như giữa chúng tôi đã vô tình tạo ra một vết nứt rồi...
sáng, tôi chải chuốt tươm tất, xách xe chạy sang nhà Hạ Anh. tôi không phải đợi quá lâu, sau khi tôi lấy tay làm loa gọi ới lên "lớp trưởng ơi!" là đã thấy nó thò đầu ra rồi. tôi tự hỏi "chắc nó dậy từ bình minh ngồi đợi" rồi thầm cười một mình.
hôm nay không có đồng phục, nhìn nó thật khác. nó mặc cái áo trắng in hình con mèo và chân váy màu xanh nhạt. tóc vẫn xõa, buông thõng hai bên vai. một vài sợi đi lạc lòa xòa bên má. vẫn thoang thoảng cái mùi thơm khó tả tôi thấy hàng ngày.
-muốn đi đâu? - tôi hỏi cụt lủn.
-tớ chưa ăn sáng đâu - nó đáp lại ngay lập tức.
tôi ừ hử trong họng rồi hỏi tiếp
-cậu thích ăn gì?
-gì cũng được hết - nó vẫn giữ nguyên chất giọng lạnh lùng
-gì là gì? tớ ghét nhất câu đấy - tôi nhăn mặt
-giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, tính tôi là vậy đó. cậu cho ăn gì tớ cũng ăn hết - nó thản nhiên.
tôi thở hắt ra một cái rồi đạp xe đến quán bún ốc. lâu lắm mới có hôm đi xả stress nên ăn sang mồm luôn. đang yên ắng bỗng dưng tôi cảm thấy vạt áo bị giật giật.
-hử? - tôi đáp bằng giọng mũi
-tớ phải nói trước điều này nhé, ngày hôm nay 50-50 đấy - nó thẳng thắn nói.
-sao cậu lại phải bận tâm điều đấy. khách sáo quá đi mất - tôi cười cười.
-thế cho dễ sống!
tôi thừa biết khả năng mình không cãi nổi nó đâu nên cứ ậm ừ. sau khi khóa xe cẩn thận, tôi với nó vào bàn ngồi đợi. bất chợt tôi bắt gặp ánh mắt một con nhỏ đang nhìn tôi chằm chằm. tôi ngạc nhiên, cũng quay ra nhìn lại nó. nhìn đi nhìn lại mới nhận ra nó học lớp C. thôi quả này tình ngay lý gian rồi, ăn đủ rồi. bọn con gái là cái bọn chuyên môn tam sao thất bản mà, khéo thứ hai đi học cả khối lại nhốn nháo lên câu chuyện cổ tích ở thời nào cho mà xem.
dường như nhận ra thái độ của tôi khác đi, Hạ Anh nhìn theo hướng mà tôi đang chú ý đến, nó quay sang tôi, mặt vẫn không đổi thái độ.
-lớp phó học tập lớp C đấy.
tôi gật gù
-cậu không phải lo lắng gì đâu, tớ sẽ nói rõ với Ngân sau - nó tiếp lời
-thôi, có gì khuất tất đâu mà phải giải thích, càng nói càng dễ bị nghi - tôi đáp, tay chống cằm.
-uh - nó gật gật - nếu cậu không sợ bị mang tiếng. tớ thì mặt dày lắm - nó bật cười.
tôi cũng cười. thế là ngày mới của tôi bắt đầu như thế.
sau đó, theo nguyện vọng của Hạ Anh, bọn tôi đến hiệu sách lớn. hiệu sách này có cả dịch vụ cho đọc sách tại chỗ, thực ra là thuê sách để đọc. tính tôi thì không thích món này cho lắm, dân khối A mà, phải chơi cái gì nó phá cách một chút, ví dụ tiệm net chẳng hạn. nhưng mà chả nhẽ đưa nó vào tiệm net nó lại đánh cho vỡ đầu. thôi thì ga-lăng hôm nay vậy.
vào trong, nó mượn hẳn một chập sách. "ơ hay con này định ngồi ở đây cả ngày đấy à?" tôi thầm nghĩ. nó đặt đống sách lên bàn, rồi kéo kéo cái ghế ra chỗ gần cửa sổ.
-này, đứng đấy làm gì, kéo phụ tớ xem nào - nó gắt.
-à ừ - tôi lon ton chạy đến - ngồi kia cũng được mà sao phải ra tận đây - tôi hỏi
-ngồi đây sáng hơn, thoáng hơn nữa. cậu không thấy thế à?
nó yên lặng vùi mình vào đống sách, tôi ngồi cạnh đọc truyện tranh. thỉnh thoảng lại liếc sang nó một cái xem nó đang làm gì. đột nhiên nó đứng phắt dậy, hét lên ngắn gọn một tiếng
-NGHĨ RA RỒI!
-nghĩ ra gì? cái gì thế? - tôi hốt hoảng hỏi
-đề văn cô cho hôm trước, tớ bị bí, giờ nghĩ ra rồi - nó hồ hởi
-hả??? - tôi tròn mắt - thế đây là lí do cậu bị khủng hoảng rồi im lặng suốt từ sáng đến giờ đó hả?
nó không đáp, chỉ chắp hai tay vào nhau rồi cười tít. tiếp đó, nó lôi trong túi ra một quyển vở mỏng và hộp bút, rồi bắt đầu gạt mấy quyển sách sang một bên và cắm đầu viết.
-ơ này này, tớ rủ cậu đi chơi mà, thống nhất không sách vở mà - tôi lu loa
-đợi một tí thôi, sắp xong rồi sắp xong rồi. cậu cứ đọc xong quyển truyện kia là tớ xong - nó đáp, không thèm ngẩng đầu lên.
tôi ậm ừ ngồi đọc truyện, và rồi chẳng biết lăn ra ngủ quên từ lúc nào.
tôi choàng tỉnh dậy khi vừa ngủ mê bị đâm xe vào cột điện. Hạ Anh giật mình nhìn tôi, tôi nhìn lại nó rồi liếc cái đồng hồ treo trên tường.
-quá trưa rồi sao! - tôi hét toáng lên - sao cậu không gọi tớ dậy
-thấy cậu ngủ ngon quá ai nỡ - nó đáp, mặt vẫn cắm vào quyển sách đọc dở.
tôi đứng lên, vươn vai. bất chợt cái bụng phản chủ nó kêu một tiếng "ọc ọc...". im lặng kéo dài, sau đó thì Hạ Anh phá lên cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
-có gì mà cười chứ - tôi hất hàm về phía nó
-thôi được rồi, đi kiếm cái gì ăn đã. tớ ăn bánh mì đấy nhé - nó đáp, tay khều khều về phía tôi
-được rồi, ăn bánh mì kẹp kem - tôi cười.
trả lại đống sách, hai đứa lại lóc cóc đạp xe đi kiếm cái bỏ bụng. đến quán kem, khá vất vả để kiếm được bàn trống. vì là ngày nghỉ nên lúc nào cũng đông. đang nhanh chân thúc Hạ Anh đi nhanh đến cái bàn trống hiếm hoi thì bất chợt có tiếng gọi.
-Tùng!
tôi quay đầu lại, Ngân đang ngồi đó cùng với nhóm bạn của cô ấy, nét mặt biểu lộ trạng thái kì lạ mà tôi không thể nào xác định nổi. mấy đứa con gái bắt đầu há hốc mồm rồi chụm đầu lại với nhau. Ngân không nói gì, chỉ nhìn tôi trân trân. trống ngực tôi bắt đầu đập liên hoàn, các dây thần kinh co giật liên hồi, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
lúc đó, chỉ có sáu mắt nhìn nhau
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top