Chưa về...


-Yuqi à, Miyeon đã về chưa?

Minnie vừa ra ngoài mua đồ, thấy có bóng dáng ngồi ở sofa cứ ngỡ là Miyeon nhưng ai ngờ không phải.

-Vẫn chưa nữa chị, bộ chị Miyeon không có nhắn tin cho chị sao.

Minnie thất vọng tháo đôi giày để lên kệ, bần thần lắc đầu rồi bỏ đi một mạch.

Tệ thật, Minnie ra ngoài đi mua đồ một lượt mà về vẫn chưa thấy nàng ấy ở đâu. Lòng lo lắng đến bất an.

Tin nhắn đã gửi, điện thoại cũng gọi đi mấy lần mà không có ai bắt máy.

Minnie biết rõ dạo gần đây nhóm rất bận, đặc biệt là Miyeon, không có nổi thời gian nghỉ ngơi cho tử tế, làm từ sáng đến tối cũng chẳng thấy xong hết việc. Minnie xót biết nhường nào.

-Unnie có muốn xem phim một chút cho đỡ buồn hay không? Biết đâu xíu nữa chị Miyeon sẽ về.

Soyeon biết chị Minnie đang lo cho chị Miyeon, hai người này quấn nhau lắm rời ra một chút là sẽ thấy nhớ ngay.

Minnie miễn cưỡng đồng ý, nhưng vì chẳng có Miyeon ở đây để ôm như ngày thường nên cô cảm thấy mọi thứ rất vô vị và nhàm chán, chẳng có tí tinh thần tập trung vào diễn biến của bộ phim hay.

Đến cả lúc ăn còn chẳng thấy ngon miệng. Cái chén vẫn còn y nguyên, đồ ăn cũng chưa hề đụng đũa tới.

-Gáng đi chị, không ăn là đau bao tử đó.

Shuhua thấy thương, nhường cho chị miếng thịt to nhất nhưng cũng vô ích, Minnie có thèm để tâm đến đâu.

-Mới xa nhau có bốn ngày mà chị đã ra nông nổi này rồi, phấn chấn lên đi mà.

Hai bà chị ấy thật sự lụy nhau đến cái độ khiến Yuqi muốn trầm trồ cũng không có đủ sức để trầm trồ. Chỉ là xa nhau thôi mà đã bày ra cái vẻ nghiêm trọng đến như thế rồi.

Hai người em còn lại cũng nhìn Minnie xong rồi lắc đầu ngao ngán, sợ nếu mai Miyeon unnie của các em vẫn chưa về thì xác định Minnie sẽ trở thành kẻ mất hồn đúng nghĩa.

Ăn xong cũng chỉ biết đi đi lại lại mấy chục vòng trong nhà để giết thời gian, tới nổi Yuqi trông theo mà choáng hết mặt mày.

Trằn trọc đến hai giờ sáng rồi giật mình dậy, Minnie đưa tay sờ vị trí bên cạnh.

Lạnh lẽo, trống không.

Thế là nàng ấy vẫn chưa về với Minnie. Giường lớn trở nên lạnh hơn mấy phần.

Nhưng mà...hình như truyền đến tiếng nước chảy!

Căn phòng dù chẳng có bật đèn lên, chỉ nương nhờ đèn ngủ nhưng đủ để Minnie thấy rõ bóng người vừa mới bước ra từ phòng tắm, mái tóc vẫn còn ướt sũng đang quay lưng lại.

Minnie lập tức bật người dậy, gạt phăng tấm chăn dày để ôm người kia trong lòng.

-Em về rồi!

Minnie vừa ôm rồi vừa thốt lên đầy nhẹ nhàng, nhớ con người ta muốn chết đi sống lại. Đi gì mà đi lâu như thế mới về, có biết là cô đã đợi rất lâu hay không.

-Em làm Minnie thức giấc sao?

Miyeon tưởng cô ngủ rồi nên ban nãy không nỡ đánh thức Minnie dậy, với lại trời cũng đã khuya nên không dám làm ồn.

-Không, thiếu em Minnie cũng chẳng thể ngủ được. Sao đi lâu thế....Minnie nhớ em! Gọi điện hay nhắn tin cũng không thấy em trả lời.

Cô giận dỗi ra mặt vì nàng ấy đã bỏ rơi cô mấy ngày liền.

-A xin lỗi, tại hôm nay em quên sạc điện thoại.

Miyeon áy náy vuốt vuốt cánh tay Minnie như để an ủi. Nàng biết cô chắc hẵn là đang rất buồn và giận nàng rồi, phải làm gì đây?

Nàng cũng đã rất cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để về với Minnie rồi. Nàng cũng nhớ Minnie nhiều lắm!

-Mai em lại đi tiếp sao?

-Ưm, ngày mai có lẽ sẽ bận hơn hôm nay nhưng em sẽ cố gắng về thật sớm với Minnie nhé!

Nghe thế Minnie lại thở dài thường thượt. Mới vừa xong việc bên đây lại phải chạy qua bên kia làm công việc khác, ghét quá đi mất.

-Hay là mai em đừng đi nữa, ở nhà với Minnie đi.

Như thể Minnie đang năn nỉ Miyeon ở nhà chơi với cô một hôm. Cả tuần rồi không có thời gian rảnh rỗi ở bên cạnh nhau, Minnie đương nhiên thấy buồn chứ.

-Sao thế được, không đi làm thì cuối tháng không có lương mất.

-Minnie sẽ nuôi em.

Cô ôm siết lấy nàng, tựa cằm hít một hơi thật sâu.

Miyeon nghe xong, mỉm cười bất lực. Phải, Minnie nhà nàng thừa sức có thể nuôi nàng nhưng đây vẫn là công việc của Miyeon, không thể cứ lúc nào cũng dựa dẫm vào tiền công của Minnie được, Minnie cũng kiếm tiền rất vất vả, phải tiết kiệm.

-Nha, mai nghỉ một ngày nha. Minnie sẽ xin quản lí giúp em.

Năn nỉ nàng như thế, Miyeon sắp xiu lòng.

Ngồi lâu, Minnie thấy lạnh nên quyết định bế Miyeon lên giường, đắp chăn rồi lại ôm nàng tiếp.

-Vậy...một ngày thôi nhé!

Miyeon đắn đo hồi lâu thì đồng ý.

-Tuyệt! Mai chúng ta sẽ đi hẹn hò!

Bỗng dưng Minnie thấy tràn trề sức sống trở lại.

Lịch trình tháng này của Miyeon gần như đầy kín, chẳng có ngày nghỉ ngơi. Minnie thấy lo cho thân thể nàng ấy không chịu nổi, thế mà vẫn chỉ cướp được đôi ba hôm để nàng ở nhà dưỡng sức.

-Em cũng ôm người ta đi chứ, người ta còn đang giận dỗi đó.

-À à, em xin lỗi mà.

Miyeon mỉm cười, đôi lúc các nàng trông cũng ngốc nghếch thật đấy, rất hay dỗi nhau đủ thứ chuyện trên đời này.

Cuối cùng các nàng ôm nhau ngủ hết nửa ngày, và chỉ còn lại nửa ngày để đi hẹn hò. Minnie lại phải rơi vào chuỗi ngày được coi là đau khổ và cô đơn vì thiếu vắng Miyeon.

__________________________________

| Trend muộn cùng Phú Bà và Công Chúa✨️|

Kiếp nạn thứ 91:

😼: Nếu Minnie không phải là Minnie thì em có yêu Minnie không?

🐰: ....

Kiếp nạn thứ 92:

🐱: Minnie thách em nhắm mắt trong 10  giây đó.

🐰: Cái này dễ nè *nhắm mắt*

🐱: Chụtt! *hôn xong liền bỏ chạy*

🐰: Minnie chơi xấu *bất lực đuổi theo nhưng không đuổi kịp*

Kiếp nạn thứ 93:

🐱: Hôm nay chị mời mọi người ăn cùng chị nhoa.

🦁: Ủa ăn gì chị?

🐱: Ăn Myeon đó mấy đứa, chị đi nha. Bye các em!

🐰: *Đang xem tivi thì bị bế đi mất*

🦒: Ăn mình đi bà, ải rảnh!

🐺: Ngộ nghĩnh nhỉ, lạ lùng nhỉ.























Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top