Chương 16
Hai năm đầu của đại học của tôi cứ trôi qua êm đềm như vậy. Những hoạt động sôi nổi của thời sinh viên khiến cho cuộc sống và bước đường trưởng thành của tôi phong phú đa dạng hơn rất nhiều. Chỉ có chút phiền phức là mẹ tôi thấy tôi từng này tuổi đầu mà chưa yêu đương gì nên cũng hơi sốt ruột, thi thoảng cũng muốn gán ghép cho tôi một vài anh, nhưng trước sự kiên quyết phản đối của tôi, bà cũng đành chịu, dù sao tôi cũng vẫn còn trẻ nên bà không vội.
Thời sinh viên thì không thể thiếu những cuộc giao lưu dưới đủ mọi hình thức. Giao lưu gặp gỡ lúc nào cũng mở ra rất nhiều mối quan hệ, số lượng các chàng trai muốn làm quen và tiến tới với tôi tuy không thể tính là nhiều giống như những cô nàng nóng bỏng khác, nhưng cũng không phải là không có. Điều này đôi khi cũng mang lại cho tôi một niềm vui nho nhỏ. Hóa ra tôi thực sự đã là một thiếu nữ trưởng thành, một cô gái được người ta yêu thương, chiều chuộng, không còn bị người khác coi như một đứa trẻ nữa.
Chỉ có điều càng như vậy, nỗi nhớ Hiếu trong tôi lại càng trở nên da diết và đau đớn hơn...!
Nhưng bạn đừng nghĩ rằng tôi tuyệt vọng, bởi vì tôi vẫn đang chờ anh, bởi vì tôi tin chắc rằng, anh sẽ quay trở lại.
Hai năm rồi, thời hạn ba năm của anh chỉ còn lại một năm nữa thôi!
Mà không đúng, cho dù sau ba năm thì đã sao?
Tôi vẫn cứ chờ anh, bởi cho dù là năm năm hay mười năm, anh cũng đều có khả năng trở lại.
Tôi tin anh, tin rằng anh sẽ không bỏ rơi tôi trên cõi đời này.
Thành tựu lớn nhất mà tôi thu hoạch được sau những năm đầu thời sinh viên là bề dày của cuốn sổ nhật ký bí mật. Tôi tin, với những tư liệu và cảm hứng vụn vặt từ những khoảnh khắc trong cuộc sống ấy, tác phẩm đầu tay của tôi sẽ ra đời nhanh thôi.
Đó là món quà tinh thần mà tôi muốn tặng cho Hiếu vào ngày anh trở lại. tôi sẽ dùng những con chữ để mang những nốt nhạc của cuộc sống truyền tới trái tim anh. để tiếp thêm cho nó sức mạnh và sự bền bỉ, cùng tôi trải qua năm tháng đằng đẵng của cuộc đời.
Một buổi trưa thứ hai đầu tuần, tiết trời mùa thu mát mẻ, sau khi tan học, tôi vội vàng đi thẳng tới Bệnh viện Tim để làm từ thiện theo chương trình Cháo tình thương.
Đội tình nguyện lần này cũng không đông lắm, chỉ có một số ít thanh niên, còn đa phần là các bác lớn tuổi trung niên, hình như đều là các Phật tử ở một ngôi chùa nào đó. Những nồi cháo này cũng được nấu ở chùa rồi đưa tới đây. Các bác ấy phụ trách múc cháo, còn thanh niên như chúng tôi thì làm chân chạy những việc vặt vãnh không tên, hoặc là dìu các bệnh nhân đi nhận cháo, rồi lại dìu họ trở về, có khi họ muốn ngồi bên ngoài ăn thì lại quạt cho họ.
Mệt thì rất mệt, nhưng vui và ý nghĩa. Những người ở đây đa phần là người già, cũng phải, bởi người già càng dễ mắc phải các bệnh về tim mạch.
Tôi đỡ một bác tóc đã hoa râm, thân hình rất mập mạp đi nhận cháo, rồi lại dìu bác ấy ra ghế ngồi. Tôi rút trong túi quần ra chiếc quạt giấy, nhẹ nhàng phe phẩy.
Tôi hỏi bác ấy: "Cháo có ngon không bác? Cháu thấy hình như bác rất vui vẻ, nhìn bác cười lên rất đẹp lão, thật đấy ạ!"
Tay bác ấy hơi run run múc từng thìa cháo vẫn còn âm ấm, từ từ đút vào miệng, rồi lại nhìn tôi cười. Bác bảo: "Cháu gái vừa xinh xắn, vừa ngoan ngoãn quá! Cháu là sinh viên à? Học trường nào?
Thế là tôi đứng, còn bác ấy ngồi, hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, thân mật. Có một câu bác ấy nói làm tôi cứ nhớ mãi: "Người già cả như các bác bây giờ, vừa bệnh tật lại vừa cô đơn. Con cái thì đứa nào đứa nấy đều bận bịu cả, làm sao mà cả ngày bắt chúng nó kè kè bên mình được! Cũng phải cho chúng nó đi làm đi ăn chứ! Thế nên nhiều lúc cứ phải quên đi mà cười cháu ạ. Có cười mới thấy những ngày cuối đời này còn có giá trị. Nhất là người bị bệnh tim như bác, có khi bây giờ cười đấy, vui vẻ nói chuyện đấy, nhưng không chừng tí nữa thôi là mặt mũi lại tím tái, thở cũng không thở nổi, thều thào chẳng thành hơi. Chết lúc nào chả biết..."
Những lời bác nói khiến cho tôi thấm thía. Tôi cảm nhận được những nỗi đau, những buồn khổ mà Hiếu phải chịu. Tôi cũng lại nhớ tới bố mẹ mình, những người thân yêu bên tôi.
Con người ta không phải lúc nào cũng có thể ở bên nhau, thế nên càng phải quý trọng những giây phút có nhau, quý trọng đến từng nụ cười, từng lời nói.
Tôi uể oải lết về đến nhà, rất muốn nhanh chóng tìm cuốn sổ nhật ký thân thương để ghi chép lại những cảm xúc của một ngày tình nguyện đầy ý nghĩa.
Căn phòng của tôi hôm nay dường như có chút kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở chỗ nào thì tôi cũng không nói rõ được. Dường như có gì đó khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi đảo mắt quanh gian phòng để tìm kiếm nguồn cơn của sự khác lạ ấy, chợt phát hiện ra cửa sổ phòng đã mở tự bao giờ.
"Em nên mở cửa sổ ra để không khí vào phòng cho thoáng. Mùa này cũng không lạnh lắm, phòng bí như thế này không tốt cho sức khỏe."
Cũng nơi góc phòng ấy, cũng chiếc bàn bên khung cửa sổ, lần đầu tiên tôi gặp anh...
Có lẽ hôm nay, mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa nên đã mở cửa sổ phòng ra giúp tôi. Lâu lắm rồi tôi mới lại tìm thấy một chi tiết mà mình chưa nghe lời Hiếu một cách triệt để như thế này. Từ giờ, em sẽ chăm chỉ mở cửa sổ phòng để lấy không khí ngoài trời. Em đã hiểu vì sao câu đầu tiên mà anh nói với em lại là câu nói ấy.
Phải rồi! Cuốn sổ...
Tôi nhìn lên góc giá sách quen thuộc, nhưng vẫn không thấy cuốn sổ nhật ký của mình đâu. Tôi lục tung mọi ngóc ngách, ngăn kéo, tủ bàn nhưng đều không thấy. Lẽ nào...
Lẽ nào mẹ tôi dọn dẹp phòng sau đó đã đọc hết những gì trong đó?
Tôi chạy vội xuống nhà, thấy mẹ đang lúi húi trong bếp.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ dọn dẹp phòng con ạ?"
"Không, hôm nay mẹ đi vắng cả chiều. Chắc chị cho cháu vào phòng con chơi thôi."
Lẽ nào là cô công chúa nhỏ ấy phá bĩnh sao? Tôi lại vội vã chạy sang phòng anh chị.
"Hôm nay chị cho cháu vào phòng em chơi ạ?"
Chị dâu tôi thấy tôi vào phòng, ban đầu thì hơi giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng quay mặt đi hướng khác, làm như đang tập trung ru con ngủ. Chị đáp lại có phần chần chừ, ấp úng.
"À... ừm... lúc chiều cháu hơi quấy, chị cho cháu vào phòng cô để dỗ một lúc."
"Thế chị có nhìn thấy cuốn sổ khổ A5 bìa màu hồng nhạt của em không?"
"Không... chị với cháu chỉ vào đứng chơi một lát thôi, không động vào đồ đạc gì của cô cả đâu. Thật đấy!"
"Vậy ạ? Thế... chị mở cửa sổ phòng em đúng không?"
"Hả? À... ừm... hình như thế! Chị cũng không nhớ nữa!"
Mặc dù thái độ của chị dâu tôi hôm nay hơi kỳ lạ, nhưng tôi vẫn không biết là kỳ lạ ở chỗ nào. Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng chị không hề lấy cuốn nhật ký, bởi qua ánh mắt, tôi biết rằng chị ấy không hề biết có một cuốn sổ như vậy tồn tại. Vậy thì cuốn sổ của tôi đi đâu mất rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top