Chương 1

Bạn đã bao giờ cảm nhận được sự rung động mãnh liệt giống như tôi chưa? Nó xảy ra mỗi lần tôi gặp bạn thân của anh trai. Cũng giống như bao thiếu nữ trẻ, tôi từng đọc rất nhiều tiểu thuyết tình yêu viết về những cô công chúa sống trong sự bao bọc của cha mẹ và anh trai (giống như tôi vậy), họ dành tình cảm nồng nhiệt cho bạn thân của anh trai mình nhưng lúc nào cũng phải vào vai nữ thứ, một kẻ thứ ba đáng ghét cứ phải tranh giành cho bằng được thứ tình yêu không thuộc về mình. Nhưng thật đáng tiếc, câu chuyện của tôi và anh không giống như vậy, bởi vì giữa chúng tôi không hề có một nữ chính nào, nhưng chính anh lại là người luôn dựng lên một tấm bình phong ngăn cách đôi bên. Qua tấm bình phong ấy, tôi thấy hình ảnh anh mờ nhạt nhưng ấm áp, vì anh luôn đứng ở đó, mỉm cười với tôi.

Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, khi ấy tôi bắt đầu vào học kỳ hai của lớp chín. Thời gian cưới cấp bận rộn nhưng khí trời mùa xuân thật ấm áp, dễ chịu hệt như ấn tượng đầu tiên khi tôi gặp anh. Vào một buổi chiều thứ Bảy, nắng vàng nhè nhẹ, anh trai đưa bạn thân về nhà để làm gia sư môn vật lý cho tôi. Thời ấy, khi chúng tôi thi tốt nghiệp cấp hai chỉ phải thi có bốn môn, trong đó có ba môn cố định là Văn, Toán, Anh, còn một môn ngẫu nhiên do Bộ Giáo dục lựa chọn, năm tôi thi là môn vật lý. Nói về nhận thức của tôi đối với môn học này, đại khái có thể miêu tả như sau: Nó quen biết tôi nhưng tôi thì không biết nó. Nào là điện, nào là cơ, tôi thực sự không biết. Cả lớp tôi điều biết rõ một điều: Cán sự môn Văn chính là Tiểu Thư Mù Lý.

Mẹ tôi vẫn thắc mắc: “Anh con học giỏi Toán, Lý, Hóa thế, sao con không nhờ anh kèm cho, tìm gia sư làm gì cho tốn tiền?” Có điều mẹ tôi không hiểu được rằng, nếu như mỗi buổi học đều phải nghe người hướng dẫn cho mình hỏi câu: “Tại sao tôi với cô ngồi chung một mâm cơm, ăn cùng một loại thức ăn mà cô lại dốt thế hả?” thì áp lực đó sao có thể khiến đầu óc hoạt động tốt nổi.

Anh trai luôn thiếu kiên nhẫn với như vậy đấy. Nếu anh ấy có thể dùng mộ nửa sự nhẫn nại thể hiện khi ở bên người yêu để dành cho tôi thì chắc môn Lý của tôi đã có tiến triển từ lâu rồi, chứ không phải đợi tới lúc gần thi tốt nghiệp đến nơi mới cuống cuồng tìm gia sư để mong vớt vác được năm điểm như thế này.

Quay lại với buổi chiều thứ bảy ngày hôm ấy, anh trai tôi dẫn một anh bạn sáng sủa đẹp trai về để làm gia sư môn Vật Lý cho tôi. Cũng thật lạ, anh ấy giới thiệu là bạn rất thân nhưng tôi lại chưa từng gặp bao giờ. Anh bạn này chưa đến nhà tôi lần nào. Trong trí nhớ của tôi, anh là một biểu tượng sống của sự ôn hòa, đúng, chính là ôn hòa, bởi vì từ lúc anh bước vào nhà, ngoài lời chào dành cho mẹ và tôi ra, ảnh chỉ cười, cười đến xán lạn. Nghe nói anh bằng tuổi anh trai tôi, tức là cũng hơn tôi tám tuổi, một khoảng cách đủ xa để khi ấy, ánh mắt anh nhìn tôi giống như nhìn một đứa trẻ. Nhưng chỉ có tôi là biết rõ nhất, ánh mắt tôi nhìn anh khi đó, chính là sự ngưỡng mộ.

Tôi nhìn thấy sự thông thái và hiểu biết toát ra từ khuôn mặt và tác phong của anh. Ngày hôm đó, anh mặc một chiếc sơ mi màu xám, bên ngoài là chiếc áo len đen mỏng viền màu trắng, trên cổ quàng khăn len dệt kẻ ca rô, nhã nhặn, thanh lịch và chín chắn. từ trang phục của anh, tôi đoán nhà anh cũng thuộc diện khá giả, nhưng không hiểu sao anh tôi lại nói anh đi xe buýt tới. Có lẽ tôi đã tò mò và võ đoán hơi thái quá rồi!

Buổi học diễn ra trên phòng riêng của tôi, căn phòng của một cô bé học sinh với toàn những gấu bông và đồ vật ngộ nghĩnh. Tôi thấy anh hơi nhíu mày khi vừa bước vào nên tưởng anh cảm thấy khó chịu với màu sắc lòe loẹt của căn phòng, nhưng không ngờ câu đầu tiên anh nói lại là: “Em nên mở cửa sổ ra để không khí vào phòng cho khoáng. Mùa này cũng không lạnh lắm, phòng bí như thế này không tốt cho sức khỏe.

Thấy không, đây chính là sự khác biệt rõ rệt nhất giữa anh và anh trai tôi. Hễ đặt chân vào căn phòng công chúa của tôi là ông anh trai lại càu nhàu: “Vào đến phòng cô là nhức mắt nhức đầu, treo với dán cái của nợ này làm gì mà lắm thế!”, còn anh gia sư này chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, rồi nói một câu đầy quan tâm tôi như thế.

Anh chậm rãi đi tới bên bàn học của tôi, đặt túi đựng laptop xuống rồi mới giới thiệu: “Anh tên là Hiếu, bạn đại học của anh trai em. Anh se kèm thêm cho em môn Vật Lý. Mà em tên là gì nhỉ?”

Khi ấy tôi nhìn thấy rõ ràng sự hờ hững trong anh. Không hiểu sao tôi lại không muốn giới thiệu tên mình cho anh biết, mặc dù không nói thì anh cũng có thể hỏi anh trai tôi, nhưng tính khí trẻ con của tôi lại nổi lên, mà cũng đúng thôi, khi ấy tôi vốn dĩ vẫn còn là một đứa trẻ.

Tôi chu môi lên, nói: “ở nhà mọi người toàn gọi em là Bé, anh em cũng gọi thế, anh cũng gọi như thế là được rồi.”

Tôi để ý thấy anh khi đó có hơi nhướng mày lên rồi nhìn tôi bằng một ánh mắt khá thích thú. Nhưng anh không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng cười. Có lẽ anh không hề biết rằng, nụ cười của anh giống như một loại thuốc phiện, đẹp, nhưng khiến người ta phải trầm luân.

Buổi học hôm đó, sau khi biết kiến thức môn Vật Lý của tôi bị hổng nặng, anh không hề nổi giận, cũng không chán nản. Tôi thấy anh đi về phía giá sách, rút quyển sách giáo khoa Vật Lý của tôi xuống, rồi quay sang tôi cười cười. “Đúng như anh đoán, sách của em còn mới nguyên.”

Tôi cảm thấy thật xấu hổ, phải nói là hổ thẹn vô cùng. Tôi chỉ biết ngồi im, cúi mặt và cắn bút. Anh kéo thêm một chiệc ghế ở góc phòng tới, ngồi bên bàn học, nhẹ nhàng xoa đầu tôi, một hành động quát thân thiết cho lần đầu gặp mặt, nhưng tôi biết, khi đó anh chỉ coi tôi như một đứa trẻ.

Anh vừa cười vừa nói: “Không phải xấu hổ. Điều đó có nghĩa là từ trước tới nay em chưa từng học môn này, chứ không phải là em không có khả năng học giỏi nó.”

Bạn biết không, đó chính là sự khích lệ ấm áp đầu tiên mà tôi nhận được  trong cuộc đời này. Không giống như mọi người luôn gây áp lực cho tôi, luôn đặt mục tiêu cho tôi, anh cứ nhẹ nhàng như thế, cho tôi một nguồn động lực. Khi đó, tôi đã ước rằng buổi học này không cần phải học môn Vật Lý nữa, mà anh hãy kể thêm một chút về con người anh, về cuộc sống của anh cho tôi nghe. Nhưng anh đã khích lệ tôi như vậy, đã đến tận nhà để dạy kèm cho tôi, phải chăng tôi cũng nên nổ lực một chút, chuyên chú một chút, để những điều anh làm trở nên có giá trị?

Chúng tôi cùng ngồi học những bài Vật Lý đầu tiên trên chiếc bàn học bên cửa sổ phòng tôi. Những tia nắng yếu ớt cuối ngày xuyên qua lớp cửa kính phản chiếu lên khuôn mặt anh, khuôn mặt ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi, cả một đời.

Hôm ấy, ngay sau khi anh ra về, tôi liền lao ngay vào phòng anh trai để tiến hành tra hỏi. Sau một chuỗi câu hỏi, ví dụ như tên đầy đủ của anh là gì, nhà ở đâu, anh đã đi làm chưa, nếu có thì làm gì, ở đâu, tất nhiên là phải kể đến câu hỏi quan trọng nhất: anh đã có người yêu chưa, vậy mà ông anh trai chỉ quăng cho tôi một nụ cười khẩy thật chướng mắt. Đấy, lại là một sự khác biệt to lớn biết bao nhiêu. Nụ cười của Hiếu rạng rỡ nhường nào thì nụ cười của ông anh trai tôi chướng mắt nhường đó. Cả bữa ăn hôm đó, tôi đã phải ân cần chăm sóc, gắp thức ăn, rồi xới cơm dâng lên tận miệng cho đại ca nhà tôi, thậm chí ngay cả bố mẹ tôi cũng cảm thấy ghen tị, ông anh tôi mới chịu mở miệng vàng. Từ đó, cái tên “Hiếu” đã trở thành định mệnh của cuộc đời tôi, một định mệnh đang sống cách tôi chỉ chừng năm cây số. Anh là con một, nhưng có một điều tôi dường như không thể tin, anh chưa có người yêu. Một người như anh: đẹp trai, nhà giàu có, học giỏi vậy mà chưa có người yêu. Có lẽ câu nói này của tôi về anh thật quá thô tục.

Hồi đó, tôi mới là học sinh cấp hai nên chưa được dùng điện thoại di động. Tôi chỉ có thể xin địa chỉ email để liên lạc với anh, lý do để hỏi bài là một cái cớ quá hợp lý. Vì đã gần tới kỳ thi tốt nghiệp nên một tuần anh sẽ đến dạy tôi ba buổi, nhưng với trình độ của tôi, ba buổi vẫn còn là quá ít. Ngày nào cũng học còn chưa chắc đã thi được năm điểm. Chưa kể khi đó tôi còn phải dành thời gian học cả ba môn còn lại, các dàn ý, các tác phẩm văn học, rồi làm đề cương Toán, làm đề tiếng Anh... Nhưng kỳ lạ, học sinh chúng tôi thuở ấy vẫn còn dư rất nhiều thời giờ và tinh lực cho những việc khác như viết lưu bút, làm đồng phục lớp, chụp ảnh kỷ niệm. Cá nhân tôi còn có một việc quan trọng hơn nữa, đó là nhớ về anh, ngồi trước máy tính hàng giờ, gõ gõ rồi lại xóa xóa, chỉ để soạn ra một bức email gửi cho anh.

Anh làm công việc thiết kế đồ họa, thường xuyên phải dùng máy tính nên luôn trả lời đầy đủ tất cả những bức email mà tôi đã gửi. Ban đầu chỉ đơn thuần là những email hỏi bài của tôi, nhưng sau đó nội dung của chúng phong phú hơn rất nhiều, đủ mọi việc trên trời dưới bể. ở lớp hay ở nhà, tôi đều có thể trao đổi cùng anh. Tôi tin rằng anh đã rất kiên nhẫn đối với tôi, kiên nhẫn ngồi đọc những email khi thì kể lể khi thì than thở của tôi. Anh đọc hết và viết thư trả lời cặn kẽ đến mức tôi có thể chắc chắn là anh đã đọc rất cẩn thận và chăm chú những email tôi gửi.

Bạn biết không, động lực là một điều gì đó vô cùng thiêng liêng, vô cùng quan trọng khi ta quyết tâm làm việc gì, đặc biệt, khi nó lại là điều ta không muốn làm nhưng vẫn phải làm. Không biết từ bao giờ, anh đã trở thành động lực để tôi học môn Vật Lý. Hết tháng dạy kèm đầu tiên, tôi đã có thể làm những bài tập đơn giản và biết những công thức đơn giản. Mẹ tôi rất hài lòng về sự tiến bộ này. Sau buổi học, mẹ giữ anh ở lại ăn cơm tối, rồi tiện thể gửi anh học phí luôn. Không ngờ, anh lại từ chối. Anh nói với mẹ tôi rằng: “Bác đừng làm vậy, cháu với Linh thì không cần tính toán gì đâu ạ. Em gái Linh cũng như là em gái cháu. Cháu giúp em là việc nên làm bác ạ. Thi thoảng, bác cho cháu ăn chực bữa cơm như hôm nay là cháu đã cảm ơn bác lắm rồi!” Anh đã nói vậy đó. Và cứ như thế, tôi có thêm một ông anh trai bất đắc dĩ. Tôi có nói rằng mình sẽ làm em gái anh sao?

Từ sau hôm đó, càng ngày anh càng trở nên thân thiết với gia đình tôi. Bố mẹ tôi cũng coi anh như con cái trong nhà. Mỗi khi đến nhà tôi, anh cũng thoải mái hơn, không còn quá khách sáo như lúc ban đầu nữa. Khi tôi làm đúng một bài tập, anh sẽ ngồi trên bàn học, dùng ngón trỏ chọc chọc vào trán tôi rồi nói: “Chỉ cần em được năm điểm, muốn quà gì anh cũng cho.”

Thật không biết là anh vì nghĩ cho tôi hay nghĩ cho cái danh dự làm thầy giáo của mình nữa. Nhưng dù sao, tôi củng rất vui, trong đầu thầm ấp ủ một ý niệm.

“Được, là anh nói đấy nhé! Đến lúc đấy, cho dù em có yêu cầu gì thì anh cũng phải chấp nhận đó.”

“Anh nói là quà, đâu có nói là yêu cầu.”

"Em không cần quà, em chỉ cần anh làm cho em một việc thôi.”

“Ok, em nói xem là việc gì?”

“Bây giờ em chưa nghĩ ra, lúc nào em nghĩ ra sẽ nói cho anh biết, đến lúc đó anh đừng nuốt lời là được.”

“Cô bé này, em đi theo anh Linh nhà em xem nhiều phim Kim Dung quá rồi hay sao? Còn học đòi Triệu Mẫn thế hả? Tưởng anh ngốc như Trương Vô Kỵ sao?”

“Rốt cuộc là anh có đồng ý không?”

“Ok, được thôi. Chỉ cần là những việc không trái với đạo lý giang hồ và anh có thể làm được, anh nhất định sẽ làm!”

Anh dí dỏm bắt chước lời thề của Trương Vô Kỵ.

“Nhưng trước tiên em phải đạt được năm điểm thi tốt nghiệp cái đã!”

Tôi nhớ rằng đó là lần đầu tiên tôi nghe anh gọi mình: “Cô bé”. Tôi nghĩ, cả cuộc đời này, cách gọi đó chỉ có thể là của riêng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: