Chương 34: -Hoàn-

Chương 34:
Sự quấy nhiễu của ánh mắt không còn, cảm giác lại càng nhạy hơn, mỗi một động tác nhỏ của anh đều khiến cô cảm thấy sung sướng không nói ra lời.
Cơ thể bị lấp đầy vô tình thít chặt lại, niềm khoái cảm đến tê liệt bốc lên tận não...
Cơ thể đang lơ lửng, dần dần hòa vào không trung...
Sự ngứa ngáy tê dại trong nháy mắt khiến đầu óc cô trống rỗng, cả người chảy đầy mồ hôi.
Nương theo nhịp điệu của anh, cô không nhịn được cất tiếng rên, từng cơn sóng sảng khoái dạt dào đẩy cô lên tới đỉnh điểm...
Tay anh rút ra, sự dạt dào biến thành trống rỗng trong tích tắc.
Mạt Mạt điều hòa hơi thở, cơ thể mềm mại chờ mong sự lấp đầy lần thứ hai, không bao giờ rời đi nữa.
Lúc này một thứ nóng rực khác thường chầm chậm đi vào cơ thể trống rỗng của cô...
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh thở dốc, tất cả những nốt nhạc tuyệt vời mà cô đã từng nghe không bì kịp với tiếng hít thở của anh bây giờ, động lòng người...
Cô mê mải lắng nghe âm thanh tuyệt vời ấy, cả thể xác lẫn tinh thần đều bùng cháy theo sự nồng nhiệt, cơ thể không chỉ không thể kháng cự lại sự đi vào của anh, ngược lại còn rất chờ đợi sự đau đớn tượng trưng phải có...
Cuối cùng anh cũng đến một tầng cách trở, ngừng lại một chút, muốn lùi ra ngoài...
"Đừng." Cô lí nhí nói.
Nghe thấy lời yêu cầu như vậy, An Nặc Hàn không thể kìm nén được nữa, anh nắm chặt lấy bờ eo thon, trong tích tắc thẳng người đi vào nơi sâu nhất của cô...
Cảm giác đau đớn vì bị xé rách chỉ có một giây. Khi anh va chạm vào sâu nơi mềm mại nhất của cô một lần rồi lại tiếp một lần, Mạt Mạt kêu lên một tiếng sợ hãi...
Không phải vì đau đớn, mà là một loại sảng khoái khiến người ta mê muội bỗng nhiên chợt kéo tới. Cô ưỡn cao người lên, sa vào trạng thái co thắt không cách nào kìm chế được...
"Mạt Mạt..." Anh ôm cô đang run rẩy dữ dội, cơ trể tràn đầy mồ hôi, gọi tên cô: "Mạt Mạt... Anh yêu em!"
Cô trong lúc chìm nổi, bị những lời này đưa lên đến đỉnh điểm.

Thì ra đây là mùi vị hạnh phúc nhất. Thì ra đây là sự sung sướng cô mong chờ đã lâu.
Một giọt nước mắt trộn vào mồ hôi của cô, cảm giác này... thật sự không hề khiến cô thất vọng.
Anh rút ra, cảm giác co thắt của cô gần như dừng lại, anh có một lần đâm vào, dấy lên dư âm sung sướng.
"Anh Tiểu An..." Cô khó khăn thở dồn dập, mỗi khi khoái cảm gần như lắng dần, lại bị anh đẩy từng đợt sóng lên thiên đường.
Bầu trời vắng sao bỗng nhiên xẹt qua một ngôi sao băng...
Ánh sáng hắt xuống, lờ mờ chiếu lên cơ thể người đàn ông rắn rỏi ôm cơ thể mềm mại trắng như tuyết, ôm hôn triền miên...
Sau đó, thế giới lại tối như mực, chỉ còn lại tiếng rên rỉ mảnh mai, tiếng thở dốc nặng nề, tiếng lay động dữ dội của ván giường, còn có... tiếng sóng biển trùng trùng điệp điệp phương xa...
Không ngừng không nghỉ...
***
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi đẹp chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh sáng mặt trời màu tím nhạt phủ khắp giường.
Mạt Mạt trở mình, chiếc chăn mỏng trượt xuống theo làn da trơn nhẵn, mấy chấm đỏ ửng trên cơ thể xinh đẹp vạch trần một đêm cuồng hoan.
"Anh Tiểu An." Mạt Mạt nhắm mắt, đưa tay sờ sang bên gối, không có một bóng người.
Cô đột nhiên mở to hai mắt, kinh hoàng nhìn quanh phòng, quang cảnh quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng người quen thuộc.
Phản ứng duy nhất của cô chính là hoảng sợ.
Cô sợ rằng đêm qua là một giấc mơ, lại chỉ là một cái giấc mơ trêu chọc cô.
"Anh Tiểu An?" Cô hoang mang gọi.
Hoảng hốt, tâm tình cô không ngừng chìm xuống, rơi xuống vực thẳm không biết nông sâu.
Nếu như mọi thứ ngày hôm qua chẳng qua chỉ là một giấc mộng, cô nhất định sẽ phát điên mất...
Bỗng nhiên, phần dưới hơi đau một chút, Mạt Mạt vội vàng nhấc chăn lên, mấy chấm đỏ trên giường tuyệt đẹp như khóm hoa bỉ ngạn nở rộ...
Mạt Mạt đè lên lồng ngực đang đập dữ dội, thở phào một hơi.
An Nặc Hàn rất nhanh đẩy cửa đi vào, đến bên giường ngồi xuống, lo lắng xoa đầu cô: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
"Không ạ. Dậy không thấy anh đâu, tưởng rằng tối qua..." Nhớ tới ngày hôm qua, gò má Mạt Mạt hồng lên. "lại là một giấc mơ."
"Lại?" An Nặc Hàn tới sát cô, mờ ám hỏi: "Trước kia đã mơ như thế sao?"
Câu hỏi này thật sự rất quá trớn.
"..." Mạt Mạt quấn chăn sát vào người, trùm lên cả khuôn mặt đỏ bừng bừng. Đương nhiên đã từng mơ, chỉ là không hề vào sâu như thế, không hề say đắm như thế, nhiều nhất cũng chỉ hôn hôn, ôm ôm.
Anh nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, không truy hỏi nữa. "Em nhất định đói bụng rồi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm."
"Bố mẹ em còn chưa về à?"
Hôm qua người hai nhà cùng nhau ăn trưa, Mạt Mạt vùi đầu vào ăn cơm, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn An Nặc Hàn, thấy trong lòng nóng rừng rực.
Cô muốn nói với anh vài câu, lại xấu hổ mở lời.
An Dĩ Phong đội nhiên nói ông biết một bãi tắm nước nóng, cảnh vật đẹp lắm.
Ánh mắt lạnh ngắt của Hàn Trạc Thần giao với ánh mắt của An Dĩ Phong hai giây, hàng mày nhíu lại.
Sau đó, Hàn Trạc Thần liếc sang Mạt Mạt, thấy cô đang lén nhìn An Nặc Hàn, mơ hồ thở dài, nói: "Gần đây tôi cũng hơi mệt, đang muốn đi nghỉ ngơi một chút, chiều nay cùng đi đi."
Vậy hai hai đôi vợ chồng cùng nhau đi ngâm suối nước nóng, để Mạt Mạt và An Nặc Hàn ở nhà.
Khi ấy Mạt Mạt còn không hiểu vì sao bọn họ muốn đi, trải qua đêm vừa rồi, cô đã hiểu.
...

"Về rồi." An Nặc Hàn nói: "Họ đi bệnh viện kiểm tra rồi."
"À!" Mạt Mạt nói: "Vậy anh đi xuống dưới tầng chờ em đi, em mặc xong quần áo đã rồi xuống."
"Không cần anh giúp sao?" Anh nói, ánh mắt liếc qua cơ thể cô.
Giúp cô mặc quần áo?
"..."
An Nặc Hàn thấy cô không từ chối liền đứng dậy lấy ra một chiếc váy từ trong tủ quần áo của cô, rồi lại lôi một bộ nội y màu trắng từ trong ngăn kéo dưới cùng đưa cho cô.
"Vì sao anh lại biết rõ... quần áo của em để ở nơi nào?"
An Nặc Hàn cười mà không nói, giật chăn của cô lại, giống như lúc cởi quần áo, mặc cho cô từng thứ từng thứ một...
Không biết là cố tình hay vô ý, đầu ngón tay của anh thường lướt qua giải đất mẫn cảm của cô, khiến cô đến cả lỗ tai cũng đỏ.
Khi mặc quần áo xong, cô kéo An Nặc Hàn xuống tầng, Mạt Mạt bỗng nhớ tới một ngày cách đây nhiều năm.
Khí đó cô còn đang gấp quần áo, nghe thấy tiếng gõ cửa của An Nặc Hàn, hỏi cô có ở trong phòng hay không. Cô nhất thời hoảng hốt nhét đống nội y còn lại vào ngăn tủ cuối cùng, đóng lại.
Khi An Nặc Hàn vừa vào cửa, liếc nhìn ngăn kéo của cô một cái, rời tầm mắt rất nhanh.
Cô lúc ấy mới phát hiện ra quần trong của mình lộ phân nửa ra bên ngoài, mầu hồng nhạt mềm mại, còn có hoa văn hình cún Snoopy.
Cô đỏ mặt kéo ngăn tủ ra, nhét vào.
Khi nhớ lại những ngày đó, mặt cô lại đỏ lựng lên.
***
Trong nhà hàng Pháp, An Nặc Hàn gọi rất nhiều đồ ăn, nói rằng cô rất gầy, càng không ngừng khuyên cô ăn nhiều thêm một chút.
"Không ăn đâu, em sợ béo." Mạt Mạt kiên quyết đẩy đĩa gan ngỗng béo ra.
"Sợ béo? Chúng ta có thể gia tăng thêm chút vận động."
"Chúng ta?" Lời vừa bật ra khỏi miệng, cô ngay lập tức hiểu ra thâm ý trong lời anh nói, hận không thể vùi mặt vào trong gan ngỗng béo, không muốn ngẩng đầu lên.
"Ăn xong thì muốn đi đâu?"
Cô không cần suy nghĩ đáp: "Công viên."
"Công viên?"
"Người ta hẹn hò toàn đi vào trong đó."
An Nặc Hàn xoa nắn khuôn mặt cô. "Theo anh thấy, công viên trò chơi và vườn bách thú vẫn khá hợp với em."
"Em lớn rồi!"
"Đúng, lớn rồi!" Tối hôm qua anh đã chứng kiến sự trưởng thành thật sự của cô.
Cũng không biết vì sao, trong mắt An Nặc Hàn cô luôn luôn là một đứa trẻ.
Đương nhiên, ngoại trừ lúc ở trên giường...
Hàng cây cao ngất đứng sừng sững, con đường nhỏ đầy đá cuội nằm chính giữa, cỏ dại mọc khắp ven đường.
Mạt Mạt kéo cánh tay An Nặc Hàn đi trên con đường nhỏ, cô nhớ tới một vấn đề quan trọng.
"Anh Tiểu An, khi nào anh trở lại Anh?
"Anh đã từ chức rồi, vài ngày nữa sẽ đến làm ở công ty bố em."
"Thật à?" Cô kích động nhảy lên trên người anh, vòng chân qua eo anh, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn anh...
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng triền miên.

Trong nụ hôn dài đằng đẵng, chim bay đậu trên cành, lá rơi rơi... nụ hoa dại dần dần hé mở...
Hôn đến khi gần ngạt thở, bọn họ mới lưu luyến tách nhau ra, Mạt Mạt nhảy xuống từ trên người anh, quay người lại, nét cười trên mặt cứng đờ...
Cô nhìn thấy cuối con đường nhỏ, trên đỉnh núi, có bóng một người con gái.
Tóc đen tán loạn trong gió.
Chiếc váy màu trắng nhẹ bay giữa không trung.
Mạt Mạt vẫn không tìm được từ nào khác miêu tả sự xinh đẹp của cô ấy ngoài trừ "nghiêng nước nghiêng thành"...
"Chị ấy sẽ không nhảy xuống đó chứ." Mạt mạt lo lắng nhìn sườn núi xa xa. Mặt dù sườn núi không dốc lắm, nhưng bụi gai rậm rạp, đá sỏi lởm chởm, nếu nhảy xuống cho dù may mắn không chết cũng bị thương khắp người.
"Cô ấy sẽ không!" An Nặc Hàn bình tĩnh nhìn về Tiêu Vi đang đứng trên đỉnh núi, lắc đầu: "Không có một ai có thể khiến cô ấy từ bỏ mạng sống của chính mình."
"Thế nhưng... vì sao chị ấy lại đứng chỗ này?"
"Chúng ta đi thôi, thấy chúng ta ở đây, không chừng cô ấy sẽ nhảy xuống thật."
Sau khi bọn họ đi xa, An Nặc Hàn lại quay đầu lại nhìn đỉnh núi, Tiêu Vi vẫn còn đứng nơi đấy.
Nhìn phong cảnh dưới chân núi, anh biết Tiêu Vi vẫn không vất xuống được khoảng hồi ức kia.
Thế nhưng cảnh vẫn còn như năm ấy, nhưng anh mãi mãi sẽ không cùng cô đi xem được nữa.... bởi vì người đáng để anh bảo vệ, chỉ có một người.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạt mạt còn chưa tỉnh ngủ, An Nặc Hàn đã lôi cô từ trong chăn ra.
"Chuyện gì đấy! Em còn chưa dậy mà!" Cô vùi đầu vào trong chăn.
"Đưa em đi một nơi."
"Nơi nào?"
"Đi Hy Lạp, bỏ trốn!"
"Cái gì?" Mạt Mạt ngồi phắt dậy. "Anh nói cái gì?"
"Suỵt! Thừa lúc bọn họ không ở đây, anh đưa em đi Hy Lạp. Chỉ có hai người chúng ta..."
Mạt Mạt ngừng suy nghĩ trong ba giây, lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Sáng sớm tinh mơ ngủ dậy bỏ nhà trốn đi, thật quá lãng mạn!
...
Tất cả tựa như một giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, ánh sáng loang lổ, anh cầm tay cô đi qua con đường rừng nhỏ, đi vào một giáo đường cổ kính. Bọn họ đứng dưới tượng thần Athena nắm chặt tay nhau.
Một hôn lễ đơn giản nhất, không có lễ phục, không có hoa tươi, không có âm nhạc, không có tiếng vỗ tay, thậm chí không có cha xứ...
Thế nhưng hai người có tình yêu, tình cảm vĩnh viễn không phai mờ...
Cho dù tương lai có ra sao, trong đường đời anh vững vàng nắm tay cô, không xa cách.
_______- HOÀN-________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: