CHAP 2: Có một kiểu tình yêu khác, ấm như cơ thể, trong như suối nguồn
Hannah không ngủ,tì tay lên bệ cửa sổ ngắm nhìn bãi biển. Phong cảnh ở đây tuyệt vời, tiếng sóng biển còn tuyệt vời hơn. Từng đợt, từng đợt nối nhau tấu lên khúc nhạc ngàn năm. Huỳnh Thành và bố đứng trên đài hóng mát bằng gỗ nói chuyện. Nhưng anh lúc nói lúc không, từ đầu chí cuối vầng trán luôn cau có, căng thẳng. Nhưng khi nhìn thấy Hari từ xa khập khiễng đi tới, ánh mắt của anh đột nhiên tối sầm, bước vội về phía cô, vẻ thờ ơ trên mặt đã biến mất. Vài phút sau, một loạt bước chân líu ríu vang lên, Hannah bước ra khỏi phòng, nghe thấy Hari nói:
-Hari: Anh không phải ba em, quản nhiều nha vậy làm gì?
-Huỳnh Thành: Nếu anh không quản em thì ai quản được?
-Hari : Choáng thật ! May mà một năm anh chỉ về có hai lần, nếu không em bị anh dồn đến chết từ lâu rồi.
Sau tiếng mở cửa và đóng cửa, cuộc đối thoại của họ vẫn vọng ra khá rõ từ phòng kế bên. Không hiểu sao thiết bị cách âm ở đây kém như vậy!
-Huỳnh Thành: Sao em lại thế này? Tại sao lại bị chấn thương?
-Hari: Đi leo núi với bạn bị ngã.
-Huỳnh Thành: Bạn? Alex phải không?
Alex? Nghe hình như tên con trai. Hari không trả lời. Chắc là ngầm thừa nhận.
-Hari: Anh Thành! Phiền anh ra ngoài một lát, em muốn đi tắm.
-Huỳnh Thành: Phòng tắm của em chẳng phải có cửa sao?
-Hari: Ngộ nhỡ anh nổi thú xông vào thì làm thế nào?
-Huỳnh Thành: Em có thể khoá cửa lại.
-Hari: Khoá cửa bị anh phá mất rồi.
-Huỳnh Thành : ...
Lần này đến lượt Huỳnh Thành im lặng.Từ sự im lặng khác thường đó, Hannah dường như hiểu ra được điều gì, cô mệt mỏi ngồi sụp xuống xô pha ở phòng, ngón tay day nhẹ thái dương đau nhức. Phòng bên cạnh, Huỳnh Thành im lặng một lúc, liền đó là tiếng nước chảy, dường như có ai đang tắm.
-Hari: Vừa rồi anh và ba nuôi nói về chuyện của anh và chị Hannah đúng không?
-Huỳnh Thành: Ừ
-Hari: Ba nuôi nói sao?
-Huỳnh Thành: Ba nói tôn trọng hs kiến của anh, chuyện tình cảm... để anh tự giải quyết.
-Hari: Ồ...!
-Huỳnh Thành: Tại sao em bảo anh đưa bạn gái về nhà?
-Hari: Em không!
-Huỳnh Thành: Ba anh nói, em bảo với ba là anh có bạn gái.
-Hari: Vâng! Là em nói!
-Huỳnh Thành: Tại sao em nói vậy?
-Hari:...
-Huỳnh Thành: Hari???
Tiếng nước ngừng chảy. Giọng của Hari lại mơ hồ.
-Hari: Em không chịu được nữa...Anh Thành,em mệt quá rồi, em không chịu được nữa...
-Huỳnh Thành: Anh hiểu, để anh giúp em giải quyết.
Nói xong Huỳnh Thành bước ra khỏi phòng. Khi anh đi khỏi, trong phòng vang lên tiếng khóc nức nở khe khẽ, rất lâu... Trời tối dần, sóng biển trập trùng lên xuống... Nỗi lòng của Hannah cũng lên xuống theo tiếng sóng. Cô rất tò mò, giữa Huỳnh Thành và Hari rốt cuộc là quan hệ anh em kiểu gì? Đã xảy ra chuyện gì khiến hai người như lúc gần lúc xa? Nhưng cô lại sợ không muốn tìm hiểu chân tướng, lo sợ sự thật sẽ đẩy cô xuống vực sâu. Đã đến bữa tối từ lúc nào, Huỳnh Thành lên gọi cô, còn thân mật nắm tay cô cùng xuống nhà, ngồi trước chiếc bàn rộng đủ cho mười mấy người. Suốt bữa ăn, mọi người đều im lặng.Tiếng dao cắt bít tết vang lên tấu rõ, Hannah ăn uống từ tốn, thể hiện tư thế đoan trang tôn quý nhất. Nhưng xem ra Hari thực sự hăm ăn, cúi đầu ăn rất hào hứng, vô tư, riêng bít tết đã chén liền hai suất. Lúc gần xong bữa,Hari đột nhiên hỏi:
-Hari: Chị Hannah, sợi dây chuyền của chị đẹp quá! Anh Thành tặng chị phải không?
Hannah cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, dính trà ngay mép miệng, coi tính lấy khăn lau thì Huỳnh Thành đã lại giúp cô. Cô mỉm cười nhìn ba mẹ Huỳnh Thành, dường như họ cũng đang đợi câu trả lời của cô. Hannah mỉm cười, tay vân vê sợi dây chuyền.
Hannah: Ừ đúng rồi. Bộ trang sức này ngoài dây chuyền và vòng tay, ngoài ra còn có một chiếc nhẫn.
Nghe đến từ "nhẫn" Huỳnh Thành vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười trước ánh mắt hồ nghi của bố mẹ.
-Huỳnh Thành: Con đã cầu hôn Hannah.
Không chờ bố mẹ anh tỏ thái độ, Hari đã bật cười, tiếng cười trong vắt, êm ái.
-Hari: Quá tốt, anh Thành, chúc mừng anh! Bao giờ tổ chức lễ đính hôn? Em nhất định tặng anh chị một món quà thật to.
-Ba Huỳnh Thành: Tôi ăn đủ rồi, mọi người cứ tự nhiên.
Trong biệt thự, dưới ánh đèn pha lê, Hari ngồi trên xô pha đang ôm khư khư điều khiển ti vi, say sưa xem bóng đá, tiếng học reo ầm ĩ. Huỳnh Thành cũng không vội lên tầng, ngồi xuống ghế xô pha xem tivi. Kỳ thực, Huỳnh Thành không chỉ thích yên tĩnh, anh cũng rất ít nói, ngay cả khi đàm phán cũng rất kiệm lời , nhưng đã nói là rành mạch, hàm súc. Vì vậy, Hannah đã quen phán đoán anh qua những ngôn từ hạn chế, giống như lúc này, ánh máy anh đang nhung vào chân Hari, cô đã đoán ra là anh muốn làm gì. Hannah xích lại gần Huỳnh Thành:
-Hannah: Em lạnh quá! Anh đưa em lên lầu nhé
-Huỳnh Thành: Ừ
Lúc họ đứng dậy, Hannah lặng lẽ ngoái nhìn. Trên ti vi, Raul lại ghi bàn lần nữa.Hari không còn hưng phấn như khi Raul ghi bàn lần trước, hai tay bó gối, mắt dán vào màn hình. Trên đôi chân mảnh khảnh, trắng bóc của cô có một vết trầy, đã bôi thuốc nhưng vẫn rớm máu. Huỳnh Thành đưa Hannah về phòng, mở cửa sổ để gió đêm mang vị mặn của biển xua tan không khí ngột ngạt trong phòng. Cuối cùng anh cũng mở lời:
-Huỳnh Thành : Cảm ơn em!
-Hannah : Ngoài cảm ơn anh không còn gì để nói sao?
Huỳnh Thành lắc đầu đi đến gần tủ sách, lấy ra một quyển album dày cộp, lật trang thứ hai, liếc qua rồi gập lại, trên mặt thoáng lộ vẻ thất vọng. Mặc dù chỉ vô ý liếc mắt, Hannah vẫn thấy rõ bức ảnh ấy. Đó là bức ảnh chụp chung của Huỳnh Thành và Hari. Chiếc bánh gato trên bàn cắm 14 ngọn nến, trong ánh nến lung linh, Huỳnh Thành hôn nhẹ lên trán Hari. Trong ảnh, cô mặt bộ váy công chúa lộng lẫy, trên máy tóc hơi xoăn là chiếc kẹp bướm, trên khuôn mặt đỏ hồng là nụ cười tươi rói. Hannah cảm thấy đôi mắt cô như bị bức ảnh đâm vào, nước mắt tràn ra. Cuối cùng cô bắt đầu tin lời Hari, người anh ấy chưa từng nhắc đến mới là người anh yêu nhất.
-Hannah: Anh yêu cô ấy?
Huỳnh Thành bỗng nhiên bật cười, như một chuyện xuẩn ngốc.
-Huỳnh Thành: Hari là em gái anh, trong mắt anh, nó mãi mãi là một đứa trẻ!
-Hannah: Đứa trẻ? Thật chứ?
Huỳnh Thành nhìn cuốn album trên tay cười:
-Huỳnh Thành: Trước kia, mỗi khi trở về, anh luôn phát hiện Hari đã để thêm những bức ảnh mới vào album. Nhưng từ năm 14 tuổi... con bé không để thêm bức ảnh nào nữa, bởi vì con bé, đã gặp Alex.
-Hannah: Cô ấy yêu cậu ta?
-Huỳnh Thành : Alex là ca sĩ chính của một ban nhạc, anh từng nghe cậu ta hát, giọng buồn, sâu lắng.
-Hannah: Sau đó thì sao?
Huỳnh Thành dõi nhìn ra biên, hồi ức theo những con sóng trôi xa, trở về quá khứ.
-Huỳnh Thành : Ba Hari cho người đánh Alex, ép cậu ta từ bỏ Hari, nhưng tình cảm của Alex đối với Hari rất kiên định... Đó là lần đầu tiên anh thấy Hari tức giận, cô ấy hét lên với ba : "Ba nghĩ ba là ba của con thì có quyền quyết định thay con sao? Ba nhầm rồi! Trừ bản thân con, không ai có quyền quyết định tương lai của con"
-Hannah: Một mối tình thật cảm động.
-Huỳnh Thành: Đâu phải những mối tình nào mãnh liệt mới cảm động...
-Hannah:...
-Huỳnh Thành: Thôi cũng tối rồi, em đi ngủ đi.
-Hannah: Dạ
Nửa đêm, Hannah bị đánh thức bởi những âm thanh mơ hồ dưới tần, cô rón rén trở dậy, khoác áo ngủ ra khỏi phòng.
Huỳnh Thành không có trong phòng. Khé hở cánh cửa, qua khe hở đó, cô nhìn thấy ánh đèn yếu ớt trong phòng khách. Hari ngồi trên xô pha ăn chuối, Huỳnh Thành ngồi bên, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương ở chân cho cô. Hari đầu cúi gằm, không hề ngẩng lên, nuốt từng miếng chậm chạp, khó khăn.
-Huỳnh Thành: Mấy ngày nữa anh và chị Hannah đính hôn, khi ba em biết chuyện này, nhất định không phản đối em cùng Alex đi học viện học âm nhạc.
-Hari : Việc của em anh không cần lo.
-Huỳnh Thành : Em tuyên bố đoạn tuyệt với ba em không mười thì cũng tám lần, có lần nào thay đổi được quyết định của ba em đâu.
-Hari: Đều do ba cả, đoạn tuyệt rồi mà vẫn cho người theo dõi em.
-Huỳnh Thành: Được rồi! Mọi việc cứ giao cho anh, em chỉ cần thu xếp hành lý, chờ cùng Alex đi chu du thế giới.
Hari vứt bỏ chuối xuống, muốn cười, nhưng một giọt nước mắt lại lăn xuống.
-Huỳnh Thành :Sao vậy?
-Hari: Không sao... Em chỉ muốn nói, anh Thành, cảm ơn anh!
Đêm ven biển lạnh vô cùng. Hannah quấn chặt chiếc áo ngủ mà vẫn thấy lạnh thấu xương. Từng câu, từng lời họ nói ra như những viên ngọc rơi xuống đất vỡ ra, ngay cả tiếng vang của nó cũng thật chói tai. Coi đóng cửa phòng lại và trở về phòng. Khi lên phòng, cô đi đến bên tủ sách, lấy quyển album của Huỳnh Thành ra và xem.
Từng bức ảnh chưa đầy ký ức như kể cho cô nghe một câu chuyện thân thiết. Bức ảnh thứ nhất, Huỳnh Thành hình như mới mười mấy tuổi, đang ôm một cô bé rất dễ thương. Nó quờ quạng huơ tay, cười với anh, trong đôi mắt long lanh vẫn còn nước mắt... Bức thứ hai, là cảnh cô bé mười một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, bao nhiêu đồ vật bị vứt lung tung. Cô bé đang vươn cánh tay nhỏ xíu túm lấy áo anh cười... Lật trang thứ hai, cô bé đã biết đi. Huỳnh Thành dắt tay cô đi trên bãi biển. Cô không theo kịp chân anh nhưng không chịu bỏ cuộc, cố níu tay anh sải chân thật rộng, lũn cũn bước theo... Sau đó là cảnh cô ngồi trên bãi đá ven biển, nhặt những con ốc mắc cạn, trên khuôn mặt phúng phính loáng thoáng có thể nhìn ra những đường nét xinh xắn. Huỳnh Thành ngồi trên bãi cát cách đó không xa, đang chăm chú vẽ một cái gì đó... Lật trang thứ ba, Hannah sững sờ với một loạt bức ảnh... Hannah gập cuốn album lại, đi ra phía cửa sổ. Trăng vằng vặc soi rõ bãi biển. Huỳnh Thành nói đúng, không phải tình yêu mãnh liệt mới làm ta cảm động. Còn một kiểu tình yêu khác, ấm như cơ thể, trong như suối nguồn. Bởi đã quen có nó,cho nên dù ấm hơn nữa, nồng nàn hơn nữa cũng không nhận ra...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top