Chương 9
Lang Nhất sau khi chia tay đám Kiều Khánh, dừng chân tại một con suối. Con suối chảy xuyên qua cánh rừng rậm rạp khiến sinh vật nơi đây càng trù phú, đa dạng. Hạ mình ngồi bệt xuống đất tựa mình vào gốc cây lớn gần đó nghỉ chân. Thường ngày nếu ngài ấy ở đây, chắc chắn sẽ đem hắn đi tới nơi khác giao đấu, tới khi cả hai đều ướt sũng vì mồ hôi và máu của kẻ khác. Sau đó sẽ trở về, cùng nhau tạo ra những lựa chọn dẫn tới hạnh phúc, ham muốn cho những kẻ lạc lối, tuyệt vọng về điều gì đó, đó cũng là mục đích chính khi các vị thần tồn tại. Nhìn vầng trăng sáng in dưới lòng suối, ít nhất hắn cũng biết ngài ấy hiện tại vẫn khỏe mạnh. Với khu rừng tĩnh lặng, tiếng "róc...rách" nỉ non của suối, làn gió nhẹ thỉnh thoảng vờn qua, hắn nghĩ sẽ là một đêm rất tuyệt vời nếu như không có hai kẻ ngu ngốc nào đó đang rình rập hắn như mấy con chuột bẩn thỉu.
- Ta tưởng chúng ta đã xong chuyện với nhau rồi?
Từ trong bụi rậm xuất hiện hai ảnh thân mà ai cũng biết là kẻ nào. Có vẻ bọn chúng đã kịp đổi một bộ quần áo hợp lý hơn. Kiều Khánh mặc một bộ quần áo màu tím với một bộ giáp trước ngực, cánh tay săn chắc được bó chặt lấy thân, tà áo dài chấm đầu gối cùng chiếc quần rộng, chiếc đuôi lông vàng nâu lộ ra ngoe nguẩy. Còn Hy Trần nàng đơn giản mặc chiếc áo tay dài hai dải áo vắt chéo trước ngực, đôi gò đào quá cỡ ẩn hiện bên trong ngoài vũ khí ở đằng sau lưng còn có 1 tay nải hẳn là để quần áo bên trong. Có một điều kì lạ là bộ tộc linh trưởng cũng có lông nhưng khi tiến hóa đến bậc trên lại không có Ẩn Dương Phục(*) có khả năng tổ tiên bọn họ vứt bỏ nó hoặc chúng chưa tiến hóa tới dạng ấy, suy cho cùng hình dáng nguyên thần của bọn họ cũng đã có 5, 6 phần giống động vật tiến hóa rồi. Hai bọn họ đi tới bên rìa suối cạnh Lang Nhất ngồi bịch xuống, nhìn khóm lửa màu lục rồi lại nhìn hắn khiến hắn cau mày khó chịu.
- Muốn gây chiến?
- Không hề, bọn ta chỉ muốn.... hỏi ngươi - Hy Trân lên tiếng trả lời trước.
- Không biết gì cả.
- Kiều Khánh: Ấy.... bọn ta đã hỏi đâu. Lang Nhất, ngươi thực sự là đang làm dưới chướng ngài Băng Trúc à?
- Hỏi làm gì?
- Hy Trân: Bọn ta cũng muốn đi theo ngài ấy. Mấy chục năm nay bọn ta đều lang bạt khắp nơi không có mục đích rõ ràng, không có gia tộc để gầy dựng thực sự rất chán.
- Không được.
- Hy Trân: Vì sao?
- Vì hiện tại ngay cả ta cũng không biết ngài ấy ở chỗ nào.
Kiều Khánh thoáng chốc hiểu được ý tứ trong câu nói của hắn liền thêm:
- Ý ngươi là ngài ấy không có ở đây sao? Có thể cho bọn ta biết thêm về chuyện này không?
Dù sao ngài ấy cũng không có ý định giấu diếm gì cả. Hắn cũng thừa nhận việc đem theo Kiều Khánh là có lợi nhưng tâm ngọc của hắn thì có vẻ yếu. Qua việc thông hành đến hành tinh khác một mình, hắn thực sự không biết có bao nhiêu rủi ro. Hắn lưỡng lự suy nghĩ cuối cùng cũng kể ra những gì mà hắn biết về lần di chuyển này của vị thần ấy coi như cũng ngầm cho phép bọn họ đi theo mình, còn việc ngài ấy giữ lại hay không thì không phải chuyện của hắn.
Hy Trân nghe xong chỉ có 2 phần hiểu vì căn bản chuyện của thần giới nào mấy kẻ quan tâm. Nhưng cả nàng và Kiều Khánh đều rõ một điều, chuyện này khiến cho chủ nhân Nhất tinh thể chỉ có hại không có lợi.
- Hy Trân: Nhưng Lang Nhất này, dù ngươi có gặp được Điển Khánh gì đó, chúng ta còn không chắc hắn có cho chúng ta biết hay không hơn nữa dù hành tinh ấy vô chủ, cụ ta trước kia có nói kết giới bao quanh mỗi hành tinh ấy chỉ nhẹ hơn những hành tinh như chúng ta chứ không hề vô dụng. Điều quan trọng hơn, Băng Trúc ngài ấy có cho phép chúng ta ở lại hay không.
- Đừng hỏi ta
Kiều Khánh nhìn dáng vẻ nén lo lắng của hắn mà đắc ý nói: Được rồi, bọn ta chỉ thắc mắc nếu ngươi không trả lời cũng không sao. Dù sao bọn ta cũng đã quyết định đi theo ngài ấy rồi. Ai biết được ngài ấy bao giờ trở về. Vậy nên bọn ta sẽ theo ngươi đi tìm ngài ấy, được không?
- Tùy các ngươi, nhưng nếu các ngươi dám cản đường, ta cũng sẽ không ngại đem các ngươi xuống địa ngục đâu.
Dừng một lúc hắn mới nói tiếp.
- Sáng mai ta phải đi gặp kẻ đó ở Bạch Linh Cốc, các ngươi hẳn không đi tới nên chờ ở đây. Ta sẽ gặp các ngươi sau.
- Hy Trân: không bọn ta sẽ gặp ngươi ở chân núi. Ai biết ngươi sẽ lật kèo lúc nào đâu. Bọn ta cũng không muốn gặp kẻ mà ngươi nói tới chờ chân núi là hợp lý.
- Tùy các ngươi.
- Kiều Khánh: Vẫn còn thời gian cho đến sáng. Em ăn gì không?
- Hy Trân: có gì ăn nấy. Ta không muốn ăn gì cụ thể cả.
- Kiều Khánh: Vậy được, chờ ở đây. Ngươi thì sao?
- Không cần quản. Tự lo cho mình là được rồi.
Kiều Khánh cũng gật đầu rồi đứng dậy rời đi. Hy Trân thấy ái nam rời đi, hướng Lang Nhất hỏi thêm.
- Hy Trân: Theo như ngươi nói, hiện ngoại chủ nhân của chúng ta ra còn có 2 kẻ trong tam đại vương của hệ gì đó Ngân. Vậy bọn họ cũng biết điều này chứ?
- không rõ. Nhưng việc ngài ấy vắng bóng trong hệ Thượng Ngân biết là chuyện sớm muộn hoặc bọn chúng đã biết.
- Vậy thì không đúng lắm....
- Chuyện gì?
- Ta không rõ chuyện trong này còn cái gì nhưng cái hành tinh ấy trước kia thuộc bên này. Cái lời nguyền mà ngươi nói cũng đã trải qua hơn 10 nghìn năm không lẽ hai kẻ kia lại không biết, đặc biệt chức vụ của kẻ đứng đầu kia chắc chắn biết cách thế nào đó giải lời nguyền vì theo ngươi nói hệ hành tinh này rất muốn bọn chúng biến mất mà.
- Lẽ nào, ý ngươi là hai kẻ đó đang muốn làm gì đó với hành tinh ấy.... Hay với ngài Băng Trúc?
_______
Chú thích:
- Ẩn Dương Phục(*): là loại trang phục bất ly thân, sau khi tiến hóa các loại như lông hay lớp vẩy bên ngoài đều được chuyển dạng sợi đan chặt vào nhau như lớp vải mỏng. Màu sắc đều phụ thuộc vào màu lông ( vẩy) trước đó hoặc theo ý niệm bên trong của chủ sở hữu. Bộ y phục này khi bị xé rách hoặc rời khỏi thân đều có thể gọi trở về, ngoài ra một số động vật có thể chuyển về dạng nguyên thân lớp áo đó sẽ trở về thành lông( vẩy) như bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top