Chương 8: Gặp Gỡ Với Những Đăng Tiên

Phong đang chạy thục mạng giữa khu rừng rậm rạp, tim cậu đập loạn xạ khi con quái thú khổng lồ đuổi theo với tốc độ kinh hoàng. Mỗi bước chạy của cậu dường như đều bị chậm lại vì không gian xung quanh như bị một lực lượng vô hình nào đó cản trở. Cảm giác không thể sử dụng linh khí khiến Phong cảm thấy bất lực. Cậu không biết mình đang chạy về đâu, chỉ biết mình phải thoát khỏi con quái thú đang ngày càng tiến gần.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên từ bầu trời, khiến Phong giật mình quay đầu lại. Trên bầu trời, một trận chiến đấu khủng khiếp đang diễn ra giữa hai đăng tiên. Hai nữ nhân với vẻ ngoài tuyệt sắc đang giao chiến trên không trung, mỗi lần họ xuất chiêu lại tạo ra những luồng khí mạnh mẽ khiến cả khu rừng phải rung chuyển.

Một trong hai người có mái tóc bạc dài, dung nhan lạnh lùng và đôi mắt sắc như kiếm. Cô ta sử dụng những chiêu thức cực kỳ nhanh nhẹn, không ngừng tấn công đối thủ với tốc độ khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Còn nữ nhân đối diện, mái tóc đen dài như mực, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết, tỏa ra một sức mạnh đáng sợ. Mỗi cú đấm, mỗi cú đá của cô đều để lại những tia sáng kỳ lạ trên không trung.

Trận chiến diễn ra quyết liệt, nhưng sau một hồi trao đổi chiêu thức, nữ nhân với mái tóc bạc bị trọng thương, máu từ miệng cô phun ra, thân thể bắt đầu rơi xuống đất. Nữ nhân với mái tóc đen kia nhìn thấy thế, dừng lại ngay lập tức, nhưng thay vì lao vào giết điểm, cô chỉ thở dài rồi quay người bỏ đi.

Phong không dám thở mạnh, trốn sau một tảng đá lớn gần đó, không dám ló mặt ra quá rõ ràng. Anh vừa run sợ, vừa không thể không cảm thán trước trận chiến giữa các đăng tiên. Cậu không thể hiểu nổi tại sao những nữ nhân như thế lại phải chiến đấu, nhưng điều quan trọng là, trong lúc tất cả sự chú ý đã bị thu hút vào cuộc chiến trên trời, con quái thú kia có vẻ đã bị tạm thời quên lãng.

Nhưng điều kỳ lạ xảy ra tiếp theo khiến Phong không thể ngờ tới.

Khi nữ nhân với mái tóc bạc kia rơi xuống đất, cậu nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của nàng. Trong cơn mê man, nàng dường như nhận ra có ai đó gần mình, nên đã cố gắng gọi:

"Này... lại đây..."

Phong giật mình, vội vã bước ra khỏi chỗ ẩn nấp. Cậu không biết phải làm gì, nhưng có một cái gì đó thôi thúc cậu lại gần. Khi Phong tiến đến gần, nữ nhân kia, trong tình trạng bị trọng thương, vươn tay ra yếu ớt. Ánh mắt nàng nhìn Phong như muốn nói điều gì đó.

"Ngươi... là người duy nhất... ta có thể nhờ vả..."

Phong nhìn vào đôi mắt ấy, có một cảm giác lạ lẫm bao trùm. Cậu không biết phải làm gì, nhưng cuối cùng vẫn cúi người xuống, đưa tay về phía nàng.

"Cô... cô sao rồi?" Phong khẽ hỏi.

Nữ nhân nhếch miệng cười yếu ớt, ánh mắt nàng sáng lên đầy kiên định:

"Ta muốn ngươi... nhận lời ta... làm đồ nhi của ta. Một ngày nào đó... khi ngươi mạnh lên... ta muốn ngươi... báo thù cho ta." Nàng yếu ớt nhấn mạnh từng lời, đôi mắt trở nên mơ hồ nhưng vẫn sáng rực lên một tia hy vọng.

Phong không hiểu lắm những lời này, nhưng cảm nhận được sự mạnh mẽ, quyết liệt từ nàng. Cậu gật đầu một cách vô thức, mặc dù vẫn còn hoang mang.

"Được... tôi đồng ý." Phong nói, dù trong lòng không biết mình có thể làm được gì cho nàng.

Nữ nhân khẽ mỉm cười, và đôi tay của nàng đặt lên trán Phong. Một vòng xoáy linh khí bất ngờ xuất hiện, linh khí trong cơ thể Phong bắt đầu chuyển động mạnh mẽ, một đạo long hồn kỳ lạ truyền vào tâm trí cậu. Cảm giác này như một cơn lốc xoáy cuốn lấy Phong, linh khí chảy vào trong cơ thể cậu như nước tràn đập, mạnh mẽ và điên cuồng. Mỗi tế bào trong cơ thể Phong như bị đốt cháy, từng dòng năng lượng mù mịt và không thể kiểm soát.

Phong cảm thấy đầu óc mình như bị xé rách, đau đớn đến tột cùng, từng ký ức, từng cảm giác, từng hình ảnh lạ lẫm ùa về. Một sức mạnh khủng khiếp dường như muốn nghiền nát ý thức cậu, khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Thân thể Phong co giật dữ dội, cơ thể bắt đầu mất đi cảm giác, đầu óc quay cuồng và đôi mắt mờ đi.

Chỉ trong khoảnh khắc, Phong ngất đi.

Nữ nhân nhìn cậu, đôi mắt dịu lại một chút, như một lời từ biệt không thể nói thành lời. Ngay sau đó, thân thể nàng dường như tan biến trong không khí, chỉ để lại chiếc vòng cổ lấp lánh trong tay Phong. Vòng cổ này có một tiểu thiên thế giới bên trong, với không gian thu nhỏ, như chứa đựng cả một vũ trụ nhỏ.

Phong ngất đi, và ba ngày sau, khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng kỳ lạ. Có vài người mặc trang phục học viện đang đứng xung quanh, họ nhìn cậu với ánh mắt lo lắng nhưng không phải là sự sợ hãi.

"Cậu ấy tỉnh rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. "Cậu là người mà chúng tôi tìm thấy trong rừng... thật may mắn, nếu không cứu kịp, có lẽ cậu đã không qua khỏi."

Phong ngơ ngác nhìn xung quanh, không nhớ nổi mình đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh của nữ nhân ấychiếc vòng cổ.

"Nàng... nàng là ai?" Phong hỏi, nhưng không ai trả lời được.

Tuy nhiên, ngay khi cậu nhìn xuống chiếc vòng cổ trong tay, cậu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như có một linh hồn nào đó đang nhìn cậu từ bên trong, khẽ nhắc nhở rằng con đường phía trước của cậu mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #truyen