Chương 7: Giải dược (1)

Cảm nhận được ánh mắt người nọ, Lệ Băng lập tức cúi người hành lễ. Sau lại nhanh chóng lấy ngọc bội ra. "Ngọc bội mà người đã để quên ở Nội tàng các, nô tỳ hôm đó muốn đưa cho người, nhưng Hoàng tử đi quá nhanh, nô tỳ không có đuổi kịp."

Thì ra là hôm đó đuổi theo hắn là muốn đưa lại ngọc bội sao?

Thấy người nọ không phản ứng. Lệ Băng lại tiến gần một chút, cúi đầu cung kính dâng lên ngọc bội.

Cả người đột nhiên bị mất thăng bằng mà ngã nhào vào lòng người nọ.

"Hoàng tử người... Không khoẻ ở chỗ nào sao...Ngô."

Không đợi nàng phản ứng, tay hắn đã nhanh chóng bắt đầu cởi bỏ y phục của nàng.

Có trời mới biết cảm giác của hắn bây giờ. Hắn đã bị mê dược hành hạ suốt hai tiếng. Nếu không phải là người luyện võ từ nhỏ như hắn, thì sớm đã bị mê tình dược làm do mất đi ý thức. Nhưng dù sao hắn cũng không phải thần tiên, đã sớm chạm đến giới hạn.

Mà xung quanh hắn chỉ toàn nam nhân, không lẽ kêu hắn đi thông đồng thuộc hạ của mình sao?

Trong lúc vô tình lại nghĩ đến Lệ Băng. Nhan sắc không tệ. Nghĩ xong hắn liền quyết định, đây không phải lúc để hắn chần chừ.

Vì lúc nãy hắn chủ quan nên người kia mới có cơ hội hạ thủ. Cũng vì lúc nãy nhận rượu từ rất nhiều vị quan nên không thể nào biết được là trong rượu của người nào có xuân dược. Chết tiệc! Nếu là loại xuân độc dược, thì chỉ có thể hoá giải bằng cách làm tình. Nếu không hắn sẽ bị giày vò cho đến chết!

Nụ hôn mang một ngọn lửa nóng bỏng càng quét khắp khoang miệng. Hắn gặm cắn môi nàng, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt lấy chiếc lưỡi mềm mại thơm tho của nàng. Gian mũi của Lệ Băng đã tràn ngập mùi hương nam tính thuộc về người nam nhân. 

Lệ Băng thẹn đến nỗi mặt đỏ bừng tim đập liên hồi, hận không thể ngay lập tức đẩy hắn ra, rồi chạy ra khỏi chỗ này. Nhưng sợ còn chưa đủ, bàn tay kia đã nhanh chóng bắt lấy và xoa nắn một bên nhũ hoa của Lệ Băng.

Nhũ thịt bị xoa nắn thô bạo đối với cơ thể thiếu nữ quả thật khó có thể tiếp thu. Lệ Băng không nhịn được "ưm.." Một cái.

Đây không chỉ là lần đầu đối với cơ thể thiếu nữ 16 tuổi, mà còn là lần đầu đối với linh hồn 27 tuổi.

Mới một thoáng, y phục của nàng đã bị cởi đến không còn gì. Thân thể trắng tuyết nõn nà được che dấu bên trong lớp xiêm y, nháy mắt bại lộ trong không khí, như là viên ngọc sáng được cất giấu kỹ trong miệng trai. 

Xương quai xanh cùng xương vai đều có thể nhìn rất rõ. Đôi chân dài cân đối so với tỷ lệ cơ thể. Vòng eo nhỏ nhắn không có chút mỡ thừa mà nữ nhân trên đời này ai cũng muốn sở hữu. Nhưng ngực và mông lại đặc biệt căng tròn. Hai nụ hoa trên ngực hồng hồng như hai hạt đậu, làm người vừa nhìn thì lập tức muốn ngậm vào trong miệng để thưởng thức.

Sắc mặt Chu Lệ Băng lúc này đỏ ửng ngượng ngùng, đôi mắt to tròn rưng rưng nước, nhưng cũng không dám làm ra bất cứ động tác chống cự nào. Thoạt nhìn thật đáng yêu, đáng yêu đến mức Lý Dạ muốn ngay lập tức dùng cây gậy thô to đang bừng bừng phấn chấn của mình mà đâm nàng.

Đôi mắt Lý Dạ đã hằng lên vài tia máu. Thoạt nhìn thật dễ dàng nhận thấy đã không còn chút kiên nhẫn nào.

Lệ Băng bị cảm giác vừa sợ lại vừa thẹn khống chế đến nổi chỉ có thể nằm yên bất động. Nàng cố thả lỏng thân thể, nhưng ngay lập tức lại căng thẳng. Nàng cảm giác được nó, cây gậy nóng như lửa đang chống nơi hạ thân nàng.

Tuy đã trấn an bản thân nhưng Lệ Băng vẫn theo phản xạ tự nhiên mà cố lui người về phía sau. Nam nhân trước mặt như đã đoán trước được phản ứng của nàng. Hắn hơi hướng về phía trước, không lưu tình mà đĩnh hạ thân một cái.

"Ưm..." "ahh..." âm thanh rên rỉ cùng lúc phát ra từ hai người. Sự bất đồng chính là, một bên là do sung sướng, thoả mãn. Một bên là đau đớn bị do bị xé rách, cảm giác vừa đau rát, vừa căng chướng khó chịu khiến cho Lệ Băng suýt chút đã rơi lệ. 

Thỉnh quý vị cho ta một vote và một cmt ah~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top