Chương 94 Quên ta đi! Nghiệt duyên giữa ta với ngươi đã hết,
Triệu Yên Yên được chuyển đến Thủy Nguyệt Am để tĩnh dưỡng, nhưng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của hoàng để.
Có lẽ cả hai người họ đều đã điên rồi. Chỉ là một người điên rõ ràng bên ngoài, còn người kia điên giấu trong tâm.
Hoàng đế đã xây dựng một cung điện dưới chân núi và lên núi hàng ngày để tìm kiếm Triệu Yên
Yên. Nam nhân không màng đền sự thanh tịnh của Phật môn, tại thiện phòng của nàng cưỡng ép làm nhục nàng một cách bừa bãi. Tiếng rên rỉ kiều suyễn của nàng vang vọng khắp đình viện.
Làm sao chúng ni cô không nghe thấy những tiếng dâm kêu sắc nhọn như vậy?
Triệu Yên Yên đã từng tu hành tại đây ba năm, nhưng ba năm ấy, nàng cũng không thực sự tu hành nghiêm túc, luôn tìm cơ hội lười biếng, vắng mặt trong lớp học. Chủ quản kỷ luật, ni cô Tĩnh Thu, vốn đã không hài lòng với nàng, giờ đây thấy Triệu Yên Yên làm loạn thanh tịnh của Phật môn, Tĩnh Thu càng tức giận, tìm đến trụ trì Sư Thái Tĩnh Di để nói về việc này.
Sư Thái Tĩnh Di nhắm mắt tụng kinh, bừng tỉnh không nghe thấy.
Tĩnh Thu buồn bực mà đến thiện phòng tìm Triệu Yên Yên. Lúc này hoàng để không ở đây, Thủy Nguyệt Am cũng không có cung nhân bảo vệ, không ai che chở cho Triệu Yên Yên.
Tĩnh Thu định mắng Triệu Yên Yên một trận, nhưng khi vào phòng, ngửi thấy mùi tình dục sau đêm hoan ái, nhìn thấy thân thể mềm mại đẫy đà của thiếu nữ phủ đầy vết đỏ ái muội, Tĩnh Thu lập tức mặt đỏ tai hồng, căm ghét Triệu Yên Yên làm dơ bẩn thánh địa.
"Dậy đi!" Tĩnh Thu túm lấy Triệu Yên Yên, vứt cho nàng bộ cung phục ngoài, bảo nàng không xứng đáng mặc đạo bào!
Triệu Yên Yên mơ mơ màng màng mặc quần áo, thấy người đến, cung kính nói: "Sư Thái."
"Ngươi đi theo ta!" Tĩnh Thu kéo mạnh cánh tay Triệu Yên Yên, đau đền mức nàng rơi lệ xin tha, nhưng Tĩnh Thu không giảm lực đạo. Khi đi ngang qua, các ni cô cũng không nhiều lời, người căm ghét Triệu Yên Yên không chỉ có duy nhất Tĩnh Thu.
Tĩnh Thu kéo mạnh Triệu Yên Yên đến đỉnh núi phía sau, đền vách đá hiểm trở, phía dưới là vực sâu vạn trượng.
"Tự mình nhảy xuống đi! đồ dơ bẩn như ngươi không xứng đáng tu hành ở đây!" Tĩnh Thu biết rằng Triệu Yên Yên tĩnh dưỡng là phụng mệnh hoàng đế, nàng không thể chống lại hoàng mệnh, chỉ có thể dùng cách này ép Triệu Yên Yên tự tử.
Triệu Yên Yên hoảng sợ nhìn sư thái, run giọng nói: "Ngươi muốn... ta chết?"
"Ngươi còn không nên chết sao? Ta vừa thấy rõ, trên người ngươi còn có những dấu vết hạ tiện đó? Bị người ta làm nhục như kĩ nữ, còn ở nơi thanh tịnh Phật môn, chết đáng đời nhà ngươi!"
Triệu Yên Yên sắc mặt tái nhợt, môi mất hết huyết sắc. Nàng luôn rất sợ Tĩnh Thu sư thái, sư thái đã nhiều lần trách mắng nàng trong ba năm qua, thậm chí có lần nhốt nàng suốt đêm trong phòng chứa củi. Nàng nhìn thấy chuột trong phòng chứa củi, sợ đến mức cả đêm không ngủ.
Trên người nàng không còn sức lực, không thể phản kháng, lại sợ hãi Tĩnh Thu sư thái. Mờ mịt nhìn về phía huyền nhai, đau đớn nghĩ, nàng thậm chí không có cơ hội gặp lại con trai của mình một lần.
Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, thần trí lúc tỉnh lúc điên, có lẽ nàng nên kết thúc tất cả ở đây thôi.
Triệu Yên Yên nhẹ nhàng mỉm cười đối với Tĩnh Thu sư thái và nói: "Ta sẽ tự nhảy xuống. Chỉ có
điều, xin sư thái báo cho bệ hạ biết."
"Ngươi muốn ta truyền gì?"
———————
Hoàng đế hôm nay lên núi, sau khi thấy cờ trắng treo lên ở Thủy Nguyệt Am, liền hỏi một nữ tu hướng dẫn đường: "Đó là ai mất? sư thái nào?"
Nữ tu run run nhẹ nhàng đáp: "Đó là cô nương họ Triệu, nàng ấy đã nhảy xuống vực tự tử."
Hoàng đế đi đến rìa vách núi, nhìn xuống vực sâu vạn trượng. Sau một lúc, hắn mới quay đầu nhìn các nữ tu quỳ gối trên mặt đất, hỏi một người trong số họ: "Ngươi đã nhìn thấy nàng nhảy xuống chưa?"
Tĩnh Thu sư thái đáp: "Đó hoàn toàn là sự thật."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng để âm trầm, mỉm cười lạnh: "Nàng nhát như chuột, làm sao có thể nhảy xuống vực?"
Tĩnh Thu sư thái kiên quyết trả lời: "Người xuất gia không nói dối. Triệu tiểu thư mặc cung phục, vẻ mặt bi thương. Nàng đã đền vách núi sâu. Khi bần ni nhìn thấy nàng thì đã không thể ngăn cản được."
Đôi mắt Hoàng đế đỏ hoe, lấy kiếm rút ra và treo trên cổ Tĩnh Thu, giận dữ hét lên: "Ngươi có phải là lừa dối trẫm không?"
Tĩnh Thu sư thái chắp tay trước ngực, vô cùng bình tĩnh, tiếp tục nói: "Triệu cô nương đứng trên vách núi sâu, khiển trách bần ni không kịp can ngăn, đã nói rõ một câu, mong bần ni chuyền lời cho bệ hạ."
"Nàng nói gì?"
"Thần xin thưa bệ hạ: Quên ta đi! Nghiệt duyên giữa ta với ngươi đã hết, kiếp này không còn gặp lại, kiếp sau cũng không hẹn gặp lại. Chỉ mong bệ hạ, đối xử tử tế với Long Nhi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top