Chương 47: Mũi tên nhuốm máu
Chương 47: Mũi tên nhuốm máu
Thật ra nếu suy xét kỹ, Lâm Ôn cũng không thể nói rõ tại sao mình lại cảm thấy đau lòng đến vậy. Cuộc đời của Phó Thâm dù có khắc nghiệt đến đâu, so với một kẻ cô đơn không nơi nương tựa như cậu, cũng chẳng biết tốt đẹp hơn bao nhiêu. Hai người vốn khác biệt về tầng lớp, và những đau khổ thì chẳng bao giờ có thể thực sự cảm thông. Hơn nữa, mối quan hệ giữa cậu và Phó Thâm chỉ là sự đồng hành ngắn ngủi do cùng chung mục tiêu báo thù và lợi ích, chẳng thể gọi là bất cứ thứ gì khác.
Nhưng khi nghe mẹ Phó kể về quá khứ của Phó Thâm, Lâm Ôn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Máu trong người cậu như chảy ngược, khiến cậu nghẹt thở không sao chịu nổi.
Cậu không thể kìm nén được sự xót xa dành cho Phó Thâm.
Cảm xúc mất kiểm soát ấy kéo dài đến mức cậu bất chấp tất cả mà chạy đến bên cạnh người đó. Trong ánh chiều tà đang dần buông xuống, giữa những ngôi mộ như đang than thở, cậu tìm thấy người ấy đang quỳ gối giữa những bia mộ lạnh lẽo.
Gió núi gào thét sau lưng Phó Thâm.
Như một cuộc lăng trì không thấy máu.
Những lưỡi dao vô hình cứa vào cổ, sự đau đớn trong suốt mười năm qua lặp lại từng nhát, từng nhát, khắc lên hình hài của cậu thiếu niên ngày nào một bức tượng đá trên đỉnh cao quyền lực. Và giờ đây, giữa những bia mộ không còn sức sống, hắn quỳ đó, hóa thành chiếc đồng hồ không bao giờ chuyển động.
Lâm Ôn không kiềm chế được sự đau đớn trong lòng.
Cậu biết rõ rằng điều này đã vượt qua giới hạn. Cậu biết rằng mình không nên, không thể, không được phép. Nhưng cậu vẫn không kìm lòng được mà đưa tay về phía bức tượng đá ấy. Cậu ôm lấy bức tượng đó vào lòng, cố gắng xuyên qua lớp xi măng nặng nề, truyền hơi ấm đến linh hồn nhỏ bé từng tự nhấn chìm mình trong biển cả mười năm trước, vẫn luôn bị giam cầm trong lớp vỏ cứng cỏi ấy.
Có lẽ sự sắp đặt của số phận từ lâu đã có lý do.
Một người từng bảy lần đi qua cánh cửa tử thần, nhảy từ trên cao xuống, rơi vào vòng tay của một người không dám tự quyết định sống chết của chính mình.
Người đó thương xót cậu vì bảy lần lặp lại nỗi đau, còn cậu thì đau lòng cho người ấy vì mười năm dài sống trong nút thắt không thể tháo gỡ.
Tìm hiểu tận cùng, cuối cùng họ mới nhận ra,
Thì ra tất cả đều là định mệnh.
... ... ... ... ... ...
Nửa tháng sau, các hợp đồng hợp tác với tập đoàn Hàn Thị đều đã được phê duyệt toàn bộ. Hội nghị hợp tác giữa hai bên được tổ chức đúng như dự kiến tại trụ sở công ty Thiên Tuệ.
Hội nghị hợp tác chỉ là một chiêu trò mang tính hình thức, bởi các điều khoản đã được ký kết và đóng dấu, mọi thứ đã trở thành sự thật không thể thay đổi. Tuy nhiên, Lâm Ôn đề xuất công khai danh tính người phụ trách dự án tại hội nghị. Hàn Tri cũng muốn nhân dịp này để tạo danh tiếng và tuyên bố với cả công ty rằng mình đã xoay chuyển tình thế như thế nào. Hai bên nhanh chóng đồng ý và vui vẻ chuẩn bị.
Thế nhưng, trước khi hội nghị bắt đầu nửa tiếng, Hàn Tri bỗng thấy cô em gái mà thường ngày chẳng mấy khi bước ra khỏi cửa – hôm nay lại xuất hiện trong cuộc họp, thậm chí còn ngồi ở vị trí chủ tọa của phòng dự án. Dẫu có hơi ngạc nhiên, cậu ta chỉ khẽ nhíu mày mà không hề bận tâm đến thay đổi này. Dù sao, vị trí mà Hàn Duyệt đảm nhiệm trong công ty cũng chỉ là danh nghĩa, chỉ để làm màu trước mặt vị hôn phu của cô, hoàn toàn không có bất kỳ vai trò thực chất nào.
Huống hồ, người ngoài không biết, nhưng Hàn Duyệt chính là em gái ruột của cậu ta, cùng mẹ khác cha. Việc cô tham dự cuộc họp cũng có thể xem như một sự ủng hộ âm thầm dành cho cậu ta. Hàn Tri chỉ liếc qua cô một cách hờ hững, sau đó chuyển ánh mắt đầy đắc ý sang nhìn Lâm Ôn đang ngồi cùng vị trí chủ tọa.
Không có gì quý giá hơn những thứ đã mất mà nay tìm lại được.
Bất kể là dự án, hay là con người. Cái cảm giác đã mất đi giờ lại lần nữa nắm chặt trong tay, luôn có thể đẩy cảm xúc con người lên đỉnh điểm.
Những ngày gần đây, thỉnh thoảng Hàn Tri vẫn có chút băn khoăn – Cậu ta biết rằng người đã giúp Lâm Ôn trốn thoát ra nước Anh năm đó là một kẻ khác, nhưng rốt cuộc người đó là ai? Quan hệ giữa họ là gì? Và tại sao kể từ khi Lâm Ôn trở về nước, người đó hoàn toàn biến mất, không hề để lộ dấu vết nào?
Thế nhưng, những câu hỏi ấy mỗi khi chuẩn bị thốt ra khỏi miệng, cậu ta lại không cách nào nói được trước mặt Lâm Ôn.
Hai năm mất đi Lâm Ôn khiến cuộc sống của Hàn Tri trở nên trống rỗng, cũng là lần đầu tiên trong đời cậu ta nếm trải cảm giác không nơi bám víu, muốn gặp nhưng không thể gặp. Cậu ta dù có mạnh miệng đến đâu, trong thâm tâm vẫn biết rõ mình đã mắc nợ Lâm Ôn. Chỉ cần có thể giữ nguyên hiện tại, chỉ cần Lâm Ôn quay về bên cạnh cậu ta, có những câu hỏi cậu ta có thể không nghĩ tới, cũng không cần hỏi.
Số lượng người dự họp đã đủ, người chủ trì tuyên bố bắt đầu. Sau khi hoàn thành các thủ tục đơn giản, đến lượt công bố danh tính người phụ trách dự án của hai bên.
Hàn Tri đứng dậy, theo đúng thỏa thuận từ trước, tuyên bố cái tên của Lâm Ôn. Đây vốn chỉ là chuyện công ty tự công bố với nhau, nhưng cậu ta đã cố tình thay đổi thành việc hai bên công bố lẫn nhau và thêm nó vào quy trình của hội nghị.
Đây là lần đầu tiên Hàn Tri chính thức giới thiệu cái tên của Lâm Ôn trước một dịp quan trọng. Không phải một người bạn đồng hành tại các buổi tiệc, không phải tình nhân mặc định, cũng không phải kẻ phụ thuộc không ra gì. Không thể phủ nhận, sự trưởng thành và tiến bộ của Lâm Ôn khiến cậu ta không khỏi kinh ngạc. Trong vòng hai năm, Lâm Ôn đã đạt được địa vị ngang hàng với cậu ta, thậm chí còn giành được dự án mà ngay cả cậu ta cũng không thể lấy được.
Hàn Tri chưa bao giờ trải qua cảm giác này – người mà trước đây cậu ta luôn nhìn xuống giờ đây lại đứng ngang hàng với mình.
Trong lòng cậu ta không chỉ là sự ngạc nhiên phức tạp mà còn có một niềm tự hào bí mật. Bởi vì ngôi sao sáng chói trong giới kinh doanh đang lên này, nhiều năm trước chẳng qua chỉ là một con thú cưng được gia đình cậu ta nuôi dưỡng.
Đây chính là mục đích thật sự của Hàn Tri khi nhất quyết đích thân công bố tên của Lâm Ôn hôm nay – trong hội trường có không ít người biết rõ mối quan hệ trước đây giữa cậu ta và Lâm Ôn. Việc cậu ta công bố thân phận mới của Lâm Ôn thực chất là một kiểu khoe mẽ mang đầy sự hạ thấp, một sự tự mãn không cần che đậy.
Dẫu rằng Hàn Tri đã nhận ra mình thật lòng yêu Lâm Ôn, nhưng cậu ta vẫn đứng từ vị trí của kẻ áp bức, ngạo mạn nhìn xuống. Cậu ta thậm chí còn thầm tán thưởng những nỗ lực và sự trả thù nhỏ bé mà Lâm Ôn dành cho mình, như thể điều đó chỉ khiến trò chơi này thêm thú vị.
Hàn Tri tự tin rằng mình đang kiểm soát toàn bộ ván cờ và nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng cậu ta lại quên mất một điều — thời thế nay đã khác xưa.
Vật đổi sao dời không chỉ là những con chữ trên giấy.
Lâm Ôn, lại càng không phải kẻ không nhìn thấu những tiểu xảo mà Hàn Tri dùng để chèn ép mình. Cậu chỉ đơn giản thuận nước đẩy thuyền, giả vờ yếu thế để khiến con mồi thả lỏng cảnh giác trước khi mắc bẫy.
Khi phần giới thiệu kết thúc, Lâm Ôn từ tốn đứng lên.
Chiếc cà vạt thắt nút chữ thập ôm sát trên lớp áo sơ mi màu đỏ sẫm của cậu, tựa như một thanh kiếm đã lâu ngày bị phong kín trong vũng máu giờ đây được rút ra. Cậu lướt tay chạm vào chiếc kẹp cà vạt kim loại mà Phó Thâm đã tặng cậu sáng nay, nhớ lại cái ôm nơi nghĩa trang ngày hôm ấy.
Sau khi rời khỏi vòng tay ấm áp của nhau, Lâm Ôn đã kể lại toàn bộ câu chuyện mà cậu nghe từ mẹ của Phó Thâm cho chính hắn. Nhưng trái với sự mong đợi, Phó Thâm không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ tựa lưng vào tấm bia đá lạnh lẽo, khẽ gạt một lọn tóc của Lâm Ôn bị gió thổi tung rồi trầm ngâm nói: "Di thư tôi để lại năm mười tám tuổi chỉ là bằng chứng cho thấy tôi đã thua thảm hại thế nào. Khi đó, tôi không nhìn thấu được lớp mặt nạ giả tạo của gia đình họ Hàn, ngỡ rằng kẻ gây ra cái chết của chị tôi chính là bản thân mình. Điều đó giúp âm mưu của họ thành công, còn tôi thì hoàn toàn tự đẩy mình ra khỏi cuộc chơi. Dù nhà họ Hàn chỉ là những kẻ tiểu nhân thích giấu dao sau lưng, nhưng năm tôi mười tám, tôi thực sự đã thua bọn họ một lần. Lâm Ôn, ngày em nói với tôi sự thật về cái chết của mẹ mình, tôi bảo rằng tôi hiểu, lời ấy không phải chỉ để an ủi suông. Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự đồng cảm với cảm giác tận sâu trong trái tim em — nỗi đau, sự bất cam, hối tiếc, cùng sự căm hận nghiến răng nghiến lợi ấy. Tôi đều đã trải qua cả."
"Cái chết của chị tôi chưa bao giờ là một hồi ngoài ý muốn. Trong cuộc gọi cuối cùng mà chị ấy gọi cho tôi, tôi đã nghe rõ giọng của Hàn Thiên Minh và Hàn Tri. Trước mặt tôi, họ đã hoàn toàn phớt lờ cái chết của chị ấy."
"Đó chính là ván cờ đầu tiên tôi đã thua từ mười năm trước."
...
Trong hội trường, không gian lặng ngắt như tờ. Quanh chiếc bàn dài là những gương mặt bóng bẩy đầy vẻ ngoài tinh xảo. Nhưng đằng sau mỗi vẻ bề ngoài ấy, là những mưu mô quỷ quyệt luôn mong cầu lợi ích không ai nhìn thấu được.
Lâm Ôn mỉm cười, ánh mắt hướng về phía Hàn Tri. Dưới ánh nhìn của mọi người, ngay trong khoảnh khắc Hàn Tri tự mãn ngập tràn chiến thắng, cậu không hề nương tay mà giương lên một mũi tên mang theo máu và thù hận, bắn thẳng về phía đối phương.
"Sau khi phòng dự án chúng tôi thảo luận, người phụ trách dự án hợp tác khu nghỉ dưỡng sẽ được chỉ định là phó tổng giám đốc phụ trách dự án của công ty Thiên Tuệ —— Cô Hàn Duyệt đảm nhiệm."
Giọng nói ấy mang theo nọc độc và oán hận, xé toạc sự tĩnh lặng của căn phòng.
Một hòn đá ném xuống làm dậy lên hàng ngàn tầng sóng.
Tiếng xì xào bàn tán, những tiếng thở dài kinh ngạc, và cả tiếng Hàn Tri như phát điên mà đập bàn đứng dậy, tất cả đều vang vọng trong tai Lâm Ôn, nhưng lại bị cậu phớt lờ một cách lạnh lùng.
Trong tâm trí cậu chỉ hiện lên ký ức ngày hôm ấy, giữa cơn gió lạnh, hai trái tim trần trụi tựa vào nhau, và lời thề như khắc sâu vào lòng:
"Tiên sinh, tôi nhất định sẽ thắng mọi ván cờ còn lại."
"Vì chúng ta."
... ... ... ... ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top