4. Mây mưa

WARNING: R18, chương này có chứa một chút bạo lực, hãy lưu ý trước khi đọc, lưu ý trước khi đọc, lưu ý trước khi đọc.

***

Nỗi đau len lỏi vào khắp nơi, đồng hồ trong đầu Lâu Vận Phong chậm chạp và nặng nề lê từng bước. Mỗi giây trôi qua, em đều nghe thấy tiếng xương thịt mình kêu lên đau đớn: má, cổ tay, đầu gối, da thịt, và phía sau.

Một nửa cơn đau buộc em phải nhớ rằng người đang đè lên mình lúc này là Ruler, người mà em không thể nói ra. Nửa còn lại của cơn đau lại như một liều thuốc an thần, tê liệt em, khiến em quên đi cách mình đang bị đối xử.

Người đàn ông Hàn Quốc tỏ ra thiếu kiên nhẫn khi khuếch trương, và động tác của anh cũng không hề nhẹ nhàng. Các khớp ngón tay đi vào rất sâu, khi Lâu Vận Phong cảm thấy đau, em cũng cố gắng chịu đựng mà không dám khép hai chân lại. Mỗi khi em có chút ý định trái ngược, dù chỉ là một hành động nhỏ, ánh mắt có vẻ bình tĩnh của Ruler lướt qua, khiến lưng em ớn lạnh, thậm chí là sợ hãi. Khi cơn đau và nỗi sợ quấn lấy cơ thể và tâm trí em, Lâu Vận Phong tự nhiên học được cách làm vui lòng người đàn ông Hàn Quốc này—hoàn toàn phục tùng, vô thức ngoan ngoãn. Điều này giúp em cảm thấy đỡ hơn một chút.

Một ngón tay nhanh chóng trở thành ba ngón tay, không ngừng va chạm bên trong thành ruột. Lâu Vận Phong vô thức vặn mình một chút, dù em có nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần đừng né tránh, nhưng cơ thể vẫn phản ứng theo bản năng. Em cảm thấy như mình đã phạm sai lầm, vội vã nhìn người Hàn Quốc, nóng lòng muốn nhận được một phản hồi.

Quả nhiên, chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng đã bị người đàn ông Hàn Quốc phát hiện. Lâu Vận Phong đối diện trực tiếp với ánh mắt của anh, thấy người đàn ông Hàn Quốc đang bị ham muốn hành hạ, nhưng khi nhìn về phía em, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng. Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí nghẹn lại trong ngực em, khiến hơi thở như ngừng trệ.

Lâu Vận Phong thở hổn hển, cảm giác nơi đó như sắp bị xé rách. Đôi mắt đỏ ngầu không kiểm soát được mà trào ra nước mắt, nhưng em không muốn khóc, vì thế cố gắng kìm nén. Em phẫn uất, tại sao người phải chịu đựng những chuyện này lại là mình? Nhưng đồng thời, em cũng cảm thấy như thể đây là điều tất nhiên. Nhanh đến mức em đã bắt đầu học cách thích nghi với mọi thứ bản thân chưa từng tưởng tượng đến. Em không biết mình còn đang cảm thấy tủi thân vì điều gì, em không thể nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến.

Trong khoảnh khắc hai mắt gặp ấy, Park Jaehyuk đột nhiên nhận ra một sự thật ẩn giấu: dưới vẻ ngoài xinh đẹp này, dường như có một Missing mà ngoài anh ra, chẳng ai khác phát hiện được. Cảm xúc trong đôi mắt đó quá phức tạp, cơn giận không dám thể hiện rõ ràng, mà bị chôn sâu dưới lớp vỏ bọc của sự tủi thân và đáng thương.

Ngón tay của người Hàn Quốc vô tình ấn vào một chỗ nào đó, như có một dòng điện lập tức xâm chiếm não bộ của Lâu Vận Phong. Dù đã cắn môi, em vẫn bật ra một tiếng kêu. Người Hàn Quốc liếc nhìn em, và khi Lâu Vận Phong thấy nét mặt hài lòng thoáng hiện lên trên gương mặt ấy, em bất chợt cảm thấy tảng đá nặng nề đè nặng trong ngực mình lăn xuống. Em thở phào nhẹ nhõm, ngây người nhìn chằm chằm vào người Hàn Quốc.

Em cố tình lảng tránh, không dám thừa nhận rằng bất cứ phần nào trên cơ thể mình đều đã bị cảm xúc của người đàn ông đang cưỡng ép em kiểm soát chặt chẽ.

Sau khi việc khuếch trương hoàn tất, một chân của Lâu Vận Phong bị ép quấn lên eo người Hàn Quốc, cơ thể em căng cứng lại. Người Hàn Quốc có chút khó chịu, cũng chẳng bận tâm đến việc Lâu Vận Phong có thể thích nghi hay không, liền nhắm thẳng vào lối vào vừa được khuếch trương mà cắm sâu hết mức. Vì quá căng thẳng, cộng thêm cơn đau, cơ vòng của Lâu Vận Phong co rút không ngừng, khiến người Hàn Quốc cảm thấy khó chịu. Nhưng anh cũng không có ý định dừng lại để an ủi, mà lập tức thô bạo ra vào vài lần, như thể quyết tâm ép cho Lâu Vận Phong hoàn toàn mở ra.

Hai tay của Lâu Vận Phong bị trói chặt, em cố gắng quờ quạng trong không trung, cả cơ thể chỉ có thể dựa vào người Hàn Quốc đang điên cuồng đụ em. Thậm chí, khi người Hàn Quốc thô bạo ra vào, em vẫn buộc mình phải dồn hết sức bám chặt lấy eo của anh để không bị va đầu khi liên tục bị đẩy lên phía trước. Nhưng đối với những người ngoài nhìn vào, có lẽ trông em như thể không thể sống thiếu người Hàn Quốc, cố gắng giữ lấy anh lại bằng mọi giá.

"Đừng... Ruler, để em nghỉ chút..."

Em lại quên mất rằng người Hàn Quốc không hiểu lời mình nói. Khi nhận ra điều đó,  em dường như sụp đổ, liên tục gọi tên người phía trên mình, "Ruler, Ruler..."

Chưa gọi được mấy tiếng, người Hàn Quốc cảm thấy bị làm phiền khi tên mình liên tục bị gọi trong lúc này, bèn "chậc" một tiếng, rồi đưa tay mạnh mẽ bịt chặt miệng Lâu Vận Phong. Ngón tay cái ấn vào má em, vuốt nhẹ vài cái như để trấn an, rồi lại thô bạo đụ vào. Lâu Vận Phong không thể phát ra tiếng, chỉ ngửa cổ cố gắng giải tỏa sự kích thích quá mức. Mồ hôi chảy dọc theo cằm, tràn qua yết hầu đang run rẩy, rồi biến mất nơi xương quai xanh. Em không biết rằng người Hàn Quốc đặc biệt thích dáng vẻ đáng thương này mà chính anh tạo ra. Nhìn người con trai đang bị đụ chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ, người Hàn Quốc "nhân từ" buông tay ra, để ý thấy khóe miệng em chảy xuống dòng nước bọt chưa kịp nuốt. Người Hàn Quốc cũng liếm môi mình.

Lâu Vận Phong bị thúc mạnh đến mức người co giật từng đợt, phía sau hoàn toàn bị khuếch trương. Cơn đau đã sớm trở nên không đáng kể. Em cảm nhận rõ ràng mình đang bị lấp đầy, mỗi lần chạm quá sâu đều khiến em không kìm được mà thè ra chiếc lưỡi ướt át, cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn.

"Missing trông thật sự giống một chú chó con," Park Jaehyuk nghĩ.

Người Hàn Quốc cố tình chỉ lướt nhẹ qua điểm nhạy cảm của em, thỉnh thoảng cho em một chút ngọt ngào, nhưng không để em đạt được sự thoả mãn. Lâu Vận Phong không thể chịu nổi, bắt đầu chủ động uốn éo hông để đón nhận. Người Hàn Quốc nhận ra sự thay đổi của em, tranh thủ cởi trói cho đôi tay đang bị buộc của em. Cổ tay đã sớm trầy xước, nhưng Lâu Vận Phong dường như hoàn toàn không cảm nhận được vết thương, vội vàng đưa tay từ bụng dưới xuống muốn tự an ủi. Tay em lập tức bị người Hàn Quốc giữ lại, Lâu Vận Phong với đôi mắt ngập nước, khẽ nhíu mày, thở hổn hển gấp gáp.

Gốc đùi đã bắt đầu có dấu hiệu chuột rút, Lâu Vận Phong không thỏa mãn nhưng cũng không dám chạm vào bản thân nữa. Tay em nắm chặt lấy cánh tay người Hàn Quốc đang chống bên cạnh mình, đầu ngón tay bấu chặt đến mức xanh xao, nhưng người Hàn Quốc vẫn không dao động, không chịu thỏa mãn nơi mà Lâu Vận Phong mong muốn nhất. Lâu Vận Phong chỉ có thể đưa tay vòng qua cổ người Hàn Quốc, kéo anh xuống, đưa lưỡi ra câu dẫn thần của em, mong chờ được thần ban ơn.

Khoảnh khắc này, Lâu Vận Phong biết rằng, dù sau này em có đánh giá lại tình cảnh này thế nào, cũng không thể nói rằng đây là một "cuộc cưỡng hiếp".

May mắn thay, lời cầu nguyện của em đã được đáp lại như em mong muốn. Người Hàn Quốc đâm thẳng đến phần nhạy cảm nhất trên cơ thể của Lâu Vận Phong. Lâu Vận Phong run rẩy và ôm chặt lấy người đàn ông Hàn Quốc hơn. Dịch cơ thể của hai người cọ xát và hòa quyện, như thể họ là một. Tại khoảnh khắc này, Lâu Vận Phong đột nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau. Khi đó, Ruler mỉm cười và chào em. Em không thể nào chồng chéo hình ảnh của Ruler lúc ấy với Ruler hiện tại. Ký ức và hiện thực đan xen. Người đàn ông Hàn Quốc đột nhiên thúc mạnh vài cái. Đôi mắt của Lâu Vận Phong trống rỗng và em bị đụ đến bắn.

Cơ thể vừa được giải phóng trở nên cực kỳ nhạy cảm, Lâu Vận Phong toàn thân mềm nhũn, tay em dần mất sức và trượt xuống, bụng dưới cũng dinh dính nhớp nháp. Người Hàn Quốc lật người em lại, Lâu Vận Phong giờ mới nhận ra người Hàn Quốc vẫn chưa xuất tinh, và chuẩn bị thay đổi tư thế để tiếp tục đụ em.

Không biết đã bao lâu trôi qua. Khi người Hàn Quốc giải phóng vào trong cơ thể em, Lâu Vận Phong đột nhiên nhận ra anh không đeo bao cao su.

Kết thúc rồi, thực sự kết thúc rồi.

Lâu Vận Phong rơi vào hỗn loạn trong cơn mê man. Em cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một không gian ẩm ướt, dính dớp, em run rẩy co người lại, giống như một đứa trẻ tìm kiếm một cảm giác an toàn không hề tồn tại. Lúc này, có người vỗ nhẹ vào đầu em, Lâu Vận Phong cảm giác như đang lạc vào một giấc mơ, có lẽ là một giấc mơ đẹp, nơi em vẫn là Missing, chứ không phải MISSING. Bên cạnh em, những hình bóng mờ ảo nhưng vô cùng quen thuộc đang đan xen, gọi tên em.

"Phong Phong..."

Sắp chết chìm trong đó.

***

Đột nhiên, một cơn đau ập đến. Tóc của Lâu Vận Phong bị giật mạnh. Bộ não chậm chạp của em đang vật lộn để hoạt động. Em bị ném xuống đất trước khi kịp hét lên. Tinh dịch mà người Hàn Quốc bắn vào trong em dường như vẫn đang chảy ra từ phía sau. Lâu Vận Phong cố gắng hết sức để co hậu huyệt của mình lại, nhưng không có tác dụng gì. Trên người đủ loại dấu vết hỗn loạn đan xen, nhắc nhở em về mọi thứ đã xảy ra. Trong một khoảnh khắc, em đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, như thể đã mất hết phản ứng.

Em ngẩng đầu lên, liền thấy người đàn ông đã chỉnh tề mặc xong áo choàng tắm đang ngồi thong thả trên mép giường, trầm ngâm nhìn em. Người Hàn Quốc trông rất thoải mái, chân bắt chéo, nhìn Lâu Vận Phong đang lúng túng nằm dưới đất, khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt của anh làm Lâu Vận Phong cảm thấy khó chịu, vội vàng tìm xung quanh thứ gì đó để che chắn cơ thể.

"Đừng động, Missing," người Hàn Quốc nói.

Như thể đó là một mệnh lệnh không thể chống lại, Lâu Vận Phong lập tức dừng lại. Lúc này em mới nhận ra người Hàn Quốc đang dùng camera điện thoại nhắm thẳng vào mình.

"Tách."

Âm thanh này...

Một cảm giác bất an khủng khiếp bao trùm ngay lập tức tràn vào đầu Lâu Vận Phong. Khi nhận ra điều gì đang xảy ra, em lập tức bật dậy lao tới, cố giật lấy chiếc điện thoại.

Người đàn ông Hàn Quốc cau mày, nhìn màn hình bị phá hỏng của mình, tỏ rõ sự không hài lòng. Anh đứng dậy, chuẩn xác nắm lấy cổ Lâu Vận Phong, từ từ siết chặt...

Anh mỉm cười, nhìn đôi tay của Lâu Vận Phong điên cuồng đập vào tay mình, rồi giơ điện thoại lên, từ trên xuống tìm một góc mà anh thấy hài lòng nhất. Trong khung hình, Lâu Vận Phong đáng thương há miệng lớn, cố gắng thở, đầu lưỡi đỏ au, chiếc cằm nhỏ vừa vặn chạm vào chuỗi hạt mà anh vẫn đeo trên tay.

"Tách."

Da của Missing thực sự rất trắng, rất hợp để đeo ngọc. Ý nghĩ này bất chợt hiện lên, in dấu nhẹ nhàng trong tâm trí Park Jaehyuk.

Mãi cho đến khi người Hàn Quốc chụp chán góc độ này, anh mới buông Lâu Vận Phong ra. Em liền ngã xuống đất, ho sặc sụa, không dám có bất kỳ động tác mạnh nào nữa, chỉ có thể cố gắng bò tới, dùng má cọ vào bắp chân người đàn ông, cố gắng lấy lòng, "Đừng... khụ khụ... khụ... đừng chụp em..."

Lâu Vận Phong đã trở thành một con người mà chính em cũng không nhận ra nữa, như thể linh hồn rời khỏi thân xác, cảm nhận cơ thể mình đang dần tiến lại gần người đàn ông đã khiến em đau đớn, hạ mình cầu xin.

Dù vừa bị đụ đến tưởng như chết đi sống lại, Lâu Vận Phong vẫn không rơi một giọt nước mắt. Nhưng giờ đây, nước mắt của em không thể nào kìm lại. Nhìn người đàn ông Hàn Quốc mặt không chút biểu cảm, em cố gắng lờ đi nỗi đau như bị dao cắt trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy mình, co người lại để che giấu.

"Missing," người Hàn Quốc nhẹ nhàng gọi tên em. Lâu Vận Phong ngẩng đầu lên, thấy anh đứng ngược sáng, cao lớn và u ám, như muốn đè nén em đến không thở nổi. Chỉ có chiếc camera là rõ nét, ghi lại tất cả hình ảnh của Lâu Vận Phong trong khoảnh khắc này. Em cứng người, nhưng vẫn từ từ hạ tay xuống, để lộ ra toàn bộ bản thân. Lâu Vận Phong hơi nghiêng mặt đi, đó là phản kháng cuối cùng mà em còn giữ lại.

***

Park Jaehyuk đã thêm một album riêng tư vào điện thoại, suy nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra tên gì, cuối cùng chỉ đánh một dấu chấm, đợi sau này có cảm hứng sẽ đặt tên sau.

Anh dậy sớm, bên cạnh, Missing vẫn say giấc, lông mày nhíu chặt, trên mặt còn in dấu nước mắt đã khô.

Tối qua, khi anh chụp ảnh đến gần cuối, tâm trạng của Missing trở nên rất bất thường, không thể nào chợp mắt. Ban đầu Park Jaehyuk không để tâm, nhưng việc Missing không ngủ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh. Sau khi suy nghĩ một chút về việc có nên can thiệp hay không, cuối cùng anh đã nhượng bộ, ôm Missing vào lòng, cho em chút ân huệ cuối cùng, Missing mới từ từ thiếp đi.

Thật phiền phức.

Park Jaehyuk từ từ mặc quần áo vào. Sau khi mặc xong, ánh mắt anh bất chợt liếc về phía góc phòng, thấy bộ đồ ướt sũng của Missing, rồi nhìn xuống áo khoác của mình. Anh cởi chiếc áo bên trong ra, chỉ mặc mỗi áo khoác, cài tất cả các cúc lại.

Khi đã mặc xong, anh vứt chiếc áo vừa cởi xuống bên gối của Missing đang ngủ say.

Nhưng anh chỉ có một chiếc quần, điều đó thì không thể giải quyết. May mắn là phần ướt trên quần của Missing dường như chủ yếu là ở ống quần, nên Park Jaehyuk không nhìn kĩ thêm.

Trước khi rời đi, Park Jaehyuk "tốt bụng" dùng một ngón tay nhấc chiếc áo ướt sũng của Missing lên và vứt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top