Chương 205 Bạo hành

"Nhà ta tuy không giàu có, cũng tuyệt đối không quỳ kiếm tiền, cha ta không dạy ta quy củ này."

Biểu tình của Tô Tửu Tửu rất bình tĩnh, lời nói cũng rất bình tĩnh, tương phản rất lớn với sóng gió xốc ra từ những gì nàng nói, làm suy nghĩ trong lòng người quay cuồng.

Cô nương này không có kính rượu, cự tuyệt những cái 'quy tắc' lung tung rối loạn đó, có thể sẽ bị móng heo chiếm tiện nghi, cũng làm cho đám nam nhân ở đây bất mãn, nhất định là thoát thân không dễ dàng.

Diệp Bạch Đinh hỏi: "Ngươi rời khỏi hiện trường như thế nào?"

Tô Tửu Tửu trả lời vẫn cứ rất đơn giản: "Cha ta tới."

Ánh mắt mọi người liền tụ tập lên người Tô Đồ.

Tô Đồ lại khá hào phóng, chắp tay với Cừu Nghi Thanh ngồi ở trên, liền nói: "Đồ đệ đi đưa rượu, nữ nhi thật lâu không thấy trở về nhà, ta làm cha đương nhiên muốn lại đây nhìn xem, đám người này không phải muốn uống rượu sao? Được a, ta liền cho bọn chúng mở mắt một chút, kiến thức một chút người chân chính biết uống rượu là chơi như thế nào."

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi uống rượu với bọn họ?"

Tầm mắt Tô Đồ xẹt qua Đạt Cáp, toét miệng nhe răng: "Uống chứ, bất quá đây là phương thức của ta. Đua uống rượu quá là không thú vị, ca vũ cũng nhìn chán, không bằng chính mình động thủ, luận bàn một chút, chơi cho vui, một cái người què như ta, chẳng lẽ bọn họ còn đánh không lại?"

"Ngươi tham gia đánh nhau với bọn họ?"

"Cũng không tính, người Đại Chiêu chúng ta, chú ý quân tử lễ tiết, đụng là đánh thì quá không khách khí, thật sự đánh đến người ta tức giận, khóc đến trước mặt hoàng thượng thì phải làm sao?" Tô Đồ nói, "Liền hạn chế thời gian, chướng ngại vật, tửu lượng phải giải quyết trong khoảng thời gian ngắn...... Công bằng công chính, ta sao thì bọn họ như vậy, hai bên thiết trí điều kiện chướng ngại cho nhau, muốn tiền kết trướng không phải sao? Nếu ta thắng, bọn họ phải trả gấp ba cho ta, nếu ta thua, đừng nói là tiền kết trướng đều từ bỏ, ta còn bồi bọn họ một đám rượu mới!"

"Một đám vô dụng rách nát chả ra gì, ta một chân một tay còn có thể thắng, còn có mặt mũi kêu nữ nhi của ta uống rượu? Phi!"

Diệp Bạch Đinh: "Ngươi thắng?"

Tô Đồ cười: "Chút tài mọn, để thiếu gia chế giễu rồi."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm: "Bọn họ chắc là không dễ dàng thả ngươi rời đi."

Dù sao cũng là vàng thật bạc trắng.

Ý cười trên mặt Tô Đồ càng sâu: "Không muốn thả thì làm gì được? Đây là Đại Chiêu, chỉ cần ta hô lớn một tiếng, là thủ vệ bên ngoài có thể nghe được, là có thể vọt vào, ngươi hỏi một chút Đạt Cáp dám cứng rắn ngăn lại sao? Dám can đảm khi dễ bá tánh Đại Chiêu, An tướng quân cũng không phải là ăn chay!"

"Bất quá cuối cùng ta cũng không kêu, đồ đệ của ta đến."

Diệp Bạch Đinh nhìn Đỗ Khang một cái: "Đồ đệ của ngươi biết công phu?"

Tô Đồ liền hừ một tiếng, vẻ mặt coi thường: "Quơ quào như mèo ba chân, tính cái gì công phu? Hắn đời này có tiền đồ gì, cũng chỉ xứng nấu rượu."

"Sư phụ," Đỗ Khang lại không sinh khí, nhìn thoáng qua sư tỷ, biểu tình rất bình tĩnh, "Có thể nấu rượu với sư phụ và sư tỷ, cuộc đời này của đồ nhi đã đủ rồi, không có niệm tưởng gì khác."

Tô Đồ hừ càng lớn, nhìn không ra là ông ta bất mãn hay là vui mừng.

Cừu Nghi Thanh chuyển qua Đạt Cáp: "Lời bọn họ nói, là tình hình thực tế?"

Biểu tình của Đạt Cáp không quá vui vẻ, nhưng vẫn gật đầu: "Người Đại Chiêu các ngươi giảo hoạt, Ngoã Lạt chúng ta cũng không phải không độ lượng, chút trò vặt mà thôi, chấp nhất với dân quèn vô tri làm cái gì, hắn phá đám, chúng ta chơi cái khác là được."

Cừu Nghi Thanh lại nhìn ba người trong sảnh lần nữa: "Trong thời gian các ngươi ở trong sảnh yến tiệc, có chuyện gì đặc thù phát sinh, có đồ vật gì đặc biệt mà các ngươi còn nhớ rõ không?"

Tô Tửu Tửu lắc đầu: "Ta chỉ nhớ rõ......vị Tất đại nhân Hồng Lư Tự kia, hình như say rất sớm, bò lên bàn, Lỗ Minh cũng không phải lúc nào cũng ở đó, lúc cha ta cùng người khác tỷ thí, hắn có đi ra ngoài một chuyến."

Đỗ Khang tiếp lời nói: "Vậy có thể là đi tìm ta."

Tô Tửu Tửu nhíu mày: "Tìm ngươi?"

Đỗ Khang: "Hắn vào hậu viện, chỗ ta giao rượu tìm ta, nói ngươi cùng sư phụ đều ở trong sảnh yến hội, xảy ra chút việc, uy hiếp ta làm ta nghe lời hắn, nếu không các ngươi có khả năng sẽ gặp phải đại nạn."

Sắc mặt Tô Tửu Tửu càng trầm xuống: "Ngươi tin hắn?"

"Tất nhiên là không," Đỗ Khang cười lạnh, "Cho rằng người khác đều là ngốc tử sao? Hắn quả thực đang nằm mơ!"

Diệp Bạch Đinh nhớ tới một chuyện: "Ngươi động thủ với hắn?"

Đỗ Khang nhấp môi: "Động, ta mới đẩy hắn hai cái, hắn đã bị dọa chạy."

Chỉ đẩy hai cái, là trên người sẽ không có thương tích, Diệp Bạch Đinh khẽ nâng mắt: "Ta nói không phải là tối hôm qua, là ba bốn ngày trước, ngươi có cãi cọ hoặc tranh chấp gì với Lỗ Minh không?"

Đỗ Khang không nói.

Diệp Bạch Đinh: "Ta hỏi lại một lần, người chết ba bốn ngày trước có động thủ với người khác, bị thương, ngươi có biết không?"

"Chắc là bị thương," Đỗ Khang banh mặt, vẫn không giấu giếm, "Ba ngày trước, ngày 24 tháng 5, khi chúng ta giao mẻ rượu đầu tiên cho sứ đoàn, hắn đã tới tửu phường, dùng cái vẻ kia của hắn, nói làm cái ngành rượu này, muốn làm to làm lớn, mỗi ngày hốt bạc, dựa vào không phải tay nghề bản lĩnh, mà là vận tác bên ngoài, mồm mép bán rượu, dựng mạng lưới nhân mạch, nói Ngoã Lạt lúc này muốn mở chợ chung, thu mua một lượng rượu cực kỳ lớn, bất luận nhà nào ăn không nổi một mình, làm chúng ta hợp tác nhập bọn, cùng nhau hợp tác làm việc, kéo cao giá rượu, làm nhiều rượu nhạt...... Giá cả là một chuyện, bán đến nơi khác vốn không giống với bản địa, nhưng chúng ta không làm loại sinh ý kém chất lượng đó, cũng không bán rượu giả."

Diệp Bạch Đinh khựng lại: "Ngươi biết Lỗ Minh bán rượu giả?"

Đỗ Khang: "Tâm tư bọn họ vặn vẹo, sinh ý dưới trướng lắm chiêu số, cũng không chuyên loại nào, gió thổi trận nào liền chuyên theo cái đó, muốn kiếm tiền lại không ở chính đạo, chuyện rượu nhạt, ngoại giới nhiều ít có nghe nói."

"Vậy ngươi có biết, rượu giả của bọn họ uống vào chết người chưa?"

"Pha nhiều nước, cũng có thể uống chết người?" Đỗ Khang ngẩn ra một chút, lại nói, "Cũng phải, dù là rượu loãng, uống nhiều quá vẫn sẽ say, cũng sẽ say chết."

Trong lòng Diệp Bạch Đinh bắt đầu rõ ràng: "Trong nghề làm rượu, thủ đoạn làm giả, chỉ có pha nước vào sao?"

Đỗ Khang không có phản ứng gì, Tô Đồ đã híp mắt trước: "Vị thiếu gia này nói chính là mộc tinh? Vậy thì đúng là loại thủ đoạn hạ lưu nhất, sẽ độc chết người!"

Diệp Bạch Đinh: "Ngài biết?"

Tô Đồ: "Trước kia có gặp qua, trong nghề rượu căn bản là không nên có thứ khốn kiếp này!"

"Cho nên tửu phường của ngươi......"

"Từ ngày mở cửa, thì chưa từng có thứ này," Tô Đồ nghiêm túc, "Cẩm Y Vệ cứ đi tra!"

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, lại hỏi Đỗ Khang: "Ngươi nói ba ngày trước, ngươi đả thương Lỗ Minh, đã đánh trúng nơi nào của hắn?"

Đỗ Khang: "Ta thì thật ra muốn nện thêm vài cú, nhưng một cái sư gia như hắn, thân thể không được, một quyền liền ngồi bệt xuống đất, không thể đánh tiếp."

"Ngươi xác định là chỉ một quyền?"

"Chỉ một quyền."

"Đánh vào nơi nào?"

"Hắn lúc ấy đứng đối diện ta, ta dùng tay phải ra quyền, lực đạo còn không nhỏ......" Đỗ Khang miêu tả, "Nếu hắn có thương tích, hẳn là bên trái bụng dưới?"

Điểm này đúng rồi, vị trí bên trái bụng dưới người chết, đích xác có vết bầm.

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Bộ phận khác thì sao? Tỷ như tay chân này nọ?"

Đỗ Khang lắc đầu: "Ta không đụng tới."

Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát: "Đem toàn bộ những lần lui tới của người chết cùng tửu phường các ngươi, nói kỹ lại lần nữa."

"Hắn lần đầu tiên đi tửu phường, chắc là chín ngày trước, Ngoã Lạt đột nhiên muốn tiến hành chọn rượu, ý vì mở chợ chung, tin tức rất nhanh được truyền đi, người trong ngành đều biết, vừa vặn tửu phường của chúng ta ở kinh thành cũng có chút danh khí, hôm ấy người của sứ đoàn đã đến, Lỗ Minh tiếp khách."

Đỗ Khang nói: "Lỗ Minh lúc ấy liền trộm đến tìm chúng ta, nói có thể hợp tác, nhưng lúc ấy sứ đoàn còn chưa hạ đơn đặt hàng, ta không có khả năng để ý đến hắn. Qua ngày thứ hai, người của sứ đoàn tới lấy rượu, ký hợp đồng, thanh toán tiền đặt cọc, làm chúng ta mấy hôm sau đưa đến...... chính là ba ngày trước, ngày ấy Lỗ Minh đến, nói muốn đích thân kiểm tra một chút, để ngừa chúng ta cố ý đưa thiếu đưa sót, ta sở dĩ nóng giận như vậy, một là bởi vì cái này, hai là vì hắn cãi nhau với sư phụ ta."

"Sư phụ ta tính nóng, chân cẳng lại không tốt, ngày thường ta cùng sư tỷ đều rất chú ý, tận lực không để ông ấy giận, nhưng Lỗ Minh lại không có mắt nhìn như vậy, ta liền......"

Diệp Bạch Đinh hỏi Tô Đồ: "Đúng là như thế?"

Tô Đồ gật đầu: "Không sai, hắn đánh một quyền kia, ta thấy được, nhưng cũng chỉ có thế, không có hơn, tên khốn họ Lỗ thân thể không được, không dám ăn đòn nhiều, đứng lên xám xịt mà chạy mất."

Cho nên chuyện Lỗ Minh vì chuyện 'rượu nhạt phát tài', liên tiếp đi tìm Tô Ký tửu phường vài lần, cũng không được đến kết quả như mong muốn, vẫn không chết tâm, đêm qua, thấy cha con Tô gia trong tiệc, chuyện bị nháo hơi lớn, cảm giác đây là một cơ hội, liền lại đi uy hiếp Đỗ Khang lần nữa......

Diệp Bạch Đinh lại quay qua Tô Tửu Tửu: "Tô cô nương thì sao, cũng biết những chuyện này đã xảy ra?"

Tô Tửu Tửu nhìn nhìn phụ thân, lại nhìn nhìn sư đệ, lắc đầu: "Ngày thường ta đều ở phía sau làm rượu, ít ra tiền viện, những chuyện xảy ra lúc trước, phụ thân cùng sư đệ chưa từng đề cập với ta."

Diệp Bạch Đinh chú ý tới thái dương của Tô Tửu Tửu hơi thấm mồ hôi, quay đầu nhìn cửa sổ một cái.

Nàng cũng không đứng dưới ánh mặt trời, nhiệt độ trong phòng cũng không cao, không nên nóng đến như vậy, biểu tình của nàng vẫn luôn bình tĩnh, cho dù nói đến chuyện không thoải mái, cũng không tức giận gì bao nhiêu, hoặc chột dạ vì chuyện gì đó, lại thấy màu môi nàng hơi nhạt, ra mồ hôi...... có lẽ chỉ có một nguyên nhân.

"Thân thể ngươi không thoải mái?"

"Có một ít," Tô Tửu Tửu hơi cắn môi, "Có khả năng đêm qua trở về nhà quá muộn, trúng gió."

Tô Đồ đỡ lấy nữ nhi, duỗi tay chạm trán nàng, ánh mắt có chút khẩn trương: "Đâu chỉ có trúng gió, chắc là tối hôm qua bị dọa tới rồi, nghe lời cha, trở về ngoan ngoãn uống thuốc, rất nhanh là có thể khỏe......"

Diệp Bạch Đinh không muốn trì hoãn người bệnh, tốc độ sau đó liền nhanh hơn, hỏi thêm nhiều vấn đề, xác định được không ít chi tiết.

Trong lúc đó Đạt Cáp vẫn luôn có ý đồ chen vào, không ngờ căn bản là theo không kịp tiết tấu, hoàn toàn không biết ý nghĩ từ đâu mà ra, vì sao đột nhiên đổi hướng, Cừu Nghi Thanh đương nhiên là hiểu, thường thường cắm vào vài câu, câu nào cũng ngay điểm mấu chốt, Thân Khương cũng hư, chính mình hiểu hay không không quan trọng, vương bát đản đối diện không hiểu, hắn liền thấy sướng, hắn không chỉ một lần mở miệng ngắt lời, Đạt Cáp vừa ngoi đầu hắn liền lớn tiếng áp xuống, chặn ngay họng, làm người ta muốn tỏ vẻ một lần, cái gì cũng chưa nói ra được, nghẹn đến khó chịu cực kỳ.

Tiếp thu được ánh mắt khích lệ từ thiếu gia và Chỉ Huy Sứ, sống lưng Thân Khương ưỡn thẳng tắp, nhìn một cái kìa, đây mới là tu dưỡng của một cái bách hộ! Hắn cũng có thể rất ăn ý với thiếu gia!

Đạt Cáp nhiều lần bị nhục, lùi lại tiến tới lần nào, bị chèn ép lần nấy, hậu tri hậu giác, cuối cùng mới hiểu ra một chuyện.

Bọn họ tới lần này, không phải chưa làm công khóa, quan lớn có khả năng nhận không ra, tên mà tình báo đề cập nhiều nhất thì nhất định có ấn tượng, tỷ như Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Cừu Nghi Thanh, người này năng lực rất cường hãn, kỳ thật không thích mở miệng cho lắm, có chút không thích phiền toái, hoặc là sợ phiền toái, bọn họ đâm thọt một chút chắc là không có việc gì, hôm nay mang thù như vậy thì rất bất ngờ, vừa mắng người của bọn họ vừa giam giữ người của bọn họ......

Có khả năng không phải vì chính y, mà là chống lưng cho cấp dưới, bởi vì bọn họ muốn khi dễ thiếu niên ngỗ tác này sao? Hắn lúc trước gây huyên náo, nói gì mà không ai xứng, muốn Chỉ Huy Sứ đích thân đến, vốn chỉ là náo loạn, không dự đoán được là sẽ gặp thật, nhưng khi người ta tới, cảm thấy mình khá là có mặt mũi, sứ đoàn quá quan trọng, lại phát hiện không đúng, người ta cũng không phải vì hắn mà tới, mà là vì vụ án, là vì chống lưng cho người mình!

Hắn gây náo loạn, khi nghe nói Bắc Trấn Phủ Tư chỉ có một cái ngỗ tác tới, còn cảm thấy mình bị bỏ qua, càng có lý do náo loạn, nguyên lai đây mới là tôn đại Phật, là cho hắn mặt mũi sao!

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh hỏi Tô gia xong, thả người ta trở về nghỉ ngơi, nói gần đây có thể sẽ điều tra cái khác, thỉnh bọn họ lúc cần thì phối hợp, sẽ có Cẩm Y Vệ tiểu binh đến truyền lời ——

"Chỉ Huy Sứ, thiếu gia, phía sau phát hiện chút đồ vật, có khả năng yêu cầu ngài tự mình nhìn xem."

Diệp Bạch Đinh liền đứng dậy, cùng Cừu Nghi Thanh đi qua nhìn.

Đạt Cáp đương nhiên không chịu tụt lại phía sau, đảo tròng mắt, cũng đi theo ra ngoài, Thân Khương không có khả năng trơ mắt nhìn hắn làm chuyện xấu, cũng như lần trước, canh me đứng ngay đằng trước hắn, bảo đảm hiện trường đầu tiên là của Cẩm Y Vệ mình, không cho hắn đi qua.

Từ đại sảnh cửa hông đi ra, đi một chút về hướng đông, có một mảng cỏ nhỏ cùng với bụi cây, nơi này chắc là đã từng rất chỉnh tề sạch sẽ, hiện giờ lại rất hỗn độn, không phải kiểu hỗn độn như đồ vật bị ném lung tung, mà là có dấu vết uốn lượn bẻ cong rất rõ ràng, bụi cây bị cọ xát, lá cây rơi xuống rất nhiều.

Cho dù là người ngoài nghề, cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra, nơi này đã từng có người đi qua, mà tốc độ rất nhanh, nhanh như kiểu chạy lung tung ——

Vì ngay bên cạnh có con đường đá xanh, không cần thiết đấu đá lung tung như vậy.

Diệp Bạch Đinh nhìn dấu vết phân bố, có thể rõ ràng phán đoán ra, đây là dấu vết do người tạo ra, không phải là động vật nào xông ra.

Cừu Nghi Thanh thì càng chuyên nghiệp, y ngồi xổm trước lùm cây, vạch ra một góc bụi cây, phát hiện hai tổ dấu chân: "Không phải một người, là hai người."

Diệp Bạch Đinh bước qua nhìn kỹ, hai tổ dấu chân đều không quá hoàn chỉnh, không dễ lấy ra đối chiếu, nhưng hình dáng bên ngoài rất rõ ràng, một tổ cạn, nhỏ hẹp, rõ ràng của một nữ nhân vóc người hơi nhẹ, một tổ thì rất sâu, bàn chân cũng rất rộng, dấu vết dày nặng, rõ ràng là một nam nhân có dáng người cao lớn vạm vỡ.

"Nói cách khác......đã có một nam nhân, đuổi theo một nữ nhân, chạy ngang qua nơi này?"

"Ừm."

Cừu Nghi Thanh đi dọc theo dấu vết đến phía trước, trong đó có đoạn ngắt quãng, vừa đi vừa quan sát, nhanh chóng tìm được đầu mối mới, hoàn nguyên tuyến đường của hai người, tiếp tục truy tra theo hướng đó, cuối cùng tìm được một gian phòng.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong liền càng xuất sắc.

Phòng này cách sảnh chính rất xa, có chút hẻo lánh, dựa theo công dụng, bình thường là dùng không đến, số lượng người của sứ đoàn tới cũng không quá nhiều, phòng có vị trí đẹp có thể tùy tiện chọn, nên sẽ không ở đến chỗ này, đây chắc là một cái phòng trống.

Nhưng Hồng Lư Tự đãi khách, bố trí rất chu toàn, cho dù là phòng khách đại khái là không cần, cũng dọn dẹp sửa sang lại, bàn ghế quầy kỷ nhỏ, bài trí nên có đều có. Ngăn tủ dựa ngăn nắp vào tường, không có bất luận dấu vết nào chứng tỏ chúng bị mở ra, đồ trong góc phòng thậm chí còn đắp khăn vải, căn bản là chưa hề được sử dụng qua.

Nhưng từ cửa phòng hướng vào trong, hễ là chỗ nào có thể đặt chân, thì đều giống như vừa trải qua một trận cuồng phong, không có một thứ gì yên ổn ở tại chỗ của nó, phần lớn đều đổ trên đất, ngay cả ghế dựa cũng bị mất một góc, trên mặt đất rối tinh rối mù, nhìn không ra gì.

Phạm vi này vô cùng rõ ràng, từ cửa đến bàn, lại đến cửa sổ quay hướng chính nam, ước chừng là một cái phạm vi có hình trứng, nhích ra mép ngoài một chút, thì không có bị lan đến, tỷ như chỗ góc tường, vẫn cứ sạch sẽ.

Diệp Bạch Đinh vừa bước vào, ngoại trừ bộ dạng bừa bộn trong phòng, còn cảm giác được một thứ khác thường, là mùi, mùi ở chỗ này hơi......

"Whoa ——" Thân Khương vừa tới cửa phòng liền hoảng sợ, "Đây sợ là từng có đánh nhau?"

"Cũng không thể nói là đánh nhau."

"Chắc là đơn phương chống cự cùng lôi kéo."

Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh lại vô cùng ăn ý, cùng nhau phát hiện chỗ bất thường của mấy dấu vết này.

"Một người rõ ràng là mạnh hơn, sức phá hoại lớn, xốc đổ, đập hư đồ vật, thì không có bất kỳ do dự nào......"

"Một người sức yếu, vô pháp chống cự đối phương, chỉ có thể không ngừng quăng đồ vật qua, nhưng vẫn không ngăn cản được đối phương đến gần...... Cuối cùng bị tóm được, khi lôi kéo nhau, cánh tay hoặc thân thể đụng phải mặt bàn, cửa sổ trên tường......"

Diệp Bạch Đinh nhìn vết máu ở góc bàn: "Trên người người này nhất định có vết thương do chống cự gây ra, có vết bầm, cũng sẽ có trầy da đổ máu."

Nhưng cũng có nghi vấn, hiện trường có dấu vết rõ ràng, tình trạng rối loạn liên tục trong thời gian dài như vậy, quá trình đấu đá chống cự này nhất định là không ngắn.

"Vì sao không kêu người chứ?"

Đêm đó sứ đoàn mở tiệc rượu, trong bữa tiệc thường có kẻ say xỉn, nếu nói là thanh âm quăng đổ đồ vật không tính là dị thường, vậy nếu có người hét la kêu cứu, thủ vệ bên ngoài không có khả năng mặc kệ, người này tại sao không kêu?

Cừu Nghi Thanh: "Người này biết được chuyện sắp xảy ra, nhưng lại vô pháp cự tuyệt."

Diệp Bạch Đinh: "Hoặc là, nàng ta có nỗi lo khác nghiêm trọng hơn."

Nàng ta không dám kêu.

"Đừng nhúc nhích!"

Đạt Cáp vừa muốn duỗi tay chạm vào cái bàn, đã bị Diệp Bạch Đinh gọi lại, vẻ mặt hắn ngốc ra.

Thân Khương trực tiếp xách người đi: "Đồ vật ở hiện trường, không cần lộn xộn!"

Đạt Cáp gân cổ lên: "Ta chỉ là đi mệt, muốn vịn cái bàn một chút, có thể phá hư cái gì! Trên đó có thể có cái gì đáng để các ngươi coi trọng như vậy, không động đến thì có thể nhìn ra được là chuyện gì sao!"

"Ngươi đương nhiên là không được, thiếu gia của chúng ta thì được!" Thân Khương nhìn về phía Diệp Bạch Đinh, ý tứ kia, là thiếu gia nhanh lên, show cho hắn xem!

Diệp Bạch Đinh không để ý tới bọn họ nói cái gì, thời điểm phá án đứng đắn, không rảnh, cũng không muốn phân tâm.

Nhưng hắn đích xác là phát hiện ra một thứ ở trên bàn: "Đây là...... mồ hôi."

Mùa xuân thời tiết khô ráo, sớm muộn gì cũng vậy, hễ là đồ có hơi nước, đều cực kỳ nhanh khô, trên mặt bàn một chút cũng không ướt, nhưng mặt bàn ướt rồi khô rõ ràng có khác biệt, ngoại trừ dấu vết, còn có mùi.

Mùi cũng không chỉ là mồ hôi, còn có......

"Nơi này," Diệp Bạch Đinh chỉ vào bên cạnh mặt bàn, "Hình vằn vện bất quy tắc, đường biên rõ ràng, có cảm giác đóng cứng lại, màu xám trắng, dạng vảy da —— đây là vết tinh.dịch."

Có người đã ở chỗ này, bị dính phải hành vi cưỡng chế tí.nh dục.

Nữ nhân này bỏ chạy cả một đường, chạy đến gian phòng này, không chỉ không chạy thoát được, không thể tránh đi hay bức lui đi nam nhân kia, còn bị cưỡng hiếp.

Nữ nhân......

Hình ảnh hỏi cung vừa rồi còn khắc sâu, người nào đó tối hôm qua tham dự tiệc rượu, hôm nay thân thể còn rất không thoải mái......

"Tô Tửu Tửu sao!" Thân Khương lập tức nghĩ tới người này, "Nhưng mà vừa rồi đã thả nàng về, muốn mời trở lại hỏi một câu hay không?"

Diệp Bạch Đinh lắc đầu.

Cừu Nghi Thanh: "Không cần."

Nếu không phải nàng, có mời trở lại hỏi, cũng không giúp ích được gì, nếu là nàng...... Nàng vừa rồi đã lựa chọn giấu giếm, chẳng lẽ bây giờ sẽ nói?

Vụ án vừa mới phát sinh, manh mối trong tay bọn họ rất ít, hiện tại càng quan trọng, ngược lại là có càng nhiều kết quả điều tra.

Diệp Bạch Đinh hỏi Đạt Cáp: "Đạt thủ lĩnh có biết nơi này đã xảy ra cái gì không?"

Đạt Cáp:......

Vì cái gì ngươi cũng muốn kêu Đạt thủ lĩnh?!

"Ta tên Đạt Cáp!"

Nhớ rõ chưa? Ta không muốn lặp lại nữa, ta tên là Đạt Cáp Đạt Cáp! Họ của ta, các ngươi không nhớ được thì thôi đi, sao lại có thể tùy tiện gắn cho ta một cái, các ngươi lễ phép sao?!

"Đã biết, Đạt thủ lĩnh," sắc mặt Diệp Bạch Đinh nghiêm túc, "Cho nên nơi này đã xảy ra cái gì, ngươi có biết không?"

Đạt Cáp:......

Thôi vậy, nghiêm túc với đám người này là vô dụng, hắn dứt khoát quăng tay áo, hừ lạnh một tiếng: "Viện này lớn như vậy, ta chỉ có một người, một đôi mắt, sao có thể cái gì cũng nhìn thấy? Ngươi cũng biết ta đêm qua tổ chức là tiệc rượu, rượu nóng tình nồng, khó tránh khỏi có vị đại nhân nào nó nhịn không được, mượn dùng căn phòng này......có cái gì mà phải đại kinh tiểu quái?"

Diệp Bạch Đinh nhìn chằm chằm hắn: "Phòng này, Đạt đại nhân đã tới chưa?"

"Tới rồi!" Đạt Cáp rất đúng lý hợp tình, "Đây không phải là đi theo các ngươi tới sao!"

Thân Khương: "Ngươi thiếu giả ngu ở đây, thiếu gia chúng ta nói chính là tối hôm qua, tối hôm qua ngươi đã đến sao!"

Đạt Cáp trừng mắt to hơn: "Sao hả, các ngươi liền cái này cũng muốn vu oan ta?" Hắn giơ ngón tay chỉ hướng Diệp Bạch Đinh, vẻ mặt xấu hổ giận dữ còn thêm ủy khuất, "Vừa rồi cũng chính là vị ngỗ tác thiếu gia này của các ngươi đích thân moi ra, nói là ta không được, hiện giờ lại được rồi? Đột nhiên có thể tình cảm mãnh liệt đi cưỡi phụ nữ?"

Thân Khương:......

Hắn cảm giác tên thủ lĩnh này miệng quá lương lẹo, không một câu nói là thật, mới chả thèm quan tâm vụ án có phá hay không, chỉ là muốn gây sự, trăm triệu không nghĩ tới, thân dưới không được, thế nhưng thành bùa hộ mệnh cho hắn, chứng minh là hắn không làm chuyện xấu!

Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có phương hướng.

Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua Đạt Cáp: "Đạt thủ lĩnh không phải đã nói, tối hôm qua trong bữa tiệc có ca vũ sao?"

Có ca vũ, sẽ có vũ cơ, trong tình huống như vậy người có thân phận thấp nhất, không bị coi trọng nhất, rất có thể bị lôi ra khi dễ nhất, cũng chỉ có các nàng.

"Bắt đầu điều tra đi."

Cừu Nghi Thanh xoay người, nhìn về phía Đạt Cáp: "Bắc Trấn Phủ Tư làm việc, còn thỉnh Đạt thủ lĩnh phối hợp."

Đạt Cáp:......

Địa giới kinh thành của ngươi, địa bàn của Cẩm Y Vệ, còn phải kêu ta phối với không phối? Biểu tình kia của ngươi có dám có thành ý một chút hay không, đừng có tràn ngập 'dám không phối hợp liền chết '? Sứ đoàn ngoại lai chẳng lẽ không xứng có tôn nghiêm, bị các ngươi giẫm đạp như vậy sao?

"Chỉ, Huy, Sứ, Cứ, Việc!"

Đạt Cáp nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó, xoay người muốn đi.

Hôm nay thật là quá đen đủi, luân phiên nếm mùi thất bại, còn không dám nói không, vô lực chống cự, không thể cứ tiếp tục như vậy! Lần tới trước khi muốn gây sự, nhất định phải hỏi rõ ràng, đối phương có những ai, có thiếu niên ngỗ tác này hay không!

Nhưng cứ vậy mà đi, lòng Đạt Cáp cũng không thoải mái, liền thòng một câu: "Bảy ngày, nhiều lắm là cho các ngươi bảy ngày, cần phải phá vụ án này! Dám làm qua loa cho xong việc, không để tâm, ta liền tới trước mặt hoàng thượng các ngươi đòi giải thích, nhìn xem cuối cùng là ai mất mặt!"

Hắn tự cho là khi hắn xoay người đi phi thường soái khí, phi thường tiêu sái, kinh sợ muôn vàn, nhưng chỉ cần hắn ...... quay đầu lại nhìn một cái thì sao?

Cừu Nghi Thanh căn bản không để ý tới hắn nói cái gì, vẫy tay gọi người lại bố trí.

Thân Khương rất tích cực giơ tay: "Bài tra thăm viếng để ta tới! Chỗ này có một chút xíu, một ngày là ta có thể hỏi xong!"

Diệp Bạch Đinh: "Ta mang thi thể trở về, lại xem có chỗ nào cần nghiệm nữa không."

Thân Khương: "Vậy thì cứ như trước, lát nữa dù ta có tra được cái gì, cũng sẽ lập tức gửi một bản ghi chép về, thiếu gia phân tích trước!"

Cái gì mà bảy ngày, nếu thuận lợi căn bản không dùng tới bảy ngày, cho tên vương bát đản ngươi sáng mắt ra!

Làm ngươi kiến thức một chút hiệu suất chân chính của một đội là gì, xem có hù chết ngươi không?

Lời editor: dạo này lão bận quá ko up nhiều và thường xuyên đc, nhưng ko muốn bỏ dở, cảm ơn mấy thím đã thông cảm kiên nhẫn theo nha <3


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top