Chương 08: Chúng tôi cũng không tính là quen biết
"Đây, đây là..." Ngụy Tiên kinh ngạc nhìn Tiêu Việt cứ đi như thế, lưỡng lự nói: "Sếp Nhậm, chuyện gì đây, cậu kia sao nói đi là đi?"
Trên thực tế Ngụy Tiên không quan tâm Tiêu Việt là ai, điều y quan tâm là mối quan hệ của chàng trai và sếp Nhậm hơn. Nói ra những lời mập mờ kia, còn nói ngay trước mặt Tư Dụ, vậy thì thú vị rồi.
Có thể nói là rất thú vị.
Sao Nhậm Giang Lâm có thể không biết Ngụy Tiên trước mặt này đang nghĩ gì, ngoài mặt là kinh ngạc, trong bụng lại có rất nhiều ý nghĩ xấu xa. Nhìn Tiêu Việt đi xa, Nhậm Giang Lâm không nhịn được cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Tiên, "Đạo diễn Ngụy rất tò mò việc riêng của tôi."
Vẻ mặt Ngụy Tiên cứng đờ, "Không, không phải."
"Xem ra đạo diễn Ngụy uống nhiều quá rồi."
"Đúng, đúng." Ngụy Tiên cúi đầu khom lưng, "Tối nay uống nhiều quá."
Nhậm Giang Lâm hừ lạnh một tiếng, không nhìn Ngụy Tiên nữa, ngược lại nhìn về phía Thư Dụ. Chỉ là không biết tại sao, vừa rồi còn có chuyện muốn nói, bị Tiêu Việt, trái lại anh mất hứng rồi.
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại: "Mọi người chơi thong thả, hóa đơn tính cho tôi, hôm nay tôi hơi mệt nên đi trước."
Dứt lời cũng không nhìn Thư Dụ một cái, anh quay người đi xuống tầng.
Nhưng vừa ra khỏi cửa quán, sau lưng đã vang lên giọng Thư Dụ.
"Sếp Nhậm!" Thấy Nhậm Giang Lâm dừng bước, Thư Dụ chạy chậm đến bên cạnh anh, khẽ cười nói: "Tôi vừa nhớ ra hôm nay cũng có chuyện phải về sớm, uống ít rượu không tiện lái xe, sếp Nhậm có thể cho đi nhờ không?"
Nhìn chăm chú vào Thư Dụ, chỉ thấy gương mặt tươi cười kia vẫn không thay đổi gì, thẳng thắn cho anh xem kĩ.
Lần này Thư Dụ chủ động đi theo đã nằm ngoài dự đoán của anh, Nhậm Giang Lâm cười một tiếng đầy nghiền ngẫm: "Được chứ."
Thư Dụ cụp mắt: "Vậy thì đi thôi."
Xung quanh phố Bắc đều là đường một chiều nhỏ hẹp, xe cộ nhiều, lượng người qua lại cũng lớn, Nhậm Giang Lâm lái xe chạy chầm chậm trên con đường ra khỏi phố cổ.
Hai người không nói chuyện, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, còn có tiếng còi loáng thoáng ngoài cửa sổ xe truyền vào. Một tay Nhậm Giang Lâm cầm vô lăng, rảnh rỗi nhìn đám người xuyên qua dòng xe cộ ngoài cửa sổ xe.
Đèn lồng đỏ như lửa, cảnh đường phố náo nhiệt, dưới ánh đèn đường màu đỏ cam, rõ ràng là mùa đông rét buốt nhưng người đi đường lại nói cười an nhàn. Trong lúc lơ đãng, Nhậm Giang Lâm nhìn thấy Tiêu Việt cao gầy mặc áo jacket bông chen trong đám người đi về phía trước. Hắn cầm điện thoại, hình như đang nói to vào điện thoại, chẳng mấy chốc lại thấy người kia tháo kính ra bỏ vào trong túi.
Gió rất lớn, thổi lên mái tóc vốn đã rối lại rối hơn.
"Anh ta là người đêm đó phải không?" Rõ ràng Thư Dụ cũng nhìn thấy Tiêu Việt, chỉ nói: "Các anh biết nhau?"
Nhậm Giang Lâm nhìn ngoài cửa sổ xe, gật đầu một cái, "Quen biết."
Thư Dụ thấy Nhậm Giang Lâm không muốn nhiều lời cũng không hỏi nhiều nữa, trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Đến khi lái xe ra khỏi đường một chiều chạy chầm chậm, tăng tốc lên, Nhậm Giang Lâm đột nhiên lên tiếng: "Cậu không hỏi chuyện tối đó à?"
Thư Dụ nghe vậy cười một tiếng. "Không hỏi, vì tôi biết anh ta không phải kiểu anh thích."
"Cậu cảm thấy tôi sẽ không thích?" Đèn đỏ ở ngã tư, Nhậm Giang Lâm dừng xe, nhìn sang Thư Dụ ở bên cạnh.
"Anh sẽ thích ư?" Thư Dụ nghiêng đầu đối mặt với Nhậm Giang Lâm cười một tiếng.
Đèn xanh lại sáng lên, Nhậm Giang Lâm lắc đầu, "Cậu hiểu rõ sở thích của tôi."
Đánh tay lái tiến vào đường phân nhánh, Nhậm Giang Lâm nói tiếp: "Vậy cậu nói xem rốt cuộc tôi thích người như thế nào."
"Anh thích người đẹp, còn phải là người đẹp cực kỳ có khí chất."
Thư Dụ nhìn bông tuyết bắt đầu bay xuống ngoài cửa sổ xe, "Nhậm Giang Lâm, nói thật, anh chưa từng muốn cho người khác nhìn rõ. Trước mặt người khác anh là tổng giám đốc của Nhậm thị ôn tồn lễ độ mọi người biết rõ, cao quý khó mà chạm vào. Không ai nhìn rõ được trái tim bên dưới vẻ ngoài nho nhã của anh là như thế nào."
Nhậm Giang Lâm không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ khẽ gật đầu: "Tiếp tục."
"Sau lưng người khác anh lại rất bá đạo, muốn cái gì thì nhất định phải đạt được. Anh thích những thứ mới lạ, cũng thích người không khiến anh mất hứng. Giống như khi anh theo đuổi người khác, chỉ là hưởng thụ niềm vui thú theo đuổi, sau khi có được anh vứt bỏ rất nhanh."
"Cho nên, cậu mới một mực không cho tôi đạt được?" Nhậm Giang Lâm nhìn Thư Dụ, "Cậu thật sự rất hiểu tôi."
"Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy không hiểu rõ anh."
"Hửm? Vì sao?"
Thư Dụ cười lắc đầu, "Tôi không biết, chỉ là một cảm giác."
"Cảm giác?" Nhậm Giang Lâm không khỏi cười xùy thành tiếng, "Thư Dụ à, từ khi nào cậu dùng cách trả lời câu hỏi của phụ nữ vậy."
"Có lẽ dạo này diễn nhiều phim tình cảm." Thư Dụ cũng cười, "Ngay cả tư duy cũng trở nên cảm tính."
Biệt thự của Thư Dụ cũng không xa, đưa Thư Dụ đến nơi, Nhậm Giang Lâm nhìn người quét thẻ vào nhà, trêu dùa: "Đêm nay cũng không định giữ tôi lại?"
Thư Dụ quay đầu, "Tôi nghĩ hôm nay anh cũng sẽ không ở lại nên không giữ."
Nhậm Giang Lâm bị người ta vạch trần cũng không nóng giận, quả thực hôm nay anh không có suy nghĩa này. Anh rất thích kiểu thông minh không dính chặt lấy như Thư Dụ.
"Vậy ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thư Dụ đứng ở cửa, nhìn chiếc xe nhanh chóng lao đi, không khỏi nhớ đến chuyện lúc nãy ở trong nhà hàng. Anh ta biết Nhậm Giang Lâm nho nhã cao quý, sinh ra đã có khí phách của người bề trên khiến người khác không dám nhìn thẳng. Người ở trên lại giấu tất cả cảm xúc bên dưới bộ mặt dịu dàng, dù là đối với người hay việc. Anh như một con sư tử thong thả đùa bỡn con mồi, như thể bất cứ chuyện gì cũng nắm hết ở trong tay.
Khiến người bị anh đuổi bắt kinh hồn táng đảm, lại mụ mị tâm tư rối loạn.
Nhưng mà, vừa rồi người luộm thuộm kia lại chọc giận con sư tử giả vờ ngủ một cách dễ dàng, khiến Nhậm Giang Lâm cắng răng nghiến lợi nói ra lời đó. Hình như người kia biết rõ cách để chọc tức Nhậm Giang Lâm, lại biết cách xoa dịu cơn giận của anh. Mà Thư Dụ chưa bao giờ nhìn thấy một Nhậm Giang Lâm dễ xúc động như thế...
Thư Dụ hít sâu một hơi, cũng may, người kia không phải kiểu mà Nhậm Giang Lâm thích. Và người kia cũng không có tình cảm gì ngoài tình bạn với Nhậm Giang Lâm, người như vậy chỉ có thể là bạn tốt của Nhậm Giang Lâm, mà không phải người tình.
Tiêu Việt nói rằng muốn nhận lỗi, đến khi việc nhiều hơn, hắn bận rộn nên cũng quên sạch.
Cuối tháng một, nộp dự án trong tay xong Tiêu Việt không nhận việc nữa. Hắn đồng ý yêu cầu của Lão Hà, về trường học giúp kiểm tra dự án sắp dự thi của mấy đàn em.
"Em kiểm tra chức năng và phòng ngự cơ bản của phần mềm này giúp chúng nó là được, đừng đi sâu tìm tòi nghiên cứu."
"Phát hiện bug cũng không nói với chúng nó à?"
"Nói thì phải nói, để trong lòng chúng nó nắm rõ," Hà Hồng Dân nhìn Tiêu Việt nói: "Nhưng đừng đi sâu quá, cũng không cần chủ động giải quyết giúp chúng. Em đoán chừng trình độ của chúng nó rồi chỉ điểm một chút là được."
"Cứ mang theo lỗ hổng đầy mình đi dự thi?" Tiêu Việt cất cao giọng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Lão Hà: "Có phải thầy không muốn sinh viên của mình đoạt giải không?"
Hà Hồng Dân nghe xong ngẩn ra, nhưng thoáng cái đã giận đến mức nhặt chuột lên đập Tiêu Việt, "Nói bậy gì đấy! Thầy muốn chúng nó đoạt giải mới giúp đỡ có chừng mực!"
Tránh thoát con chuột, Tiêu Việt hỏi: "Dạ?"
"Em cho rằng chín ban giám khảo được mời cho giải thi đấu toàn quốc lần này là đồ ngu hết à? Lần này toàn là chuyên gia trong nghề đến tham dự! Những người tinh thông như họ sẽ không biết sinh viên chưa tốt nghiệp có thể làm đến trình độ nào? Em cho rằng họ chỉ ngồi chấm điểm sao? Nếu phát hiện phần mềm này quá hoàn hảo, chắc chắn sẽ đặt câu hỏi, đến lúc đó mấy đứa chúng nó sao có thể giải đáp được. Cho dù em miễn cưỡng cho chúng nhớ trước, nhưng trình độ của chúng vẫn chưa đến trình độ kia, thay đổi cách hỏi dám chắc chúng nó sẽ lộ ra chỗ sơ suất, lộ ra sơ hở sẽ bị phán gian lận hủy bỏ tư cách."
"Còn có như này?" Tiêu Việt kinh ngạc.
"Vậy em cho rằng thầy bảo em tham khảo trình độ kiến thức của chúng nó để làm kiểm tra làm gì!" Hà Hồng Dân thở phì phò: "Hoặc nhiều hoặc ít cũng bảo mười đứa chúng nó tự mình bắt tay sửa chữa phục hồi, lúc này mới có ích cho chúng. Cho dù không được giải cũng học được vài thứ. Nếu em chỉ điểm, chúng nó làm thế nào cũng không sửa chữa phục hồi được, vậy thì cứ để đó, đợi sau này chúng có năng lực rồi làm sau."
Nhìn Hà Hồng Dân, Tiêu Việt cười nói: "Thầy suy tính chu toàn phết."
"Em tưởng làm người phụ trách là tùy tiện đến? Mấy đứa trẻ kia đều dựa vào bản thân chúng đi đến cuộc thi toàn quốc, không thể để cho chúng nó cảm thấy giải thưởng mình giành được là do gian lận."
Tiêu Việt không cười đùa tí tửng nữa, gật đầu đáp, "Em sẽ cố hết sức."
Ngày mùng 1 tháng 2, cuộc thi toàn quốc đầu tiên của mười sinh viên đã đến rồi, trận đấu được tổ chức ở thành phố Nam Kinh không xa. Đám tiến sĩ sinh Tiêu Việt và Uông Trạch cũng vừa khéo kết thúc báo cáo của học kỳ này, rảnh rỗi mấy ngày nên đi theo cổ vũ cho đàn em.
Trong thời đại thông tin, đổi mới công nghệ thông tin là mấu chốt. Mấy năm trước các công ty doanh nghiệp trong nước đều chưa ý thức được điểm này, trận đấu như vậy cũng sẽ không có đại biểu đến. Nhưng hai năm này công nghệ thông tin trong nước phát triển như vũ bão, cái gì cũng dính đến công nghệ thông tin, số liệu lớn, doanh nghiệp cũng bắt đầu quan tâm các cuộc thi đổi mới như vậy, điều kiện thích hợp, cũng sẽ mua thiết kế của sinh viên hoặc là ký hợp đồng với sinh viên.
Có rất nhiều người đến cuộc thi này, ngoại trừ người trong nghề có hứng thú với công nghệ thông tin, còn có rất nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong nước.
Nhưng có công ty tên là Hạo Thiên, tuy vừa thành lập lại khiến người ta chú ý. Vì công ty này là công ty mới thành lập dưới tên tập đoàn Nhậm thị.
"Nhậm Giang Lâm cũng muốn kiếm một chén canh trong ngành công nghiệp công nghệ thông tin à."
"Giai đoạn trước không hề nghe thấy tin tức, anh ta giấu kín thật."
"Nhưng chỉ sợ tập đoàn của bọn họ cũng không coi trọng lắm, ông nhìn quy mô của công ty này xem, có lẽ chỉ chơi chơi thôi."
...
Tiêu Việt không có hứng thú gì với công ty, chạy tới khu khán giả với các bạn học từ sớm, chiếm vị trí tốt trực diện với màn hình lớn.
Trước khu khán giả có năm hàng ghế để dành cho các công ty xí nghiệp. Lúc đầu vẫn chưa có ai, đến khi cuộc thi sắp bắt đầu, những đại biểu công ty kia mới lần lượt vào sân.
"Cậu là... Tiêu Việt?"
Tiêu Việt đang chém gió với Uông Trạch thì nghe thấy có người gọi mình, nhìn về phía trước theo giọng nói, là một người khá quen, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, "Anh là?"
"Nhạc Đào Tiến."
"Ai?" Tiêu Việt nhíu mày, hắn chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
Nhạc Đào Tiến nhìn Tiêu Việt không hề nhớ ra ra anh ta, hơi xấu hổ nói: "Hôm đó gặp nhau ở giải trí Võng Thiên."
"À... tôi nhớ ra rồi," Thấy người ta xấu hổ, Tiêu Việt nói: "Hôm đó đi vội quá không chào hỏi, không ngờ anh vẫn còn nhớ tôi."
"Muốn không nhớ cũng khó." Nhạc Đào Tiến cười đáp.
"Nhậm Giang Lâm cũng tới hả?" Tiêu Việt nói xong quan sát xung quanh.
"Sếp Nhậm đến hơi muộn."
"À."
"Sao hôm nay cậu tới đây? Có hứng thú với cái này?" Nhạc Đào Tiến hỏi.
"Hôm nay mấy đàn em của tôi tham gia thi đấu, đám anh chị chúng tôi đến cổ vũ."
"Vậy hả..."
Tiêu Việt gật đầu.
Vốn cũng không thân lắm, hai người nói vài câu rồi không tìm được lời để nói, Nhạc Đào Tiến chỉ chỉ chỗ ngồi phía trước: "Nhóm công ty tôi ở phía trước, tôi qua đó trước, lát nữa cuộc thi kết thúc cùng ăn bữa cơm."
"Được."
Đợi người đi, Triệu Viên Viên ở bên cạnh gạt Uông Trạch cạnh Tiêu Việt ra, ngồi cạnh Tiêu Việt, tò mò hỏi: "Đó là nhóm kỹ thuật công ty mới của Nhậm Giang Lâm phải không? Ông biết? Hơn nữa vừa rồi tôi nghe ông nhắc đến Nhậm Giang Lâm?"
"Sao vậy?"
Triệu Viên Viên thấy Tiêu Việt không phủ nhận, hít vào một hơi lạnh: "Ông biết Nhậm Giang Lâm? Đậu xanh, anh ơi, anh quen lúc nào vậy, tại sao không nói cho chúng em một tiếng!"
Lỗ tai bị tiếng thét chói tai của Triệu Viên Viên chấn động đến mức đau nhức, Tiêu Việt vội vàng tránh ra xa, giơ tay che tai, "Viên Viên à, cái giọng của bà to quá!"
"Đừng nói linh tinh với tôi."
"Đúng rồi, anh Việt quen biết đại lão giới thương mại cũng không nói cho mấy anh em?"
"Mẹ ơi, tình anh em mỏng như tờ giấy, hôm đó nhắc đến Nhậm Giang Lâm mày còn giả vờ không biết!"
"Mày là đồ đàn ông có mưu tính!"
"Khi đó tôi thật sự không biết anh ta." Không biết tên của anh ta.
Tiêu Việt thở dài một hơi, bất lực nói: "Hơn nữa bây giờ cũng không tính là thân."
"Tháng trước giúp công ty của họ lấp lỗ hổng hệ thống mới hơi quen biết, không tính là thân, thật đấy." Tiêu Việt gật đầu buông lời thề son sắt.
"Tao sợ rằng không thể nào." Uông Trạch rặt vẻ không tin, "Mày nhiệt tình như thế? Đi giúp người ta lấp một lỗ hổng?"
Tiêu Việt nhìn Uông Trạch cười khẩy nói: "Uông Trạch, mày ngứa da rồi đúng không."
"Có biến hả!" Triệu Viên Viên kích động duỗi tay kéo mặt Tiêu Việt qua, tay khoác lên vai Tiêu Việt, xích lại gần nói: "Nói mau nói mau, ông đừng ý đồ bưng bít cho qua."
...
Cho nên khi Nhậm Giang Lâm đi vào nơi thi đấu, những gì anh thấy là cảnh tượng cô gái thân mật dựa vào Tiêu Việt, đang phấn khích nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top