Ngoại tình (P3)
Ba tháng đã trôi qua nhanh chóng kể từ cái đêm ân ái đó. Đối với hai nhân vật chính của sự việc này, họ quyết định xem như chưa từng xảy ra bao giờ và tuyệt đối không nhắc đến nó. Thế là ai nấy đều quay về quỹ đạo riêng của mình.
Giờ nghỉ trưa lại đến. Như thường lệ, Nhất Bác và Vu Bân vẫn đến chỗ hành lang trống trải ấy mà vừa ăn trưa vừa trò chuyện.
"Mấy cái bánh quy trông ngon quá đi à." Vu Bân reo lên.
"Cậu muốn ăn không?" Nhất Bác hỏi.
" Vu Bân gật đầu và nhận lấy một cái bánh quy từ Nhất Bác rồi cả hai từ từ nhâm nhi món bánh ấy.
"Ư..." Vu Bân nhăn mặt, "Nhất Bác nè, sao bánh này có vị chua dữ vậy?"
"Tôi làm vị chanh ấy mà."
"Nhưng đâu cần phải chua tới vậy chứ."
"Tôi thích ăn chua vậy thôi."
...
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng bước chân chậm chậm dọc theo dãy hành lang của một nhóm người vệ sĩ mặc áo đen, ở giữa họ là một quý ông cao tuổi và một quý bà. Bất cứ nhân viên nào vô tình bắt gặp họ đều nghiêm chỉnh cúi chào một cách lịch sự, về phần hai người chỉ cười và đặt một ngón tay lên môi ra hiệu đừng nói gì. Đi một hồi, họ tạm thời dừng dưới chân cầu thang để nghỉ mệt một chút rồi mới leo lên cầu thang - nơi căn phòng làm việc của chủ tịch nằm ở ngay đầu cầu thang này.
"Lão gia, ông đến đột ngột thế này liệu ổn chứ?" Mẹ Tiêu cười tủm tỉm.
"Đến đột ngột thì mới biết bình thường thằng quỷ nhà mình có chú tâm làm việc hay không chứ." Tiêu Ngụy cười ha hả và ra hiệu vệ sĩ mở cửa.
Nhận được dấu hiệu, anh chàng vệ sĩ lập tức liền mở tung cánh cửa mà không hề gõ cửa cho người bên trong biết trước. Nụ cười trên môi của hai ông bà Tiêu vụt tắt đi, thay vào đó, họ thẫn thờ mở to cả hai cặp mắt nhìn đứa con trai của mình đang ôm ấp người khác.
Nhưng đó không phải là Vương Nhất Bác.
"Ch-Cha...Mẹ...Sao lại..." Tiêu Chiến nhất thời không thể phản ứng.
"Thằng vô lại!" Ba Tiêu hét lớn, "Thế này là thế nào hả?"
"L-Lão gia, ông hãy bình tĩnh đi." Mẹ Tiêu can ngăn.
"Tránh ra, Như Lan. Để anh hỏi tội thằng con trời đánh này."
Tiếng cãi vã ồn ào nhanh chóng thu hút sự chú ý của các nhân viên, nhất là những ai nhiều chuyện và tò mò. Cả nhà Tiêu Chiến đều đã hội tụ đủ ở đầu cầu thang. Ông tức giận mắng chửi Tiêu Chiến, đứng bên cạnh là vợ ông Tố Như Lan, dù không mắng chửi gì nhiều nhưng sắc mặt cũng khó chịu không kém gì người chồng. Về phần Tiêu Chiến, hắn không hề nói một tiếng nào, hay đúng hơn là không có cơ hội để mà giải thích nên chỉ còn cách để cha và mẹ mắng chửi mình song không có nghĩa là hắn nhịn luôn. Người xấu hổ nhất là Vu Bân, cậu đang cảm thấy bối rối về mọi thứ. Cậu thật sự không hiểu, rõ ràng là mọi người trong tập đoàn ai cũng bảo nhau là Tiêu Chiến vẫn còn độc thân và chính miệng Tiêu Chiến cũng đã xác định là hắn vẫn còn độc thân.
Nhưng giờ khi bị cha mẹ của Tiêu Chiến phát hiện mình và Tiêu Chiến ôm nhau, cậu mới biết là anh đã kết hôn.
...
Vương Nhất Bác ngồi bệt xuống dưới đất mà thở hổn hển, dạo gần đây, cậu rất hay bị nôn nhưng cậu không kể cho bất kì ai biết chuyện này. Cậu ngồi một hồi rồi mới đứng dậy khi thấy đã khỏe hơn. Cậu ra khỏi nhà vệ sinh và vô tình bắt gặp một đồng nghiệp cùng khu với mình đang chạy hối hả đi đâu đó. Cậu gọi anh ta lại hỏi có chuyện gì thì anh ta bảo rằng là ở phòng làm việc của chủ tịch đang có cãi nhau.
Cậu nghe xong lập tức chạy thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch. Vừa đến nơi là cậu thấy cả đoàn người đang tụ tập để hóng chuyện. Cậu phải mất tới một lúc mới có thể lách qua đoàn người và thấy cha mẹ chồng với Tiêu Chiến đang cự cãi.
"Không lẽ chuyện của anh với Vu Bân bị phát hiện rồi ư?" Cậu tự hỏi.
Đúng lúc đó, mẹ Tiêu trông thấy Nhất Bác và lập tức bảo cậu đi lên. Mọi người, bao gồm cả Vu Bân đều bàng hoàng nhìn cậu. Nhất Bác hơi chần chừ nhưng vẫn vâng lời. Cậu vừa đi lên là ba Tiêu liền chỉ tay vào cậu trong khi mắt còn nhìn Tiêu Chiến mà mắng hắn là tại sao hắn không lo chăm sóc cậu mà lại đi lăng nhăng ở ngoài, tại sao lại đối xử với "vợ" hắn như vậy.
Vu Bân cúi đầu từ nãy tới giờ và chỉ lén liếc nhìn Nhất Bác như cần một lời giải thích từ cậu. Cậu trông thấy ánh mắt đó từ Vu Bân nhưng không nói gì. Cậu không biết phải giải thích với Vu Bân như thế nào khi chính cậu đã gián tiếp tiếp tay với Tiêu Chiến để lừa gạt cậu, làm tổn thương cậu. Vương Nhất Bác biết mọi thứ nhưng lại không nói gì, đã vậy còn làm bạn với cậu như không có gì xảy ra.
Tại sao mọi thứ lại trở thành thế này chứ?
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
"Tao ra lệnh cho mày lập tức xin lỗi 'vợ' mày ngay!" Ba Tiêu ra lệnh.
"Con không sai mắc mớ gì phải xin lỗi?" Tiêu Chiến cãi lại.
"Cái thằng bất hiếu này, dám cãi lại người đã nuôi nấng mày hả?"
"Ch-Cha, đừng tức giận quá. Không tốt cho tim đâu." Vương Nhất Bác can thiệp.
"Bớt diễn kịch lại đi, đồ rác rưởi." Anh lườm cậu.
"Tiêu Chiến, con dám nói 'vợ' con thế hả?" Mẹ Tiêu lên tiếng.
"Đó chỉ là trên giấy tờ mà thôi. Chứ con không hề chấp nhận thứ rác rưởi đó là 'vợ' con."
"Con..."
"Tiêu Chiến, anh muốn mắng chửi tôi hay sao cũng được nhưng đừng có lớn tiếng với mẹ như vậy." Cậu nói.
"Mày không có tư cách giáo huấn tao đâu."
Tiêu Chiến tức điên và gạt tay vào bụng cậu. Cú gạt quá bất ngờ làm cho cậu không kịp tránh và bị mất thăng bằng. Cậu ôm chặt lấy bụng của mình mà lăn thẳng từ đầu cầu thang xuống chân cầu thang.
Việc Vương Nhất Bác bị ngã làm ai nấy đều đứng hình. Người tỉnh lại nhanh nhất là Uông Trác Thành - anh đã chạy theo cậu khi thấy cậu tức tốc chạy đi đâu đó. Anh lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu tới trong khi ông bà Tiêu và Vu Bân đang hốt hoảng chạy tới chỗ cậu, riêng Tiêu Chiến thì chỉ đứng tại chỗ. Vương Nhất Bác vẫn chưa bất tỉnh nhưng chẳng còn biết cái gì nữa rồi, đồng thời có máu chảy ra từ phía dưới của cậu.
Một lát sau, xe cấp cứu đã tới.
Hành lang bệnh viện lúc này thật lạnh lẽo một cách đáng sợ. Ba Tiêu đang ngồi trên ghế, bên cạnh là người vợ tận tụy đang chăm sóc cho ông do bệnh tình của ông vẫn còn đang trong giai đoạn điều trị. Đối diện với hai vợ chồng già là cấp trên của cậu, Uông Trác Thành và Vu Bân dù sự có mặt của cậu không được hai vợ chồng già chào đón cho lắm nhưng giờ họ nào còn tâm trạng gì để mà đuổi người ta đi nữa. Phía trước cửa phòng cấp cứu là một người quản gia già và cũng là cha của Vương Nhất Bác đang đi đi lại lại mà cầu trời khấn phật cho con trai của ông được bình an. Ông đã mất đi người vợ mà ông yêu thương rồi, ông thật sự không biết làm thế nào nếu như con trai ông cũng-không, không. Con trai ông sẽ không sao đâu mà.
Trong khi đó, tại một góc tường là bóng dáng của vị chủ tịch tạm thời của tập đoàn Tiêu thị-Tiêu Chiến. Hắn đứng khoanh tay và nhắm chặt mắt đồng thời không nhúc nhích như thể hắn không bận tâm hoặc là hắn muốn mình trở nên vô hình. Tuy vậy nếu ta để ý kỹ thì thi thoảng hắn vẫn đánh mắt về phía cánh cửa phòng cấp cứu với sự lo lắng trong mắt hắn.
"Bác sĩ, con trai tôi sao rồi?" Ông Vương lập tức lao tới chỗ đội ngũ bác sĩ khi họ vừa bước chân ra khỏi phòng cấp cứu, theo sau đó là cặp vợ chồng già nhà họ Tiêu cùng với Uông Trác Thành và Vu Bân, Tiêu Chiến thì vẫn đứng tại chỗ.
"Mọi người là người thân của bệnh nhân đúng không?" Một vị bác sĩ nói.
"Vâng." Ba Tiêu trả lời.
"Tôi muốn mọi người bình tĩnh nghe tôi nói."
"Bác sĩ cứ nói ạ." Mẹ Tiêu lên tiếng.
"Mọi người có biết chuyện... cậu Vương đã có mang gần ba tháng không?"
"?!"
Tất thảy mọi người đều giật mình trước tin tức này, kể cả Tiêu Chiến cũng mở to cả hai cặp mắt của mình. Vương Nhất Bác có thai? Từ khi nào vậy chứ? Gần ba tháng... Khoan đã... Ba tháng... Không lẽ nào...
"Tôi mới biết chuyện này luôn đấy." Mẹ Tiêu lên tiếng.
"Nhắc mới nhớ", Ba Tiêu nói, "Dạo gần đây, thằng bé thường thấy khó chịu, hay bị nôn và thèm chua nữa."
Vu Bân chợt nhớ tới mấy cái bánh quy vị chanh mà Nhất Bác làm.
"Tình hình của cậu Vương hiện đã qua khỏi nguy kịch, nếu tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi đầy đủ thì cậu ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. Về đứa bé thì..." Ông bác sĩ ngập ngừng khó nói.
"Đứa bé thì thế nào hả?" Lúc này Tiêu Chiến mới xuất hiện trước mặt ông bác sĩ.
"...Do cú ngã quá mạnh... nên đã... dẫn đến sảy thai..."
Tiêu Chiến lùi lại vài bước chân.
"Chúng tôi đã cố hết sức nhưng chỉ có thể cứu được cậu Vương chứ không th-"
"Con tôi đâu rồi hả? Mấy người giấu con tôi đâu rồi?"
Một tiếng hét lớn phát ra từ trong phòng cấp cứu làm mọi người đều hoảng hồn. Vài giây sau, họ lập tức chạy vào phòng cấp cứu, đội ngũ bác sĩ dù có muốn cản cũng không được. Thứ chào đón họ là cảnh Vương Nhất Bác đang bị kích động la hét hỏi con của mình đâu trong khi các y tá cố gắng giúp cậu bình tĩnh nhưng chỉ vô ích. Uông Trác Thành thấy vậy lập tức chạy tới ôm chặt lấy cậu mà an ủi. Cậu vùng vẫy một hồi rồi dừng lại vì sức lực đã bị cạn kiệt. Cậu để cho Trác Thành ôm và òa khóc rất lớn.
"Trả lại đây... Trả con lại cho tôi..."
"Bỏ em ấy ra." Tiêu Chiến bước tới và lườm anh.
"Chủ tịch, giờ không phải là lúc - "
"Bỏ vợ tôi ra ngay."
Tiêu Chiến liền chộp lấy tay của Uông Trác Thành với mục đích đuổi anh đi chỗ khác nhưng điều không ngờ đã xảy ra. Khi Tiêu Chiến sắp chộp được tay của Trác Thành thì bỗng bị gạt ra không thương tiếc. Tiêu Chiến bàng hoàng nhìn Nhất Bác-người đã gạt tay hẳn ra vừa rồi. Và hắn càng bàng hoàng hơn khi nhìn vào ánh mắt của cậu.
Một ánh mắt căm thù.
"Nhất Bác, tại sao..." Hắn hỏi.
"...Quân giết con. Tôi không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa."
"Nhất Bác, nghe anh nói - "
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa!"
"Nhất Bác..."
"Ly hôn đi!"
Dứt lời, Vương Nhất Bác không nói thêm một lời nào và chỉ bám lấy Uông Trác Thành như thể anh là chỗ dựa cuối cùng của cậu trong cái thế giới tàn khốc này, còn Tiêu Chiến thì đã ngã khuỵu xuống sàn.
...
~~~~~~~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top