Chap 35

" Cậu...cậu chủ..." Quản gia lờ mờ tỉnh dậy, ông đưa tay lên.

" Mau..mau cứu Tiểu Ngôn...thằng bé bị đưa đi rồi " Quản gia nói.

Tiêu Phong sững sờ, anh không hiểu chuyện gì xảy ra, ai đã đưa Bạch Ngôn đi chứ? Bảo bối của anh bị đưa đi đâu rồi?

Điện thoại anh bất ngờ vang lên tiếng chuông, anh đỡ quản gia nằm xuống, sau đó lấy điện thoại ra nghe máy.

Là...mẹ anh gọi đến?

" Đừng nói là...".

Anh vội bắt máy, hy vọng mẹ anh vẫn chưa...

[ Có phải con đang trở về bên Pháp không?]

" Vâng, thưa mẹ " Tiêu Phong bình tĩnh đáp, anh nên giữ bình tĩnh, không được kích động mất công lại bị lộ.

[ Ô tiếc quá, mẹ đã lỡ cho người đưa bảo bối nhỏ của con về đây rồi ]

Nghe đến đây, cả người Tiêu Phong sững sờ.

" Mẹ...".

Mẹ anh phát hiện khi nào chứ? Còn đuổi sang tận đây bắt lấy bảo bối của anh về đó?

[ Á...á..]

Tiếng thét thảm thương bên đầu dây anh nghe thấy, Tiêu Phong kích động.

" Mẹ...dừng tay lại ".

[ Tiêu Phong con làm mẹ thất vọng quá, mẹ không ngờ con lại như vậy, Tiêu Chiến mẹ đã không chấp nhận được vậy mà con ...]

[ Cậu ta đã làm gì con phải không? Hay để mẹ giết cậu ta để con trở về làm người bình thường nhé?]

Nói xong, mẹ anh đã cúp máy.

Lòng Tiêu Phong như lửa đốt, mẹ anh..mẹ anh đừng nói sẽ làm hại đến bảo bối ư?

Quay sang nhìn quản gia, anh cũng không thể để ông ở đây, Tiêu Phong cõng lấy quản gia trên vai.

" Tôi đưa ông đến bệnh viện, sau đó sẽ về nước cứu lấy bảo bối ".

...

Ngày đầu đi làm của Nhất Bác kết thúc trong êm đẹp, cậu được mọi người chào đón nhiệt tình và giúp đỡ rất nhiều.

Tiêu Chiến còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong ở công ty, anh bảo thư kí Lâm đưa cậu về nhà trước, sau đó anh sẽ về sau. Lúc đầu cậu định ở lại giúp anh, nhưng anh nói cậu chỉ có thể làm việc trong vòng tám tiếng, không được lố hơn.

Đúng là Tiêu Chiến cưng chiều cún con như vàng như ngọc mà, à không như kim cương mới đúng chứ.

Thư kí Lâm lái xe đưa cau về nhà, cả hai không nói gì với nhau.

Bất ngờ có một chiếc xe chạy lên, chặn đầu xe của cả hai lại.

Két

Thư kí Lâm phanh gấp lại, một chút xíu nữa thì đã tông vào chiếc xe đó rồi.

" Chạy xe cái kiểu gì không biết?" Thư kí Lâm lẩm bẩm, cậu tức giận xuống xe hỏi cho ra lẽ.

Nhất Bác cũng không rõ chuyện gì xảy ra, cậu mở cửa đi xuống, sau đó nhìn đám người lạ mặt đang vào thế bao vây cậu và thư kí Lâm lại.

...

Tiêu phu nhân nhìn Bạch Ngôn bị đánh đến trọng thương, lòng bà không ngừng tức giận.

Bà đã phái người đi bắt lấy Nhất Bác, một lần giải quyết hai kẻ rắc rối này, dám bỏ bùa mê dụ dỗ hai đứa con trai của bà.

" Cậu và thằng nhãi đó...phải chết!".

.....
Theo kinh nghiệm đi cùng Tiêu Chiến bao lâu nay, thư kí Lâm biết rõ đây là đám người không mấy tốt lành gì.

Cậu đẩy Nhất Bác ra phía sau mình, ngoài làm thư kí toàn năng, thư kí Lâm còn biết võ đấy, còn để bảo vệ anh và bản thân mình nữa.

" Thiếu phu nhân cẩn thận, đám người này..." Thư kí Lâm cảnh báo.

Nhất Bác tiến lên, cậu hít thật sâu, sau đó đứng vào tướng phòng thủ đầy vững chắc.

Cậu là người có trí nhớ tốt, học qua một lần đã nhớ rõ ,thế nên hai tháng qua cậu cũng học từ anh vài điều không ít rồi.

" Thiếu phu nhân...".

" Anh đừng lo " Nhất Bác nói, sau đó nhìn đám người xung quanh.

" Các người muốn làm gì?" Nhất Bác nhìn đám người đó, hỏi.

" Muốn mày phải chết " Tên cầm đầu lên tiếng.

Thư kí Lâm có cảm giác...

Đám người này là bên nhà chính Tiêu gia phái đến, từ đầu ba mẹ sếp không chấp nhận thiếu phu nhân rồi.

Nhất Bác bật cười, xã hội bây giờ kì lạ nhỉ, tại sao có nhiều người xem mạng sống người ta như ngon cỏ vậy? Thích thì dẫm lên, khiến người khác không có cơ hội sống.

" Mày cười cái gì chứ?" Tên cầm đầu tức giận hỏi.

" Tôi cười vì các anh quá ngốc, thật sự quá ngốc ".
Nhất Bác nói.

" Đừng nói lắm nữa, giỏi thì nhào vô đi " Nhất Bác tự tin nói.

Bây giờ không đấu với bọn họ cậu và thư kí Lâm khó mà rời đi được.

Đám người đó bắt xông đến, thư kí Lâm và Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt ra tay đánh gục.

Cả hai gạ đám người đó trong chớp mắt, cậu và thư kí Lâm đứng nhìn cả đám đang nằm dưới đất đó.

" Nói với chủ nhân các người...đừng làm những chuyện xấu này nữa " Nhất Bác tốt bụng nói.

Bất ngờ một tên phía sau bò dậy, hắn ta cầm dao lao đến chỗ Nhất Bác.

" Thiếu phu nhân!!!".

Thư kí Lâm vội lao ra, lấy thân mình che chắn cho Nhất Bác.

Phập

Tên đó đâm vào bụng thư kí Lâm, hắn ta sợ hãi rút dao ra.

Đâm...đầm nhầm người rồi!

Thư kí Lâm!!!".

Nhất Bác hoảng hồn quay lại, cậu đỡ lấy thư kí Lâm.

Một tên ở gần đó nhân cơ hội cậu mất cảnh giác, hắn ta bò dậy, lấy cây gậy gần đó tiến đến chỗ Nhất Bác.

Bụp

Hắn ta dùng sức đánh mạnh lên người cậu, Nhất Bác liền ngất đi, đầu cũng bị thương.

Tên đó tách Nhất Bác ra khỏi thư kí Lâm, thư kí Lâm vì bị đâm...chết tiệt...vết đâm sâu quá rồi.

" Thiếu...thiếu...phu nhân...".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top