[TRANS] [H+]- Nói tôi đừng quên (1)
Một chuỗi 4 chương H liên tiếp mà tôi rất ấn tượng. Mạo phạm Trans lại mà chưa xin phép tác giả 🙏. Vì trans lâu rồi nên lướt tìm lại truyện gốc nhưng không thấy, vì vậy mà không thể ghi nguồn được.
———————————
Cố Hiểu Mộng: Tiếng ve kêu, tiếng rên la ai oán, mây đen và trăng sáng đều là nơi thích hợp nhất để giết người. Bỏ thanh kiếm đi, ta rửa thanh kiếm sắc với rượu vang đỏ trên bàn, bên ngoài gió thổi, cạnh lưỡi sáng như ánh trăng, rượu rơi khắp nơi, lạnh và thiêu đốt. Ta không nói lời nào, chỉ là giơ tay chém giết, gió sương lạnh lùng chết người, thanh kiếm là một chiêu cuối cùng, nhất thời huyết khí dâng trào.
Văn án:
Khi bị nòng súng chĩa vào, Cố Hiểu Mộng đã nhặt thanh kiếm lên và hạ gục một thuộc hạ của của Nam Trạch Vân Tử.
"Cô cũng muốn chết."
Đó là một câu tuyên bố. Không chút nhiệt độ và sự sợ hãi trong mắt cô ta. Thanh kiếm gần hơn vài inch vào cổ của người cản đường, và xoẹt, một lối đi được mở ra trước mắt Nam Trạch Vân Tử.
Cố Hiểu Mộng không quan tâm đến Tổng bộ tư lệnh hay số 76. Cô ấy không quan tâm khi tất cả những người này chết, cô ấy chỉ quan tâm đến Lý Ninh Ngọc.
Nam Trạch Vân Tử suy nghĩ một chút, vươn tay ra hiệu cho phụ tá lệnh anh ta bỏ súng xuống, sau đó nhường đường. Người đàn ông quỳ gối di chuyển mạnh mẽ, nhưng đã bị đè chết. Hiện 2/3 chính phủ bù nhìn họ Uông do nhà họ Cố nắm giữ, và Đế quốc Nhật Bản vĩ đại vẫn cần con dao của Uông Tinh Vệ. Cho dù bây giờ, hành vi của Cố Hiểu Mộng là thô lỗ, nhưng không ai dám động cô ấy nếu không có chỉ thị của cấp trên.
Cố Hiểu Mộng rút kiếm vượt qua Nam Trạch Vân Tử, Quý Bình và Quý An cũng rút súng lại, không nói một lời, Cố Hiểu Mộng tiến lên và đâm vào ngực Lưu Chí Kính. Máu chảy ra thật nhiều, tất cả đều tóe lên trên bộ quân phục, tay, mặt, và cuối cùng là trên ủng của Cố Hiểu Mộng .
Nam Trạch Vân Tử xem tốc độ và sự tàn nhẫn của Cố Hiểu Mộng , điều này không giống với thể lực của Hạng B, vũ khí lạnh lẽo kia được sử dụng rất nhuần nhuyễn, và thiện xạ cũng không yếu. Người trên mặt đất hét lên đau đớn, rút kiếm ra như thể người trước mặt chưa chết hẳn, trên cổ lại quệt thêm một thanh kiếm nữa. Hành động dứt khoát, không chút do dự, Lưu Chí Kính lập tức ngã xuống đất, bất động. Máu theo động mạch chảy xuống đất, ly rượu sợ hãi của một người phụ nữ rơi xuống, toàn bộ trấn áp luôn nồng nặc mùi rượu lẫn máu. Cố Hiểu Mộng cũng không thèm nhìn, cầm rượu đỏ đổ lên kiếm, rượu đỏ để lại trên mặt đất một đống máu, rượu rửa sạch vết máu. Thanh kiếm được ném cho phụ tá, máu trên tay bị rượu rửa sạch, Cố Hiểu Mộng lấy khăn do phụ tá đưa cho, lau tay và mặt. Cảnh rượu đỏ rửa sạch vết máu khiến mọi người thở dài một hơi, phần rượu đỏ còn lại được Cố Hiểu Mộng đổ lên người Lưu Chí Kính.
Cô ném chai rượu xuống đất rồi quay lưng bỏ đi, Quý Bình và Quý An cũng theo sau.
"Quý Bình sẽ bắt Lưu Chí Lâm và gia đình hắn."
Đi đến đầu cầu thang, Cố Hiểu Mộng quay lại và nói
"Quý An theo tôi lên lầu và ở trên lầu hai. Không ai được phép lên đây."
Cố Hiểu Mộng không cho phép bất cứ ai cả.
"Vâng"
Quý Bình quay lưng bỏ đi, và Quý An cũng hiểu ai ở trên và ai đã chết.
Cố Hiểu Mộng gần như chạy lên tầng bốn và quay lại văn phòng lấy hai bộ quân phục dự phòng, sau đó nhanh chóng quay trở về với Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc đã ngã ra khỏi ghế sô pha, lông mày khó chịu nhíu vào nhau, trong lúc đó không khỏi ậm ừ nằm trên mặt đất, quần áo bị chính mình xé nát, lộ ra một mảnh lớn cám dỗ.
Cố Hiểu Mộng đột nhiên khóc, nước mắt không kìm được, mặc quần áo vào ôm Lý Ninh Ngọc, nhưng lại bị Lý Ninh Ngọc tát một cái.
"Cút...để tôi yên..."
Lý Ninh Ngọc không mở mắt ra, chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc, nàng lại tát ngược lại người đó một cái. Cố Hiểu Mộng giữ lại và ôm chầm lấy Lý Ninh Ngọc dỗ dành
"Chị Ngọc là em... là em, đừng sợ."
Lý Ninh Ngọc miễn cưỡng mở mắt khi nghe thấy tiếng động, đôi mắt của người trước mặt đỏ bừng, quân phục trên người còn vương vết máu, trên mặt tràn ra khí tức sát khí. Lý Ninh Ngọc nghĩ rằng Cố Hiểu Mộng bị thương, nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, nàng lo lắng muốn ngồi dậy nhưng không có sức lực, tiến thoái lưỡng nan một lúc. Nàng chỉ có thể kéo Cố Hiểu Mộng với sự yếu ớt.
"Hiểu Mộng ... em ... máu....người em...máu....đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Hiểu Mộng toàn bộ quần áo bị nhuộm đỏ như máu, màu sắc nguyên bản của bộ quân phục bị che lại, toàn thân toát ra khí chất chua xót, vẻ tàn bạo trong mắt vẫn chưa biến mất. Lý Ninh Ngọc muốn đưa tay chạm vào cô nhưng không nhấc lên được, tác dụng của thuốc đã phát tác rồi.
"Không phải máu của em, chị Ngọc."
Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cảm thấy khó chịu, Cố Hiểu Mộng hoảng sợ thu tay về, thân nhiệt của Lý Ninh Ngọc nóng đến kinh ngạc. Nghe nói Cố Hiểu Mộng không bị thương, trong lòng Lý Ninh Ngọc thả lỏng, huyết khí nồng nặc trên người Cố Hiểu Mộng càng làm cho nàng khó chịu hơn, nàng vô thức quay đầu sang một bên. Cố Hiểu Mộng nhìn thấy động tác của Lý Ninh Ngọc, nhanh chóng cởi áo khoác ném xuống đất ở đằng xa. Sau đó cô đứng dậy đi đến tủ lấy ra một chiếc chăn bông, quét hết những thứ trên bàn xuống đất, và Cố Hiểu Mộng trải chăn bông trên bàn.
Đây là cái chăn mà cô đã đắp trong giờ nghỉ trưa, sờ lên bàn vẫn không đủ, xoay người ngồi xổm xuống và bế Lý Ninh Ngọc lên rồi đi đến bàn làm việc.
"Em đã giết Lưu Chí Kính".
Lý Ninh Ngọc bị Cố Hiểu Mộng giữ, và khi nghe tin cô đã giết người, nàng lo lắng nắm lấy cánh tay của Cố Hiểu Mộng " Hồ nháo.....đây là....số 76....yến tiệc.... Nam Trạch Vân Tử"
"Chỉ giết Lưu Chí Kính, Lưu Chí Lâm chạy đi, em kêu phụ tá bắt được."
Cố Hiểu Mộng cẩn thận đặt Lý Ninh Ngọc lên bàn. Lý Ninh Ngọc cúi người ngồi xuống mép bàn, nắm chặt mép bàn thở dốc, vết thương khiến máu chảy ra khỏi ngón tay, Cố Hiểu Mộng làm đau tay Lý Ninh Ngọc, không kìm được liếm lên.
"Nếu có người bắt tôi, em làm gì."
Chạm vào đường nét của Lý Ninh Ngọc, cảm giác được sự nóng bỏng từ đầu bàn tay, đôi mắt của Cố Hiểu Mộng tràn đầy tự trách
"Nam Trạch Vân Tử, em không quan tâm đến cô ấy. Vừa rồi cô ấy đã ngăn cản em. Nếu cô ấy nói điều gì đó vô nghĩa, em không ngại giết cô ta."
Khi nói đến Nam Trạch Vân Tử, ánh mắt Cố Hiểu Mộng lại trở nên dữ tợn.
"Em... ". Lý Ninh Ngọc nghe thấy, vừa rồi Cố Hiểu Mộng ở dưới lầu đối đầu cùng Nam Trạch Vân Tử vì chính mình.
" .. Đó là......địa phận của người Nhật...em... không thể bốc đồng"
Lý Ninh Ngọc vô thức bấu vào tay của Cố Hiểu Mộng, hết lần này đến lần khác, lắc đầu muốn giữ mình bình tĩnh.
Khi Cố Hiểu Mộng bị nhéo, cô cười toe toét, tay cô dường như chảy máu, nhưng cô ấy không hề than đau.
Lý Ninh Ngọc còn muốn nói gì đó thì đã bị một nụ hôn của Cố Hiểu Mộng cắt ngang.
"Chị Ngọc, đừng sợ, em ở đây."
Cố Hiểu Mộng để lại một chuỗi yên tâm bên tai Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn Cố Hiểu Mộng đang khóc lóc thảm thiết, dùng hết sức vươn tay ôm Cố Hiểu Mộng vào trong lòng.
"Ở bên cạnh em, tôi không sợ." Nhẹ nhàng an ủi người.
"Đừng khóc....không sao rồi."
Chỉ khi đối mặt với Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng mới hoảng sợ như một đứa trẻ. Lý Ninh Ngọc hiện tại không được khỏe, tràn đầy dục vọng, ngồi ở trên bàn làm việc không khỏi vặn vẹo. Hơi nóng từ thân dưới tỏa ra khiến cho đôi chân rơi trên mặt đất không vững, trọng tâm không ổn định lại ngã ngửa. Cố Hiểu Mộng nhanh chóng ôm lấy Lý Ninh Ngọc và ôm nàng vào trong vòng tay của mình, khi nàng ấy bị Cố Hiểu Mộng đột ngột giữ, Lý Ninh Ngọc mạnh mẽ run lên. Cố Hiểu Mộng có mùi rất thơm, Lý Ninh Ngọc hít mạnh, hai tay siết chặt càng lúc càng chặt, bất giác như muốn cọ xát Cố Hiểu Mộng vào cơ thể mình. Xoa xoa, Lý Ninh Ngọc đột nhiên đẩy Cố Hiểu Mộng ra.
"Đi ra ngoài.... Hiểu Mộng....em....em ra ngoài"
Lý Ninh Ngọc giọng điệu có chút cầu xin.
Nàng sắp không thể chống đỡ nổi, gần như mất trí dưới tác dụng của thuốc, giọng nói không khỏi run rẩy, nàng không muốn Cố Hiểu Mộng nhìn thấy mình như thế này. Bụng dưới sưng và chua, một luồng hơi nóng truyền từ bụng dưới lên ngực và lên não. Không thể không ngồi xổm xuống đất, quay lưng lại đối diện với Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc dựa vào mép bàn, cố gắng trấn tĩnh lại một cách mãnh liệt. Một thiên tài không thể thoát khỏi sự khống chế của dục vọng, vẻ bình tĩnh trong mắt Lý Ninh Ngọc đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại dục vọng dâng trào, bàn chân không ngừng cọ xát, cố gắng xoa dịu dòng chảy trong cơ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top