Năm mới
Hôm nay là ngày cuối năm, Lý Ninh Ngọc chỉ còn hoàn thành thêm một vài mật điện nữa liền sẽ kết thúc công việc của năm cũ.
Sở Cơ yếu ban đêm thực yên tĩnh, huống hồ hôm nay cuối năm, Bộ Tư lệnh mở tiệc chiêu đãi, cho nên hầu hết là nhân viên trong trụ sở đã mượn cớ này mà bỏ bê công tác, đi tận hưởng niềm vui rồi.
Mùa đông ban đêm phá lệ lạnh giá, và trời đêm nay còn có mưa bay, đêm cũng đã muộn, Lý Ninh Ngọc tạm thời buông xuống bút, xoa xoa cái cổ có chút nhức mỏi của nàng. Đồng hồ trên tay điểm qua 11h đêm, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa sẽ sang năm mới, cho dù là Tết Dương lịch, đã là Sở trưởng dù sao nàng cũng không nghĩ bỏ bê công việc trong ngày mai.
Bất quá còn có một người, đột nhiên trong tâm trí của Lý Ninh Ngọc hiện lên hình ảnh người kia, chắc hẳn khi nghe nàng xem trọng công việc hơn là vô nghĩa tận hưởng một ngày đầu tiên của năm mới, đứa nhỏ đó có lẽ sẽ phụng phịu, rồi sau đó trưng ra một loạt bộ dáng làm nũng như tiểu hài tử không có được đồ chơi yêu thích của nó. Nghĩ đến đây, khoé môi của Lý Ninh Ngọc vô thức cong lên, tựa như một đoá hoa nở giữa đêm lạnh.
Đã là 5 tháng kể từ khi rời khỏi Cầu Trang, trong mắt người khác giữa Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng cư nhiên càng rõ mập mờ. Nhân viên trong Bộ Tư lệnh đã có quá nhiều lần không hiểu vì sao, rằng Lý Trưởng khoa lúc trước với ai mười phần cũng giữ hết chín phần xa cách, một bộ dáng nghiêm túc đó nay đối với Cố gia thiên kim lại hết mực nhu mì, còn có đã nhiều lần bọn họ thấy Lý Ninh Ngọc cười, điều này quả thực không bình thường.
Lý Ninh Ngọc vừa đặt bản mật điện cuối cùng lên chồng mật điện đã được kí tên, cũng vừa hoàn thành xong công việc của mình. Cửa đột nhiên bị người nào đó gõ lên, đều đặn hai tiếng vang, Lý Ninh Ngọc liền biết là ai, nàng khẽ mỉm cười, nhưng rồi lại có quy tắc lên tiếng.
"Vào đi."
Không phải dứt khoát mở ra, mà từ khi tay nắm cửa được vặn, cửa cũng chỉ mở ra một khoảng nhỏ, Cố Hiểu Mộng liền thò đầu vào.
"Chị Ngọc."
"Em vào đây." Lý Ninh Ngọc đã thu lại ý cười từ lúc nào, nhưng từ khi người đó xuất hiện, tất cả mệt mỏi lúc ban nãy của nàng cũng đã tan đi hết.
Cố Hiểu Mộng nhanh nhẹn đóng cửa rồi tiến vào, rõ ràng là cuối ngày, nhưng xem ra Cố Hiểu Mộng thế nào cũng chẳng nhìn ra mệt mỏi, lưng thẳng eo thẳng, dáng đi không chút lười biếng, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười.
"Không phải xong việc rồi sao, cũng đã muộn rồi, nếu không tham dự tiệc cuối năm, em nên về nhà trước đi." Lý Ninh Ngọc có hết nửa điểm nghiêm túc, sau câu nói của nàng, trong đầu nàng cũng đã dự liệu được Cố Hiểu Mộng sẽ như thế nào trong giây tiếp theo.
Cố Hiểu Mộng bĩu môi không hài lòng, người ta rõ là có ý cùng chị Ngọc tăng ca, tiện thể cùng nhau đón năm mới luôn a.
"Không phải đã hứa với em rằng, chị sẽ cùng em đón năm mới sao? Với trí nhớ tốt hơn máy ảnh của chị Ngọc, em không nghĩ chị lại quên nhanh như vậy."
Lý Ninh Ngọc vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế, như có như không đáp lại cô. "Tôi nói với em chính là Tết Nguyên đán."
"Ồ." Cố Hiểu Mộng như hiểu ra được thở dài một tiếng, không sao, dù sao cũng chỉ là Tết dương lịch, so với một ngày bình thường cũng như nhau.
"Chị Ngọc, chị nhắm mắt lại đi."
Thấy Cố Hiểu Mộng ra vẻ thần bí, Lý Ninh Ngọc chỉ hơi nhíu mày, đứa nhỏ này có bao nhiêu nghịch ngợm, bây giờ còn muốn bày ra trò gì.
"Làm gì?"
"Chị cứ nhắm mắt trước đi, rồi em sẽ cho chị biết."
Lý Ninh Ngọc đành phải ngồi yên, nhắm mắt. Cố Hiểu Mộng câu lên một nụ cười, từ từ đi lại gần Lý Ninh Ngọc. Từ chỗ của Cố Hiểu Mộng đang đứng đến ghế của nàng là mười ba bước, Lý Ninh Ngọc đang nhắm mắt, bên tai là đều đều tiếng giày cao gót của cô chạm trên sàn nhà, âm thanh nghe thật êm tai.
Mười bốn bước, Lý Ninh Ngọc thầm đếm. Nàng hơi nhíu mày, vì cớ gì, mùi hương của Cố Hiểu Mộng tràn ngập quanh chóp mũi, Lý Ninh Ngọc đột nhiên giật mình khi bị Cố Hiểu Mộng giữ ở trên eo nàng nâng lên.
Một loạt âm thanh hỗn độn cọ xát, Lý Ninh Ngọc liền mở mắt, thân thể nàng cũng đã bị Cố Hiểu Mộng ôm lên, lôi kéo nàng ngồi đến trên bàn làm việc.
"Đừng lộng!"
Lý Ninh Ngọc hạ thấp âm lượng, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc, nhưng rõ ràng nàng gò má đã nóng bừng, đến cả tai cũng đã đỏ lên. Đặt nhẹ tay trên vai của Cố Hiểu Mộng đẩy cô ra, nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn ngang ngược đứng chắn trước người nàng.
"Vì cái gì, chị Ngọc tại sao lại mở mắt?"
Cố Hiểu Mộng cô có bao nhiêu nghiêm túc, bất quá hiện tại tư thế của bọn họ quá mức ám muội, Lý Ninh Ngọc đành phải che giấu ngượng ngùng mà mềm mại nói với cô.
"Hiểu Mộng, nếu người khác nhìn thấy làm sao bây giờ."
"Chị yên tâm, em đã khoá cửa rồi."
Lý Ninh Ngọc trắng mắt liếc Cố Hiểu Mộng, đứa nhỏ này thật quá tinh ranh rồi, nàng còn phải giáo huấn cô nhiều hơn một chút, bằng không sẽ có một ngày tự mình nuôi ong tay áo.
Lý Ninh Ngọc bất lực, rốt cuộc cũng phải một lần nữa nhắm mắt lại.
Cảm nhận được Cố Hiểu Mộng càng lúc càng dán sát vào thân thể mình, Lý Ninh Ngọc, người lúc nào cũng bình lặng, bây giờ tim cũng không muốn nghe lời chủ nhân của nó, thình thịch thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Xung quanh nàng đều là hương vị và độ ấm của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc nghe đặc biệt thoải mái.
Một thứ gì đó mát lạnh tinh xảo chạm vào trên da thịt, Lý Ninh Ngọc đột nhiên mỉm cười, Cố Hiểu Mộng cũng vừa đeo xong nó lên cổ của nàng.
"Chị Ngọc, quà năm mới cho chị."
Là một sợi dây chuyền.
Lý Ninh Ngọc vuốt ve con bướm nhỏ trên mặt dây chuyền đó, mỉm cười đầy ngọt ngào. "Thật đẹp. Hiểu Mộng, cảm ơn em."
Bởi vì nụ cười của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng giống như uống phải rượu mạnh, đầu óc cô nhất thời trở nên mụ mị, cứ nhìn Lý Ninh Ngọc thật lâu. "Còn chị, quà năm mới của em đâu?"
Đã đến lúc Cố tiểu thư đòi quà cho mình rồi, nhưng ai mà không biết, người kia là ngàn vàng của Cố Thuyền vương, đã từng uống qua loại rượu ngon nhất, đeo lên chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, thử hỏi, thứ Cố Hiểu Mộng muốn quý giá như thế nào, liệu nàng Lý Ninh Ngọc đây tiền lương còn chẳng đủ cho cô một chuyến mua sắm, còn có thể mua quà gì cho Cố Hiểu Mộng?
"Tôi..." Lý Ninh Ngọc nhất thời không biết nói gì, thật ra nàng cũng chưa có chuẩn bị quà gì cho Cố Hiểu Mộng, lần này bị cô trực tiếp đòi, Lý Ninh Ngọc cũng chẳng biết làm sao mới được.
"Tôi sẽ tặng bù cho em vào ngày mai, nhất định sẽ là món quà mà em thích nhất."
Thật không? Nếu như Cố Hiểu Mộng thật sự muốn viên kim cương Ý xinh đẹp vừa mới đăng báo hai hôm trước, liệu nàng Lý Ninh Ngọc có thể mua cho cô được sao? Lý Ninh Ngọc nghĩ đến đó càng thêm sầu não.
"Món quà mà em thích nhất? Thật sao?" Cố Hiểu Mộng hỏi lại Lý Ninh Ngọc một cách chắc chắn.
"Ừm..."
Cố Hiểu Mộng đột nhiên phì cười, là Lý Ninh Ngọc tự nàng nói, chính nàng sẽ tặng cô món quà cô thích nhất.
"Em muốn nó bây giờ."
"Hửm?"
"Món quà em thích nhất, em muốn nó ngay bây giờ."
"Nhưng bây giờ đã muộn..." Lý Ninh Ngọc nhìn ngoài cửa sổ, trời đêm đen kịt chẳng thấy gì.
Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc lúng túng chẳng giống nàng thường ngày, quân phục còn mặc trên người, tự nhiên cũng thấy Lý Ninh Ngọc đặc biệt đáng yêu.
"Chị cũng chưa hỏi em muốn cái gì."
"Vậy em muốn cái gì?"
"Một nụ hôn." Cố Hiểu Mộng tự tin nói, Lý Ninh Ngọc đã hứa sẽ tặng bất cứ thứ gì cô thích, vừa mới chưa đầy một phút, nàng cũng sẽ không mau quên đi.
"Chị Ngọc chủ động hôn em."
Mỗi câu mỗi chữ từ miệng Cố Hiểu Mộng như những phát búa nặng đánh qua tai Lý Ninh Ngọc, chỉ mới đó mà Lý thiên tài, người lúc nào cũng tràn đầy cao ngạo tự tin, bây giờ ánh mắt đã đảo liên hồi, gương mặt cũng thoáng hồng lên.
Lý Ninh Ngọc đã 30 tuổi, từ trước đến nay chưa chủ động hôn ai bao giờ, kể cả trong quan hệ hôn nhân trước kia. Bây giờ, Cố Hiểu Mộng trước mặt nàng đang chờ đợi nàng hôn cô, Lý Ninh Ngọc rối rắm cũng không biết lảng tránh đi đâu.
"Chị mới nói sẽ tặng cho em bất cứ cái gì mà em thích." Thấy Cố Hiểu Mộng có chút mất mát, Lý Ninh Ngọc liền khẩn trương giải thích.
"Không phải...tôi..."
Nếu nói là giải thích, Lý Ninh Ngọc cũng chẳng biết giải thích như thế nào. Cố Hiểu Mộng tâm trạng chợt chùng xuống, cô thật ra có hơi thất vọng, nhưng Cố Hiểu Mộng liền thu liễm mà gắng gượng nở một nụ cười.
"Cũng đã muộn rồi, không sao, em chỉ đùa..."
Lời còn chưa nói xong, Cố Hiểu Mộng đã bị Lý Ninh Ngọc câu lấy cổ cô kéo sát vào, nàng hôn cô, không phải là một cái chạm môi đơn thuần, mà là một nụ hôn sâu nồng nhiệt.
Cố Hiểu Mộng còn chưa thể tiếp nhận nổi cảm giác hạnh phúc ngay lúc này, Lý Ninh Ngọc hôn thực nhiệt, cánh môi nóng ấm của nàng cứ thế nhiệt tình. Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc chứa đầy ôn nhu và trân trọng, không nhiễm một tia dục vọng nào. Cố Hiểu Mộng hai tay siết chặt quanh eo Lý Ninh Ngọc, quân trang ma sát đến phát nóng.
Đêm hôm đó, điện mật được Lý Ninh Ngọc sắp xếp ngay ngắn bị Cố Hiểu Mộng hung hăng gạt đổ.
Cho dù là đêm càng về khuya, Lý Ninh Ngọc lại cảm giác càng lúc càng nóng, thân thể nàng đã rịn ướt mồ hôi, huống hồ áo sơ mi đã ướt lại dính chặt vào da thịt.
Trà trong ly sóng sánh, đinh linh đinh linh tiếng sứ vang, Lý Ninh Ngọc cánh tay chật vật mò mẫm, gạt đổ ly trà, rơi xuống đất, mảnh sứ văng lên tung toé, cuối cùng là rơi đến dưới chân Cố Hiểu Mộng.
Đoàng...
Cả không gian đột nhiên rực rỡ, pháo sáng nổ tung trên không trung, liền sau đó từng đợt từng đợt thắp sáng cả trời đêm.
Lý Ninh Ngọc nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, từng sắc pháo ảnh ngược trong mắt nàng, tựa như một bầu trời thu nhỏ ở trong mắt Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng hôn từ vùng bụng phẳng lì của Lý Ninh Ngọc hôn ngược lên phía trên, đến khi cô nhìn thấy mặt dây chuyền hình con bướm nhỏ đang nằm trên da thịt nàng, Cố Hiểu Mộng chợt khựng lại ngắm nó một lúc, sau đó đặt lên đó một nụ hôn.
"Chị Ngọc, chúc mừng năm mới."
Tiếng pháo không dứt, như hoà cùng tiết tấu trong văn phòng làm việc, có bình lặng, có hài hoà, có trầm bổng, có cao trào.
Giữa âm thanh lấn át tiếng thở dốc, Cố Hiểu Mộng đâu đó có nghe, Lý Ninh Ngọc mềm mại cười thành tiếng, sau đó nàng nói.
"Hiểu Mộng, năm mới an yên."
———————————
Lời tác giả: Chúc mọi người năm mới bình an ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top