Chương 2: Bé con say xỉn
"Lấy lại đồ của anh, trước khi tôi ném vào sọt rác!"
Vẫn tuân thủ theo nguyên tắc ấy! Hãy thật hỗn xược với người tàn bạo!
***
Buổi sáng của lớp 11, tất cả học sinh đều theo giáo viên Sinh học đi tới một khu rừng để tham quan. Chiếc xe lớn chứa chỉ hơn hai mươi người nên những băng ghế trống còn lại đa phần đều được gác chân, kê đầu hay đặt ba lô.
Thầy giáo ngồi trên hàng ghế đầu, trò chuyện cùng bác tài xế, thi thoảng lên tiếng nhắc nhở bạn nào đó bật nhạc quá to, nhóm nào đó quá ầm ĩ.
Khi xe rời khỏi thành phố, tiếng ồn ào thưa dần, những đôi mắt đã bắt đầu lim dim. Cửa kính lùa mở ra, nắng len vào, mang theo chút gió mát vờn khắp khoang xe.
- Khỉ thật!
Những giấc ngủ còn chập chờn bỗng bị vực dậy bởi tiếng nguyền rủa của ai đó. Tất cả mọi người nhất loạt hướng mắt về phía nam sinh ngồi dãy ghế cuối.
- Xin lỗi. Tớ vừa gặp ác mộng. - Cậu bạn cười trừ.
Những điệu cười với các kiểu khác nhau cùng lúc vang lên, tới thầy giáo vẫn luôn nghiêm khắc cũng bật ra vài âm thích thú.
Một nữ sinh ngoái đầu lại, truy hỏi:
- Ác mộng là gì khiến cậu gọi khỉ thế?
- Tớ đang ôm một nàng chân dài, nàng ấy hôn tớ. Hôn tới nghẹt thở. - Cậu bạn nhún vai ra bộ sợ hãi, nửa đùa nửa thật - Suýt chết!
- Kinh khủng thế! Đến cả mơ, cậu cũng có thể khiến gái nổi điên à?
Khoát tay tỏ ý không thèm chấp lời châm chọc của người ngồi ghế trước, cậu bạn phát huy sở trường khuấy động đám đông của mình.
- Các cậu cũng từng có ác mộng chứ? Mỗi người hãy kể ra đi! Còn hơn mười phút nữa mới đến nơi.
- Tán thành!
- Thi luôn nhé! Xem ác mộng của ai là đáng sợ nhất.
Cậu bạn vừa nêu cuộc thi cũng chính là người kể đầu tiên. Với chất giọng trầm bổng, cách nhấn nhả vừa vặn, cậu đã khiến thầy giáo cũng phải chú ý đến giấc mơ của mình. Tuy nhiên, cậu ấy đã bị loại vì trích một đoạn trong bộ truyện The Ring kinh điển.
Lần lượt, mỗi người đều đưa ra những giấc mơ đầy máu me, kinh dị. Phần thắng có lẽ sẽ thuộc về nam sinh với ác mộng kinh hoàng về zombie mất đầu nếu như cô bạn kia không đứng luôn dậy, giọng rờn rợn:
- Tớ đã mơ... mình chạm vào Gió Quỷ.
Những gương mặt tái đi trong phút chốc, khoang xe chùng xuống, chỉ còn tiếng ồn từ mọi loại phương tiện giao thông lao trên làn đường bên cạnh.
Gió Quỷ hệt như là câu thần chú ma quái, chỉ cần nhắc tới, sự sợ hãi sẽ tự khắc bủa vây.
Trong không gian im lìm, cô nữ sinh nhỏ chợt đỏ mặt với ác mộng kia. Cô cũng mơ về Gió Quỷ, rất nhiều lần rồi. Và đêm qua, cô mơ thấy... Gió Quỷ ôm cô.
***
Trước khi vào khu rừng, thầy giáo phát cho mỗi người một tờ giấy và một chiếc túi nhỏ.
- Nhiệm vụ tôi đã ghi rõ trong đấy. Không ai giống ai cả nên đừng nghĩ tới chuyện vay mượn gì ở đây. - Thầy chỉ vào chiếc bảng gắn trên một thân cây, mắt quét qua những gương mặt háo hức - Đọc kỹ qui định. Nếu để xảy ra bất kỳ việc tồi tệ nào, các em sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Trung Anh không giải quyết những trò tai quái của các em đâu!
- Vâng, thưa thầy!
Học sinh bắt đầu tản ra, vây quanh chiếc bảng, rất ra dáng những cô cậu học trò ngoan ngoãn nhưng thật ra, trong đầu họ đã hình thành bao suy nghĩ quái quỷ khác.
- Đúng hai tiếng sau, các em sẽ tập trung tại nơi này. Tôi mong chờ những bộ óc hàng đầu sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật xuất sắc!
- Vâng, thưa thầy!
Tiếng đồng thanh rõ to chỉ vừa mới dứt, những cô cậu đã lao ầm ầm vào rừng, cặp mắt sáng lên đầy phấn khích.
Thầy giáo khẽ lắc đầu với đám học trò hiếu động, lên tiếng gọi cô nữ sinh nhỏ không hiểu tại sao làn da ửng hồng khá khác thường.
- Đông Vy, em ổn chứ?
- Em hơi lo một chút, thưa thầy. - Cô gái nhỏ thành thật trả lời, căng thẳng cầm tờ giấy.
Thầy không an ủi cô, ngược lại, giọng trầm thấp nghiêm nghị:
- Điều gì khiến em lo lắng? Là học sinh Trung Anh, em chỉ có thể tự tin và làm thật tốt. Nếu không, học viện chúng tôi chẳng phải rất buồn cười khi đào tạo em?
- Em hiểu rồi, thưa thầy. Em xin lỗi vì sự nhu nhược của mình.
Khi sắp bước qua cánh cửa, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô gái nhỏ quay người, nói thật to với quyết tâm cao ngất:
- Chắc chắn là em sẽ mang lại một chiến tích để thầy hài lòng!
***
Tuệ Anh theo nhóm bạn đi đến khu vực có khúc sông chảy dài để tìm hiểu về dòng nước tinh sạch này. Những chiếc giày bắt đầu được cởi ra, đặt trên lớp sỏi trơn nhẵn phía gần bờ, những đôi chân trần đặt xuống làn nước trong vắt. Ánh nắng thoát ra khỏi vòm lá rậm, chiếu sáng bóng dáng những con người năng động còn nhấp nhô trên dòng chảy mát lạnh.
Chợt, họ giật bắn mình vì tiếng hú dài đặc trưng của loài sói. Dù biết khu rừng này ngoài ếch nhái thì to lắm là con cóc nhưng lý lẽ ấy vẫn không thể lôi họ khỏi nỗi sợ, nhất là khi... 12A1 hôm nay cũng tới đây. Điều ấy có nghĩa... Gió Quỷ đang có mặt tại nơi này.
- Hahaha! Lũ nhát, chưa gì đã muốn ngất xỉu rồi. - Một nam sinh thò đầu ra, tay huơ huơ máy MP3 có bản thu âm tiếng sói rùng rợn.
- Hahaha!
Tiếng cười phát ra từ nhiều phía, những người ẩn nấp sau gốc cây lớn đều ùa ra, khoe khoang:
- Tuyệt! Xong hết mọi thứ rồi.
- Rừng này mát quá. Hay dời trường tới đây nhỉ?
- Còn các cậu thế nào? Ở sông vui chứ?
Cuộc trao đổi giữa hai đoàn chỉ diễn ra trong ngắn ngủi, họ kéo nhau ra ngoài bìa rừng để tập trung.
Tuệ Anh cất đồ trở lại vào ba lô, đảo mắt nhìn toàn bộ người trong nhóm vừa về từ rừng sâu, hét toáng:
- Đông Vy đâu rồi???
- Đông Vy tìm được hết mọi lá. Chỉ thiếu lá gì nữa ấy. Loài cây hiếm.
- Bọn tớ chả thấy cây nào như thế. Cậu ấy bảo bọn tớ về trước, tìm thêm một lát rồi sẽ ra sau. - Một cậu bạn nhún nhún vai, khá khó hiểu với cách hành xử của người mới.
- Thế các cậu đi theo hướng nào? - Tuệ Anh nhìn theo tay chỉ của bạn, nói gấp gáp rồi chạy biến - Tớ sẽ ra cùng Đông Vy!
- Nhanh nhé!
- Hai cậu chỉ còn 10 phút thôi đấy.
***
Tuệ Anh chạy được một đoạn đã gặp Đông Vy. Cô gái nhỏ nhìn xuống mặt đường, dáng đi thẫn thờ như chán đời, mặt đầy vẻ tiếc nuối, hai tay co chặt thành nắm đấm đầy giận dữ. Túi quai chéo không đóng lại, lộ ra góc nâu của túi giấy. Đặc biệt là... chân chỉ mang mỗi tất.
Đáp lại mọi lời hỏi thăm từ Tuệ Anh, cô gái nhỏ chỉ lầm bầm theo cách lấp lửng:
- Bị cướp rồi.
- Ai? Ai dám cướp giày của cậu!
- Không. Lá ấy. Lá bị cướp rồi.
Lần này, mặc cho cô bạn có dồn ra đống câu hỏi, Đông Vy vẫn tuyệt đối giữ im lặng, cô gái nhỏ đắm mình nhớ lại khi chiếc lá bị đánh cướp.
Khi để nhóm bạn đi trước, Đông Vy đã tiến sâu hơn theo hướng ngược lại. Cô cá là mình sẽ tìm được! Sự tự tin này là nhờ vào suy luận. Thầy chắc chắn đã tìm hiểu thật kỹ khu rừng này nên mới để lớp tới đây và ra nhiệm vụ. Đúng như cô dự đoán, có gần mười cây mọc quanh nhau. Lá rụng phía dưới rất nhiều nhưng đều là lá khô, không đáp ứng yêu cầu.
Xem xét kỹ một lượt, cô gái nhỏ đứng dưới cành cây chìa ra thấp nhất trong tất cả, bắt đầu lấy đà và nhảy cao, tay vươn lên.
Rồi... đã xong! Nắm trong tay là... nhúm không khí.
Thay cho lượt nhảy thứ n tiếp theo, cô gái nhỏ đã cởi giày và ném lên. Thật đáng nể! Rất hiếm người được như cô, với cú ném tuyệt đỉnh kia, chiếc giày đã nằm vắt vẻo trên tận cành cao tít... Kỳ lạ là, không có chiếc lá nào chịu rơi xuống vì tác động đó cả.
Cởi nốt chiếc giày còn lại... Ném... Oa! Hay lắm! Đã nằm kế chiếc vừa nãy rồi!
- Bravo! Một nơi lý tưởng để cất giày.
Theo cách của gió, Hữu Phong đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái nhỏ, nhếch miệng cười. Dường như anh rất am hiểu thời trang khi chọn quần skinny xám bạc với áo khoác nỉ đồng màu. Nhìn qua thì thật đơn giản nhưng muốn dứt mắt khỏi anh lại là điều không thể nhất.
Hữu Phong ngẩng đầu, ngắm đôi giày vải với thái độ rất dửng dưng. Không để lộ bất kì biểu hiện nào trên nét mặt lạnh toát ra vẻ đáng sợ.
Đông Vy tự động dịch sang một bên khi thấy Gió Quỷ bước tới. Anh đứng ngay vị trí vừa rồi của cô.
Chàng quý tộc bật chân rất nhẹ như chỉ vừa thực hiện cái nhún người. Tóm lấy một chiếc lá duy nhất từ cành cao cách mặt đất 2 mét.
"Nên cảm ơn thế nào? Thế nào, thế nào, thế nào hả?"
Đông Vy tự vật lộn với bản thân, cứ sướng rơn khi thấy lá xanh non đang nằm ở ngay kia.
Mắt cô gái nhỏ gắn chặt vào đấy, bám sát từng chuyển động từ bàn tay của Gió Quỷ.
Khi anh rút chiếc túi giấy ra, khi anh thả lá non vào đó, khi anh bình thản lướt qua cô. Và khi cô kịp nhận ra vấn đề... Gió Quỷ đã biến mất. Không chút dấu vết nào để lại.
***
Theo thường lệ, cứ mỗi trưa thứ tư hàng tuần, Đông Vy lại chạy tới phòng giám thị để gọi điện về cho dì. Chỉ mười phút là lâu nhất bởi cô ngại với thầy, còn dì sợ chú.
Ngày ông bà ngoại mất, mẹ Đông Vy sốc nặng, phải đưa tới bệnh viện. Sự việc còn tồi tệ hơn khi bác sĩ nói mẹ bị bệnh tim. Cô không biết rõ bệnh tình của mẹ nghiêm trọng đến thế nào nhưng cô có linh cảm, thời gian cô được bên mẹ đang dần bị rút ngắn đi.
Lúc đầu, những người họ hàng đổ dồn tới, tranh nhau chăm sóc hai mẹ con, tranh nhau giữ nhà. Rồi thái độ của họ thay đổi dần, và đến khi chỉ còn cô bé Đông Vy trơ trọi trong căn nhà rộng lớn, cô mới hiểu, thứ người ta tranh nhau là tài sản ông bà để lại. Lấy được hết rồi thì bỏ đi. Những ngày ấy, Đông Vy lặp đi lặp lại duy nhất một chu trình. Tan trường sẽ tới thăm mẹ, đợi đến khi mẹ ngủ thật sâu, cô về nhà, dọn dẹp, chăm sóc vườn cây. Cô muốn giữ mọi thứ thật nguyên vẹn như lúc ông bà còn sống.
Mẹ ngày thêm héo hon, Đông Vy ngày thêm trưởng thành. Những suy nghĩ của cô gái nhỏ đã vượt xa lứa tuổi mười ba ham ăn ham ngủ.
Cô biết cách giả vờ như tin lời mẹ. Tin là bọn cướp đã gây ra án mạng thương tâm này. Luôn tỏ ra thật vui vẻ nhưng trên thực tế, Đông Vy lúc nào cũng run rẩy, những giấc mơ của cô đều quanh quẩn bên cảnh tượng máu me ấy. Tỉnh dậy, người cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, nước mắt không kìm được cứ thi nhau ứa ra. Cô khóc đến tận mờ sáng. Để mẹ không lo lắng vì mình, cô gái nhỏ tới trường thật đều đặn. Mọi sợ hãi, thắc mắc đều được cô giấu nhẹm đi. Cô đã thề rằng, sẽ bắt kẻ chủ mưu việc này phải trả cái giá thật đắt!
Bệnh tim của mẹ không hề thuyên giảm mà càng thêm nặng, cô quyết định giao sổ đỏ của căn nhà lớn cho người hàng xóm còn mình tìm đến khu nội trú trong trường. Cô đề nghị bác ấy ký vào giấy cam kết mà cô đã soạn ra là không được sang tên cho bất kì người nào khác, đợi một ngày, cô sẽ tìm về, trả lại số tiền thế chấp gấp bốn lần để chuộc lại căn nhà. Bác ấy vừa cười vừa ký, đối với bác, cô cũng chỉ là đứa con nít không hơn không kém. Nhưng giấy tờ đâu phân biệt tuổi tác.
Mẹ tuyệt nhiên không biết tới điều này, vẫn nghĩ là một nhà hảo tâm nào đó trợ giúp chi phí. Mẹ thường xuyên rơi vào trầm mặc, im lặng ôm cô vào lòng, chỉ lúc cần thiết mới thấy mẹ nói đôi câu. Vậy mà có hôm, vừa thấy cô, mẹ đã cười gọi cô lại, kể chuyện ngày xưa mẹ và ba đã yêu nhau như thế nào, từng là một đôi ở Trung Anh khiến người ta phải ghen tị thế nào. Trừ cái chết của ông bà ngoại, cô đều được nghe mẹ kể hết thảy mọi chuyện. Sự thay đổi của mẹ khiến cô cảm thấy rất bất an hơn là vui vẻ, và cô thật sự biết rằng trực giác của mình rất chính xác khi bác sĩ trao đổi với cô về tình trạng của mẹ. Bệnh tim đã quá nặng...
Cuối cùng, chỉ còn lại mình cô.
Theo lời mẹ, cô tìm đến dì - em gái ruột của mẹ, cũng từng bỏ nhà, đi theo người là chồng hiện nay. Không muốn để dì quá đau lòng, cô chỉ nói ông bà và mẹ mất trong vụ tai nạn. Dì không may mắn như mẹ, có ba chăm sóc yêu thương, vì chú là người gia trưởng, ích kỷ. Đông Vy sống ở đó phải giữ kẽ hết mức, ngay cả dì cũng thật thận trọng trong từng lời nói.
Khi cô nhận được học bổng, chú như trút được gánh nặng, dùng thái độ khinh khỉnh đối với cô cho đến lúc cô đi.
***
Rời khỏi phòng giám thị, thay vì về thẳng lớp, Đông Vy rẽ qua thư viện. Lý trí vẫn nằm trong tầm kiểm soát nhưng là đôi chân tự bước đến. Ngày khuất gió, bầu không khí ngột ngạt đến khó thở, mọi vật đều như thiếu sức sống. Dừng lại một lúc, vẫn không thấy giày trượt patin nào lướt qua, Đông Vy lầm lũi bước đi.
Một đôi chân chắn ngang trước mặt, cô gái nhỏ nhìn lên, cảm giác trỗi dậy đầu tiên là mất mát, tiếp đó mới là hoảng hốt.
- Sao lại đi một mình thế này?
Tuấn Dương làm ra vẻ chân thành nhưng miệng cười cợt nhả. Trên làn da rám nắng, không lưu chút dấu tích của bất kỳ vết sẹo nào. Cứ như người này không phải là nam sinh mang trên mình đầy vết thương, ngất lịm tại phòng y tế hôm ấy. Chả nhẽ, da mặt hắn dày tới nổi sẹo không bám vào được? Đông Vy lách người, cô đã không bỏ chạy như phương án hiện trong đầu. Để không tỏ ra nao núng, hãy cứ tiến thẳng về trước. Nếu trốn chạy, khác nào tự cho hắn ta cái quyền đuổi bắt.
Sau vài giây ngạc nhiên vì thái độ bình tĩnh của nhím xù, Tuấn Dương liền vươn tay giữ cô gái nhỏ lại:
- Em không biết phép xã giao cơ bản hay sao? Lúc người ta hỏi thì phải trả lời chứ!
- Thế anh có biết phép lịch sự tối thiểu không? Khi tôi và anh không quen biết nhau thì đừng chạm vào tôi. - Đông Vy giằng mạnh tay, kìm giận dữ.
- Em thú vị đấy. Những người trước, chưa ai từng lý lẽ với anh đâu. Họ ngoan ngoãn, sà vào lòng anh. Em muốn thế chứ? - Tuấn Dương dang rộng tay, sẵn sàng đón nhận người mới.
"Tuấn Dương tuy không nằm trong diện nguy hiểm nhưng nằm trong diện biến thái. Cậu biết rồi đấy. Hắn là con trai độc nhất của chủ doanh nghiệp lớn. Thế nên, đừng chọc giận hắn, nữ sinh học bổng!"
Tiếng Tuệ Anh văng vẳng, kịp thời ngăn chặn ý định giằng co của Đông Vy, cô đánh cắp cái nhếch miệng hiểm ác từ ai đó, tay thụi mạnh vào bụng hắn ta.
- Hự!
Nhân lúc Tuấn Dương còn gập người, ôm bụng theo bản năng, cô gái nhỏ liền bồi thêm một cú đạp vào ngay bắp đùi của hắn rồi guồng chân chạy khỏi sân thư viện.
- Oái... aaa!
Tuấn Dương đã cắn chặt răng nhưng vẫn không kiềm được tiếng kêu la xấu hổ kia. Một tên con trai vốn ngông cuồng như anh lại có thể bị đứa con gái bé tí tẹo ấy hành hung?
***
Phía ngoài hành lang chỉ còn thưa thớt vài bóng người, số ít học sinh này tận dụng chút thời gian ngắn ngủi còn lại để thả mình trong những vạt nắng yên tĩnh. Đôi lúc họ bật cười với đống âm thanh náo loạn thoát ra khỏi cửa lớp. Đám bạn đã kéo vào trong kia phá phách.
Vèo... miếng khăn xốp dùng để lau bảng bị một nam sinh ném xuống cuối lớp, đơn giản là cậu ta chỉ muốn giải khuây cho cái tay đang ngứa ngáy của mình.
Chỗ đáp của miếng xốp là một bạn gái còn mải chuốt hàng mi lên cong vuốt.
- Á! Tên quỷ nào?
Cô bạn đập mạnh tay xuống bàn, còn chưa kịp để bất kỳ ai thú nhận, cô đã dùng bút mắt vẽ một đường đen sì lên áo của người ngồi ghế trước - kẻ nằm trong diện tình nghi số một.
- Này! Cậu lên cơn cuồng make up hả?
Tuệ Anh không để tâm tới trò ầm ĩ đám bạn chuyên phá rối đang bày ra, cô cũng không xem phim thần tượng như mọi hôm nữa. Cô đăm chiêu nhìn vào chiếc hộp quà đã bị mở bung, là một đôi giày rất nữ tính. Khi từ căng tin trở về lớp, Tuệ Anh đã thấy nó nằm ngay trên phần bàn của Đông Vy. Cũng giống hệt như lần trước, món quà được gửi vào lúc không có bất kỳ ai trong lớp!
Đến lúc này, Tuệ Anh sẽ không còn nghĩ đây là từ thành viên nào đó của lớp muốn giúp đỡ người mới nữa. Đơn giản là vì khi cô xé tung lớp gói bọc ánh kim ra, không một tên nào để lộ biểu hiện gì bất thường, chẳng hạn như khó chịu vì cô tự tiện lấy đồ của người khác. Điều này cho thấy rằng, không ai biết quà này là dành cho Đông Vy! Đứng sau trò bí ẩn này chắc chắn là người sành thời trang. Cô đã thấy đôi giày này vào tuần trước qua internet. Là hàng độc quyền có số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngày bán ra chính xác là hôm nay. Giá tiền cao ngất ngưởng. Phải rất dư tiền mới có thể rinh về ngay lập tức thế này được.
Thêm một nghi vấn nữa được gợi ra. Người này chắc hẳn biết rõ chuột nhắt. Vừa hôm qua, chuột nhắt làm mất giày, nhưng chuyện ấy, ngoài cô ra thì đâu ai biết khi giày vương trên cây đã được người bảo vệ rừng lấy giúp. Là người nào đó từ khối 12, vô tình gặp Đông Vy vào lúc đó. Có khi nào là...
Tuệ Anh giật mình cất nhanh hộp quà xuống gầm bàn khi thấy Đông Vy, cất giọng không được thoải mái như thường ngày:
- Tuần sau sẽ khởi chiếu bộ phim bom tấn. Có muốn đi cùng tớ không?
Kế bên những ô cửa kính trong suốt, một nữ sinh áp má xuống mặt bàn, thần thái lơ đãng như đang chìm trong những mơ mộng. Chỉ riêng ánh mắt cô rực lên, dõi theo từng biến chuyển nhỏ trên nét mặt thiếu tự nhiên của cô bạn mập.
***
Buổi chiều của ngày cuối tuần rãnh rỗi, Đông Vy tranh thủ bài trí lại căn nhà xinh xắn của mình. Bốn bức tường trắng xóa lạnh lẽo được cô gái nhỏ dán đầy tranh, vẽ bằng những nét bút chì thật đơn giản. Có hôm, bóng tối, đêm, không thể chợp mắt. Cô gái nhỏ nằm vẽ ra những hình ảnh đang choán tâm trí mình. Càng vẽ, cô càng say mê. Càng vẽ, cô càng đắm mình vào những rung động xen lẫn suy tư. Khá hài lòng với căn nhà xinh đẹp, Đông Vy ăn tạm tô mì nóng rồi lôi cuốn bách khoa thư về y học vừa mượn từ thư viện ra đọc.
Giở mục lục tìm đến những căn bệnh hiếm, cô gái nhỏ bắt đầu kiếm tìm thật tỉ mỉ. Cho đến lúc dò mắt đến câu chữ cuối cùng, cô biết, mình mới là người mắc bệnh!
- Có ở trong đó chứ chuột nhắt?
Cô gái nhỏ giật mình bởi tiếng đập cửa dồn dập, không kịp cất sách, cô vội tới mở cửa.
- Tớ tưởng ma nào bắt mất cậu rồi?
Tuệ Anh lách người qua lối ra vào nhỏ hẹp, hai tay mang lỉnh kỉnh những túi nên cô phải dùng tới chân để gõ cửa. Trán nhễ nhại mồ hôi, thở đứt quãng vì đã phải xách nặng suốt một đoạn dài từ cổng học viện tới tận cùng bờ hồ. Đông Vy rót ly nước lọc đưa cho cô bạn mập, tiện thể dọn đống sách vở vì giường là nơi duy nhất có thể ngồi ở đây.
- Đồ của cậu hết này!
Tuệ Anh dúi vào Đông Vy hết thảy những thứ vừa mang đến, cô đọc rõ sự ngạc nhiên của người bạn nhỏ đang chật vật đỡ mớ túi giấy.
- Tớ không đến thì cậu cũng quên luôn buổi xem phim tối nay chứ gì? Muốn xin lỗi tớ thì mặc đồ tớ mua đi. Bọn mình sẽ đi ăn rồi mới đến kino!
Lúc Đông Vy còn chưa kịp tiếp nhận hết lời nói của Tuệ Anh, đã bị cô bạn mập đẩy vào nhà tắm, kèm theo cái nhăn mặt:
- Nhanh. Tớ đói lắm rồi đấy!
***
Nhắm mắt lấy đại cái áo, với tay chọn bừa thêm cái quần và mặc vào. Đó là cách giải quyết của Đông Vy khi rối mù bởi đống quần áo. Tuệ Anh bảo là đồ hạ giá, rẻ bèo nhưng Đông Vy thấy rất khó coi. Cứ mỗi lần nhấc lên một món đồ, cô lại phải thả xuống ngay sau đó. Vừa tiếc vừa không thể hình dung là cô mặc vào sẽ như thế nào! Nếu Tuệ Anh không hét ầm lên thì có lẽ, cô đã ở luôn trong nhà tắm.
- Tớ không rành lắm nên trông rất khó coi, nhỉ?
Cái nhìn kỳ lạ của Tuệ Anh khiến Đông Vy chột dạ, bất giác cúi đầu tự ngắm nghía mình. Áo cánh dơi đính dòng slogan sặc mùi bụi bặm, quần mài bạc phếch nơi đầu gối.
- Không phải thay nữa đâu! - Tuệ Anh gọi giật lại khi người bạn nhỏ định trở vào nhà tắm lần nữa, cô chỉnh chỉnh lại vai áo cho Đông Vy, nháy đôi mắt híp - Đẹp! Lọ lem đã biến hình rồi. Phép tiên của tớ quá tuyệt vời!
- Cảm ơn cậu nhé Tuệ Anh. Ở nơi này, chỉ có cậu và chị An là tốt nhất với tớ. - Đông Vy ôm chầm lấy cô bạn mập, thay cho những lời xúc động không thể thốt thành lời.
Đột nhiên, Tuệ Anh đẩy mạnh cô gái nhỏ, động tác thô bạo khiến cả hai cùng sững sờ.
- Không nên quá thân mật với tớ. Ghét lắm! - Vẻ mặt Tuệ Anh rất nghiêm trọng, lời nói ra lại vô cùng bình thản.
Đông Vy chỉ ngỡ ngàng trong một lúc, cô gật mạnh đầu:
- Thưa vâng! Xin lỗi nhé, tại cậu đáng yêu quá chứ bộ!
Tuệ Anh đã sớm quay về với bộ dạng trang nghiêm như lúc mới quen, nhặt cuốn sách rớt dưới sàn nhà, giơ lên:
- Chuột nhắt này, cậu nghĩ là Gió Quỷ mắc bệnh nào đó nên mới nổi cơn tàn bạo vô lí như thế, có phải không?
- Đúng thế! Tớ đã nghi ngờ nhưng không tìm ra căn bệnh khiến người ta mất kiểm soát khi bị nhìn vào hay chạm phải cả. - Đông Vy thành thật thú nhận, hơi gượng vì để lộ chuyện mình quá quan tâm tới ai kia, cô gái nhỏ nhăn mũi - Những luật lệ kia là bắt nguồn từ bản tính tàn bạo của anh ta mà thôi! Tớ sai lầm, tốn thời gian rồi.
Tuệ Anh không đáp, chỉ chép miệng nhìn gương mặt thanh tú của cô gái nhỏ. Làn da đã lại ửng hồng. Hừm, thật đáng nghi...
- Nhưng sao cậu biết là tớ đang tìm hiểu về vấn đề ấy?
- Cuốn sách này tớ đã từng mượn. Như cậu, rất quan tâm tới Gió Quỷ, chuột ạ!
***
Trước rạp kino, Đông Vy xếp cuối dãy người đang chờ mua bỏng ngô. Ban nãy, Tuệ Anh rủ cô đến nhà hàng Nhật mới khai trương, sau khi ăn hết thứ này tới thứ kia, cô bạn lại nổi cơn nghiện mua sắm, kéo cô tới shop trang sức ngay phía đối diện.
Nhìn ngắm đã mới cuống cuồng bắt taxi tới đây vào lúc phim sắp chiếu. Tuệ Anh vào trước tìm chỗ, giao nhiệm vụ cho Đông Vy phải mang đồ ăn vặt về.
Lúc chỉ còn vài ba người nữa là tới lượt, cô gái nhỏ bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh một cách kỳ lạ. Như có ngọn gió vô hình vừa bất chợt ùa tới. Cô gái nhỏ kịp kiềm chế sự hiếu kỳ nên đã không quay đầu lại, nhìn người đang đứng ngay sau mình. Gọi bỏng ngô và nước cam xong, Đông Vy muốn chuẩn bị sẵn tiền nhưng lục hết tất cả túi quần vẫn không thấy ví ở đâu. Chết rồi...
Người bán hàng nhận ra nét mặt bối rối của cô gái nhỏ, chỉ cười xã giao rồi nhanh chóng nhìn chếch qua vai cô, có ý phục vụ người khách đến sau.
- Một lon coca, bỏng ngô, nước cam. Cái kia nữa.
Đang rời đi, cô gái nhỏ chợt khựng lại khi vị khách ấy cất lời. Không nghĩ nhiều, Đông Vy quay người...
Gió Quỷ đang thanh toán tiền, tay anh ta cầm đúng phần túi đựng bỏng ngô mà người bán hàng đã cất lúc cô thừa nhận mình quên đem theo tiền. Hữu Phong ném cho cô chiếc túi lớn, chỉ chừa lại mỗi lon coca nắm hờ trong tay.
- Nhìn gì?
Nhìn vì anh đẹp trai, vì anh xuất hiện bất thình lình, vì anh bỗng dưng vứt cho cô bao nhiêu là thứ như thế... Những lý do đó đủ để cô nhìn chằm chằm Gió Quỷ, tạm thời, mọi luật cấm của anh đã bị sự ngạc nhiên lấn đi và... cô bị cơn say nắng chế ngự.
Giấu nhẹm mọi cảm xúc sau cái trừng mắt gay gắt, cô gái nhỏ lớn tiếng:
- Tôi sẽ không cầm giùm anh đâu. Ít ra, anh cũng phải đưa ra lời nhờ vả chứ?
Ngượng vì để Gió Quỷ chứng kiến cảnh mình... không xu dính túi, Đông Vy vô thức gắt lên trong xấu hổ. Hơn nữa, là cô tức! Đương nhiên là tức! Cô chưa quên vụ hôm đó, anh ta ngang nhiên cướp lá của cô để cô chưng hửng. Tim lại cứ nhảy loạn vì tưởng anh ta giúp đỡ cơ chứ! Xem kìa, cách anh ta nhìn khiến cô thật khó chịu. Cứ như đứng trước anh ta là đứa con gái dị hợm lắm ấy.
- Lấy lại đồ của anh, trước khi tôi ném vào sọt rác! - Vẫn tuân thủ theo nguyên tắc ấy! Hãy thật hỗn xược với người tàn bạo!
Hữu Phong không tỏ thái độ trước cách cư xử nóng nảy của cô gái nhỏ, anh bật lon nước, thong thả uống một hơi.
- Chậm hiểu vậy cũng vào được Trung Anh. - Gió Quỷ không nhìn cô, nói bâng quơ như đang tự nhủ với chính mình.
- Ai cho phép anh nói tôi...
- Chậm hiểu.
- Anh không được tùy tiện xúc phạm tôi như thế trong khi tôi là...
- Nữ sinh nhận học bổng. Ừ, học lực khá. Tuy nhiên, đầu óc có chút vấn đề.
- Anh...
- Tôi đi đây. - Hữu Phong nhếch miệng, đưa tay lên ngang trán, làm điệu chào theo kiểu quân đội. Mang theo bóng dáng dửng dưng tiến về chiếc BMW còn đang gặp sự cố.
- Ơ... - Đông Vy sầm mặt, mọi lời nói của cô đều đã "bị" Gió Quỷ thấu hiểu tuyệt đối, đến mức, cô đã không thể đối đáp nổi thêm nữa chữ. Hỗn xược với người tàn bạo. Đúng là thế, nhưng cô quên mất, Hữu Phong dẫn đầu Trung Anh trong mọi lĩnh vực. Với người xuất sắc như thế, tự khắc im miệng mới là cách làm đúng đắn!
Hữu Phong khởi động xe nhưng còn nấn ná chưa đi, anh nhìn cô gái nhỏ còn đang hỏi chuyện người bán hàng. Đôi mắt màu xám tro bắt đầu rời đến lon nước ngọt. Chán thật, bỗng nhiên tấp vào lề đường để mua thứ đồ uống vớ vẩn này. Bù lại, anh đã xác định được một điều.
Bên đường, cạnh một quầy hàng bán đồ ăn vặt, dáng người nhỏ con quen thuộc nhưng bộ đồ mặc trên người lại rất trái mắt. Không ngờ, đúng là cô nàng láo lếu thật. Hữu Phong rút từ túi áo ra một vật. Là chiếc ví màu nâu làm từ vải thô. Đường chỉ thêu tỉ mỉ nhưng không được đẹp. Nói chính xác hơn thì là rất xấu!
Qua bộ dạng tiu nghỉu khi bảo quên tiền của ai đó lúc nãy thì Đông Vy không hề biết ví của cô đã bị anh trộm.
***
Bộ phim kết thúc lúc đồng hồ điểm giờ Lọ Lem phải về nhà. Hạ An chia tay nhóm bạn để dạo bộ cùng Tuệ Anh, Đông Vy.
Dòng người đổ ra từ rạp kino bàn tán không ngớt về cái kết viên mãn. Chiếm phần đông là các cặp tình nhân nửa ôm nửa tựa rẽ vào những ngả đường khác nhau. Ánh vàng từ đèn cao áp quét đều lên những chiếc vai kề sát bên nhau đầy thân mật.
Trăng của đêm nay rất sáng, kiêu hãnh chiếu những ánh tinh tú soi rõ mọi góc phố hun hút. Không một vì sao, nền trời chỉ như tấm vải nhung thô sơ không họa tiết.
- Nhạt toẹt! Ghét nhất những kiểu nhân vật nữ ngoan đến khù khờ như thế. Yêu thì phải nhào vào giành lấy chứ. Thật vô tích sự. - Hạ An xé nát cuống vé, chân còn dậm dậm lên những mẩu vụn rơi tứ tung trên vỉa hè. Cô nhìn sang bên cạnh - Còn hai đứa, thấy sao?
Tuệ Anh uể oải ngáp một cái rồi mới lấy tay che miệng:
- Bỏng ngô ngon, nước cam ngọt. Chỉ có điều, socola hơi đắng. Á... đau kìa!
Đông Vy dấn người trước mặt Tuệ Anh để bảo vệ bạn mập khỏi mấy cú đánh của Hạ An, cô gái nhỏ nghiêm túc nêu ý kiến:
- Trong các chuyện cổ tích, em ghét nhất là Nàng công chúa ngủ trong rừng, Bạch Tuyết và bảy chú lùn cũng thế. Nếu em là Bạch Tuyết, em sẽ không đời nào ngốc tới mức dễ dàng ăn quả táo đến như vậy. Hoàng tử lại chấp nhận cô nàng ham ăn thì đúng là chỉ có trong cổ tích. Còn công chúa, ngủ quá nhiều nên có lẽ tư tưởng không được thông suốt. Nghĩ kĩ thì hoàng tử chỉ đẹp mã thôi, còn thực chất là tên dê xồm đội lốt! Yêu như thế, thà ngủ còn hơn!
Hạ An vỗ tay bộp bộp, đầu gật lia lịa rất hưng phấn khi Đông Vy có cùng quan điểm với mình. Riêng Tuệ Anh, ngẫm nghĩ mãi rồi thốt lên:
- Ham ăn, ham ngủ? Cậu không phải đang nói đến tớ đấy chứ?
- Em là Bạch Tuyết à? Bạch tạng thì đúng hơn. Vả lại, là heo nói ngủ trong chuồng.
- Chúc mừng Tuệ Anh. Hoàng tử của cậu sẽ là heo rừng!
- Chị Hạ An!!! Chuột nhắt!!!
Tuệ Anh gào to rồi hậm hực đuổi theo, thân hình mập mạp cùng bệnh lười hoạt động nên chỉ chạy được một đoạn ngắn đã cúi gập, thở dốc. Cô đang đứng trước ngõ hẻm vắng vẻ mà hai người kia vừa trốn vào. Xung quanh không bóng người, khu phố chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ, có thể nghe rõ mọi âm thanh dù nhẹ chỉ tựa cánh hoa rơi xuống lòng đường.
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau khiến cô giật bắn mình. Tuệ Anh chợt nín thở...
In dưới mặt đất, đổ dài bên cạnh chiếc bóng tròn vo là một chiếc bóng đen khác.
***
Dọc đường đi cho đến lúc trở lại đầu khu phố, hai người không hề gặp lại Tuệ Anh. Có lẽ cô bạn giận dỗi bỏ về trước. Giả thuyết ấy lướt qua đầu Đông Vy chỉ vỏn vẹn trong giây lát ngắn ngủi, cô gái nhỏ đang hoang mang vì ý nghĩ tồi tệ hơn.
Có khi nào, cô bạn đã xảy ra chuyện?
Hạ An chợt kéo áo Đông Vy, cùng hướng ánh nhìn hoang mang đến con đường nhỏ tối tăm. Nơi đó, Tuệ Anh đang bị gã đàn ông bịt miệng, tay còn lại của gã như gọng kìm siết chặt lấy người cô và lôi đi một cách thô bạo. Tuệ Anh chống cự, chân ghì lại nhưng sức lực của cô gái mới lớn còn rất yếu so với gã trung tuổi có tướng to khỏe.
- Thả bạn tôi ra!
Đông Vy mặc kệ cái níu tay của Hạ An, cô không thể để gã đó kéo Tuệ Anh đến chiếc xe kia được! Tới lúc đó, Hạ An gọi cảnh sát cũng chẳng còn kịp nữa.
Gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ đã đuổi tới, bộ râu quai nón làm rõ khuôn mặt bặm trợn. Gã cười:
- Em muốn đi chung cho vui hả?
Đã quá khuya, ngõ hẻm khuất tầm nhìn che đi gã yêu râu xanh đang muốn giở trò. Bây giờ, nếu có hét lên cũng chỉ làm động tới gã. Trước những kẻ bệnh hoạn thế này, phải thật giữ bình tĩnh để đối phó và tuyệt đối đừng tỏ ra sợ hãi.
- Tất nhiên là tôi đi. Nhưng thả cô ấy ra đã.
- Anh muốn cả hai... - Chưa dứt câu, gã lại phát hiện thêm một cô gái nữa, liền giở giọng bỡn cợt - Đi chung bốn người luôn nhỉ!
Đông Vy không hề nghĩ tới việc Hạ An cũng xông đến, lần này, cô gái nhỏ thật sự run sợ. Theo như suy tính của cô, nếu trò đổi người thành công, một mình cô đi với hắn sẽ dễ xoay xở hơn. Dù sao, lao ra khỏi xe thì cô đâu ngán. Nhưng nếu tệ hơn là hắn bắt cả hai thì vẫn còn Hạ An ở lại tìm kiếm sự trợ giúp. Còn bây giờ...
- Tôi ghét đi cùng bọn tiểu thư này! - Đông Vy cáu bẳn, vẻ mặt trở nên khinh thường đối với Tuệ Anh cùng Hạ An, cô gái nhỏ nhìn sang gã yêu râu xanh - Đi với bọn họ rất phiền phức. Như gà công nghiệp ấy mà. Gia đình họ sẽ lại làm ầm lên. Mệt!
- Vậy em không phải bạn của họ à? Cũng thế cả thôi!
Đông Vy lắc đầu trước ánh mắt khó hiểu của những người còn lại, hừ một tiếng bất cần:
- Nhìn cách ăn mặc của tôi thì biết. Muộn rồi, có đi hay không?
Gã nhìn kỹ Đông Vy một lượt, gật gù rồi buông Tuệ Anh ra, gã kéo tay cô gái nhỏ tiến vào xe, miệng lẩm bẩm:
- Girls just wanna have fun!
- Chị Hạ An, nên làm thế nào bây giờ? - Tuệ Anh tái người, đôi đồng tử giãn căng ngập sợ hãi nhìn theo chiếc xe con đã chuyển bánh.
- Gọi... cảnh sát.
Sự việc nằm ngoài kiểm soát khiến Hạ An rối trí, đấy là cách duy nhất cô nghĩ được lúc này. Khi xe của gã yêu râu xanh mang theo Đông Vy biến mất khỏi tầm mắt của hai cô gái, Tuệ Anh run giọng:
- Gọi anh ấy đi. Gọi anh ấy tới cứu chuột đi.
- Không được! - Hạ An ngập ngừng đôi chút, sự giằng co lộ rõ trên cái cau mày thật chặt.
- Đến lúc nào rồi mà chị còn tính toán chuyện cũ nữa!!!
Tuệ Anh hét lên, cướp lấy di động từ Hạ An và dò một cái tên trong danh bạ.
***
Đông Vy không thể nhảy ra khỏi xe, dây an toàn đã khóa cô lại trên chiếc ghế phụ ngay bên cạnh gã biến thái. Đầu cô gái nhỏ ngả về phía sau, cố mở mắt thật to nhưng không thấy được gì cả. Những hình ảnh như xoay tròn quanh cô, người cô trở nên èo uột, đến mi mắt đang cụp dần xuống cũng không cách nào gượng nổi.
Tâm trí cô có lúc trống rỗng hệt như tờ giấy trắng, có lúc mải mê chìm đắm trong những dòng suy nghĩ quái gở.
Thì ra Gió Quỷ nhìn cô với ánh mắt như vậy là vì câu slogan táo bạo trên áo cô. Thì ra, gã yêu râu xanh này biết tiếng anh... Hm... Yêu râu xanh? Chút tỉnh táo được khơi vào bộ não còn mê man, cô gái nhỏ bắt đầu tìm cách thoát khỏi xe. Mắt cô vẫn ríu chặt, tay lần mò tới cửa xe.
Gã biết đến ý đồ của Đông Vy, gã ung dung thẳng tiến đến khách sạn gần đó. Chẳng cần dọa dẫm, ngăn cản gì cả cho tốn công. Chỉ cần ép cô gái nhỏ uống hết chai rượu mạnh, cô nàng ắt hẳn sẽ như con rối và người giật dây là gã.
Mẩu ý thức còn sót lại đủ để Đông Vy nhận ra, cô đã bị đưa vào khách sạn, bị đẩy ngã trên giường. Nhìn bộ dạng thèm thuồng của gã, cô gái nhỏ bật khóc, dòng nước mắt bất lực tuôn ra, cuốn theo những tủi hờn.
- Muốn have fun mà. Em đừng khóc như thế chứ. - Gã vuốt mái cô gái nhỏ, tay gã miết trên làn da trắng xanh vương đầy nước, thật ngọt giọng dỗ dành - Em đừng khóc, không nghe lời thế này, anh rất buồn đấy.
Khuôn mặt nham nhở của gã dí sát, cô gái nhỏ mím chặt môi... và đó là giây cuối cùng cô nhìn thấy gã trước khi hàng mi khép lại. Chính thức rơi vào cơn bất tỉnh của men say. Có tiếng động nào đó rất lớn chen vào giấc mộng chỉ vừa mới hiện về, cô gái nhỏ nửa dứt khỏi cơn mê nửa lại muốn trốn khỏi điều sợ hãi đang diễn ra bên ngoài.
Dường như, luôn có một hố đen hiện ra nuốt chửng cô vào lúc cô kiệt sức, nhấn cô trở lại dòng ký ức khủng khiếp mà đến trong mơ, vẫn có thể biến thành ngàn mũi dao sắc nhọn, ghim thẳng vào từng phần cơ thể cô. Nghĩa trang lạnh ngắt, mẹ dẫn cô đến trước mộ ông bà ngoại, quỳ rạp trên nền đất, mẹ khóc nức nở. Cô gái nhỏ lúc ấy không dám nhìn mẹ, chỉ lủi thủi dọn đám lá rơi quanh mộ. Và ngày mẹ mất, Đông Vy chỉ biết đứng trơ mắt nhìn người ta phủ tấm khăn trắng lên gương mặt thân yêu của mẹ. Kể từ thời khắc ấy, sự tồn tại của cô trên thế gian này là sự biệt lập của một sinh linh trơ trọi.
Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng đêm cô độc, cũng chẳng thể chạy trốn khỏi lớp sương mù đau thương phủ quanh cuộc sống của cô.
Cô biết... cô biết là thế...
***
Ban mai của ngày mới, mặt trời nhô lên từ đằng đông, vài tia nắng mỏng xuyên khỏi tầng mây, len lỏi qua những ô cửa kính trong suốt. Hàng mi mắt nhạy cảm khẽ rung động, một cái nhíu mày thật nhẹ hiện trên vầng trán trắng muốt. Cô gái nhỏ rúc đầu vào chăn để trốn nắng, bảo vệ giấc ngủ sâu hiếm khi được trọn.
Chợt, cô vùng khỏi chăn, ngồi bật dậy. Đầu đau nhức đã xếp sẵn ra một vài điều kinh khủng từ đám hỗn tạp chất đầy trí nhớ. Phản ứng đầu tiên của Đông Vy là giở chăn và nhìn xuống... làn da của cô gái nhỏ phút chốc đã trắng bệch, nỗi hoang mang tột độ khiến nét mặt cô tê dại. Thần sắc nhợt nhạt như cây cỏ dại héo hon sắp tàn.
Ánh mắt vô hồn rơi trên bộ đồ ngủ trắng tinh còn lưu đậm hương xà bông, cô gái nhỏ ngồi thừ trên giường, thể xác kiệt quệ không ép ra bất kì giọt khóc nào ngay cả khi cô biết mình đã bị xâm hại...
Thời gian đã trôi qua rất lâu, vẫn không chút dịch chuyển nào từ cơ thể mảnh dẻ ấy, những dòng suy nghĩ rời rạc đã hoàn toàn tê cứng trong đau đớn. Một cơn gió nhẹ nhàng đáp vào căn phòng trống trải của khách sạn. Trong im lặng, gió như những ngón tay vén dần vài sợi tóc vương trên trán, mang chút mơn man, chút an ủi cho tâm hồn còn ngổn ngang vết thương.
Cô gái nhỏ cười nhợt nhạt, chậm chạp bước xuống giường. Từ khi người thân duy nhất mà cô có trên đời này ra đi, cô đã định sẵn, cô sống chỉ để phục vụ quá khứ.
Cô không sống vì mình, vậy tại sao còn dành những cảm xúc rối bời cho lần vấp ngã này? Đau đớn ư? Mệt mỏi ư? Cô có quyền thả mình tự do trong những yếu đuối? Cô không thể!
Dù có bị đẩy xuống vực thẳm cũng phải gượng dậy, nhất định phải tìm ra những kẻ đứng sau vụ án mạng tàn khốc ngày hôm đó. Muốn vậy, cô phải trở về học viện đã. Nhưng bằng cách nào?
Hiện thực thật quá nực cười khi cô không có tiền, cũng chẳng thể lết đi với bộ đồ ngủ, tóc tai bù xù, chân không giày không dép thế này. Rơi vào vực sâu còn có thể cứu vớt, còn nếu bị bắt đến viện tâm thần thì khó mà trốn ra...
Đông Vy bóp mạnh trán để tìm ra cách giải quyết, đem ánh nhìn vô vị rải quanh phòng để quan sát nơi mình đang mắc kẹt.
Và hôm ấy, Đông Vy đã bứt hết được mọi điều tồi tệ khi nhìn thấy một tờ thiệp màu xanh nhạt đặt sẵn trên bàn. Cạnh đó, chiếc đĩa trắng xếp đầy bánh donut phủ lớp socola thơm phức.
"Gửi bé con say xỉn!
Có thể xem là tôi đã cứu em khỏi người bạn tình thô lỗ kia. Tự kiểm tra cơ thể mình trước khi nghĩ tôi giở trò với em. Còn lại, tôi không biết. Tỉnh dậy, tìm lễ tân. Chiếc xe dưới kia, cho em mượn.
Richard"
***
Gần hồ nước của học viện, Tuấn Dương ngồi dưới tán cây to nhất để trú nắng. Anh ghét cái cảm giác mái tóc kiểu cách của mình lại bị phá hủy trong sự nóng rát của đám màu vàng đang nhuộm khắp không gian.
Vừa lo vừa buồn chán chết đi được!
Anh đã đợi ở đây gần đến tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy nhím xù. Anh chưa từng phải chờ phải đợi nên anh không hiểu cảm giác trống rỗng, cô độc luôn tìm đến là thế nào.
Sự kiên nhẫn bị rút tới kiệt cùng và đọng lại những căm ghét đến cùng kiệt. Vì thế, Hạ An bây giờ luôn tỏ ra ghê tởm trước anh. Ghét hay yêu, cách thể hiện của cô vẫn thật mãnh liệt và đôi phần thái quá.
Ngày ấy, anh khó chịu, tù túng trong những lịch hẹn hò dày đặc mà cô đề ra, cướp đi hầu hết thời gian rảnh rỗi của anh. Bây giờ, anh bực mình, chán ghét ánh mắt coi khinh từ phía cô, những câu nói trần trụi hay đầy hàm ý đều mang trong đó sự xúc phạm ghê gớm.
Giẫm đạp lên ký ức đã tàn, để thỏa những day dứt. Làm tổn thương nhau, là để bù những thiếu hụt sau dấu chấm hết của mối tình nồng nhiệt. Yêu và ghét xen lẫn nhau, dệt thành áng tình lắt léo như mê cung, để tim lạc trong sự rối rắm...
Bao lần cô làm anh mất mặt, anh đều nhịn. Nhưng sự chịu đựng của anh cũng có giới hạn. Anh đáp lại bằng trò tình nhân với những cô gái xinh xắn khiến cô phải tức điên. Không yêu nữa, là sẽ cố khai quật những khuyết thiếu của người ta để tự ru mình trong ý nghĩ, kết thúc này là đúng đắn.
Tuấn Dương vò đầu, muốn xua đi mấy triết lý vừa tự ngẫm ra trước khi bị dìm chết trong đống sầu cảm ấy.
- Hey nhím bù xù! Anh ở đây. - Thấy Đông Vy đã xuất hiện, Tuấn Dương gào to, tay vẫy, miệng cười.
Cô gái nhỏ liếc hắn đầy đề phòng, đanh giọng:
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Xưng là em chứ! Nhím bù xù ít hơn anh một tuổi mà.
- Nói nhanh để tôi còn đến lớp!
Đông Vy càng lùi ra sau, Tuấn Dương lại càng tiến sát hơn, có ý muốn chạm vào cô gái nhỏ. Bỗng cô đạp thẳng vào chân hắn, lại học từ Gió Quỷ cái nhếch miệng thâm hiểm.
- Bệnh hoạn à, tránh khỏi tôi ngay! Bằng không, tôi sẽ đánh anh đến lúc mách mẹ đấy nhé!
Tuấn Dương nhịn đau, túm cánh tay cô gái nhỏ đang định lẻn vào nhà, bỗng thấy bối rối trước vẻ mặt đầy tức giận.
- Đêm qua... không sao chứ?
- Không phải là quan tâm tôi đấy chứ? - Đông Vy không đưa ra câu trả lời mà chỉ thở dài.
Tuấn Dương im lặng để tự mình suy xét. Đã đập ầm ầm mọi cánh cửa trong khách sạn như kẻ điên, bị bảo vệ đuổi ra thì lại đánh cả bọn họ. Tới mờ sáng, huy động đám anh em hay đàn đúm cùng nhau để đi lùng sục khắp nơi. Còn vừa nãy, cúp tiết học để tới đây. Anh đang quan tâm, để ý cô gái ấy, thật là thế?
- Không. Anh thắc mắc là sao em từ chối anh để chấp nhận bạn tình già cỗi vậy?
Bạn tình? Bạn tình thô lỗ, bạn tình già cỗi???
Đông Vy lao vào Tuấn Dương như con thiêu thân hoảng hốt. Chân đạp, tay bấu xé điên cuồng đến mức Tuấn Dương phải rút đi, vừa bất mãn vừa bực:
- Nếu em không phải là con gái, anh sẽ tẩn cho em một trận!
- Thách anh đấy nhé. Thừa nhận anh bất lực đi. Mang giới tính ra làm lí do, buồn cười lắm! - Cô gái nhỏ dứ dứ nắm đấm, ngay sau đó là vội đóng sầm cửa lại.
***
- Không ăn à? - Thanh Ngân cầm thanh socola đưa qua đưa lại trước mũi Tuệ Anh như nhử mồi.
- Thôi nhé! Tớ không có tâm trạng trêu đùa như thế đâu!
Tuệ Anh gắt, rất khó hiểu với cô bạn dãy bàn bên cạnh. Khoảng thời gian này, nàng hoa khôi không ra ngoài vào giờ nghỉ trưa như mọi hôm mà ở lại lớp, lân la đến xem phim cùng cô. Thanh Ngân khá kênh kiệu, cô cũng không tiếp xúc nhiều nên bỏ qua. Mặc kệ nàng ta chê bai phim nọ phim kia, làu bàu về thân hình mập ú của cô. Tuệ Anh có thể phớt lờ được hết nhưng không phải lúc này!
Thanh Ngân không thoải mái khi bị nạt, bĩu môi khinh khỉnh:
- Ú vậy rồi giảm sao được nữa. Cáu kỉnh lại thêm ú mà thôi.
- Tớ đâu cần cậu lo. Phải rồi, cậu xinh đẹp, thẩm mỹ cao, dáng vóc mảnh mai, khối chàng theo. Tự mạn vậy là đúng quá rồi! - Tuệ Anh giật lấy thanh kẹo, bóc lớp vỏ bạc bên ngoài nhưng không sao ăn nổi.
- Tớ thẳng thắn thôi. Bạn bè bao lâu rồi, sao nhạy cảm quá thế. Thôi cũng bỏ đi nhé. Tớ thật sự muốn làm bạn thật thân với cậu đấy.
Vẻ mặt Thanh Ngân rất tội nghiệp. Tuệ Anh không hiểu làm sao hoa khôi của khối 11 lại nhún nhường trước cô như thế. Mà lúc này, cô cũng chẳng buồn để tâm, gật đầu cho qua.
- Ừ. Bạn thân.
- Tuần trước, hộp quà ấy là gửi cho Đông Vy đúng không? - Thanh Ngân ngồi xuống chỗ nữ sinh học bổng, người sát vào cô bạn mập.
- Quà nào?
- Đôi giày hot nhất trong hè này ấy. Thế sao không đưa cho Đông Vy? - Thanh Ngân cười thầm khi bóc trần mọi thứ, lôi thẳng ra chuyện người bạn mập đã giấu nhẹm.
- Là của tớ. Mẹ tớ tặng! Chẳng có Đông Vy nào ở đây cả.
- Mẹ cậu tặng đồ đắt tiền như thế á? Gia đình cậu khá giả thôi mà. Nhiều tiền như tớ vẫn phải ngậm ngùi với món đồ đó!
Thanh Ngân càng cố phanh phui, Tuệ Anh càng tỉnh bơ. Cô bạn mập ăn socola, để vị ngọt thấm dần vào miệng và hiểu ra, nàng hoa khôi có mục đích khi tiếp cận cô. Phải thừa nhận là cô nàng này rất tinh!
- Sao cậu không trả lời tớ? Tớ nói đúng rồi chứ gì?
Tuệ Anh đứng phắt dậy, trừng mắt:
- Tớ bảo thôi đi! Tớ không biết cậu có ý gì nhưng gây tổn hại tới tớ hoặc Đông Vy, cậu sẽ không yên đâu!
- Ơ này. Tớ ý gì chứ.
Thanh Ngân kinh ngạc rồi bị đẩy đi. Chân Tuệ Anh gác thẳng lên ghế, chiếm hết thảy chỗ trống còn lại.
- Cho... tớ... ngồi nữa.
- Để yên cho tớ!!!
Tuệ Anh hét toáng lên, sững người một lúc khi thấy Đông Vy đang thở hổn hển, sự vội vàng bị trưng ra khi áo còn chưa bỏ vào váy, dây giày buộc không chặt nên bung ra. Cô gái nhỏ đặt ba lô xuống, dùng sức kéo đôi chân nặng trịch của Tuệ Anh ra, cười đùa:
- Thái độ xấc xược quá bạn ơi!
***
- Tớ thật sự không biết! Tớ đã say mà.
Đông Vy thở dài ảo nảo. Trí nhớ của cô hệt như sợi dây, xuyên suốt theo đó là ti tỉ sự việc và một đoạn của sợi dây đó bị cắt phăng, chính là phần ký ức từ lúc cô bị ép uống rượu tới lúc tỉnh dậy. Cô buộc mình phải tìm lại nhưng ngay cả chút chi tiết mơ hồ cũng không thể nhớ ra.
Rượu đáng sợ thật! Có thể cướp đi một khoảng thời gian của đời người.
- Tớ sẽ không hỏi người cứu cậu là ai nữa. Được rồi chứ?
Cô gái nhỏ gật gật đầu, vẫn khoác lên mình dáng vẻ ủ rũ. Cô muốn biết Richard, người lạ bí ẩn này là thế nào?
- Nghĩ gì thế chuột nhắt? Tớ đang giận cậu lắm lắm đây nè! Nếu cậu có chuyện, tớ với chị Hạ An day dứt suốt đời hả? - Tuệ Anh bực bội từ vẻ mặt tới giọng điệu.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đông Vy phảng phất đôi nét suy tư, cặp lông mày đôi lúc nhíu lại trong những trăn trở, khóe môi luôn vương chút buồn chút đau xót. Ánh mắt đầy mông lung bám vào những điểm vô định, thảng hoặc, cô gái nhỏ khép chặt hàng mi để tâm trí băng ngược vào dòng quá khứ xưa. Từng lời cất lên nhè nhẹ sau cái mím môi rất chặt:
- Tuệ Anh này, tớ đang tìm một người.
Dạ dày của bạn mập đã rỗng tuếch khi sự lo lắng dồn nén thành tảng đá to đùng đã không còn đè nặng. Tuệ Anh lôi ra gói bánh ngọt, mở thêm bình nước hoa quả, tranh thủ ngốn đồ ăn trước giờ vào học. Không để tâm lắm đến vấn đề cô bạn Đông Vy đang nêu ra, tuy nhiên, sắc mặt tái nhợt lạ thường của người bạn nhỏ đã thu hút cô.
- Người cậu tìm nằm trong khối 12, đúng chứ?
Chiếc bánh mì đen chưa kịp đưa tới miệng đã khựng lại, Đông Vy ngỡ ngàng nhìn cô bạn mập.
- Muốn người ta không biết thì đừng có ngó nghiêng sang dãy nhà tầng của khối 12 như kẻ mất hồn thế kia. - Tuệ Anh đẩy tay chuột nhắt, giục - Ăn đi, rồi nói tớ biết cậu đang tìm ai?
Cô gái nhỏ rầu rĩ chớp nhẹ mi mắt, đôi vai gầy so lại dưới những vệt nắng hắt qua từ lớp kính sáng bóng.
- Tớ không biết tên, cũng chẳng biết tả thế nào nữa.
Mọi thứ thuộc về quá khứ đương nhiên sẽ dần phai mờ, nhất là khi người ấy thích hợp để đứng ngoài lề cuộc sống phức tạp này. Anh như chấm màu tươi sáng điểm vào bức tranh ảm đạm lắm biến cố của cô, để lại cho cô ấn tượng mãnh liệt. Nhưng khi quá nhiều gam màu tối đổ vào, chấm tươi sáng ấy sẽ nhanh chóng nhòe mờ, thậm chí là gần như đã bị che lấp...
Những hình dung rời rạc mà Đông Vy đang gắng lục tìm mọi ngóc ngách của trí nhớ đột nhiên bị cắt ngang.
Có bóng người từ ngoài hành lang nhảy bổ vào lớp, đứng ngay trên bục giảng. Sau khi đập mạnh thước kẻ vào mặt bàn để gây sự chú ý, cậu bạn búng tay bật ra tiếng tách kêu tai:
- Hồ Minh Quý đã về!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top