Chiếc ôm từ vệt gió quỷ (Chap 26)
Chap 26 : Vị khác lạ, cảm xúc lạ !
Gió Quỷ và Richard có chung một điểm nữa. Đó là làm người khác co quắp trong sợ hãi !
*
Sự xuất hiện của người-lạ-chỉ-biết-tên mang tới cô gái nhỏ một cảm xúc kỳ quặc.
Mỗi lần đứng trước cửa nhà, cô luôn tự cho phép mình tưởng tượng một bóng đen sẽ tóm lấy Đông Vy nếu cô bước vào.
Gọi là kỳ quặc vì cô mang hy vọng nhiều hơn lạ sợ hãi …
Ngày hôm nay , bình yên không đến với cô, giờ chỉ việc chui vào chăn ngủ, thế mà tim vẫn gây loạn.
Yên nào ! Để khối óc tội nghiệp này nghỉ ngơi chứ !
Đông Vy chỉ muốn lôi bộ phận gan lỳ bên trong cơ thể nhất ra, chùi sạch cái tên đang làm cô ngẩn ngơ …
- Này nhóc, về muộn thế ?
- Là anh hả Richard ?
Người thanh niên ngồi trên bệ cửa sổ mới xây, chậm rãi dời mắt khỏi ánh trăng .
- Đứng im nhé nhóc ! Từ nay, em hãy tuân thủ hai quy tắc này.
Giữa màn đêm , hai ngón tay đưa lên , đi kèm lệnh cấm.
- Đừng bật bóng và đừng cố tìm hiểu tôi là ai.
- Được rồi. Nhưng em cũng có luật riêng cho anh, thưa Richard khó tính.
Cô gái nhỏ đưa hẳn mười ngón tay lên :
- Không lẻn vào đây là một, không ngồi trên cửa sổ là hai, không đi giày trong nhà là ba, không …
Người thanh niên bước về phía Đông Vy, chiếc mũ lưỡi trai che mất gương mặt còn hiện lờ mờ.
- Tôi không bị thần kinh ! - Em không hề nói anh bị thần kinh.
Cô gái nhỏ vội phân bua. Mười ngón tay rụt về, run !
- Đừng hạ thấp IQ của chính em nữa.Dựa vào đâu, em ra luật cho tôi ?
- Em …
- Không phải cái gì tôi làm được thì em cũng làm được.
Tệ thật !Người này biết đọc suy nghĩ!
Đông Vy đột nhiên liên tưởng tới Hữu Phong …Gió Quỷ cũng có khả năng thần kỳ này !
Lúc cô nhìn thấy vệt máu ấy, thắc mắc còn chưa kịp hình thành trong đầu đã được anh giải đáp theo cách rất đáng sợ.
“ Hét gì ? Máu người khác thôi.”
Gió Quỷ và Richard có chung một điểm nữa. Đó là làm người khác co quắp trong sợ hãi !
- Vậy anh Richard, em có thể hỏi về mục đích của anh khi tới tìm em không ?
- Có thể.
Đông Vy thở phù, đôi chân mềm nhũn buộc cô phải ngồi xuống sàn nhà lạnh.
- Anh tìm em có ý gì ?
- Tìm ? - Richard ngồi tựa vào lưng cô gái nhỏ, mắt chơi đùa cùng khoảng đen trước mặt.
- Không phải ạ ? Ồ không ! Em hỏi sai ỏi sai rồi. Anh vì sao lại cứu em cái lần ấy ?
- Ngứa mắt ! - Richard dứt khoát đáp.
- Ồ …may mắn vì lão ta làm anh ngứa mắt . Hahaha !
Cô gái nhỏ thả lỏng thân người, cười to rất vui vẻ.
Vị khách lạ nhếch môi .
- Tôi ngứa mắt với em!
- Hả ???
Cô gái nhỏ kêu lớn, người kia quá quắt thật, cho cô ăn vố đau rồi ! Nhớ cười hí hửng vừa nãy, cô gái nhỏ xấu hổ :
- Em có gì mà ngứa mắt nào !
- Cách ăn mặc gây nhiễm độc .Thêm nữa, đầu tóc em khiếp quá.
- Không đến nỗi thế chứ?
Cô gái nhỏ vô thức ngó xuống bộ đồng phục nhăn nhăn, hai tay túm túm vuốt vuốt lại mái tóc dày rối. Thở dài thườn thượt :
- Em thừa nhận. Em giống ma !
Richard im lặng gài chiếc kẹp xinh lên tóc cô , hơi thở ấm phả thật nhẹ vào vầng trán nhỏ. Anh đánh giá :
- Thơm lạ .
Cô gái nhỏ bụm miệng, không muốn mình thốt ra bất kỳ câu cảm kích nào chỉ vì một lời-chưa-phải-là-khen !
Sao phải thế khi anh ta vừa mới chê bai cô một đống kia kìa.
- Anh đã xử lý gã ta thế nào ?
Đôi mắt lạnh hằn mạnh tia thù oán xuất phát từ tận xương tủy, Richard buông giọng cay độc :
- Bạn tình của em à ? Tôi đem cho những kẻ đồng tính khát tình !
Cô gái nhỏ nín thinh, vai so lại. Thật kỳ lạ về sự tàn độc này của Richard … Tại sao giống Gió Quỷ đến vậy !
Có chăng Hữu Phong chính là người lạ kia …
Lúc cô gái nhỏ ngoảnh mặt lại, một cơn gió lớn đột ngột ùa tới từ ô cửa sổ mở toang …
Vị khách ấy đã bỏ đi, chỉ còn mùi nguy hiểm vờn quanh căn nhà nhỏ.
----
Mưa lớt phớt.
Đông Vy ngồi trên bệ cửa sổ như vị khách lạ vừa rồi, để tâm trí lang thang theo những làn gió lạnh.
Đêm yên tĩnh, là cô dễ nhận ra tâm tư của mình. Vì sao à ? Vì chăn ấm, giường êm nhưng giấc ngủ cứ lỳ lợm, không chịu mò tới !
Vậy thì thức , để những suy tư vồ lấy chiếc đầu nặng. Chuỗi ngày ở Trung Anh chưa phải là dài, nhưng khó khăn , thật sự rất khó !
Sống trong học viện này, cô không tìm thấy cảm giác an toàn. Dường như luôn có mối đe doạ rình rập hay một cái bẫy giăng sẵn …
Người gần cô nhất lại cũng có thể chơi xỏ cô bất cứ lúc nào.
Được thôi ! Cô sẵn sàng đối đầu . Hạ An đã tự biến mình thành kẻ hèn nhát.
Theo lời Tuệ Anh, chị ta còn yêu Tuấn Dương như vậy thì sao không trực tiếp nối lại tình cũ ?
Dù chị ta có loại trừ hết thảy mọi cô gái nằm trong tầm ngắm của Tuấn Dương thì chính chị ta cũng bị anh loại bỏ.
Tuấn Dương từng thú nhận với cô, anh ta sợ tính hay gây hấn của Hạ An.
Thật buồn cho một áng tình đã kết thúc nhưng chưa chấm dứt …
Đông Vy gục đầu vào ô cửa sổ, nghe tiếng mưa reo khẽ bên tai. Đôi mắt cô bỗng như bị lớp sương phủ mờ .
Cô yêu rồi …
Tình yêu tựa như là vũ trụ , đều không tồn tại giới hạn.
Nó đến, cô chỉ có thể hứng chịu.
Đã từng thử bó buộc nó trong những suy nghĩ từ khắt khe tới cực đoan nhất, nó vẫn có thể bung ra , hoàn toàn tự do và trêu chọc cô bằng những cảm xúc yếu mềm của một-cô -nàng-mới-lớn-đang-yêu .
Đông Vy khóc òa, cô yêu Đinh Hữu Phong mất rồi.
Một người thuần khiết yêu một Quỷ dữ chính hiệu , một trái tim lương thiện rung động trước một trái tim sắt đá chỉ để truyền máu nuôi cơ thể.
Một lọ lem hiện thực nên không có phép màu của cổ tích, lỡ để mình mê mẩn một chàng quý tộc nắm mọi quyền lực.
Đông Vy thuộc về Gió quỷ vô điều kiện ngay từ lần nhìn thấy anh ngủ ngồi trên xe.
Kể từ giây phút đó, những gì thuộc về anh đều như vết dao sắc ngọt, khắc sâu vào trí nhớ của cô bóng dáng tàn bạo.
Hàng trăm lần, cô tự ngăn cấm mình nhớ về anh là hàng ngàn lần, cô tự vẽ ra những khoảnh khắc anh và cô bên nhau.
Cứ muốn quên anh là cả thể xác lẫn tâm hồn đều muốn kiệt quệ, đau đớn từ từng hơi thở đến từng nhịp đập...
Mỗi giấc mơ của cô đều có anh, mỗi sáng mai thức dậy, nỗi nhớ về anh tìm tới cô đầu tiên.
Cô quá yêu anh rồi...
Như lúc trưa, dù Gió Quỷ đã miễn cưỡng giải thích là vì kẻ nào đó vô tình động vào anh nên đã bị anh đánh nhưng cô vẫn soi kỹ người anh như thể vết máu đó là của anh...
Lúc anh đẩy cô ra khỏi restroom nam, cô mới biết sự vô duyên của mình cũng là vũ trụ...không giới hạn !
Giá như những cảm xúc có anh sẽ bị nhấn trong bóng đêm như chính cô lúc này thì hay biết mất.
Cô gái nhỏ quệt mắt, bước tới tủ đồ khô. Cô đói lắm rồi, phải ăn gì đó nếu không sẽ gục ngã với cái bụng đói mất.
Nấu xong mỳ, cô gái nhỏ bưng chiếc tô nóng đặt trên bàn, giở thêm một cuốn sách để vừa ăn vừa ôn bài.
Chiếc đũa chưa kịp nhấc lên, cánh cửa gỗ bỗng nhiên mở ra trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái nhỏ.
Hữu Phong tựa người vào khung cửa như đã đứng đó từ rất lâu, dáng cao ráo che mất cảnh đêm đen đặc phía sau.
Anh nhếch miệng hời hợt, đưa tay lên trán chào cô theo kiểu quân đội .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top