Chap 70

CHAP 70: (1) BẤT MÃN. (1)

Bạn trai tớ hư hỏng, dạy dỗ chút có sao đâu!

*




- Anh … không sao chứ? 

Cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng sau cú ném kinh điển vừa rồi, chính cô cũng không ngờ mình to gan tới vậy. Chỉ tội nghiệp ai đó, bị choáng nên đứng lặng yên, lấy tay che phần má vừa tiếp giày. Đông Vy hít thở sâu, bước tập tễnh đến cạnh Gió Quỷ, ngước mắt đầy hối hận:

- Em không cố ý! 

- ……

- Nếu anh không nặng lời với em, em đã không cư xử như thế!

- ……

- Mức chịu đựng của con người luôn là có hạn. Ai bảo anh động chạm tới lòng tự tôn của em! 

- Im đi! Đang đau, không thấy, huh? 

Hữu Phong vứt người xuống chiếc ghế đá gần đó, mím môi. Cơn giận dữ thể hiện rõ qua đôi tay siết chặt cùng hơi thở lạnh lẽo. Anh tức, chẳng phải vì cô nàng kia ngang nhiên đánh anh mà là đánh xong rồi còn dạy đời! Và khiến anh tức nhất là bản thân mình, Vy càng láo anh lại càng thấy … đáng yêu. Điên rồ thật! Cô nhóc cũng chẳng hề e sợ gì trong khi những người khác đều run rẩy trước anh. Hay đã quá thân quen nên ai đó mới không thèm kính nể? Hữu Phong nghiêng mắt lườm cô gái nhỏ đang rón rén ngồi cạnh mình, bất chợt gắt lên:

- Dịch ra! 

Đông Vy bỏ ngoài tai lời xua đuổi ấy. Cô rướn người sát Gió Quỷ, thổi nhẹ chút bụi dính trên má anh với nét mặt đầy ngượng ngùng. 

- Anh bớt đau chưa Đinh Hữu Phong? 

- Vy có thích cái đẹp không? - Gió Quỷ nhướn mày, cướp quyền đặt câu hỏi.

- Thích cái đẹp? - Cô gái nhỏ nhăn mũi, chả hiểu anh chất vấn điều này làm gì nhưng vẫn thành thật đáp - Có, em đương nhiên thích! 

- Vậy, lần sau đánh thì ... - Hữu Phong tự chỉ vào mặt mình, giọng bất mãn - chừa chỗ này ra!

- Lần sau? Không phải anh muốn em đánh nữa đấy chứ?

Cô gái nhỏ nghiêng nghiêng mái đầu nhìn Gió Quỷ, cười ngạc nhiên. Anh hóa ra cũng kiêu thật, tự ám chỉ cái đẹp là khuôn mặt của mình! Lần này anh trở về, tuy vẫn là Đinh Hữu Phong bá đạo của trước kia nhưng Đông Vy có cảm giác anh thân thuộc hơn rất nhiều, có lẽ, do đã quên đi nhiều chuyện chuyện tàn khốc nên bản tính tàn bạo cũng biến mất. 

- Tôi không phải thần kinh, làm sao muốn bị đánh? - Đôi mắt xám tro ánh lên những tia sáng lạ lẫm, đôi môi lạnh lẽo buông lời thản nhiên - Vy thích dùng bạo lực với tôi mà!

***

Thích dùng bạo lực? Đông Vy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi ý tứ trong câu nói mờ ám của người kia, cũng chẳng cớ thời gian để ngẫm. Vừa vào tới lớp, cô nhóc liền lọt thỏm trong vòng tay mừng đóc của bạn học. Có những tiếng cười vui vẻ và cả những giọt nước mắt vỡ òa. Đông Vy chưa kịp hé miệng giải thích sự việc khủng khiếp vừa qua đã bị ai đó nhào tới ồm chầm lấy, hét lên phần khích:

- Có thật là cậu không chuột nhắt?

- Đúng, tớ, là tớ. - Đông Vy ngạt thở, vỗ nhẹ vai cô bạn đang mếu máo đến buồn cười.

Tức thì, không khí trong lớp học chùng xuống. Một số lườm nguýt Tuệ Anh chán chê rồi mới bỏ về chỗ ngồi, số còn lại chen vào giữa nữ sinh nhỏ và cô nàng nhiều mặt. Sở dĩ không ai lên tiếng việc Tuệ Anh nằng nặc đòi thay đổi thể lệ cuộc thi The girls trong lúc người bạn xấu số gặp chuyện vì lý lẽ của cô nàng không phải sai, trước kia, đâu ai thèm quan tâm Đông Vy...Họ chỉ ghét Tuệ Anh tội hống hách, hay dậm đạp lên người khác.

Hôm đó, Đông Vy không có lấy giây phút bình yên nào khi hàng tá câu thắc mắc cứ đổ dồn, thậm chí giáo viên bộ môn cũng bỏ dở tiết học để hỏi han cô trò nhỏ. May mắn thay, thầy giám thị kịp giải nguy bằng tiếng loa thông báo vang vọng khắp học viện.

" Hữu Phong và Đông Vy đã trở về. Đó là điều kỳ diệu! Thầy nghĩ, các em cứ xem những ngày đã qua là những cung bậc cảm xúc đáng quí để các em biết trân trọng cuộc sống hơn. Còn giờ, thôi nhốn nháo đi! Tại sao Trung Anh không thể yên tĩnh một ngày các cô các cậu nhỉ? "

Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt, bố nuối của cô chỉ dẹp loạn được phần nhỏ thôi. Học sinh đâu thèm nghĩ ngợi nhiều như thầy lo lắng, Đông Vy từng trút hơi thở cuối cùng hay như thế nào đó thì kệ, chỉ cần cô đã sống lại thế là xong. Thực chất bạn học vây quanh cô gái nhỏ với mục đính rất ghê gớm, chính là là nhằm tra khảo vụ... ném giày vào măt Gió Quỷ lúc sáng. Màn kinh điển đó ai cũng tận mắt chứng kiến nên Đông Vy chối không nổi, khó lơ càng không xong. Bị dồn ép quá mức cô gái nhỏ đành cười gượng, nói láo không chớp mắt:

- Bạn trai tớ hư hỏng, dạy dỗ chút có sao đâu!

Lớp học im phăng phắc sau lời tuyên bố mạnh mẽ ấy, chẳng phải họ bất động bởi kinh ngạc mà bởi... đã tê cứng trong nỗi sợ hãi, ái ngại thay cho cô gái nhỏ. Chỉ mình nhóc ta là không biết, Đinh Hữu Phong đang đứng sau nhóc ta với nét mặt lạnh băng, nghiến răng một cách đáng sợ...

Boo : ^^^^ CHAP 70 sẽ còn phần 2 nữa nhé ^^

CHAP 70 : BẤT MÃN (2)

Nắng ban trưa gay gắt dội thẳng vào căn phòng vắng lặng, thoảng tiếng rên rỉ. Chàng trai nằm co ro trên giường, chăn bông đắp kín người vẫn thấy lạnh. Đầu anh nặng trịch như có keo dính chặt vào gối, không cách nào gượng dậy nổi. 

Minh Quý thở rất nhẹ, làn môi mỏng khô nứt bật ra những âm không rõ ràng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, trên người còn nguyên bộ đồng phục thanh lịch từ lúc tan học. Bụng anh đau quặn, từng cơn buốt nhói lan đến tận đỉnh đầu khiến anh ngủ không trọn, chỉ những giấc chập chờn. Thứ ám ảnh ngay cả trong mơ là cô gái nhỏ với mái tóc rối thường bị gió quật tung, bước chân luôn nằm gọn trên từng ô gạch…

“ Anh xin lỗi, Đông Vy, xin lỗi… ”

Nằm mê man rất lâu, tựa hồ cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, Minh Quý mới tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn quanh. Sắc đêm phủ kín ngoài khung cửa, thời gian như lắng đọng với những cú nhích đều đặn của kim đồng hồ. Anh đã mê man suốt một ngày, cũng không buồn nhúc nhích, chỉ nằm nghe và đếm từng tiếng tích tắc buồn tẻ, đôi mắt vô hồn dán chặt trần nhà … mông lung.

- Cậu cảm nặng, sao không nói cho ai vậy?

- Kê tôi!

Minh Quý gạt mảnh khăn gấp còn chườm trán, làm động tác hết sức trẻ con là kéo chăn trùm kín mặt. Anh không cảm thấy lạ với sự có măt đường đột của quản gia Lâm tại đây bởi ông ta và Đinh Hữu Phong là hai kẻ tùy tiện nhất thế giới này, thích thì sẽ đột nhật nhà người khác, mặc kệ chủ nhà có cho phép hay không! 

- Cậu xuất huyết dạ dày à?

- Kệ tôi!

- Nốc rượu cho lắm vào!

- Kệ tôi!!! – Minh Quý quát lớn. 

Thật khó chịu! Người quản gia này thân cận cận với Hữu Phong nhưng cũng rất gần gũi với anh . Mọi thứ về Minh Quý, ông ta đều tường tận hơn cả chính bản thân anh. Từ bé đã thế và bây giờ vẫn luôn thế. Bất kể chuyện gì quanh anh, ông ta luôn là người nắm rõ trước tiên. 

Minh quý vốn sống khép kín, bề ngoài luôn trái ngược với nội tâm nhưng trước một Lâm quản gia cáo già, anh chưa từng phải vờ vịt, mà nếu có, cũng không qua nổi con mắt tinh tường của ông ta.

- Tôi có một tin vui và một tin buồn dành riêng cho cậu đây! - Quản gia Lâm bưng tô cháo đến ngồi cạnh giường, nhìn chàng trai đang cuộn tròn trong chăn đầy buồn cười. - Cậu muốn nghe tin vui hay tin buồn trước?

- Vui là tôi hạ sốt rồi, đúng chứ?

- Sai! Vui là Hữu Phong đã về đây. Em trai cậu đang hồi phục rất nhanh.

- Sao không chết luôn đi? Thế này mà gọi tin vui à! 

- Vui chứ! - Quản gia Lâm cười mỉm, đọc rõ tâm tư của người cháu ruột – Cậu sẽ hết dằn vặt, hết trách mình. Không vui sao được!

Lời tố cáo kia chính xác đến mức Minh Quý tức nghẹn, thu tay nện mạnh lên gối. Hiềm khích giữa anh và cậu em trai, quản gia Lâm là người rõ nhất thế mà ông ta coi như không có, cũng chẳng thèm hòa giải hay khuyên can. Kệ! Ông ta chỉ hay thở dài, than thở rằng hai người ghét nhau do quá giống nhau… 

Minh Quý hé mắt khỏi chăn, lườm: 

- Còn tin buồn là gì đây?

- Đông Vy vẫn còn sống!

Hồ Minh Quý tung luôn chăn, ngồi bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng. Anh đã ngờ ngợ về điều này từ mấy hôm nay khi học viện đồn thổi việc gặp người giống cô gái nhỏ. Anh chỉ không ngờ nổi mình bị lừa ngay trước mặt như thế. Rõ ràng trông đám y tá bác sỹ xúm quanh Đông Vy, luôn miệng bảo “ Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức .” Sau đó, còn có dì của cô gái nhỏ nhận tro cót đem về quê… Cú lừa này, ngoạn mục thật! Dù sao thì...

- Đây mới là tin vui! – Minh Quý cười nhẹ.

- Buồn chứ! Cậu sẽ không biết phả đối mặt với cô bé ấy thế nào. Thú thật là cậu cố ý gây tại nạn thì có lẽ người ta không nhìn mặt cậu nữa, còn giấu giếm thì cậu sẽ không sống nổi với mình! – Lôi hết suy nghĩ của chàng trai ra nói chán chê, quản gia Lâm vờ thở hắt – Haiz, buồn quá phải không!

- Lão già chết tiệt! Tôi không ăn cháo của ông!

Minh Quý nhảy dựng, lại chui vào chăn ôm một bụng bất mãn.… Chết tiệt! Có cần hiểu anh đến thế không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #meo