Chương 27
– Cậu thật quá đáng, trở về bình an mà cũng không cho mình biết, cũng chẳng liên lạc với mình... Cậu có biết mình đã lo lắng thế nào không? – Vũ Phong phải nói là đã rất khổ sở, rất đau đớn mới đúng. Nhưng nói mấy lời đó ra miệng thật khó.
– Không có được tình yêu của cậu thì đành lấy chút lòng thương xót của cậu thôi chứ biết sao. – Kim Thành giả lả.
– Thương xót? Giữa mình và cậu có thể dùng hai từ "thương xót" để hình dung sao? Cậu càng ngày càng quá đáng.
– Quá đáng!_Kim Thành chồm người về phía Vũ Phong mặt anh giận dữ_ Cậu mới là quá đáng: "Nào là ghê tởm đồng tính, nào là không thể chấp nhận tình cảm với một thằng đàn ông như mình" Vậy thì sao quay đi một cái cậu liền ôm thằng đàn ông khác? Cậu không thích tôi thì cứ nói là không thích tôi, tội gì viện đủ thứ cớ báo hại tôi phải chạy ra biển cả chục năm trời để ngăn bản thân không làm cậu chán ghét.
– Kim Thành... _Vũ Phong quát nhẹ_ Mình không bao giờ chán ghét cậu. Với mình cậu là...
– "Ưu tiên số một?". Sao không nói tiếp nữa đi, đây là câu cậu luôn nói với mình mà. Hay là mình không có chút giá trị nào trong lòng cậu nữa.
– Tại sao về thành phố lâu như vậy lại không tới gặp mình? Cậu phải biết cậu còn sống người mừng vui nhất ngoài cha mẹ cậu còn có mình. – Vũ Phong đuối lý trước Kim Thành nên đành chuyển sang chuyện khác. Vì đúng là trong lòng anh giờ đây Kim Thành đã không là "ưu tiên một nữa rồi".
– Mình muốn biết cậu có yêu mình chút nào không. Hi vọng mình chết rồi cậu sẽ nhận ra tình cảm thực sự của cậu. Nếu cậu thực sự yêu mình, mình sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu.
– Nếu không thì sao?
– Đành đi luôn chứ sao.
– Và cậu đã quyết định?
– Thì như cậu thấy đó, cậu chẳng có chút biểu hiện nào khiến mình muốn nhanh chóng xuất hiện trước mặt cậu cả. Cậu rất nhanh có một tình yêu mới. Cũng cùng yêu cậu như nhau thế mà mình lại thua thằng nhãi đó.
– Kim Thành!!
– Không cần bênh, tôi muốn trút giận một chút cũng không làm mất sợi tóc nào của thằng nhóc đó cả.
– Không phải bênh, nhưng thực sự mình cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày yêu nhóc Tùng cả. Vậy mà...
– Không nghĩ? Mình đã có linh tính thằng nhóc đó là đối thủ nặng ký rồi mà, dằn mặt thằng nhóc từ trước rồi, thế mà cũng trở tay không kịp với nó. Cướp cậu ngay trước mặt mình, nếu không bận việc mình không để yên như vậy đâu.
– Bận việc, cậu còn dám nói bình thản như thế. Cậu có biết rằng cậu một mình tự gánh hết mọi khó khăn mà không chia sẻ với mình, cậu có biết mình đã hối hận thế nào khi biết sự thật không hả? Có bạn bè nào như cậu không? – Lần này đến lượt Vũ Phong chất vấn.
– Xin lỗi! _Nhìn vẻ mặt Vũ Phong đau khổ khi nhớ lại chuyện cũ Kim Thành cũng thấy ân hận_ Mình lúc đó xử sự cảm tính quá, thật trong lòng cũng trách móc cậu thờ ơ với tình cảm của mình mà dành ưu ái cho người khác nên muốn ôm mọi thứ khó khăn một mình, trẻ con quá phải không? Mình cũng có lỗi, tình cảm không thể cưỡng cầu.
– Không phải, là mình thờ ơ với bạn bè, cứ khư khư giữ suy nghĩ làm người yêu sẽ mất tình bạn, cũng không biết hai người yêu nhau mối quan hệ sẽ được thiết lập chặt chẽ hơn.
– Nhưng cũng dễ mất hơn. _ Kim Thành tiếp lời_ Thực ra mình cũng biết nếu tiến một bước nữa mà không bền vững sẽ dẫn đến hậu quả là không còn gì... Vậy bây giờ chúng ta còn gì? Yêu cũng yêu qua, làm bạn cũng đã làm bạn rồi, hận cũng hận rồi, hối hận cũng hối hận rồi.
– ...
– Nói mình nghe một lần đi, cậu bây giờ nghĩ gì?
– Nếu không có một Hoàng Tùng, mình sẽ chấp nhận cậu. – Vũ Phong bình thản nói.
– Nhưng nếu không có Hoàng Tùng cậu cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện chấp nhận mình. Thằng nhóc đó dạy cậu yêu, không phải mình.
– Với mình cậu hơn cả tình bạn, hơn cả tình thân nhưng chưa phải tình nhân.
– Bây giờ với mình cậu cũng vậy!- Kim Thành cũng thản nhiên trả lời.
– ....
– Cậu thực sự nghĩ mình không hề đau đớn khi mất đi cậu sao? – Vũ Phong nhấp một ngụm rượu buông lời bâng quơ.
– Đùa thôi. Mình biết cậu đau, mình tin cậu đã đau nhưng cho mình hờn cậu một lần đi.
– Câu chịu bỏ qua cho mình?
– Không bỏ qua thì đâu cất công chạy ngược chạy xuôi trải đường cho cậu đi lấy người khác. Chết hụt một lần rồi nên rất nhiều chuyện mình quẳng lại lòng biển rồi, trong đó có cả chuyện của cậu. Kim Thành yêu cậu đã chết, chỉ còn Kim Thành bạn cậu... Thiệt cũng cảm phục mình tấm lòng rất bao la, rất thánh thiện... – Kim Thành làm một động tác tự cảm phục mình khiến Vũ Phong cũng bật cười.
– Thôi, đừng tự tán dương mình nữa. – Vũ Phong đưa ly rượu hướng tới Kim Thành.
– Cậu phải công nhận là mình rất rộng lượng. – Kim Thành cũng nâng ly, cụng với Vũ Phong.
– Phải, chúc mừng cậu thoát chết.
– Chúc mừng cậu có chỗ dừng chân.
– Cậu cũng vậy, cô gái đó cũng xinh phết đấy chứ. Cậu có yêu thật không hay lại muốn chơi nữa.
– Không chơi nữa, hôm qua mình đã hỏi cô ấy có muốn làm bạn gái mình không. Nhưng tính ra cô ấy nhỏ hơn mình nhiều quá, chiều trẻ con có khó không? – Kim Thành cau mày hỏi Vũ Phong.
– Không khó. – Vũ Phong cười đầy tà ý, trả lời.
– Chúc mừng tình bạn của chúng ta là mãi mãi.
– Mãi mãi. Cạn.
– Cạn.
Đó là một buổi tối Kim Thành cùng Vũ Phong ngồi riêng với nhau lần đầu tiên sau khi gặp lại. Cả hai đã khăng khít hơn, không còn những mối dây ngăn trở làm nhập nhằng tình cảm, tình bạn của hai người. Giữa hai người vừa có chút tình yêu và rất nhiều tình bạn, họ sẽ mãi mãi trung thành với nhau. Họ sẽ luôn là ưu tiên thứ hai của nhau, ngôi một đã đổi nhưng cả hai đều bằng lòng với ngôi thứ hai của mình trong lòng người kia, và biết đâu họ sẽ bằng lòng với vị trí thứ ba khi những thiên thần nhỏ xuất hiện.
................................................�� �� �................
Có một chuyện nữa vô cùng quan trọng không thể không nhắc tới. Tùng của chúng ta đang rất đau đầu khi chứng kiến một cảnh lâu rồi không ai nghĩ tới sẽ có thể xảy ra.
– Cậu nghĩ cậu sẽ làm lại tôi sao? Chẳng qua tôi gặp chuyện anh ấy mới để mắt tới cậu. Cậu xem... ngay cả khi tôi va phải pháp luật cũng là anh ấy giúp tôi giàn xếp, cậu nghĩ từ khả năng đi tù nhiều năm mà trở thành án treo vài tháng thì chắc cậu cũng nhận ra anh ấy dù giận tôi nhưng vẫn không nỡ để tôi chịu khổ phải không. Bây giờ chỉ cần một chút nước mắt như lần đó...hừ... tôi dễ dàng lấy lại anh ấy từ tay bất cứ ai.
– Lần đó?
– Phải, cái lần cậu được anh ấy tỏ tình khi ở chùa Thiên Mụ ấy, tôi thật ra đang đi cùng người yêu, nhưng thấy chướng mắt quá nên đến khóc vài giọt nước mắt...cậu xem anh ấy không một lời liền quay về bên tôi.
– Anh, thật trơ trẽn. – Anh Kỳ giận dữ.
– Cậu cứ mắng đi, chỉ mấy kẻ thiếu tự tin mới lên tiếng mắng người.
– Nếu anh tự tin như vậy sao không tự đến gặp anh ấy, tới nói mấy chuyện này với tôi làm gì?
– Không, vì tôi tội nghiệp cậu. Thấy cậu hạnh phúc quá sợ làm cậu sốc nên tôi báo trước để cậu chuẩn bị tinh thần. Chiều nay tôi có hẹn với anh ấy, tôi phải về chuẩn bị một chút, chào.
Nói rồi cái kẻ trơ trẽn kia bỏ đi, Anh Kỳ tức đến mặt mày đỏ bừng. Tùng lôi lôi Anh Kỳ còn đang trợn mắt nhìn theo Toàn Hiếu lo lắng hỏi.
Nói rồi cái kẻ trơ trẽn kia bỏ đi, Anh Kỳ tức đến mặt mày đỏ bừng. Tùng lôi lôi Anh Kỳ còn đang trợn mắt nhìn theo Toàn Hiếu lo lắng hỏi.
– Anh không sao chứ? Có cần theo dõi Minh Hàn không, hắn hẹn hò với Minh Hàn nữa hả?
– Cái người gì mà không biết mắc cỡ gì hết trơn. Ai thèm tức hắn làm gì. – Anh Kỳ bặm môi trả lời Tùng.
– Hắn nói chiều nay hẹn Minh Hàn đó, mình làm sao giờ?
– ...
Anh Kỳ nhăn nhó mặt mày đi vào sau quầy. Toàn Hiếu mấy ngày nay xuất hiện ở Four liên tục khiêu khích cậu. Rõ ràng cố ý đến vào những lúc Minh Hàn không có mặt ở Four chứng tỏ hắn ta cũng chưa mồi chài gì được Minh Hàn, nhưng nói gì thì nói Minh Hàn từng vì con người này mà không thiết gì cả, không để cậu trong mắt, nói không lo là không có lý.
– Chiều nay theo dõi Minh Hàn. – Anh Kỳ quyết định.
– Thật sao? _Tùng cũng lo lắng không kém. Nhưng theo dõi, đánh ghen ư...? Ôi trời! cậu cũng chưa từng làm qua việc này._ Mà anh đi đánh ghen thiệt hả, có làm qua lần nào chưa?
– Chưa! Nhưng tôi thật sự không yên tâm, dù tôi tin Minh Hàn sẽ không quen lại Toàn Hiếu, nhưng...thiệt không biết làm gì bây giờ nữa. – Anh kỳ nhăn mặt nhăn mày. Tin? không phải cậu không tin Minh Hàn, nhưng với người này có quá nhiều tì vết đau đớn, nó làm cậu dao động.
– Không thì đi coi một lần cho biết. – Thấy Anh Kỳ phân vân Tùng lên tiếng.
– Nhưng lỡ không có chuyện gì, anh ấy mà biết tôi nghi ngờ anh ấy thì làm sao. Anh ấy có giận tôi không?
– Mình lén đi coi thôi, không có chuyện gì thì về coi như không có gì. Em không nói anh không nói ai mà biết.
Thế là cả hai quyết định tối đó đi theo Minh Hàn. Cũng không khó để theo Minh Hàn, chiều nào tan ca anh cũng tới Four, hôm nào có việc cần anh sẽ từ Four đi tiếp. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Minh Hàn xuất hiện nói cười âu yếm người yêu một lát rồi đi, Anh Kỳ với Tùng lập tức bắt xe đi theo.
– Anh đừng lo lắng, nhiều khi anh ấy có công chuyện bên ngoài thật thì sao, đừng để Toàn Hiếu phá đám hai người thành công.
– Không, tôi lo anh ấy phát hiện tôi nghi ngờ anh ấy hơn là sợ anh ấy thực sự hẹn Toàn Hiếu.
– Lo gì kỳ cục. – Tùng làu bàu.
– Tới rồi kìa Tùng.
Xe Minh Hàn tấp vào một nhà hàng khá lịch sự, cả hai cũng lập tức xuống xe. Giữ khoảng cách an toàn vào theo. Giả bộ nấn ná đi chậm rãi một chút để nhìn xem Minh Hàn đi tới đâu. Anh Kỳ rõ ràng tim đập chân run.
– Đừng run như vậy người ta sẽ thấy kỳ quái. – Tùng nhắc nhở Anh Kỳ.
– Nhưng tôi chưa từng làm mấy chuyện mờ ám như vầy. cậu bảo tôi không run mới lạ, nếu cậu theo dõi Vũ Phong cậu có run không?
– Có thời gian run mới lạ, ba giây là anh ấy tóm em liền đó chứ. Nhưng nói thật em cũng hơi run, em cũng chưa từng đi bắt gian.
– Nhìn kìa, anh ấy hình như tìm được người hẹn rồi.
Từ phía Minh Hàn đi tới, một người đứng lên tươi cười đón Minh Hàn, anh cũng nhàn nhã ngồi xuống đối diện, phục vụ lập tức đưa thực đơn tới.
Anh Kỳ thực sự run, cậu tái mặt, môi nhợt nhạt. Tùng cũng luống cuống không biết làm sao chỉ có cách giữ chặt tay anh kỳ trước con mắt tò mò của người phục vụ đang hướng dẫn chỗ ngồi cho hai người. Bất ngờ Anh Kỳ giật mạnh tay rồi quay lưng đi như chạy ra khỏi nhà hàng.
Tùng lặng im đi phía sau Anh Kỳ, giờ phút này đúng là chẳng biết nói câu gì để có thể an ủi Anh Kỳ, hôn lễ cũng đã bắt tay chuẩn bị, ngày thử áo cưới cũng đã có. Nhà cũng đã mua, bỗng dưng nảy ra một tình địch đáng gờm như vậy, nếu là cậu thì cậu cũng chỉ muốn được yên lặng một chút, bất cứ lời an ủi nào cũng không có giá trị.
Đi được một hồi Anh Kỳ đứng lại và thẳng người quay lại nhìn Tùng.
– Tôi quyết định tin anh ấy, anh ấy đến gặp Toàn Hiếu nhất định không phải hẹn hò. Anh ấy đối với tôi rất yêu chiều, rất để tâm cũng không có bất cứ biểu hiện gì miễn cưỡng khi ở bên cạnh tôi. Nhất định anh ấy có yêu tôi, anh ấy sẽ không làm tôi đau.
– Vậy bây giờ...mình về hả? – Tùng nói trớt quớt chẳng ăn nhập gì tới chuyện Anh Kỳ đang lo lắng.
– Không, ra đây rồi thì đi một vòng cho thoải mái đi.
– Được.
– Cái tên Toàn Hiếu chết tiệt, chắc chắn hắn muốn gây bất hòa rồi tìm cách chen vào giữa hai người thôi. Anh nghĩ đúng không? Nếu Minh Hàn có gì với hắn thì đâu có hăng hái sắm giường sắm chiếu như thế.
– Cậu còn gì để nhắc nữa không? – Anh Kỳ đỏ mặt khi Tùng nhắc chuyện sắm sửa phòng tân hôn của hai người.
– Vũ Phong không sắm giường sắm chiếu chắc. Ai tân hôn mà không muốn chuẩn bị chu đáo, huống chi chúng tôi là mua nhà mới...
– Xìzzzzz, anh làm gì mà thanh minh thanh nga dữ vậy. Mà ngĩ lại cũng đúng. Tân hôn ai cũng chuẩn bị đủ thứ, nhất là tân phòng nhưng tại sao không nghe Vũ Phong nói gì tới chuyện đó vậy nhỉ, cũng chẳng thấy anh ấy nói với em bất cứ chuyện gì có liên quan tới việc chuẩn bị.
– Minh Hàn thì chuyện gì cũng hỏi, màu ra giường, màu màn cửa, kiểu bếp, kiểu tủ... Lý nào Vũ Phong một chút cũng không hỏi ý cậu.
– Không hỏi là do anh ấy không hứng với việc chuẩn bị, không có chuẩn bị hay anh ấy có chuẩn bị nhưng chẳng cần biết ý kiến của em.
– Tôi nghĩ chắc là nguyên nhân thứ ba, Vũ Phong vốn độc tài như thế chắc là không nghĩ tới phải hỏi ý cậu rồi.
– Thì cũng có thể, trước giờ làm gì cũng ảnh tự biên tự diễn có bao giờ coi ý kiến của em là cái đinh gì đâu.
– Trước tân hôn mà chúng ta gặp phải vấn đề lớn như thế với người bạn đời tương lai, có phải là không hợp lý lắm không?
– Cũng khó nói, người bạn tương lai của em với anh không được bình thường lắm.
– Thôi! chán, đi nhậu một trận đi đừng nghĩ nhiều quá. Có nghĩ bể đầu cũng chẳng nghĩ được cái gì tốt hết.
– Ừ, thôi anh em mình nhậu một bữa cho đã đi, cho quên hết cái đống rắc rối này.
Anh Kỳ giận dữ xút một khối lù lù trên đường.
– Đá cho tên Toàn Hiếu đó bay qua bên kia trái đất đi, lúc nào cũng theo ám người ta...OÁI.
– Anh Kỳ, sao vậy? – Tùng lo lắng khi Anh Kỳ ôm bàn chân nhăn nhó vì đau.
– Chết rồi, tôi không nghĩ nó là cục đá. Tiêu, chảy máu rồi.
– Đau không, để em coi.
– Không sao, đau nhưng không đến nỗi nào. Nhưng có lẽ đi bộ liền thì khó đó.
– Cầm máu cái đã, để em kêu xe.
– Ừ thôi thì về nhà uống vậy. Cuối cùng cũng vì cái tên Toàn Hiếu báo hại.
Tùng vừa dợm bước ra đường bắt taxi thì cậu chợt lóe lên một ý tưởng.
– Anh Kỳ, em có ý này. Đằng nào anh cũng phải tốn tiền xe để về, không bằng anh gọi cho Minh Hàn một tiếng, nói chân anh bị đổ máu không đi được bảo anh ấy tới đón.
– Nhưng đâu có gì nghiêm trọng lắm đâu, máu cũng muốn khô rồi.
– Vì vậy mới gọi, thứ nhất phá đám cái tên Toàn Hiếu đó luôn. Nếu anh ấy lập tức bỏ tên Toàn Hiếu chạy ra đây là anh có thể xác định anh ấy không có chút gì với Toàn Hiếu, cũng cho Toàn Hiếu biết hắn ta làm gì cũng vô ích.
– Nhưng nếu nói tôi đổ máu chắc chắn anh ấy sẽ tới rồi.
– Vậy thì nói anh đi dạo mỏi chân quá kêu ảnh tới đón. Dù gì anh ấy cũng ở ngay gần đây, mình sẽ lập tức biết anh ấy có nhanh chóng tới hay không.
– Vậy nếu anh ấy lập tức tới chỉ vì cái lý do vớ vẩn này?
– Từ nay chúc mừng anh ăn no ngủ yên, không sợ ai giật mất anh ấy nữa.
– ...
Anh Kỳ lưỡng lự một chút rồi móc điện thoại ra... Nếu một người nào khác nói với cậu chứ không là Toàn Hiếu thì cậu sẽ lập tức không tin Minh Hàn phản bội, dù có bắt gian tại giường cậu cũng sẽ tin rằng là anh bị người ta gài. Nhưng Toàn hiếu thì khác, vết thương quá sâu dù có liền thì nó vẫn để lại vết sẹo và vết sẹo đó vẫn còn trong lòng cậu, cậu cần một cái gì đó để xóa bỏ những đau thương đó.
– Minh Hàn, là em. Ừ! ...Em ra ngoài mua đồ nhưng đi mỏi chân quá. Anh tới đón em được không.... nếu bận thì thôi em tự bắt xe về cũng được.... À em đang đứng trước một cửa hàng có tên...à đường...gần ngã tư. Vâng em biết rồi.
– Sao, anh ấy nói sao, anh ấy tới phải không? – Tùng hỏi dồn khi Anh Kỳ cúp điện thoại.
– Anh ấy nói anh ấy đang ở gần đây, anh ấy tới liền. – Anh Kỳ nở nụ cười hạnh phúc trên môi.
– Chúc mừng.
– Tự dưng giờ tôi thấy mình con nít quá, làm chuyện dở hơi.
– Dở hơi nhưng hiệu quả là được mà. Xem anh kìa, vui tới lộ ra mặt luôn.
– Thực ra tôi trước giờ chưa từng làm mấy việc như vầy với Minh hàn.
– Anh nói mấy việc nhõng nhẽo này hả. Đâu phải mình anh, em cũng chưa từng nè, thực ra là không dám. – Tùng thiểu não.
– Vậy không làm thử một lần đi. – Anh Kỳ hứng quá xúi "dại".
– Em?
– Phải, cậu cũng bảo chưa từng vòi vĩnh Vũ Phong lần nào mà, một lần xem cảm giác thế nào.
– Anh thấy thế nào?
– Tôi thấy thực kỳ lạ, một cảm giác ngọt ngào, ấm áp đầy trong tim.
– Thực sao, anh làm em cũng muốn thử cảm giác ngọt ngào mà anh nói quá.
– Vậy thì gọi đi. – Anh Kỳ khuyến khích.
Tùng cũng thực muốn thử cảm giác vòi vĩnh làm nũng với anh. Cậu quyết định bấm máy.
– Sao, thấy thế nào?
– Đúng là cảm giác được người ta yêu rất ngọt ngào.
– Hi..hi..
– Hi..hi..
– Vậy độ nhậu của tụi mình thế nào?
– Phá sản chứ sao.
– Mà khoan, anh Minh Hàn tới đây, Vũ Phong cũng tới. Lỡ lộ chuyện chúng ta giả vờ đau chân thì sao. – Tùng bắt đầu lo lắng.
– Ừ, cũng không nên lộ liễu quá như vậy. bây giờ làm sao? lâu lâu đi ăn cắp chưa gì bị phát giác rồi. Mai mốt đừng làm mấy chuyện như vầy nữa, nghe hồi hộp. – Anh Kỳ cũng lo.
– Anh Kỳ này, anh Minh Hàn ở gần đây chắc sẽ tới trước phải không? Em qua bên kia ngã tư đợi. Anh tự đợi ở đây một mình đi. Lỡ mà Vũ Phong hỏi em sao không qúa gian xe anh Minh Hàn về mà bắt anh ý chạy tới đây đón, em trả lời không được thì em toi mạng. Thân ai nấy giữ đi, thề từ nay không chơi mấy trò này nữa.
– Cũng cậu nghĩ ra chứ ai.
– Quên là Minh Hàn với Vũ Phong không phải mấy người dễ qua mặt. Em đi trước đây, mai gặp.
– Ừ, đừng có khớp quá rồi khai tùm lum đó, liên lụy tôi là tôi giết cậu đó.
– Biết rồi, im lặng là vàng.
Xe Minh Hàn rà rà trên đường tìm người, nhìn thấy Anh Kỳ ngồi trên vỉa hè, lòng anh dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Anh Kỳ đời nào nũng nịu vòi vĩnh anh chuyện gì chứ, hôm nay bỗng dưng mỏi chân muốn anh tới đón, đối với anh không khác gì bắt được vàng. Anh Kỳ chịu khó dễ anh chứng tỏ cậu tin anh, dựa vào anh. Ở cách đó mấy con đường cũng có một người đồng tâm trạng. Bốn người hai tâm trạng khác nhau, Anh Kỳ và Tùng thì lo lắng chuyện mình làm có hơi quá hay không, còn Vũ Phong với Minh Hàn hăng hái đi đón người yêu, chính xác hơn là đi chiều chuộng người yêu. Nghe là biết mình đang được làm nũng, thành phố xe chạy đầy đường, đi chơi mỏi chân, đau chân bước ba bước là có thể đón xe về nhà nhưng lại muốn họ tới đón. Cả hai đang thưởng thức cảm giác ngọt ngào được cưng chiều người mình yêu, còn Tùng và Anh Kỳ thì cũng ngọt ngào hạnh phúc vì được yêu nhưng lại pha chút lo lắng hồi hộp vì lần đầu tiên làm chuyện "xấu".
– Em đau chân thế nào? – Minh Hàn dịu dàng hỏi.
– Em...à...đau...mỏi...à!
– Cái gì mà nói không đâu vào đâu thế...để coi...tại sao chảy máu rồi. – Minh Hàn nhăn mày nhíu mặt lo lắng nhấc chân cậu lên xem.
– Không sao đâu, em chỉ đá trúng cục đá thôi, chảy chút xíu máu....không có gì phải lo cả.
– Thật không? Vậy để anh dìu em ra xe.
– Trời, không cần làm như vậy đâu, giữa đường giữa xá. Em tự đi được.
– Tự đi được sao phải gọi anh, để anh cõng em ra xe, về nhanh còn vệ sinh vết thương nữa không sẽ bị nhiễm trùng.
– Được rồi, em tự ra xe.
– Em muốn anh cõng hay anh ẵm hả? Anh ra tới đây rồi thì phải có chuyện để làm chứ. Em chọn đi, cõng hay ẵm?
– Đùa!
– ... – Nét mặt anh nhìn cậu ý rõ mười phần là anh không đùa.
– Biết vậy em không gọi anh nữa. – Anh Kỳ thở dài.
– Nếu em nói như vậy có nghĩa anh sẽ "ẵm".
Nói rồi anh xông tới chuẩn bị tư thế ẵm người. Anh Kỳ hoảng hồn vội la lên.
– Cõng, em chọn cõng...không ẵm được.
– Chọn nhanh từ đầu có phải đã về đến nhà rồi không.
Minh Hàn cười xảo quyệt, chưa rước được người yêu về dinh thì đối với bảo bối nhát cáy, về mặt ôm ấp này anh tận dụng được lúc nào thì chắc chắn không bỏ qua. Vài cái nắm tay, mấy cái ôm, vài nụ hôn...với anh làm sao mà thỏa mãn kia chứ. Nhưng từ từ vẫn phải từ từ, anh đã làm con người này đau lòng nhiều rồi, mọi thứ anh muốn chuẩn bị thật cẩn thận không muốn vội vàng, không muốn làm cho người yêu hiểu lầm anh không trân trọng cậu ấy, không yêu cậu ấy thực tâm thực dạ.
Anh Kỳ đành phải để cho Minh Hàn cõng trên lưng ra xe cách có mấy bước chân, nhưng còn tốt hơn để anh ẵm, cậu nhìn thái độ người qua lại coi có ai nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ không. Nhưng một người đàn ông cõng một người đàn ông thì cũng không gây chú ý nhiều, có ai thấy chỉ nhìn một cái rồi thôi, họ nghĩ người được cõng chắc gặp tai nan không thể tự đi được.
Vào được trong xe Minh Hàn cũng không buông cậu ra, vẫn để cậu ngồi trên chân mình mà săm soi cái vết thương bé như cái kẹo rồi xuýt xoa mãi.
– Có gì đâu mà anh quan trọng hóa vấn đề dữ vậy, để em ngồi xuống đi. – Anh Kỳ liếc về phía tài xế tỏ ý ngại ngùng với thái độ thân mật của hai người.
– Sao không quan trọng, em trầy da một chút anh cũng đau lòng lắm biết không? – Minh Hàn bày ra vẻ mặt vô cùng đau khổ.
– Thôi được, em thua anh... Minh Hàn này, gọi anh bất tử như vậy không làm phiền công việc của anh chứ?
– Không, chỉ là ăn cơm với khách thôi mà, có gì quan trọng đâu.
– Khách? Khách làm ăn sao? Vậy rồi có ảnh hưởng công việc của anh không?
– Có việc gì quan trọng bằng việc có người chịu nhõng nhẽo với anh chứ, hả!
– Anh!! Nếu vậy anh chạy tới làm gì.
– Sao không chạy, phải chạy nhanh nữa mới phải. Em lúc nào cũng nghiêm túc, lúc nào cũng đối với anh lễ phép quá, có thấy em đối với anh như thế này khi nào đâu. Như vầy anh mới thích, chứng tỏ anh vừa dỡ bỏ được thêm một bức tường cản trở giữa chúng ta xuống. Anh mừng còn hơn trúng số đấy chứ. Từ nay thích gì thì cứ nói với anh, đừng lúc nào cũng đối với anh như đối với chú bác vậy, anh không có cảm giác anh là người yêu của em gì hết.
– Anh cảm thấy như thế thật sao?
– Đúng. Em với nhóc Tùng y như nhau. Cả hai lại cứ kè kè với nhau nên chẳng bên nào tiến bộ hết. Đối với người yêu cứ như đối với cấp trên, ai mà chịu được.
– Không có!
– Có.
– Thì anh với Vũ Phong chẳng phải từ đầu đều là ông chủ sao, không phải người yêu không phải bạn bè...ưm!
– _Một nụ hôn lấp mất lời cậu đang nói_Không cho phát ngôn bừa bãi, bây giờ em là chủ được chưa...
Cách một cái ngã tư khi Anh Kỳ được đón đi chưa được bao lâu một chiếc xe khác đã tới. Tùng không như Anh Kỳ bị đau chân là thật, cậu đi tới đi lui trên vỉa hè và thỉnh thoảng lại vò vò đầu. Tùng cũng lo lo không biết khi Vũ Phong tới cậu sẽ nhìn mặt anh như thế nào đây. Chiếc xe dừng lại cách cậu độ hai mét, nó đứng im trong vài giây không động tĩnh làm Tùng nín thở. Cửa phía trước xe được bật mở, một người đàn ông bước xuống... và Tùng nhận ra tên đao phủ của cậu à không, từ lâu đã không còn là "tên đao phủ của cậu" mà phải nói chính xác công việc của anh ta, vệ sỹ của ông chủ lớn. Anh ta bước ra gật nhẹ chào cậu xong thì bước đến trịnh trọng mở cửa phía sau và yên lặng chờ đợi.
Tùng buồn thiu, thì ra anh cho xe tới đón cậu chứ không giống Minh Hàn vừa vội vàng tới vừa lo lắng vừa cõng người yêu.
– Cậu Tùng, mời! – Anh vệ sỹ thấy cậu cứ đứng lần chần mãi không lên xe thì lên tiếng nhắc nhở.
Tùng đành thở dài, xe cũng tới rồi không lên cũng không được. Cậu chán nản đi tới cửa xe, vừa đặt một chân vào thì đã té bật ngửa. Một lực kéo thật mạnh lôi cậu sâu vào trong xe. Cửa xe đóng sập lại, chiếc xe nhanh chóng nổ máy, cậu cũng nhanh chóng bị người ta đè ngửa ra, cánh tay cứng rắn ôm chặt dưới lưng cậu áp cả người cậu vào lồng ngực, môi hôn thật sâu. Khi được buông ra Tùng chỉ có thể thốt hai tiếng "Vũ Phong" để thể hiện hết mọi cảm giác hỗn độn đang diễn ra trong cậu: vui mừng, kinh ngạc, bất ngờ, hết hồn, lo lắng, hạnh phúc.
Khi ngồi ngay ngắn bên cạnh Vũ Phong Tùng mới nhận ra cách phục sức của anh tối nay. Phong cách này chỉ khi Vũ Phong ở "võ đài" cá cược hay tới mấy chỗ ăn chơi ngầm mới có bề ngoài như vậy. Hèn gì anh không bước ra ngoài, anh mà bước ra thì đúng là rất bắt mắt, rồi sẽ gây sự chú ý giữa chốn đông người dẫn tới nhiều phiền toái, kính xe lại sậm màu, nên cậu đã không nhìn thấy anh.
– Anh đang bận sao? Em có làm phiền anh không?
– Em tự nói xem.
– Cận giờ khai trận rồi, anh có thể bị trễ đó, anh không cần tới...
– Có cái gì quan trọng hơn đi đón em chứ. Không sao, giờ tới đó vẫn còn kịp chán.
Tùng im lặng không nói gì, anh có vẻ rất vui và hứng thú chạy tới đón cậu không có thái độ khó chịu hay muốn khủng bố cậu, Tùng bất giác mỉm cười.
Võ đài tạm hoãn mười phút chờ ông chủ lớn tới. Đối thủ đã lên ghế ngồi nhưng mặt mày vô cùng khó chịu.
– Ông chủ của mấy người thiệt coi thường tôi quá mà, đã đến rồi còn có thể bỏ đi, bây giờ còn bắt tôi chờ.
– Ông chủ..._ anh Tư cười cười nịnh nọt. Ông chủ thông cảm một chút. Anh Phong bận chút chuyện gấp không thể không đi, xe anh ấy cũng sắp tới rồi, bất quá trễ có vài phút anh không cần khó chịu...mời ông chủ...rượu, uống một chút cho mát mẻ...A...tới rồi, Anh Phong tới rồi. Vậy tôi đi chuẩn bị một chút, trận đấu sẽ nhanh chóng bắt đầu thôi, nhanh thôi.
Mang tiếng "anh Tư" của đám anh chị nhưng "anh Tư" lúc này cũng đau đầu với mấy chuyện bất thường của ông chủ lớn. Ngày trước với bây giờ không giống nhau, tuy ông chủ lớn vẫn khủng bố như thế, vẫn hào phóng như thường nhưng...không biết phải nói sao. Vì nhóc Tùng mà a thần phù biến mất cả tháng trời báo hại bao nhiêu trận cá cược, bao nhiêu mối làm ăn nháo nhào cả lên. Như hôm nay, đã tới cửa chào khách rồi vậy mà thằng nhóc gọi một cú nói mỏi chân muốn ông chủ lớn đi đón thế là anh ta quay một trăm tám mưới độ đi luôn, giao hết việc tiếp khách cho hắn. Hắn hoài niệm thời vàng son cũ, mà nhắc thằng nhóc Tùng là thấy người ngay, quả nhiên là đi đón thật.
Tùng theo Vũ Phong tới võ đường, vừa vào đã thấy anh Tư mặt mày không hề vui vẻ tới hỏi Vũ Phong bắt đầu được chưa. Vũ Phong phất tay cho bắt đầu rồi đi thẳng tới chỗ ngồi. Tùng thấy hơi kỳ kỳ, mọi khi Vũ Phong mang cậu tới đây thế nào cũng bắt cậu ăn mặc đồng bộ với anh, nhưng hôm nay giữa đường giữa xá cậu mặc quần jaens áo thun đầu tóc cũng không chải chuốt nhìn thật chọi một trời một vực với Vũ Phong. Bất giác cậu mất hết tự tin, không giám ngồi bên cạnh anh...
– Hay em xuống kia ngồi xem nha.
Vũ Phong không nói gì chỉ nhìn cậu rồi đi tiếp. Tùng thở ra tiếp tục đi theo, anh không đồng ý. Vẫn chỗ ngồi cạnh Vũ Phong, thỉnh thoảng anh lại vuốt ve cậu rất tự nhiên, mắt thì nhìn xuống võ đài.
– Hôm nay đấu mấy trận vậy anh? Tùng vừa tựa vào anh vừa xem.
– Ba trận.
– Em lâu rồi không có đánh.
– Không đánh nữa. – Vũ Phong trả lời dứt khoát.
Tùng nhìn Vũ Phong ngạc nhiên, mọi khi anh vẫn cho cậu lên đài, có khi nào cậu làm anh mất mặt đâu. Tự dưng hôm nay lại không cho đánh nữa.
– ...
– Đánh nặng nhẹ kiểu gì một hồi cũng bị thương. Không đánh là tốt nhất. Thích vận động thì anh kêu tụi nó tới tập với em.
– ...
– Không thích thì hôm nào anh xếp cho một trận đấu giao hữu. Đánh mấy trận cá lớn, toàn bán mạng thôi, anh không muốn em lên đài.
– ...
– Sao vậy? Sao không trả lời anh.
– Em...em không biết trả lời sao, mọi khi em vẫn đánh đấy thôi.
– Trước khác giờ khác.
– Vâng! – Tùng đành nhận lệnh thôi chứ biết làm sao, một câu "trước khác giờ khác" là chấm dứt mọi lời thắc mắc.
Vũ Phong liếc nhìn Tùng còn chưa thỏa mãn với câu trả lời của anh, anh khẽ cười. Anh làm sao nỡ để Tùng lên đài, không nhiều thì ít thế nào cũng bị đánh trúng, mà hễ bị đánh trúng tất nhiên bị thương, tất nhiên bị đau... dù biết Tùng không phải kẻ dễ bị người ta cho đo ván...nhưng...chắc ăn là anh không muốn cậu nhóc bị thương dù chỉ một chút.
Vũ Phong cũng chẳng chú ý trận đấu là mấy, anh đang bận ngọt ngào với mấy ý nghĩ trong đầu. Chuyện gì quan trọng đến nỗi mà làm ông chủ lớn không để ý tới trận cá cược tiền tỉ ở trước mắt như thế? Đơn giản thôi, ông chủ lớn đang bận tính toán cho ngày quan trọng nhất của cuộc đời mình. Dù cân nhắc tới lui mấy chục lần anh vẫn chưa quyết định xong... Nào là chọn đầu bếp, nhà tổ chức tiệc, bánh cưới, quần áo, khách mời, tân phòng, tuần trăng mật, nhẫn cưới...
Vũ Phong đang tính toán cho một đám cưới hoành tráng trăm bàn, tổ chức trên một bãi biển ở một resort nào đó chăng...?
Không!
Không!
Không!
Vũ Phong và Minh Hàn đã bàn tới bàn lui mấy chục bận, nhưng cả hai vẫn chưa ai ưng ý với những chọn lựa đã được đưa tới, cả hai còn muốn tìm kiếm cái tốt hơn... Họ đã được giới thiệu cho nếm thử tay nghề tổng cộng ba chục đầu bếp nhưng vẫn chưa hài lòng, hai người vẫn còn muốn tìm kiếm sự lựa chọn khác. Cũng như việc đã đọc mấy chục bản kế hoạch tổ chức buổi lễ rồi nhưng vẫn chưa thấy nó đủ trang trọng, chưa đủ làm cho hai bảo bối của họ vui lòng.
Và không chỉ mơ mơ màng màng trong thời gian gần đây, cụ thể là ngay lúc này tâm hồn Vũ Phong vẫn đang bay bổng. Vũ Phong đang phát huy hết cái sự khó tính khó chịu của mấy ông chủ lên tới tận mây xanh...
Bánh kem? Không có mẫu nào làm cho cả hai cảm thấy đủ hoành tráng, đủ thanh lịch. Các mẫu đưa tới đều bị bác bỏ.
Rượu? không đạt...bỏ...tìm lại.
Thức ăn?...cũng quá tầm thường...tìm lại.
Nơi tổ chức...chưa xác định được dù chỉ còn non nửa tháng... tất cả chỉ với lý do đơn giản: Ngày quan trọng như vậy nên phải từ từ cân nhắc kĩ_ nhưng ngày tổ chức thì dứt khoát không chịu dời dù một giây_.
Đến cuối cùng bà Hoàng Mai phải thét lên với hai thằng con trai: "Dừng lại ngay lập tức. Gọi Anh Kỳ với Tùng lại đây cho mẹ. Hai đứa bây cấm nhúng tay vào".
Và cuối cùng dưới con mắt ngơ ngác của Tùng và Anh Kỳ cả hai ôm một đống những gì đã bị Vũ Phong và Minh Hàn gạt bỏ đem về tử tế xét duyệt lại.
Tùng thì thiểu não:
– Sao cái gì cũng đắt đỏ thế? Chẳng dám chọn cái nào, chọn thế nào cũng thấy hoang phí.
Anh Kỳ thì khá hơn một chút (dù gì cũng là con nhà giàu...hơn Tùng):
– Cậu cứ chọn đi, để hai người kia chọn không phải sẽ càng hoang phí hơn sao?
Tùng với Anh Kỳ không mất đến một phần tư thời gian mà Minh Hàn và Vũ Phong đã từng tốn mà chẳng chọn được cái gì để chọn lựa cho buổi lễ quan trọng của mình. Những thứ đưa tới tay Tùng và Anh Kỳ vốn đã hoàn chỉnh lắm rồi, họ chỉ cần chọn cái họ thích là OK. Nhưng có hai thứ mà Vũ Phong và Minh Hàn quyết không chịu nhượng bộ đó là nhẫn cưới và phòng tân hôn. Nhắc tới hai thứ này thì thiệt là không ai mặt dầy tới mức đi cãi vã để tranh với họ, để cả hai tự làm theo ý thích thôi.
Nhưng bên cạnh một sự kiện vô cùng vui mừng của gia đình ông Vũ Hải và bà Vũ Hoàng Mai vẫn còn một chuyện gây một chút sóng gió.
...
– Bao lâu nay tôi biết ông vẫn đi lại chỗ con đàn bà đó, tôi đã nhắm mắt làm ngơ. Hôm nay ông dám để người đàn bà đó bước vào nhà, ông thật không biết xấu hổ.
– Bà biết mình đang nói gì không? – Ông Vũ Hải nặng giọng.
– Biết? Tôi không cần biết ông mang ả ta đi đâu nhưng vào nhà này thì không được. – Bà tổng hạ chiến thư.
– Không được? Vì lý do gì không được? Trong nhà tôi, tôi làm gì cũng không phải hỏi ý người khác.
– Nhà ông, nhưng tôi là nữ chủ nhân ở nơi này. Tôi không để cho kẻ khác chèn ép tôi trong chính ngôi nhà của mình. Lập tức đuổi ả ra khỏi nhà, không thì đích thân tôi làm, đến chừng đó xấu mặt thì đừng trách tôi không báo trước. – Bà tổng mặt tức tới bốc khói ra lời cuối.
– Một biệt thự cho bà, và một resort ở Phan Thiết cho Ngọc Bình quản lý, đổi lại bà im lặng rời khỏi đây. – Ông Vũ Hải mặt không chút biến sắc khi nghe bà tổng hăm dọa.
– Một biệt thự? một resort? Ông nghĩ tôi theo ông bao nhiêu năm để đổi lấy bây nhiêu rồi cúi mặt ra đi?
– ...
– Tôi có đi cũng không dễ dàng như thế, một là ông đuổi ả không thì tôi mượn tới luật sư để kết thúc cuộc hôn nhân này. Không thể để mấy người dễ dàng hất tôi ra đường như vậy.
– Bà cũng dư biết nhiều năm nay tôi vẫn đi lại với ai thì cũng biết tôi sẽ chọn phương thức nào. Tôi cho bà suy nghĩ lại, Ngọc Bình vẫn là con gái tôi, nó sẽ không theo bà học những trò dơ bẩn mà bà vẫn làm sau lưng tôi. Nó sẽ theo anh nó học hỏi thương trường cho ra hồn. Bà một biệt thự, còn resort cho nó tự kinh doanh, nếu nó kinh doanh tốt sẽ nuôi bà đàng hoàng, còn bà giúp nó quản lý không tốt có phá sản thì cũng tự chịu... Còn vẫn chọn gọi luật sư, điện thoại đó bà có thể ngay lập tức gọi...đừng làm mất nhiều thời gian của tôi.
– Ông...ông...ông dám đối xử với tôi như vậy?
– Sao không thể? Bà muốn làm "bà tổng" tôi cho bà làm bà tổng bao nhiêu năm nay rồi, đổi lại bà chăm lo nhà cửa cho tôi. Nhưng bà một chút cũng không làm cho tốt. Nếu làm tốt hôm nay bà ra đi sẽ huy hoàng hơn. Biệt thự là trả công bà sinh cho tôi một ái nữ. Nếu còn làm tới nhà cũng sẽ không có.
– Hừ! nếu đã vậy ông cứ chờ đi. Luật sư không chỉ đòi cho tôi một biệt thự.
– Vậy thì bà cứ làm gì tùy thích.
Bà tổng bỏ đi trong cơn tức tối đến muốn ngừng thở, ngay sau đó một người khác lại vào. Ông tổng từ bộ mặt lạnh tanh ngay lập tức ý xuân tràn đầy.
– Em! Về rồi hả.
– Cô ta bỏ đi có vẻ không ổn. – Bà Hoàng Mai nhìn ra cửa nơi bà tổng vừa mới hùng hổ đi ra.
– Đừng để ý, vài ngày nữa là yên ổn cả mà.
– Anh làm sao lừa được cô ta nghĩ đã ký hôn thú với anh vậy?
– Chuyện nhỏ mà, anh có bao giờ nghĩ sẽ ký hôn thú với ai khác ngoài em đâu. Mà đừng để ý mấy chuyện đó, anh giải quyết ổn thỏa hết mà. Không thành vấn đề. – Ông tổng nhăn nhăn cái mũi cười hì hì chờ sự đồng tình của vợ.
– Được, coi như ông làm được một chuyện đáng để tôi bỏ qua. – Bà Hoàng Mai cười tình trả lời.
Còn chuyện gì khiến bà nhanh chóng bỏ qua chuyện cũ còn tặng một nụ cười tình tứ quyến rũ như thế thì... ờ thì chắc là cái chuyện ông tổng chỉ lỡ ăn "chả" một lần còn lại toàn "ăn chay" cả thôi.
Và dĩ nhiên chuyện gì tới cũng đã tới, bà tổng (tạm) tái xanh tái mét khi nghe ông luật sư trình bày việc bà không thể đệ đơn ly hôn và đòi chia tài sản được vì ông tổng và bà không có đăng ký kết hôn, vả lại trong thời gian qua ông tổng cũng có hiệu lực hôn nhân với bà Vũ Hoàng Mai, tức bà Hoàng Mai mới là vợ chính thức, bà chỉ có thể kiện ông ấy tội vi phạm luật hôn nhân gia đình, nhưng nếu bà tố cáo thì bà cũng là người vi phạm, đồng tội. Mà khuyên bà có tố cáo cũng không làm gì được ông ấy, chỉ tổ thêm tiền mất tật mang.
Bà tổng chỉ còn nước tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu. Bà nhớ ngày đó bà đã ký vào tờ hôn thú không thể nhầm lẫn được nhưng...ông luật sư nói: "Có thể bà có ký nhưng còn việc có đi đăng ký đúng pháp luật hay hay không là chuyện khác." Nhiều năm về trước pháp luật còn dễ dãi nên thông qua người trợ lý của ông tổng đã lo lắng hết mấy chuyện đó, không ngờ tưởng là chuyện không cần động móng tay giờ lại thành chuyện lớn như thế. Bà cứ tưởng ký vào giấy hôn thú rồi thì mọi thứ được đảm bảo...lão già đó vẫn cao hơn bà một nước. Cuối cùng bà tổng phải nhập viện vì bị tăng xông máu.
Tuy chuyện ngoạn mục của ba người lớn làm cho Kim Thành thán phục ông tổng mãi không thôi nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới Minh Hàn và Vũ Phong. Cả hai vốn cho rằng chuyện nếu không tới nước đó mới không phải là cha của họ.
Tùng ôm kết quả những gì cậu chọn đưa đến cho bà Hoàng Mai, thực ra cậu ít nhiều cũng ngại ông tổng, dù gì đối với cậu ông tổng vẫn là một người khó mà thân thiện cho được.
Bà Hoàng Mai thì xem xét những gì cậu chọn rồi cứ chốc chốc ngước lên nhìn cậu làm Tùng cũng thấy lo lo. Dù Anh Kỳ đã nói mấy ngày này tốn kém một chút cũng đáng nhưng với Tùng thật đã tốn quá xá nhiều rồi, một số tiền khổng lồ chứ không ít.
– Vũ Phong nói gì khi con chọn mấy thứ này?– Bà Hòang Mai vừa xem vừa hỏi.
– Hay để con xem lại một lần nữa. – Tùng thấp thỏm đề nghị được làm lại, cậu nghĩ mình vẫn còn hoang phí quá.
– Để Anh Kỳ thêm chút ý kiến cho con đi, không phải ta chê nhưng con có vẻ tiết kiệm quá. – Bà Hoàng Mai đưa trả "bản kế hoạch cưới hỏi" lại cho Tùng.
– Cái này...cái này ...con với anh Anh Kỳ cùng quyết định. – Tùng thấy ngại khi bà Hoàng Mai có vẻ chê cậu "keo" nhưng không phải tiền của cậu, xài hoang thế coi làm sao được.
– Cho cả hai? Không phải một người. – Bà Hoàng Mai lập tức rút bản kế hoạch lại xem một lần nữa.
Tùng chăm chú xem xét nét mặt bà khi đọc lại những gì chi tiết trong đó, mặt bà cau có còn hơn lúc nãy. Sau một hồi bà phán.
– Thôi, chuyện này để bác lo, mấy đứa lo bản thân mời khách nào tới dự tiệc là được và lo đi thử quần áo đi. Mấy chuyện này để cho mấy đứa lo thiệt không chịu được. Đứa thì làm quá đáng đứa thì...
Tùng chắc chắn mẹ Vũ Phong không hài lòng với những gì cậu và Anh Kỳ quyết định, nhưng bà phê bình là "tiết kiệm" quá thì vẫn tốt hơn là trách cậu hoang phí. Bà Hoàng Mai cuối cùng bực mình chịu không nổi đành tự gánh vác việc tổ chức tiệc làm Tùng và Anh Kỳ nhẹ nhõm biết chừng nào. Tránh được biết bao nhiêu vấn đề tế nhị khó nói như chuyện tiền nong chẳng hạn. Anh Kỳ mặc dù luôn lải nhải bên tai Tùng rằng cậu cứ hoang phí chút đi không tróc miếng da nào của Vũ Phong đâu nhưng Tùng đúng là làm không được, mà vốn hai người cùng tổ cức cùng một ngày nên Tùng chọn sao Anh Kỳ cũng chọn y vậy...
Buông cái gánh nặng đó xuống Tùng cả Anh kỳ có vẻ hồ hởi với ngày "lành" của mình hơn. Đầu tiên dĩ nhiên là mời khách, cái chính là khách nào có thể đến với tâm trạng chúc mừng..với Tùng dĩ nhiên là thằng Xuân người đầu tiên biết chuyện cậu yêu Vũ Phong và cũng là người chia sẻ tâm sự giúp cậu vượt qua những ngày buồn nhất của mình...kế tới tuy hơi quái dị một chút nhưng đó là cái đám ở võ đài. Chẳng hiểu từ lúc nào mà Tùng trở nên quen thân với họ. Bọn họ làm khách mời của Vũ Phong? "làm gì có cửa", đó là do anh Lý nói với Tùng. Nhưng họ biết mối quan hệ của Tùng và Vũ Phong và cũng chẳng lấy làm lạ và cũng hay chọc ghẹo nịnh hót vun vào...cuối cùng cả đám lại trở thành khách mời của Tùng. Ngoài ra chỉ còn có gia đình cậu, cả nhà sáu người tính luôn cậu là bẩy. Anh Kỳ thì khiêm tốn hơn nhiều, chỉ có gia đình cậu ba người chứng kiến ngày vui của cậu, bạn của cậu chắc chỉ có mỗi Xuân và Tùng cùng Sơn là biết chuyện tình cảm tréo ngoe này và ủng hộ nhưng dĩ nhiên họ phải có mặt ở bữa tiệc không cần mời.
.................................................. ...............
Tiếp theo là thử lễ phục. Cái ngày thử lễ phục thiệt cũng chưa yên ổn, nhưng chỉ có một chút, một chút vấn đề nhỏ thôi. Họ được hẹn chín giờ sáng ngày hôm sau sẽ thử đồ lần cuối, chiều hôm trước Minh Hàn dặn dò Anh Kỳ chờ anh đến đón đi nhưng mới bẩy giờ, chưa kịp ra khỏi nhà rắc rối đã tới cửa nhà kiếm anh.
– Minh Hàn!
Vừa mở cửa Minh Hàn đã bị ai đó nhào vào ôm chầm lấy không buông kèm theo một giọng nũng nịu, ngọt ngào có chút nghẹn ngào.
– Cậu tới đây làm gì? mấy chuyện làm ăn tôi đã nói không thể chấp nhận được. Tốt nhất là không nên nói tới nói lui, và cũng nên buông tôi ra.
– Anh nghe em nói một lời đi, em biết lỗi rồi. Sau bao nhiêu chuyện em nhận ra mình không thể thiếu anh được. Anh có thể cho em một cơ hội được không. Em không cần tiền bạc không cần nhà cửa không cần gì hết, em chỉ cần anh thôi...Minh Hàn anh rất yêu em mà, anh không yêu cậu ta đâu.
– Toàn Hiếu, cậu lại nói nhảm chuyện gì vậy. Yêu cậu đúng là có...rất yêu...
– Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi... – Toàn Hiếu mừng rỡ cười trong nước mắt.
– ...Nhưng là trước kia thôi. – Minh Hàn nói nốt những gì anh đang nói.
– Anh nói dối, nếu không yêu em tại sao mỗi lần em hẹn anh đều đến?
– Vậy mà cậu không hiểu sao. Cậu hẹn tôi đều đến nhưng tôi vẫn cưới người khác, và tôi đã không chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của cậu...hiểu chứ?
– ...
– Dù cậu có giở thủ đoạn gì tôi cũng sẽ vui vẻ nghênh tiếp...hiểu không? – Minh Hàn nói như giải thích từng chút từng vấn đề cho người trước mặt nghe.
– ...Ý anh muốn nói dù có ở trước mặt em bao nhiêu lần nhưng anh sẽ vẫn không lay chuyển...? – Toàn Hiếu lập tức chau mày trả lời.
– Hiểu sắp hết vấn đề rồi đó.
– ...Anh...
– Dù cậu có làm gì, nói gì thì người tôi sắp kết bạn trăn năm vẫn không phải cậu. Cậu thấy không? gặp cậu bao nhiêu lần tôi cũng không mảy may nghĩ tới chuyện sẽ bớt yêu em ấy chút nào, dù cho cậu có tới bịa bao nhiêu chuyện với Anh Kỳ thì mọi việc cũng không có gì thay đổi.
– Anh biết? – Toàn Hiếu mím môi mím lợi nén giận.
– Biết, có gì mà không biết. Chỉ là trước đây tôi quá tin cậu nên để cậu qua mặt...nhưng bây giờ thì khác.
– ...Thực ra anh muốn nói cái gì?
– Không có gì, thời gian qua tôi chỉ muốn chứng minh cho cậu thấy mọi chuyện cậu làm đều vô ích. Dù gì chúng ta cũng có thời gian yêu đương tôi cũng không muốn nặng nhẹ với cậu, tôi muốn bản thân cậu tự nghiệm ra mà tránh xa chúng tôi ra, nhưng cậu thật chậm tiêu mãi chẳng hiểu ra vấn đề phải đợi tôi nói trắng ra mới chịu. Nhưng dù gì ngày "tốt" của tôi cũng tới rồi, không thể lén bảo bối của tôi ra ngoài với "người khác" dù chỉ là uống một ly nước. Ngày hôm nay nên nói rõ một lần. Tôi dù trước đây có yêu cậu bao nhiêu đi nữa thì nó chỉ là chuyện trước đây...bây_giờ_thì_không...dù có dâng tới miệng cũng không. Cậu đã hiểu ý tôi muốn gì chưa?
Minh Hàn thong thả từ tốn nói từng chữ từng chữ rất rõ ràng rất rành mạch làm cho Toàn Hiếu chín người không biết là tức giận hay xấu hổ.
– Anh...
– Chúc tôi hạnh phúc đi chứ. Và tránh xa Anh Kỳ một chút nếu muốn sống và làm việc yên ổn ở thành phố này... " EM nghe hiểu ANH nói gì chứ?" – Toàn Hiếu chắc chắn chưa lúc nào khuôn mặt Minh Hàn đểu giả cùng dữ dằn như lúc này.
– Chúc.hạnh.phúc – Toàn Hiếu gằn từng chữ một như muốn ăn tươi nuốt sống mấy chữ "chúc hạnh phúc". Và cánh cửa chính thức đóng cho mối quan hệ dây dưa lòng thòng của hai người.
Vừa đóng cánh cửa trước mặt Toàn Hiếu Mình Hàn lập tức đổi khuôn mặt ngọt ngào không thể tả gọi điện thoại cho người yêu.
– Chuẩn bị đi em, anh sẽ tới đón em đi ăn sáng trước khi thử đồ. Gặp lại ngay nhé! yêu em!
Minh Hàn tươi như hoa tới đón làm Anh Kỳ cũng ngạc nhiên không ít, gặp cậu anh lúc nào chẳng tươi nhưng luôn đi kèm bộ mặt ủ ê đầy giả tạo để than thở chuyện cậu không cho anh thân mật thêm chút xíu rồi thêm chút nữa rồi lại thân hơn chút nữa. Nhưng hôm nay lại khác, mặt anh tươi như hoa không có chút dấu vết nào là cần phải giả vờ nhăn nhó.
– Anh hôm nay lạ vậy? – Anh Kỳ cảnh giác hỏi.
– Không có gì, anh vui thôi mà, lên xe đi, em muốn ăn gì nào? Phởhay tới quán tây hay...
– Cháo trắng lá dứa.
Anh Kỳ dùng thứ giọng rất thản nhiên nói làm Minh Hàn đang cao hứng liệt kê các món ngon mà anh nghĩ Anh Kỳ sẽ thích... "cháo trắng lá dứa?" đó là suy nghĩ lặp lại lời Anh Kỳ trong đầu anh. Không lẽ một ngày cũng rất quan trọng như ngày hôm nay anh không làm Anh Kỳ hứng thú ăn một bữa thịnh soạn sao?
– Cháo trắng là dứa? – Minh Hàn hỏi lại Anh Kỳ một lần nữa để khẳng định.
– Trên đường Cách Mạng Tháng Tám ấy. – Anh Kỳ một lần nữa khẳng định ý muốn của mình.
– Được. – Người yêu muốn gì dù có kỳ quái hơn trong suy nghĩ của anh cũng không thành vấn đề.
Minh Hàn không phải không có kinh nghiệm trong việc ăn uống của Anh Kỳ. Anh không dưới một lần đậu chiếc xe hơi sang trọng của mình trên lề đường chật hẹp với nguy cơ bị công an phạt vô cùng cao và chắc chắn án phạt vẫn đắt giá gấp mấy lần món tiền mà hai người sẽ trả cho bữa ăn của mình. Nhưng cũng không thể phủ nhận mấy cái quán trông bình dân thế mà đôi khi còn ngon cả hơn trong nhà hàng...với lại nó cũng làm anh nhớ kỷ niệm lúc hai người sống vất vả ở Huế, cũng mấy quán ven đường. Minh Hàn chợt nhớ tới cái xe máy cà tàng của Anh Kỳ...anh cười hạnh phúc. Nếu hôm nay cũng mấy cái quán không chỗ đậu xe anh chắc phải tính tới chuyện mua cái xe máy làm phương tiện đưa người yêu đi ăn uống. Mà tiền mua xe máy có phải nên bảo thằng em của anh trả không nhỉ, nhờ ơn bảo bối của thằng em anh chỉ điểm mà Anh Kỳ biết không biết cơ man nào là quán xá...theo như nhóc Tùng đó quảng cáo "vừa ngon vừa rẻ".
Đúng y như anh dự đoán, một quán nhỏ khá sạch sẽ nhưng rất đông khách, cũng may là có chỗ đậu xe. Anh Kỳ vào quán như đã đến rất nhiều lần, thấy Minh Hàn còn lóng ngóng chưa biết ở đây có những gì cậu quyết định giùm anh luôn.
Một bàn cơ man nào là những cái chén lí nhí đựng mỗi thứ một chút bày trên bàn. Dưa mắm, cải mắm, trứng muối, cá cơm chiên giòn, thịt kho tiêu... và dĩ nhiên là hai chén cháo trắng bốc khói thơm lừng mùi lá dứa.
Anh Kỳ múc cháo từng chút một ăn rất ngon lành. Minh Hàn không phải chưa từng ăn nhưng ngồi nhìn Anh Kỳ húp từng muỗng nhỏ anh cảm thấy mình quên đói. Cứ nhìn nhìn rồi cười cười, cũng chẳng tốn bao lâu Anh Kỳ đã phát hiện sự kỳ quái của anh mà ngừng ăn.
– Anh Làm sao vậy? Từ sáng giờ có vẻ hứng chí lắm thì phải. Đâu phải lần đầu tiên anh đi mua một bộ đồ mới.
– Em không thấy hứng thú sao? – Minh Hàn bất mãn khi nghe Anh Kỳ đem lễ phục cưới của họ coi như một bộ đồ mới bình thường.
– Nhưng không phải ra mặt như anh. – Nhìn bộ mặt Minh Hàn muốn quạu, Anh Kỳ vội sửa lời.
– Anh hứng thú chuyện khác. – Minh Hàn cười thần thần bí bí.
– ...Chuyện khác, sáng nay ra đường gặp chuyện tốt sao?
– Không phải chuyện tốt, ngược lại...anh đang tiếc đứt ruột.
– Tiếc? tiếc chuyện gì?
– Đi ăn với em làm anh nhớ thời gian mình ở Huế rất hay đi ăn như vầy nhỉ.
– Được như vầy là phước. Công tử như anh đụng đâu bể đó tháng nào cũng bị trừ lương. May còn được bể ngoài đẹp trai hút khách...không thì anh mất việc từ lâu rồi, bánh mì cũng sẽ không có mà ăn.
– Nhưng nghĩ lại rất vui, em cũng không để anh gặm bánh mì mà đúng không.
– Thật có vui không – Anh Kỳ liếc đôi mắt sắc lẹm_ em không nghĩ lúc đó anh vui. – Anh Kỳ tiếp tục múc cháo cho vào miệng. – Chỉ sợ lúc đó có người sầu muốn nhảy sông đó chứ. Mỗi lần đi qua sông là em cứ phải canh chừng coi có ai muốn nhảy sông không.
– Em nói quá, làm gì có chuyện anh muốn tự tử, anh chưa từng có ý nghĩ khùng khùng đó đâu nha. Mà em làm mất hứng quá chừng, anh đang nói chuyện vui mà. – Minh Hàn lãng ra khi bị người yêu nhắc tới chuyện xấu hổ của mình.
– Tại anh nhắc tới thì em nói sự thật thôi, không người ta nghe lại tưởng khi đó anh sống với em vui lắm. Không oán em là mừng lắm rồi, cản trở chuyện tình lâm li bi đát của anh. – Anh Kỳ giọng chua lét, cậu chưa từng giở giọng ghen tuông với Minh Hàn, nhưng hôm nay bỗng dưng Minh Hàn nhắc tới chuyện trước kia, lại thêm cậu biết chuyện Minh Hàn vẫn lén gặp Toàn Hiếu làm cậu đâm nổi cơn ghen, đúng Anh Kỳ sau khi phát ngôn mới nhận ra tự dưng hôm nay cậu nổi cơn ghen ra mặt, trước đây chỉ âm thầm thôi...vậy ...vậy có phải cậu đã tin anh yêu cậu mà an tâm nổi máu ghen với anh rồi không???
– Em giờ mới ghen có phải chậm chạp quá không Anh Kỳ! – Minh Hàn dùng một giọng cợt nhả không chịu được chọc ghẹo lại cậu làm Anh Kỳ ngượng chín mặt cúi đầu ăn tiếp món cháo của mình.
– Linh Tinh...không ai rảnh đi ghen.
– Ăn đồ ăn đi chứ, em ăn cháo không kìa. – Minh Hàn gắp thêm mấy con cá nhỏ nhỏ đặt vào muỗng cháo Anh Kỳ đang đưa lên miệng. – Nhưng nghĩ lại không chỉ mình em chậm chạp... chậc...chậc...nghĩ thật tiếc. – Minh Hàn chắc lưỡi cảm thán liên tục.
– Lại tiếc chuyện gì nữa?
– Tiếc chuyện lúc trước ở trên giường em mỗi ngày tại sao không làm cho em trở thành của anh luôn bây giờ đỡ phải khổ không...
– ...Phụt...
Một tiếng... Minh Hàn nhận ra người anh đầy cháo, có cả con cá nhỏ anh vừa gắp cho Anh Kỳ, còn Anh Kỳ thì ho sặc sụa thiếu điều chỉ còn sắp tắt thở báo hại nhân viên vội chạy lại phụ Minh Hàn vỗ lưng vuốt ngực đưa nước.
Thế là toi bữa cháo sáng của Anh Kỳ, ngồi trong xe mà Anh Kỳ mặt còn đỏ nhừ vì sặc cháo. Khi cậu cảm thấy có thể thở thông thoáng rồi Anh Kỳ quay sang Minh Hàn vừa đang chăm chú lái xe vừa tranh thủ liếc nhìn phản ứng của Anh Kỳ. Thấy Anh Kỳ khỏe khoắn trở lại đang nhìn anh bằng cặp mắt không biết phải mở miệng nói gì Minh Hàn làm một bộ mặt như là vô cùng ân hận nói:
– Em khỏe chưa! Ăn cháo cũng sặc.
– Tại ai kia chứ, có thể ngang nhiên nói mấy chuyện như vậy giữa chốn đông người, mà không phải giữa chốn đông người... anh... anh có thể mở miệng nói được chuyện đó thực không thấy ngượng miệng sao?
– Anh yêu em, muốn gần gũi em là chuyện tự nhiên thôi. Bỏ mất cơ hội tốt thì tiếc cũng hợp lý mà.
– Anh mặt dầy.
Anh Kỳ mắng một câu rồi thì im re, cậu cũng từng có tâm trạng tiếc nuối khi Minh Hàn nằm cạnh cậu mỗi buổi tối nhưng không hề chạm vào cậu, cậu cũng biết rõ nó mang ý nghĩa gì nhưng cũng không tránh khỏi mong muốn được anh ôm ấp, được trở thành của anh thì càng tốt. Nhưng một ngày chính tai nghe Minh Hàn cũng tiếc nuối chuyện đó một cách...ôi trời thật giống như chuyện cậu cũng tiếc nuối bị anh phát hiện vậy. Suốt chặng đường Anh Kỳ thiệt không dám nhìn Minh Hàn. Người thâm trầm điềm đạm, đứng đắn, đàng hoàng mà cậu thầm yêu chạy đi đâu mất rồi!!!!!!
Vũ Phong với Tùng thì khác, cả hai không gặp rắc rối với chuyện "giường chiếu" như Minh Hàn và Anh kỳ nhưng có chuyện khác làm cho Vũ Phong có cơ hội tỏ rõ sự cưng chiều với bảo bối của anh.
Đặt trước mặt Tùng một đống những tờ quảng cáo địa điểm du lịch anh đã chắt lọc dự tính cho tuần trăng mật của mình. Từ những điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới tới những nơi ít người biết hay ít người đi miễn là đẹp anh đều mang tới cho Tùng chọn.
Tùng mới vừa sấy khô tóc sau khi tắm xong đã bị anh ấn xuống giường, đặt trước mặt cậu mọi thông tin về tuần trăng mật của hai người bảo cậu chọn. Sao mà lúc này chủ ý của cậu được đề cao thế không biết, chẳng phải anh quyết định một cái là xong rồi sao.
– Em có biết gì mấy chỗ đó đâu, anh đi nhiều thì anh quyết định có phải hay hơn không. – Tùng cầm mấy thứ anh đưa ngồi xuống giường lật lật vài tờ xem thử vừa nói với Vũ Phong.
– Chẳng phải em luôn nói anh độc tài, gia trưởng còn gì. Bây giờ trưng cầu ý em thì em lại bảo anh tự chọn, vậy anh lại mang tiếng oan không.
– Anh có lúc nào mà oan uổng chứ. Anh muốn tới đâu chơi đây??
– Mấy chỗ này anh đều tuyển qua một lần rồi, chờ em quyết định một cái là xong... – Vũ Phong nằm xuống giường áp sát lưng Tùng đang ngồi xem thông tin, một tay chống đầu nghiêng người anh ôm trọn lưng cậu. – Thật ra chỗ nào anh cũng muốn dẫn em tới, nhưng ...biết làm sao, em chọn một cái đi còn những nơi khác từ từ anh sẽ đưa em đi hết.
Tùng ngả người tựa vào anh, để tay anh ôm eo cậu sát hơn nữa.
– Vậy là từ từ sẽ được đi hết hả?
– Phải, không chỉ bấy nhiêu đó, anh sẽ từ từ cùng em đi hết mọi chỗ cho tới khi hết đi được thì thôi.
– Khi nào thì hết đi được? – Tùng không còn quan tâm đến mớ thông tin du lịch, cậu tựa vào lòng Vũ Phong mân mê mái tóc anh, nũng nịu hỏi.
– Mình mỗi năm đều đi, đi tới khi già chỉ có thể nằm yên trên giường thì hết đi.
– Sẽ cùng đi với nhau tới khi già không thể đi nổi? – Tùng tựa má mình trên vai anh nhỏ giọng nói.
– Phải, chắc chắn là thế.
– Vậy em muốn chuyến đầu tiên chúng ta quay lại nơi em lần đầu tiên nói yêu anh được không?
– Nơi em lần đầu nói yêu anh? – Vũ Phong đẩy nhẹ Tùng ra nhìn vào khuôn mặt cậu đang hồng lên vì hạnh phúc.
– Anh nhớ ở đâu không?
– ...
– Không nhớ sao? – Tùng xụ mặt.
– Không phải, mà là nếu tới đó thì sẽ nhớ kèm theo nhiều chuyện không hay, em thực sự muốn về Đà Lạt sao? Em về đó sẽ không nhớ mấy chuyện...
– Mấy chuyện anh đối xử tệ với em đó hả?
– ... – Vũ Phong nhăn nhó thể hiện những gì Tùng hỏi là đúng.
– Nếu nói đến đối xử tệ với em thì đâu phải chỉ ở Đà Lạt, ở đây trong thành phố này, ngay trong nhà này một đống luôn đó... – Tùng giả vờ hung hăng trợn mắt phồng miệng.
– Thôi được đừng nhắc, đừng nhắc. Nếu em đem ra kể hết thì anh không biết sau bằng đó chuyện em có còn yêu anh không nữa.
– Anh lại muốn nói chuyện gì. – Tùng cảnh giác.
– Không phải, ý anh là anh tệ như vậy mà em vẫn yêu anh, anh không dám tin đó mà.
– Không tin thì đừng tin.
– Tin, tin chứ. Không tin anh sẽ tiêu trước cả em đấy chứ. Không có tình yêu của em anh không sống nổi đâu.
– Chà...hôm nay anh nói chuyện nghe lạ tai quá chừng, ruồi sẽ nhanh chóng bu tới.
– Rồi anh sẽ liên tục nói như vậy tới khi em quen tai luôn, tới khi em không nghe được là không thể chịu nổi luôn tới khi em không thể thiếu anh dù chỉ là một giây thôi.
– " Vậy thì mình sẽ thê thảm lắm" – Theo mọi nghĩa, tùng nghĩ.
.................................................. ..................
Vũ Phong kéo Tùng áp trên người anh, đá văng hết cả đống thông tin du lịch tuần trăng mật xuống đất, chúng bây giờ đã không còn cần nữa. Nơi muốn đến đã được quyết định. Dù Vũ Phong có muốn đi tận Châu Âu, Châu Mỹ hay Châu Phi đi chăng nữa mà Tùng đã " nũng nịu" nói " em muốn đi Đà Lạt, em muốn về nhà của anh" thì chắc chắn Vũ Phong sẽ... trực chỉ Đà Lạt.
– Anh có vẻ không vui khi quyết định đi Đà Lạt à? – Tùng thấy Vũ Phong chau chau mày có vẻ suy nghĩ một chút liền hỏi.
– Không phải không thích đi Đà Lạt...mà là nơi đó sẽ nhắc em nhớ tới nhiều chuyện không vui, em sẽ lại giận anh!
– Anh!... – Tùng chỉ có nước tròn mắt nhìn anh không nói nên lời.
Ngày trước anh đối với cậu tệ gần chết thì không nghe anh sợ này sợ nọ, bây giờ mắc gì sợ. Nhưng không nói thì thôi, nhắc tới Tùng bỗng thấy giận thật. Một đống những sự kiện cũ chạy qua đầu cậu, Tùng chống cằm trên người Vũ Phong, cậu than thở...
– Nhắc mới nhớ, cái bàn tiệc của em công phu muốn chết mà anh phá tan nát.
– ...
– Còn chưa nói, em vất vả chọn được một bông hồng to nhất, đẹp nhất...vậy mà có người quăng không thương tiếc. – Tùng lại thở dài, nhưng kì thật trong bụng cậu cũng ngầm quan sát xem Vũ Phong phản ứng thế nào.
– ...
– Có người làm ông chủ lớn mà hứa làm người yêu của người ta thoắt cái... haizz nhớ tới lúc đó thật buồn muốn chết.
– ...Tùng!... Em đừng nhớ tiếp nữa có được không...Chuyện dù gì cũng qua lâu rồi mà.
– Đâu có, em vẫn còn nhớ nỗi đau đó rõ ràng ngay chỗ này này. – Tùng chỉ vào ngực mình.
– Anh sẽ xóa hết. – Vũ Phong chồm người hôn lên ngực cậu, chỗ trái tim, một nụ hôn mê muội.
– Chỗ anh tát em vẫn còn nhớ rõ cảm giác vừa đau vừa rát lắm. – Tùng chỉ trên má mình.
– Sẽ xóa hết. – Vũ Phong lập lại lần nữa rồi nhổm người cao hơn hôn lên má cậu. Phía bên này rồi phía bên kia để xóa hết nỗi đau của bảo bối.
– Làm sao xóa hết được, anh tàn nhẫn quá chừng. Đánh em đã đành còn sai cái tên đao phủ đó...
– "Đao phủ"? Anh làm gì có đao phủ.
– Ừ với anh là vệ sỹ...là tay chân tốt nhưng là đao phủ của em. Lần nào thấy mặt hắn cũng y như rằng em như cái mền rách.
– Th...thư...thực như vậy?...Anh đâu có nhớ ...có sai anh ta... làm gì mà như em nói ...cái mền rách. – Vũ Phong vừa cố nhớ lại xem có thực như Tùng nói khôngvừa chống chế cho nhẹ bớt tội cũ.
– Như vậy anh còn thấy chưa đủ thảm...? _Tùng ụ mặt giận dỗi_ Vậy là anh có ý dần em te tua hơn trong mắt anh mới đủ thảm phải không?
– Anh không có nói mà, anh...
– Ngày hôm sau không thể đứng lên, không thể đi làm... _ Tùng tiếp tục xả stress_... mất cả ngày lương chưa kể còn phải tốn tiền thuốc, không đi làm còn bị mất việc dẫn đến không có tiền trả tiền nhà, không có cơm ăn còn không có tiền gửi về nhà, nợ nần tùm lum, tiền lời thì cắt cổ...chưa kể còn phải vô tù ngồi...còn bị khủng bố... Anh nhìn em...nhìn em gì mà ghê vậy...vậy?
Tùng dừng kể lể khi bắt gặp Vũ Phong đang trợn mắt nhìn mình, anh giống như bị á khẩu chỉ có thể dùng mắt mà nói. Qua một lúc Vũ Phong mới gằn từng chữ.
– Dám.vu.vạ.cho.anh!
– ...Vu vạ?... – Tùng ngập ngừng lập lại hai chữ cậu cho là không hợp lý đó.
– Nếu nói có lỡ đánh em thì cũng chỉ một lần làm...là...là giống như em nói cái gì mà không thể đi làm còn tốn tiền thuốc gì gì đó. Làm gì có chuyện "lần nào", lần nào có nghĩa là nhiều lần. Em có biết là sau này mỗi khi nhớ lại anh đau lắm biết không. Chỉ một lần anh đã muốn hối không kịp, nhiều lần anh còn mặt mũi nào để yêu em chứ. Vậy không "vu vạ" cho anh là gì?
Tùng khịt mũi khi Vũ Phong nói lý với cậu.
– Thì anh chỉ một lần, nhưng...những lần khác anh không cần phải nặng tay em vẫn thấy đau không thua gì lần đó. Vậy coi như nhiều lần. – Tùng lý sự cùn.
– ... – Vũ Phong không còn gì để nói, vì lý sự của Tùng có "cùn "thật nhưng cắt tim anh vẫn đứt tốt...
– Vậy bây giờ anh đền cho em nhé. Đền từ bây giờ và ngay bây giờ. Dùng nhiều yêu thương làm cho em sung sướng đến quên hết cảm giác đau đớn hay đau lòng, chỉ còn cảm giác hạnh phúc lưu lại thôi.
Nói rồi chưa kịp để Tùng thốt ra khỏi miệng bốn chữ "đền như thế nào?" cậu đã bị anh trở người đè bẹp dưới thân thể anh. Mặt mày Tùng tối đi bởi những nụ hôn tràn ngập, những nụ hôn nhẹ dần dần thay thế bằng những nụ hồn tràn ngập dục vọng, thèm khát ái ân.
– Vũ Phong, anh vẫn chưa chọn xong nơi đi du lịch đấy.
– Em vẫn còn tâm trí nghĩ tới du lịch sao? Vậy thì anh không nhẹ tay nữa đâu nha.
– Hả?..A!..Á!!!!!!!!!!!!!
Răng anh cắn mạnh vào vai cậu làm cậu thót cả người để chống đỡ.
– Cắn em...anh cắn em...đau!!...đau!!
– Đi Đà Lạt. – Vũ Phong nói lời cuối dứt điểm, chuyện tuần trăng mật coi như công sức anh tìm tòi những nơi thật hấp dẫn chính thức phá sản.
Tiếng mút mát ngay trên vết cắn ngày càng rõ, tiếng Tùng trách anh cũng nhỏ dần nhượng lại cho những âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng rồi rõ dần. Cởi bỏ hết những vướng víu trên người cả hai, để cho hai thân thể có thể cảm nhận nhau thật rõ, thật sát. Làn da thớ thịt có thể cảm nhận cung điệu yêu thương của người yêu truyền đến mình. Bốn cánh tay ôm chặt lấy cơ thể rắn chắc dẻo dai của đối phương mong cho ngày càng sát ngày càng chặt, khát khao ấn chặt người kia vào mình không buông ra nữa.
Chẳng mấy chốc, môi quyện môi, tay quyện tay. Am thanh ân ái lan tỏa khắp xung quanh, Tùng thỏa mãn mang cơ thể mình cho anh chiếm đoạt. Cậu ngày càng nhuần nhuyễn trong việc để anh chiếm đoạt, mất rồi cảm giác bị cưỡng ép dù là cậu cũng tình nguyện bị cưỡng ép nhưng ân ái đến từ sự tự nguyện nâng niu dịu dàng từ cả hai phía vẫn làm người ta chìm đắm. Khi cả thân thể được người yêu vuốt ve với bao nhiêu yêu thương kích thích từng nơi từng nơi nhạy cảm trên cơ thể, Tùng đánh bay tất cả những gì cậu đã than thở kể lể ban nãy tuốt tới bắc cực luôn rồi. Vũ Phong nói sẽ để yêu thương làm cho cậu không còn nhớ tới những đau buồn trước đây, Tùng tin anh vì Tùng cũng luôn khao khát điều đó.
Thân thể cậu uốn theo từng nơi bàn tay anh đặt tới, Tùng đã ở thế gọi là hưởng thụ ái ân , thả mình vào vũ điệu ân ái cuồng say. Vũ Phong càng hạnh phúc hơn cả Tùng khi anh làm được điều đó, anh luôn mong Tùng dưới cơ thể anh là hưởng thụ là sung sướng chứ không phải là trao đổi không phải là phục tùng nữa. Tùng tin tưởng giao thân thể lẫn con tim cho anh là món quà quý giá nhất mà anh được nhận. Cẩn thận từng chút dù lúc này anh chỉ có một ước muốn duy nhất là đi vào cậu ngay tức khắc, nhưng nhìn vẻ mặt đang mị đi vì những cảm giác đê mê của việc âu yếm mang lại anh lại kiên nhẫn hơn, anh muốn Tùng được chuẩn bị thật kĩ, muốn Tùng từ từ hưởng thụ hết mới mang đến những thứ cảm giác mãnh liệt hơn.
Chờ cho đến khi Tùng chỉ còn cách mở miệng cầu xin anh đi vào cậu thì Vũ Phong mới gian tà mà đụng chạm đến nơi anh mong muốn nhất. Cái động nhỏ đầy hấp dẫn, ấn vào rồi thỏa mãn nhìn cậu oằn mình vì những cảm xúc mãnh liệt...thêm chút, rồi thêm chút, anh cứ từ từ khơi hết mọi xúc cảm yêu thương từ cậu. Đến khi những ngón tay ma quỷ của anh tìm đủ chỗ rộng rãi cho anh vào Vũ Phong mới làm điều mà anh biết chắc Tùng đang mong muốn nhất lúc này, thật mạnh mẽ đi vào cậu. Tiến công không ngừng nghỉ, không cho cậu một giây để có thể lấy hơi, đắc chí khi thấy người yêu vừa hưởng thụ vừa khó khăn gian nan tiếp nhận mình.
– Vũ Phong...anh...anh...
Tùng liên tục đứt đoạn gọi tên anh, cậu không biết là mình mong anh dừng lại hay chiếm đoạt cậu mạnh mẽ hơn nữa. Chỉ biết cậu toàn thân hồng lên màu mời gọi Vũ Phong mạnh mẽ hơn nữa chiếm đoạt cậu. Đầu óc cậu tối tăm một mảng chẳng nghĩ được gì cho ra hồn, chỉ có nơi tiếp nhận anh là rõ ràng. Chẳng còn phân biệt phương hướng thời gian Tùng chỉ còn nhận biết cậu phải cố hít thở, ưỡn người gồng mình tiếp nhận những cảm giác sung sướng quá mãnh liệt sau những cú thúc, đẩy không nương tình của anh.
– Em từ bây giờ sẽ chỉ nhớ đến những cảm giác này mà thôi, biết chưa! Không nhớ gì nữa hết, chỉ nhớ anh yêu thương em, yêu rất nhiều... Nhớ chưa?
Nghe giọng Vũ Phong thì thào bên tai Tùng chỉ vô thức gật đầu lia lịa, mong là anh thấy cậu ngoan ngoãn như vậy sẽ nhẹ cho cậu một chút, hay ít ra cho cậu có thời gian hít thở một chút. Nhưng trái lại anh vẫn tiến nhập cậu ngày càng mạnh mẽ, Tùng hồi hộp chờ từng cú thúc tới nhưng cũng sung sướng mở rộng để đón nhận, vừa sợ vừa mong chờ. Cậu oằn người, thót tim khi đón nhận nó nhưng khi nó vừa rút ra lại làm cậu mong chờ những cảm giác mà nó sẽ mang lại khi tiến vào. Cứ như vậy cả trái tim cả khối óc thân thể cậu chỉ còn tập trung đón nhận anh, nhớ tới những yêu thương của anh đang giành cho cậu.
................................................
Cái ngày mà mọi người mong chờ cũng đã tới, tại ngôi biệt thự sang trọng của Ông Tổng, vườn tược được trang hoàng lại, những chậu cảnh được cắt tỉa và bày biiện lại, hoa tươi tràn ngập mọi nơi. Trong khuôn viên xung quanh biệt thự được bày tiệc đứng nhưng cũng không thiếu những bộ ghế tao nhã, thoải mái cho khách ngồi nghỉ. Đèn đuốc sáng trưng lấp lánh sang trọng, phía giữa sân còn có một sân khấu nhỏ được thiết kế khá lãng mạn với những tấm rèm màu hồng xen trắng, những chùm hồng lộng lẫy rực rỡ. Nơi đây đặc biệt chỉ được trang trí hoa hồng phấn và những chùm bông bi trắng tạo một cảm giác nhẹ nhàng bay bổng. Một cái bàn nhỏ đặt giữa sân khấu và bên trên là tháp ly khổng lồ còn để trống. Từ hai phía của sân khấu khách mời không khỏi trầm trồ với hai tháp bánh cầu kỳ nhưng rất sang trọng xếp từ dưới đất lên đến cao ngang mặt người. Trên những dãy bàn bên ngoài sân thì dĩ nhiên nào là thức ăn, đồ uống, hoa quả, bánh trái, rượu, nước trái cây không thiếu thứ gì. Những người phục vụ đi lại nhộn nhịp sắp xếp mọi thứ cho thật hoàn chỉnh trước khi dạ tiệc kết hôn bắt đầu.
Năm giờ chiều, những vị khách mời bắt đầu tới. Đầu tiên đó là những những người ở võ đài, họ tới không chỉ với vai trò là khách mà còn là đàn em của ông chủ lớn, dĩ nhiên phải tới trước người ta, tiếp theo dĩ nhiên là gia đình của Tùng, không những có gia đình của Tùng mà còn có gia đình của chú Út, người đã góp một tay giúp cha Tùng tiếp thu thông tin con trai ông yêu người cùng giới và giúp Tùng không ít trong công tác tư tưởng với cha cậu, bên cạnh đó còn có gia đình út Nhàn. Cha Tùng bảo ông sẽ mời họ vì dù gì họ cũng sẽ là xui gia tương lai, họ cũng nên chứng kiến con rể hụt vì sao bỏ chạy khỏi đám hỏi mới được vả lại gia đình Út Nhàn cũng là những người đã đưa tay ra giúp đỡ khi nhà Tùng gặp khó khăn, chưa kề hai người cha cũng là những người bạn thân thiết vậy nên chuyện vui này ông cũng muốn cùng họ chia sẻ. Không chỉ cha Tùng, cha Anh Kỳ cũng mời những người thân nhất trong gia đình đến dự và một vài người bạn nối khố tâm đầu ý hợp của ông. Cho nên phút cuối ngoài dự tính khách mời tăng lên cũng chứng minh cho mối quan hệ của cả bốn người được mọi người thành tâm chấp nhận và chúc mừng.
Vũ Phong và Minh Hàn cũng không thua kém, khách mời của họ cũng cả chục. Đó là những người bạn mà họ cho là có thể hiểu và chia sẻ niềm vui của họ. Gia đình Kim Thành dĩ nhiên không thể thiếu cùng đến còn có cô con dâu tương lai của họ, Dương. Và cái người không nên đến nhất cũng đã đến, đó là người bạn thân nhất của Bà Hoàng Mai và cũng là người gián tiếp gây không ít sóng gió cho Minh Hàn và Vũ Phong, Ông Nguyên. Lần đầu tiên Vũ Phong và Minh Hàn cùng Kim Thành được tận mắt nhìn thấy cái người trong "truyền thuyết" kia, cả ba chắc lưỡi... hèn gì Ông tổng không ghen, không điên mới lạ.
Người đàn ông tên Nguyên năm nay đã cận kề sáu mươi tuổi ấy thế mà phong thái vẫn ngời ngời, ông ăn mặc rất ư hợp thời trang, bộ đồ tây màu trắng với chiếc áo sơ mi màu kem để hở khuôn ngực vẫn còn rất rắn chắc mượt mà, đôi chân dài, bàn tay thanh mảnh hào sảng đung đưa theo từng bước chân, khuôn mặt thanh tú với mái tóc dài chấm vai rất nghệ sĩ, tiếc rằng ông còn đeo mắt kính nên không thể nhìn thấy đôi mắt, nhưng khóe miệng đó kèm khuôn mặt kia thì cũng làm người ta vô cùng kỳ vọng vào đôi mắt. Ông thoải mái sải bước tới bên cạnh ông Vũ Hải và vô cùng tự nhiên đưa tay bắt. Kim Thành, Minh Hàn và Vũ Phong thật cố kiềm chế tiếng cười bật ra khỏi miệng. Lần đầu tiên trong đời cả ba được chứng kiến cảnh ông tổng mặt tối đen mất tự nhiên và vô cùng miễn cưỡng đưa tay ra bắt tay ông Nguyên, một người mà cận sáu mươi tuổi vẫn còn phong độ như vậy thì lúc trẻ còn có thể dùng từ gì để nói... dù đã biết ông ta là người đồng tính nhưng quá thân mật với người phụ nữ của mình, nổi cơn ghen cũng thiệt không thể tránh khỏi, coi cái cách ông ta chào bà Hoàng Mai thì biết, ôm xiết thắm thiết. Kim Thành, Minh hàn và Vũ Phong thật sáng mắt khi biết một con cọp dù dữ mấy một khi lộ điểm yếu thì vẫn cứ lố bịch như thường, và Ông tổng đang nằm trong tình trạng này.
Chào bà Hoàng Mai xong ông quay qua ba người. Rất ôn tồn rất điệu nghệ chào hỏi.
– Chào các chàng trai, con em cả đấy hả Hoàng Mai?
– Chào bác
– Chào bác
– Chào bác. Họ thì đúng là con của cô Hoàng Mai nhưng con thì không phải, hôm nay con đến làm phù rể. – Kim Thành nhanh chóng trả lời – Nhưng con từ lâu đã rất ngưỡng mộ bác nên hôm nay mới ở đây mong được chào bác.
– Ồ! Có chuyện tôi được hâm mộ nữa hả? Hơi lạ nhưng không sao, chào cậu.
Ông tháo mắt kính xuống, một đôi mắt sáng kéo theo đuôi mi dài đầy phong tình, thiệt làm người ta ngưỡng mộ quá chừng. Ông hấp háy mắt chào ba người xong thì nhìn quanh.
– Người bạn của hai con đâu nhỉ, ta muốn chào hỏi một chút. Người làm cho cái tên Vũ Hải này bó tay chấp nhận thật muốn nhìn tận mắt một lần. Hôm nay tới đây mục đích chỉ có bao nhiêu đó.
– Nguyên, anh đừng chọc ghẹo cha con họ nữa. Tới đây, em đưa anh đi gặp tụi nhỏ. Mấy đứa rất ngoan.
– Được, vậy mượn Hoàng Mai một lát nhé. Gặp lại các chàng trai.
Nói rồi ông Nguyên cùng bà Hoàng Mai đi để lại Minh Hàn cùng Vũ Phong bắt đầu nhếch môi cười lén liên tục. May là hôm nay ngày vui của họ không thì ai cũng tưởng cả hai bị chạm dây cười. Có ai mà ngờ rằng nguyên nhân làm họ cười nhiều như vậy thật ra là do người cha khủng bố của họ, ông lại có một ngày để cho họ thấy một bộ dạng khó khăn bó tay không thể áp đảo người khác, kia thật mở mang tầm mắt quá. Kim Thành thì thầm: " Người mà có thể làm khó cha cậu thì ngoài bác gái chắc chỉ có mình ông ta, cần gì đi nhìn ai khác chứ. Phải không?"
– Chắc vậy. – Câu trả lời đồng thanh mà Kim Thành nhận được.
(mời mọi người mở bài "Mười ngón tay tình yêu" do Như Quỳnh hát lên nghe cho nó có không khí đám cưới nghe)
Bẩy giờ tối khi mà tất cả khách khứa đến đông đủ, đèn được thắp sáng mọi ngõ ngách từ trong vườn vào trong nhà. Những nhân vật chính của chúng ta đã đến thời điểm hồi hộp nhất... giờ phút kết nối họ vĩnh viễn với nhau.
Ông bà tổng bước lên sân khấu trịnh trọng nói với mọi người:
– Hôm nay là ngày vui của con chúng tôi, chúng tôi rất vinh hạnh đón tiếp những người thân, những người bạn đã cùng hoạn nạn cùng vinh quang với gia đình chúng tôi và với hai gia đình thông gia của chúng tôi. Mong mọi người đến làm chứng và chúc phúc cho những đứa con của chúng ta kết tình trăm năm.
Những tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng, dưới ánh đèn Minh Hàn và Anh Kỳ, Vũ Phong và Tùng cùng bước lên sân khấu. Đầu tiên là trao nhẫn, bước quan trọng nhất khi họ kết làm một. Kim Thành mang đến một chiếc khay nhung bên trên đặt hai chiếc hộp nhỏ màu đỏ.
– Hai người biết hộp nào là của mình không? – Kim Thành nhăn nhở chọc ghẹo.
– Làm sao mà lầm được, trừ khi cậu đổi.
– Không hề, không hề. Tôi không muốn bị hai người phanh thây đâu.
Miệng thì nói vậy nhưng anh nhanh tay mở hai nắp hộp ra để lộ hai đôi nhẫn. Tùng nhìn lên không cần ai thuyết minh cậu cũng biết đâu là chiếc nhẫn của mình. Một chiếc nhẫn, chính nó... không sai được, chiếc nhẫn mà cậu đã đeo khi "bị" cầu hôn bên đường, cũng bởi chiếc nhẫn đó mà cậu bắt đầu một chuỗi liên hoàn những sự việc không thể khống chế được, nó báo hại cậu đi chệch khỏi các kế hoạch đã được cậu chuẩn bị từ lâu, nó kéo cậu ra khỏi cuộc sống bình yên thường ngày, quăng cho cậu một đống sóng gió cũng như một đống cơ hội, một đống những rắc rối và cũng chính nó mang đến cho cậu những điều ngọt ngào nhất từ tình yêu. Nó chễm chệ lấp lánh trên nền vải nhung đỏ thẫm kiêu ngạo nhìn Tùng như thách thức mà cũng như một câu " Chào, gặp lại nhau rồi".
Minh Hàn đã cầm chiếc nhẫn đính một hạt kim cương vuông to làm mặt nhẫn, rất đơn giản không cầu kỳ, anh đeo nó vào ngón nhẫn của Anh Kỳ trong tiếng vỗ tay rộn ràng của khách mời cùng với tiếng nhạc âm vang...
...Ôi ngón nào xinh xinh, ai vừa đeo nhẫn kia...
Anh Kỳ cũng cầm chiếc nhẫn còn lại. Cũng như Minh Hàn, cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho anh khẳng định sở hữu con tim cũng như con người này từ bây giờ đã là của cậu, chắc chắn qua rồi những ngày anh nhìn cậu như một người xa lạ, như một gánh nặng, như một điều anh phải ân hận. Cậu đã trở thành người anh yêu nhất, trở thành người anh chọn kết bạn trăm năm, cảm giác hạnh phúc ấp áp len lỏi rồi bùng cháy đến từng ngóc ngách trong người cậu. Mặt cậu không thể khống chế mà hồng lên không thể dịu xuống được.
...Sẽ kết tình đôi lứa...thắm tô mùa xuân ấm nồng...
Cả hai nắm tay nhau nhìn về phía mọi người đang làm chứng cho họ cùng nhau nở một nụ cười hạnh phúc. Mọi người lại nhìn đến Vũ Phong và Tùng đầy chờ mong, họ cổ vũ cho hai kẻ cũng đang nhìn người ta trao nhẫn mà quên mình cũng đang có một cặp nhẫn cần có chủ. Vũ Phong nhẹ xoay người, anh cầm chiếc nhẫn hình hoa mai, chiếc nhẫn đã nối kết anh với một người mà anh không bao giờ ngờ tới, cứ như bảo bối mà anh "nhặt" bên đường, thứ tình yêu toàn tâm toàn ý Tùng dành cho anh dù nhiều thăng trầm nhưng vẫn không thay đổi, anh đã có trong tay một bảo vật, một tình yêu say đắm chân thành mà cậu dành cho anh, anh biết dù anh có giàu hơn nữa có nhiều quyền lực hơn nữa hay dù anh có rách nát bên đường làm động lòng các bậc thần thánh thì tình yêu Tùng dành cho anh vẫn không thay đổi, thứ tình yêu cao quý mà anh không thể mua được bằng tiền bạc, quyền lực hay cầu xin, chỉ có thể nói anh may mắn đã "nhặt" được cậu, nhặt được trái tim cậu về làm của riêng.
Chiếc nhẫn, anh vốn cố sống cố chết cưới cho được người bạn gái anh đang quen, nó đã không hoàn thành nhiệm vụ thì bất quá sau khi say một trận thì thứ trang sức đó cũng chẳng còn bao nhiêu giá trị, nhưng may mắn là nó đã hoàn thành nhiệm vụ một cách quá xuất sắc, nó mang về cho anh người bạn đời tuyệt tới mức không thể dùng tiền mua cũng không thể ra đền chùa mà khấn thần xin phật ban cho. Anh đã cất công chọn rất nhiều chiếc nhẫn có giá trị hơn nó gấp nhiều lần để chứng tỏ tâm ý anh với Tùng, nhưng không hiểu sao cuối cùng anh vẫn nghĩ tới chọn nó, nó là bà mối, là chứng nhân tình yêu, là vật lôi kéo hai người lại với nhau. Anh đã cho người gia công lại chiếc nhẫn cho nam tính hơn vì dù gì nó ban đầu cũng là nhẫn cho nữ. Những đường nét cứng rắn hơn được thêm vào nhưng anh biết chắc khi nhìn thấy nó Tùng sẽ nhận ra.
...Ngón dấu yêu dệt tiếng ca êm đềm...ngón tay vẽ tình yêu mình...
Lồng chiếc nhẫn vào ngón tay vốn đã rất rất quen thuộc nhưng không hiểu sao anh lại có cảm giác mình đang run, một cảm giác hồi hộp không thể tả dâng lên trong lòng, một cảm giác thật mới mẻ. Cảm giác lo sợ làm người ta run, đau thương làm người ta run và khi hạnh phúc cực điểm người ta cũng run...
Anh nhận ra Tùng cũng giống anh, cậu cũng run khi lồng chiếc nhẫn còn lại vào tay anh, cậu lúng túng tới mức đẩy tới đẩy lui mấy lần chiếc nhẫn vẫn chưa nằm đúng vị trí, nhìn gương mặt khẩn trương gấp gáp của Tùng làm anh bật cười, Tùng liếc anh như muốn nói "anh cũng có hơn gì cậu đâu".
...Đời ta giờ đây như bài ca...
...Rộn ràng ngàn lời tình yêu nồng say...
Tháp rượu được đổ đầy, từng lớp từng lớp tràn trề tuôn chảy, những sợi kim tuyến được bắn ra tung đầy xung quanh hai người lấp lánh. Bánh kem được cắt mời từng người khách có mặt, những ly rượu nâng lên chúc tụng...Những người yêu nhau lặng lẽ đan tay vào nhau ngất ngay hạnh phúc.
...Từng ngón tay đan vòng ngón tay...
...Những ngón ta yêu thương không rời xa...
...Những ngón ta dệt giấc mơ cho đời. Ngón tay vẽ trời tươi hồng.
Rời sân khấu, cả bốn người tiến tới từng người khách mời, chào hỏi, nhận rượu mừng, nhận những lời chúc tụng. Trong không khí này ai cũng cao hứng ăn uống, cười đùa...
Xuân hôm nay đã rất ấm ức không thể làm phù rể cho Tùng vì chắc chắn một điều Xuân sẽ giống "phù dâu" hơn. Dù gì cậu cũng làm không lại cái tên Kim Thành ngời ngời phong độ kia. Nhưng như thế cũng thật rảnh để cho cậu đi o bế tình yêu của cậu. Tùng là người bạn thân cậu quen trong một lớp học võ ở quê nhà rồi trở thành bạn rồi bạn thân, thân tới mức mấy chuyện bí mật không nên bật mí cậu cũng biết hết trơn. Là người chứng kiến tình yêu "giông gió" của thằng bạn từ đầu tới cuối, với Xuân cũng là một điều tự hào cho tình bạn thân thiết đẹp đẽ của hai người. Và bây giờ nếu thể hiện tốt cậu có thể thân càng thêm thân, cậu nghiễm nhiên sẽ trở thành em rể của Tùng. Có điều hơi ấm ức chút là phải làm em Tùng không phải làm anh của Tùng nhưng biết làm sao...ai biểu Lam không phải là chị của Tùng chi...
Người yêu của cậu hôm nay mặt một chiếc áo ào màu xanh biển rất ư xinh xắn, mai tóc cô bóng dầy, đen mượt được kết cận thận bằng một chiếc kẹp bướm phía sau rồi thả dài trên lưng, sóng sánh theo từng bước chân... Đây đích thị là tóc thề như người ta thường hay ca tụng trong sách vở thơ ca. Xuân biết cậu đã biết bao nhiêu lần muốn vuốt ve mái tóc đó, mái tóc cậu biết chắc khi ngửi vào sẽ rất thơm mùi bồ kết.
Cha Tùng rất thích cậu, cậu là bạn Tùng, bạn thân. Nay theo đuổi cô em gái của Tùng, Xuân đã có một điểm rất thuận lợi cho mình rồi. Lam là một cô gái rất hiền, ít nói lại giữ mục tiêu trở thành "cô giáo làng" gặp một anh chàng năng nổ, liến thoắng vui tính như Xuân cứ như một tổ hợp bù qua sớt lại xứng đôi vô cùng. Cậu cũng cần cù chịu khó lại lễ phép biết trong biết ngoài cũng rất có trách nhiệm chăm sóc giúp đỡ gia đình nên cũng rất được lòng cha mẹ Tùng. Cậu chỉ còn chờ Lam gật đầu cậu có thể tính tới chuyện tích cóp tiền để mua lễ hỏi vợ được rồi.
Xuân đi bên cạnh Lam nhìn cô đang ửng hồng má vì mấy nghe lời bóng gió về một đám cưới xôm tụ của hai người Xuân hạnh phúc không thua gì mấy cái người đã trao nhẫn trên kia.
– Chụp một tấm hình nha? – Xuân đề nghị khi thấy ông thợ chụp hình lãng vãng gần mình.
– Chụp? Nhưng ...kỳ lắm.
– Có gì kỳ, mình chụp một tấm làm kỷ niệm đi, nha...đồng ý nha. Anh thợ ơi...
Xuân đứng ngay ngắn bên Lam, khi anh thợ chụp hình vừa đếm: Một...Hai...Ba... Anh sáng lóe lên, Xuân đã kịp đặt ngay lên má người yêu một nụ hôn tinh nghịch...một bức hình hoàn hảo với một nụ hôn trộm và một đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top