Chiếc mặt nạ của Vua Hề
Tại làng Ceris các vụ mất tích xảy ra hàng loạt, đặc biệt là trẻ nhỏ ở độ tuổi sáu bảy cho đến mười tuổi. Đồn cảnh sát liên tục treo bảng cáo thị cùng chân dung của những người mất tích, cuộc điều tra đã hơn tháng trời, nhưng lại chẳng tìm thấy một manh mối nào cả.
Bên cạnh đó, gánh xiếc BearSmall được thành lập cách đây không lâu thế nhưng lại được rất nhiều người hưởng ứng. Nhiều cái mới lạ thu hút bọn trẻ, thậm chí ngay cả người lớn cũng cảm thấy hứng thú. Điều đặc biệt là, gánh xiếc chỉ mở vào ngày thứ sáu và chủ nhật hàng tuần, từ bảy giờ tối cho đến mười giờ đêm.
Gánh xiếc vừa đủ lớn, màu sắc rực rỡ với những bức họa hoạt hình ngộ nghĩnh cùng chú Hề hai mặt khóc cười. Phía sau gánh xiếc là một cách rừng um tùm, chưa được khai hoang. Ngày đầu tiên trình diễn không khỏi khiến cho mọi người bất ngờ, nào là sư tử xiếc, chó biết đứng bằng hai chân, gấu điều khiển xiếc thú, sóc và đại bàng bay,...
Chủ gánh xiếc đã từng nói, "Tiết mục chính vẫn còn ở ngay đằng sau!".
Ngày đầu tiên, nhiều người đến xem.
Ngày thứ hai, gánh xiếc không còn chỗ trống.
Ngày thứ ba, tiết mục ngày càng thú vị hơn.
Ngày thứ tư, xiếc người...
Nào là người ba mét, người hai đầu, người mặt thú, người bị nhốt chung với sư tử, người rắn, người dị dạng, người bốn chân, người phụ nữ có râu,... Mọi người không khỏi kinh hoàng khi chứng kiến cảnh tưởng ấy, nhưng đa phần là hứng thú, sự tò mò, phấn khởi hơn cả nỗi sợ hãi.
Sau đêm thứ ba, tiết mục không còn công bố ra bên ngoài nữa, cảnh sát đã ngắm ngầm theo dõi gánh xiếc này từ lâu nhưng lại âm thầm điều tra. Chỉ tiếc là, phải đợi thêm vài đêm.
"Bọn chó săn đã nhắm đến đây rồi." Ông chủ gánh xiếc ngồi trên hàng ghế salon dài cao cấp, vùi chiếc điếu thuốc đang dở vào trong cái gạt tàn bằng thủy tinh. Hắn lại quay sang chú Hề mang mặt nạ khóc cười phía bên tay trái của mình, "Xử lý xong chưa?"
"Đã xóa sạch hết tất cả dấu vết." Chú Hề vẫn chưa lần nào gỡ xuống chiếc mặt nạ của mình, không khỏi khiến cho mọi người tò mò. Thế nhưng, ông chủ đã quen với cách làm việc này của hắn, gọn gàng, sạch sẽ, không lưu lại mối tai họa về sau. Có thể nói, hắn là người đáng tin cậy nhất trong đoàn gánh xiếc.
"Muốn biết người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Tốt nhất nên chuẩn bị rời đi." Đây là lời cảnh báo cuối cùng mà hắn dành cho đoàn xiếc. Từ trước đến nay, họ đã phải di dời nhiều nơi, từ chỗ này sang chỗ khác, một phút cũng không được yên. Tiền vào như nước, mạng đi như mưa. Sinh mạng bây giờ còn rẻ mạt hơn cả ngọn cỏ, không đáng một xu.
"Đã chuyển bị cho tiết mục tiếp theo chưa?" Ông ta bỏ qua lời hắn nói, như chưa từng nghe điều gì, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể, bàn tay của ông ta lại chẳng nhuộm đầy máu? Chỉ mình ông ta không phạm tội?
"Đừng trách tôi không báo trước." Hắn đứng dậy, tiến vào trong buồng hầm, nơi huấn luyện và giam cầm bọn thú, kể cả "con người". Đứa bé gái từ trong gánh xiếc đang nấp phía sau cánh cửa, vội vã chạy theo hắn.
"Lo làm tốt chuyện của mình đi." Từ cánh mũi phả ra một làn khói trắng lượn lờ, ông ta đứng phắt dậy, chiếc phi tiêu từ trong tay vụt bay nhanh chóng, ném trúng hồng tâm.
Chiếc mũi to đỏ của chú hề cùng gương mặt dị dạng, trông thật buồn cười.
.
Bên trong tầng hầm, chỉ có ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn neon, mùi máu tanh nồng đậm xộc vào hai cánh mũi khiến người ta không chịu được. Mùi hôi thối của những cái xác đang phân hủy và cả tiếng gầm grừ của những con sói hoang trong lồng giam. Trên sàn nhà nhuộm đầy huyết sắc tang thương chết chóc.
Mấy con thú khác lại chẳng dám hó hé, bởi vì chúng đã nếm mùi quá đủ, nên biết nghe lời rồi. Con người thì có vẻ thông minh hơn, chiếc tiếc thay mấy kẻ đang nằm vất vưởng trên sàn nhà, thây thi chẳng ra hình dạng. Bọn họ gọi nó là, vật thí nghiệm thất bại, ít ra cũng tiết kiệm được khoảng tiền mua thức ăn cho bầy thú.
Hắn lấy tay xoa cằm, chợt suy nghĩ, nụ cười trên mặt càng thêm ma quái. Tiết mục tiếp theo sẽ là người và thú cùng nhốt chung một cái lồng? Khá thú vị, hắn nhếch mép, tiến về cái chuồng giam lỏng những con chó sói.
Thật bất ngờ khi chỉ còn một con sống sót duy nhất, hơi thở yếu ớt nằm trên sàn. Lại nhìn thấy những cái xác chồng chất lên nhau, chúng đều không chịu khuất phục trước loài người mà ngã xuống. Có lẽ bây giờ, con chó sói cuối cùng này sẽ biết nghe lời hơn là cứng đầu như đám kia.
Đôi khi hắn cũng cảm thấy thật kinh tởm trước những hành động mà hắn làm ra, hắn đã sa chân vào vũng bùn đen tối này lại chẳng thể thoát ra được. Cam chịu, khuất phục, trên thế giới này con người có thể vì tiền mà làm nên tất cả, bán mạng cho đồng tiền, chính vì thế mới hình thành nên một con người nhuốc nhơ, dơ bẩn.
Chú Hề tiến lại gần chuồng sói, đáy lòng dấy lên vẻ cảm thán, "Hổ và Sư tử có thể mạnh hơn, nhưng Sói chưa từng hạ mình để biểu diễn trong rạp xiếc."
Đứa bé gái đứng từ phía sau, nhẽ kéo lấy góc áo của chú hề, "Nhưng dưới bàn tay của loài người thì không có gì là không thể."
Chú Hề cười, lấy tay xoa đầu cô nhóc. Hắn khẽ chau mày, chỉ là, con bé lúc nào cũng mặc mỗi một chiếc váy màu đen, dù nó đã quá cũ. Hắn đã từng nghe nói, trước khi cô bé vào gánh xiếc, chiếc váy đó chính là di vật duy nhất mà người mà dành tặng cho nó. Nó không thích màu đen nhưng lại mặc màu đen.
Nó lại kéo chiếc váy của mình trông có hơi bực dọc. Trong bóng tối, nó chả biết đâu chính là tay của mình, nếu là màu trắng, nó có thể sáng trong màn đêm, như một nàng tiên nhỏ. Nó bỗng nhiên ngước lên bằng đối mặt to tròn nhìn hắn một hồi lâu rồi hỏi, "Chú thích màu gì nhất?"
Hắn lại xoa đầu đứa bé, dù biết nó không thích màu đen nhưng nó lại rất ghét việc nói dối, "Chú thích màu đen nhất."
Cô bé có hơi bất ngờ trước câu trả lời của hắn, níu chặt góc áo, sốt sắng hỏi, "Tại sao?"
Hắn híp mắt nhìn vào chú sói yếu ớt đang cố gắng vùng dậy trong đám xác của những con sói khác.
"Màu đen che giấu những gì con người ta không muốn phơi bày, cũng như nếu cháu đứng trong màn đêm, sẽ rất dễ ẩn nấp. Như việc cháu đã từng làm thế với hắn ta." Hắn chỉ vào cái xác của một người đàn ông đang phơi thây trên sàn nhà, tròng mắt lòi ra, mở to, đôi môi không khép lại được và héo úa, làn da hoại tử đến xấu xí.
.
Đêm diễn xiếc kết thúc, mọi người đều ra về trong đêm trời mịt mù, gió từ cánh rừng thổi qua giá lạnh thấu xương. Đâu đây vang lên tiếng khóc than của một đứa trẻ nhỏ. Một vị khách thấy thế âm thầm bước đến, từ trong túi áo lấy ra một cái kẹo rồi đưa cho đứa bé gái đó.
"Ba mẹ cháu đâu?"
Đứa bé ngừng khóc hẳn, nhưng chỉ còn là những tiếng thút thít sụt sùi, đôi mắt to tròn của nó ngước lên phản chiếu hình ảnh của người đàn ông nọ, "Cháu không thấy mẹ cháu đâu cả."
"Mẹ cháu chưa đến đón cháu sao?" Người đàn ông lồm cồm ngồi xuống, đối diện với đứa bé, ôn tồn hỏi han.
"Mẹ cháu bảo cháu đợi ở đây, nhưng cháu không thấy mẹ đến." Nó dụi dụi hai mắt đang ướt át, nhận lấy cái kẹo từ người đàn ông. Nó biết, người này vô hại.
"Thế nhà cháu ở đâu? Để chú đứa cháu về?" Dù biết rằng có lẽ nó sẽ không tin, nhưng người đàn ông vẫn hỏi. Chỉ biết rằng, bỏ mặc một đứa bé tội nghiệp như thế giữa cánh rừng thanh vắng, nửa đêm như vầy, đúng là trái với đạo lý làm người.
Khách đã ra về, số người còn lại trở nên thưa thớt hẳn, dần dần ít đi. Nếu một đứa bé gái ở nơi này một mình, không biết sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, chuyện gì sẽ xảy ra, thật không dám nghĩ đến.
Nó im lặng một hồi lâu rồi kéo lấy góc áo của người ông, "Hình như nhà cháu ở hướng kia."
Người đàn ông đứng dậy, đi theo sự chỉ dẫn của đứa trẻ, lại chẳng biết một nụ cười quỷ dị đang âm thầm vẽ lên nơi khóe môi của nó.
.
Một tuần sau đó, mọi chuyện vẫn yên bình, cho đến ngày hôm nay. Để thoát khỏi sự truy lùng của bọn cảnh sát, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng gánh xiếc trình diễn, phạm vi đã hoàn toàn mở rộng, gấp đôi lúc trước, số tiền bán vé cũng tăng lên nhưng vẫn không thoát khỏi tình trạng cháy vé.
Đúng như dự đoán, các tiết mục vừa rồi làm khán giả rất ngạc nhiên vì độ lý thú của nó, tất cả các "tác phẩm" độc đáo của gánh xiếc này đã phơi bày ra cả rồi.
Chủ quản gánh xiếc, ông ta thầm hài lòng với số tiền kiếm được, chuẩn bị rời đi. Thế nhưng, hình như trong đoàn xiếc có điều gì đó hơi khác thường. Tuy không quan sát nhiều về đám nhân viên, toàn bộ công việc đều giao cho chú Hề, nhưng ngày hôm nay, ông ta cảm thấy những gương mặt kia thập phần quen thuộc.
Nghĩ mãi không ra, hình như hôm nay hắn không có xuất hiện trước mặt ông ta nhiều lần như thường ngày. Vị chủ quản gánh xiếc quay sang hỏi người bên cạnh. "Thằng Hề đâu rồi?"
Người nọ hơi cúi đầu, "Hắn đang chuẩn bị cho tiết mục cuối cùng!"
"Mày ngẩng đầu lên xem." Ánh mắt của ông ta thập phần quái dị, đôi mày khó khăn chau lại, hình như đã sắp nhớ ra điều gì đấy.
Người nọ bấu chặt tay vào túi quần, từ từ ngẩng đầu lên.
Ông ta nhìn kỹ gương mặt người đối diện, một tia sáng vừa lóe lên trong tiềm thức.
"Không được nhúc nhích." Một khẩu súng chĩa vào đầu ông ta.
.
"Xin chào các quý khán giả, như các vị đã biết, đêm nay đã là đêm cuối cùng. Trong giây phút này, chúng tôi sẽ biểu diễn một tiết mục vô cùng đặc sắc xem như một món quà tri ân kỷ niệm mọi người đã cùng đồng hành với chúng tôi! Tiết mục thuần dưỡng chó sói!!"
Chuồng sói đã được đưa lên, trong khi tiết mục sắp bắt đầu, cảnh sát từ bốn phía đột nhiên đổ ập vào. Hàng ghế khách dự cũng có cảnh sát cải trang giả dạng. Bầu không khí rơi vào hoảng loạn, các khán giả sửng sốt vội chạy đi, nhưng sau đó cảnh sát đã nhanh chóng ổn định tình hình.
Từ gánh xiếc đi ra, cảnh sát đã tóm gọn luôn cả đoàn, không chừa một tên. Trong lúc đó, tấm màn được kéo lên từ từ, tầng ngầm của gánh xiếc dần hiện ra trước bao ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người đang có mặt. Chiếc màu màu đỏ rượu, nhưng bên trong còn sẫm đỏ hơn!
Hàng loạt con thú đang bị nhốt trong những chiếc chuồng, khi nhìn thấy ánh sáng, chúng không ngừng gào thét. Những con người trong chiếc lồng cao hơn, đáy lòng dấy lên tia mừng rỡ, còn có người không kìm được mà khóc òa lên, niềm vui khôn xiết. Cuối cùng cũng được giải thoát!
Những người thân của nạn nhân từ trên khán đài đổ về, đáy lòng dấy lên chua xót bàng hoàng. Thật không ngờ, đằng sau những thứ dùng để mua vui, điều là những điều khủng khiếp đến như vậy. Cảnh sát phá đi ổ khóa, người được thả ra, tay chân mềm nhũn nhưng cũng cố gắng đứng lên về lại người thân, bắt lấy ánh sáng, thoát khỏi cảnh Địa ngục này.
Hai ngày trước đó, một tệp tin đã được gửi đến sở cảnh sát. Có rất nhiều điều đáng nghi về gánh xiếc này, nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, họ chẳng thể tìm ra được một chút manh mối nào cả, dù rất khả khi nhưng không thể chứng minh. Cảnh sát đã gài nội gián vào đoàn xiếc để có thể dễ dàng điều tra, nhưng thật sự không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến như thế.
"Báo cáo đội trưởng, đã bắt xong người, có hai tên đã trốn thoát từ trước." Vị cảnh sát hướng về phía chú Hề nghiêm trang chào trước đôi mắt sửng sốt của bọn người trong gánh xiếc.
"Mặc kệ họ." Hắn ta đáp lại, lấy chiếc mặt nạ ra, buông xuống.
Chiếc mặt nạ vỡ tan trên sàn nhà đẫm máu, như một nốt nhạc âm trầm đánh dấu kết thúc cho một vở kịch bi hài.
.
Ngày hôm sau, báo đài đưa tin. BearSmall là gánh xiếc tội phạm bị truy nã trên phạm vi toàn quốc, tại hiện trường gây án vừa rồi có mười hai người chết, mười tám người vẫn còn sống. Tuy thế một số rơi vào tình trạng ám ảnh tâm lý vào mời chuyên gia để điều trị. Theo thống kê, có tám trẻ em, mười bốn người vị thành niên, sáu người trưởng thành. Cục cảnh sát cho biết, ba mươi tám người trong số đó chính là tất cả những người bị mất tích ở thị trấn Ceris...
Trên con đường phố xá đông người, cô bé mặc chiếc váy mới màu đen bước ra từ tiệm quần áo, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay của một người đàn ông bên cạnh. Nó nhìn lên gương mặt đầy xa lạ nhưng đầy thân quen này.
Hắn đã đánh đổi chiếc mặt nạ của mình để có được sự tự do.
Đêm đó, hắn gửi file giải nén mà hắn cất giấu bấy lâu nay, gửi đến cho cục cảnh sát. Hắn âm thầm tráo đổi vị trí của mình để cảnh sát trưởng thay thế, bắt lấy tội phạm. Sau đó hắn cùng nó rời đi chốn thị phi, đến một thành phố khác sinh sống, không phải trốn chui trốn nhủi hay lo sợ điều gì. Sống, như một con người thật sự.
Cô bé càng nắm chặt lấy ngón tay hắn như sợ đánh mất đi một thứ gì đó, người thân duy nhất.
Trên con đường cằn cỗi, chân bước đi trên nền đất lạnh, chỉ nghe thấy tiếng gãy giòn sụn của lá Phong rơi. Nếu nói đến cảm giác bây giờ, có lẽ đây chính là lần đầu tiên mà nó và chú cảm thấy thật thanh thản, nhẹ lòng. Nó lại đột nhiên nghĩ về những kỷ niệm mơn man trong tiềm thức, gương mặt của bà, rồi cả lần đầu tiên nó vào gánh xiếc.
Những kỷ niệm đẹp, nó gói gọn trong hồi ức. Còn những chuyện buồn bã trong quá khứ, vì có như thế mới hình thành nó của hiện tại. Tất cả đã qua đi, mùa Thu lại đến, và bây giờ, nó tự do.
"Lúc trước cháu đã từng hỏi chú thích màu gì nhất, chú nói chú rất thích màu đen nhưng cháu chả bao giờ thấy chú nhắc đến nó cả."
"Chú thích màu đen nhất. Màu đen che giấu những gì con người ta không muốn phơi bày, nhưng cũng vì thế mà chú ghét màu đó nhất "
Nó không kìm lòng được, lại nhìn về phía hắn vài ba lần. Gương mặt điềm tĩnh, có phải hắn vẫn luôn như thế kể cả khi khoác lên chiếc mặt nạ cho cuộc đời?
Rồi hắn dẫn nó đến một tiệm sơn dầu gần đó, hắn lấy một tờ giấy trắng tinh, chấm lên đó một màu vàng ươm.
"Đây là màu gì?" Hắn hỏi.
Nó nhìn hắn rồi bảo, "Màu vàng."
Hắn lại chấm thêm một màu đen đè lên màu vàng, rồi hỏi lại đứa bé. "Giờ thì là màu gì?"
"Màu đen."
"Đúng vậy." Hắn gật đầu cười nhẹ, ôn tồn giải thích. "Cũng như chiếc mặt nạ của chú, khi chú hay vị cảnh sát trưởng đeo lên chiếc mặt nạ ấy, sẽ không ai nhận ra người đang đeo mặt nạ mới thật sự là người nào. Giờ thì cháu hiểu rồi chứ? Ta thích màu đen nhất là bởi vì màu đen có thể che giấu sự thật khỏi mắt mọi người, nhưng đồng thời cũng che giấu danh phận của người cháu muốn kiếm tìm."
Nó gật đầu.
END.
27/8/2017
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top