Chương 5:
Sáng hôm đó, Hoàng thức dậy với một cảm giác khó chịu tột độ. Bàng quang của anh ta căng tức đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung, một áp lực khủng khiếp đè nặng từ bên trong. Anh ta vội vàng lồm cồm bò dậy, cái bụng lớn nặng nề kéo theo, và lao vào nhà vệ sinh.
Kỳ đang ngồi ở bàn, giả vờ đọc sách, nhưng đôi mắt cô lại dán chặt vào Hoàng. Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên môi cô. Đây là một phép thử mới, một sự điều chỉnh tinh vi hơn mà cô đã thực hiện trên chiếc đồng hồ vào đêm qua. Cô đã kích hoạt chức năng "Kiểm soát bài tiết", và điều chỉnh nó ở mức "khó khăn".
Hoàng ở trong nhà vệ sinh khá lâu. Kỳ nghe thấy tiếng anh ta rên rỉ khe khẽ, tiếng nước chảy yếu ớt, rồi lại im bặt. Khoảng mười phút sau, Hoàng bước ra, vẻ mặt nhăn nhó, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Sao thế anh?" Kỳ giả vờ ngạc nhiên. "Anh không khỏe à?"
"Không... không biết nữa em," Hoàng nói, giọng đầy vẻ khổ sở. Anh ta ôm lấy bụng dưới, đi đi lại lại trong phòng. "Anh... anh buồn đi vệ sinh quá, nhưng mà... không đi được. Cứ như có cái gì đó chặn lại vậy."
Kỳ đứng dậy, đi đến bên Hoàng, đưa tay xoa nhẹ lưng anh ta. "Chắc là do em bé lớn quá, chèn ép vào bàng quang đấy anh. Anh cứ cố gắng đi lại một chút xem sao. Hay là uống thêm nước đi?" Cô nói, đồng thời âm thầm điều chỉnh chức năng "Kiểm soát bài tiết" trên đồng hồ lên mức "rất khó khăn".
Hoàng lại vội vàng uống một ly nước đầy, rồi lại lao vào nhà vệ sinh. Lần này, anh ta ở trong đó còn lâu hơn. Kỳ nghe thấy tiếng anh ta thở dốc, tiếng cọ quậy, và cả những tiếng rên rỉ đau đớn hơn trước. Cô nhếch mép. Cảm giác bất lực của Hoàng chính là thứ cô muốn thấy.
Sau gần nửa tiếng, Hoàng bước ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt tái mét, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Anh ta gần như không đứng vững được, phải vịn vào tường. Cái bụng trần của anh ta vẫn căng cứng, và Kỳ có thể thấy rõ những đường gân xanh nổi lên trên đó.
"Không... không được em ạ," Hoàng nói, giọng anh ta run rẩy. "Anh... anh không thể đi được. Đau quá Kỳ ơi... Bụng anh cứ căng tức như muốn vỡ ra." Nước mắt đã bắt đầu rơm rớm trong khóe mắt anh ta.
Kỳ giả vờ hốt hoảng. "Trời ơi, sao lại thế được? Hay là anh bị bí tiểu rồi? Có cần đi bệnh viện không anh?" Cô nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú. Cô đã thành công.
"Không... không cần đâu em," Hoàng lắc đầu, yếu ớt. "Anh sợ bệnh viện lắm. Với lại... anh không có tiền." Anh ta nhìn Kỳ với ánh mắt cầu cứu. "Em... em có cách nào không? Anh đau quá..."
Kỳ mỉm cười trấn an. "Anh cứ bình tĩnh. Để em xem nào." Cô đưa tay xoa nhẹ bụng dưới của Hoàng, nơi bàng quang đang căng tức đến mức tối đa. Dưới lòng bàn tay cô, cô có thể cảm nhận rõ sự căng cứng đó, một cảm giác đầy quyền lực.
Trong khi đó, ngón tay cái của Kỳ khẽ lướt trên màn hình đồng hồ. Cô không hạ mức độ "khó khăn" của việc bài tiết ngay lập tức. Thay vào đó, cô điều chỉnh một chức năng khác: "Áp lực bàng quang". Cô tăng nhẹ áp lực lên một chút, rồi lại giảm xuống. Hoàng khẽ rên lên, rồi lại thở phào. Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết rằng mỗi khi Kỳ chạm vào bụng mình, cảm giác đau đớn lại thay đổi.
"Anh cứ cố gắng đi lại một chút nữa xem sao," Kỳ nói. "Hay là em xoa bóp cho anh nhé?" Cô bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng vùng bụng dưới của Hoàng, những ngón tay cô di chuyển theo những đường tròn nhỏ, đồng thời trên chiếc đồng hồ, cô lại tăng nhẹ áp lực lên bàng quang một lần nữa.
Hoàng lại nhăn mặt, nhưng vẫn cố gắng đi lại. Anh ta đi vào nhà vệ sinh, rồi lại đi ra, liên tục như vậy. Mỗi lần đi vào, anh ta lại hy vọng có thể giải tỏa được sự khó chịu, nhưng mỗi lần đi ra, sự thất vọng lại càng chồng chất. Cái bụng của anh ta vẫn căng tức, và những cơn đau quặn thắt bắt đầu xuất hiện.
Kỳ quan sát Hoàng với vẻ mặt "lo lắng" nhưng thực chất là đầy sự thích thú. Cô thích nhìn anh ta vật lộn, thích nhìn sự bất lực và tuyệt vọng dần hiện rõ trong mắt anh ta. Cảm giác kiểm soát này thật tuyệt vời. Cô có thể khiến anh ta đau đớn, rồi lại nhẹ nhàng xoa dịu, khiến anh ta hoàn toàn phụ thuộc vào sự "giúp đỡ" của cô.
Sau gần một tiếng đồng hồ ra vào nhà vệ sinh liên tục mà không có kết quả, Hoàng gần như kiệt sức. Anh ta đổ gục xuống sàn, ôm lấy bụng, thở dốc. Nước mắt đã lăn dài trên má. "Kỳ ơi... anh chịu hết nổi rồi... Đau quá..."
Kỳ quỳ xuống bên cạnh Hoàng, đưa tay vuốt tóc anh ta. "Anh đừng lo, em sẽ giúp anh mà." Cô nói, giọng điệu vẫn dịu dàng đến đáng sợ.
Và rồi, Kỳ chạm vào chiếc đồng hồ. Cô hạ mức độ "Kiểm soát bài tiết" xuống "bình thường", và giảm áp lực bàng quang về mức tối thiểu.
Ngay lập tức, Hoàng cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột. "Ôi... ôi... anh... anh đi được rồi!" Anh ta vội vàng lồm cồm bò dậy, lao vào nhà vệ sinh.
Lần này, tiếng nước chảy ào ào vang lên rõ rệt. Hoàng ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, và khi anh ta bước ra, vẻ mặt anh ta đã hoàn toàn thay đổi. Sự đau đớn đã biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm và biết ơn vô bờ bến.
"Em... em đúng là thần tiên mà Kỳ ơi!" Hoàng nói, giọng anh ta vẫn còn run rẩy vì xúc động.
"Em đã cứu anh một mạng. Anh không biết phải cảm ơn em thế nào nữa." Anh ta nhìn Kỳ với ánh mắt sùng bái.
Kỳ chỉ mỉm cười, nụ cười đó ẩn chứa một bí mật mà Hoàng không bao giờ có thể biết được. Cô đã thành công trong việc khiến anh ta tin rằng cô là người duy nhất có thể giải thoát anh ta khỏi mọi đau đớn. Sự phụ thuộc của Hoàng vào cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ lại nhấp nháy, hiển thị một thông báo mới: "Thai kỳ: Giai đoạn cuối. Dấu hiệu chuyển dạ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."
Kỳ khẽ nhếch mép. Lần này, cô sẽ không trì hoãn nữa. Hoàng đã được "vỗ béo" đủ, đã được "thử nghiệm" đủ. Màn kịch lớn, màn trình diễn thực sự của cơn ác mộng, sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top