Chương 48:
Phong Bách nằm vật vã trên sàn văn phòng, kiệt sức và trần trụi. Đứa con bé bỏng của anh ta, ướt át và đỏ hỏn, đang nằm trên ngực anh, khẽ cựa quậy và bật ra những tiếng khóc yếu ớt. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Phong Bách, không phải vì đau đớn, mà vì sự xúc động tột cùng. Anh ta đưa bàn tay run rẩy vuốt ve con, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương và sự dịu dàng.
Kỳ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ lấy đứa bé. Cô mỉm cười, một nụ cười đầy bí hiểm. Màn kịch sinh nở đã kết thúc, nhưng một giai đoạn mới của sự kiểm soát lại bắt đầu. Cô đã khiến Phong Bách tin rằng cô là vị cứu tinh duy nhất của anh ta, người duy nhất anh ta có thể tin tưởng và phụ thuộc vào.
Kỳ đưa tay lên chiếc đồng hồ trên cổ tay. Cô nhìn vào các chỉ số: "Thai phụ: Phong Bách. Tình trạng: Kiệt sức tột độ, xúc động mạnh. Nhịp tim: Đang ổn định. Giai đoạn: Đang chờ sổ nhau thai."
Kỳ biết, quá trình sinh nở chưa thực sự kết thúc. Còn một giai đoạn quan trọng nữa: sổ nhau thai. Cô muốn Phong Bách phải trải nghiệm nó một cách trọn vẹn, để anh ta không bao giờ quên được sự đau đớn và bẽ bàng của việc mang thai và sinh nở. Đồng thời, cô muốn biến quá trình này thành một minh chứng nữa cho quyền lực tuyệt đối của mình.
Cô nhẹ nhàng đặt đứa bé xuống cạnh Phong Bách, đảm bảo bé vẫn an toàn và ấm áp. Sau đó, cô lại đặt tay lên bụng Phong Bách.
"Anh Bách, anh giỏi lắm," Kỳ thì thầm, giọng cô dịu dàng như một lời ru. "Giờ chúng ta còn một việc nhỏ nữa. Anh phải sổ nhau thai ra. Em bé cần anh làm điều đó."
Phong Bách khẽ nhíu mày. Anh ta đã kiệt sức đến mức không còn nghĩ được gì nữa. Anh ta chỉ biết tin tưởng vào Kỳ. "Nhau... nhau thai sao...? Ưm... Lại đau nữa sao...?" Giọng anh ta yếu ớt, đầy sự sợ hãi.
Kỳ mỉm cười. "Sẽ không đau như lúc nãy đâu. Anh chỉ cần rặn nhẹ một chút thôi. Em sẽ giúp anh mà." Cô nói, nhưng ngón tay lại lướt trên màn hình đồng hồ, kích hoạt chức năng "Kích thích co bóp tử cung sau sinh" ở mức "Trung bình cao" và "Tăng cảm giác áp lực vùng bụng dưới". Cô cũng kích hoạt "Gây cảm giác khó chịu liên tục ở bụng dưới" để Phong Bách không thể thoải mái hoàn toàn.
Phong Bách khẽ rên lên. Anh ta cảm thấy một sự co thắt nhẹ ở bụng dưới, khác hẳn với những cơn đau chuyển dạ dữ dội trước đó, nhưng vẫn vô cùng khó chịu. Nó giống như một sự siết chặt dai dẳng, kèm theo một áp lực mơ hồ từ bên trong.
Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Phong Bách, xoa bóp nhẹ nhàng, như thể đang giúp đỡ anh ta. Nhưng thực chất, cô đang sử dụng chức năng "Tăng cường áp lực cục bộ" trên chiếc đồng hồ, tạo ra một sự thúc đẩy nhẹ nhàng nhưng liên tục lên vùng tử cung của anh ta, khiến anh ta cảm thấy một sự thôi thúc muốn rặn.
"Anh Bách, anh hít thở sâu đi," Kỳ hướng dẫn. "Khi em bé ra rồi, tử cung của anh cần phải co bóp lại để đẩy nhau thai ra ngoài. Anh cứ làm theo em hướng dẫn nhé."
Phong Bách khẽ gật đầu. Anh ta cố gắng hít thở sâu theo lời Kỳ. Nhưng cảm giác khó chịu và áp lực ở bụng dưới ngày càng tăng lên. Anh ta cảm thấy một sự thôi thúc muốn rặn, nhưng lại sợ hãi cơn đau.
"Ưm... Kỳ... Anh... anh buồn rặn quá..." Phong Bách thì thầm, giọng anh ta yếu ớt.
Kỳ mỉm cười. "Đúng rồi. Anh cứ rặn nhẹ một chút thôi. Em sẽ ở đây với anh."
Phong Bách hít một hơi thật sâu, rồi rặn nhẹ một cái."Ưm... Aaa...!" Một tiếng rên khẽ thoát ra từ cổ họng Phong Bách. Anh ta cảm thấy một khối gì đó đang từ từ di chuyển xuống, và một cảm giác căng tức ở vùng hậu môn.
Kỳ thích thú nhìn anh ta. Cô thấy rõ Phong Bách đang vật lộn, khuôn mặt anh ta nhăn nhó. Cô lại tăng cường "Áp lực cục bộ" lên một chút, thúc đẩy quá trình nhanh hơn.
"Ư... Hơh... Ưm... Nó... nó ra chưa Kỳ...?" Phong Bách thở dốc, giọng anh ta yếu ớt, đầy sự lo lắng.
"Sắp rồi, anh yêu. Anh rặn thêm một chút nữa thôi," Kỳ động viên, giọng cô vẫn dịu dàng đến đáng sợ.
Phong Bách lại hít một hơi, dồn chút sức lực còn lại để rặn thêm một cú nữa."Aaaaaaa! GRAAA! Ra đi!" Anh ta gầm lên một tiếng nhỏ, không còn là tiếng gào thét đau đớn nữa, mà là một sự nỗ lực cuối cùng
"PHỤT!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, và một khối mềm mại, ướt át trượt ra khỏi cơ thể Phong Bách, nằm gọn trong tay Kỳ. Đó là nhau thai, thứ đã nuôi dưỡng đứa bé suốt chín tháng qua.
Phong Bách thở phào nhẹ nhõm, toàn thân anh ta lập tức thả lỏng. Cảm giác khó chịu ở bụng dưới lập tức biến mất. Anh ta nhắm mắt lại, hoàn toàn kiệt sức.
Kỳ đặt nhau thai sang một bên. Cô nhìn Phong Bách, vẻ mặt anh ta hiện lên sự thanh thản và nhẹ nhõm. Cô đã thành công trong việc khiến anh ta trải nghiệm toàn bộ quá trình sinh nở, từng chút đau đớn, từng chút bẽ bàng, từng chút vất vả, và cuối cùng là sự giải thoát dưới sự kiểm soát của cô.
Kỳ nhẹ nhàng đỡ Phong Bách nằm xuống sàn. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh ta, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh.
"Anh Bách của em, anh đã làm rất tốt," Kỳ thì thầm. "Anh đã sinh ra con của chúng ta. Giờ anh hãy nghỉ ngơi đi. Mọi việc còn lại cứ để em lo."
Phong Bách khẽ gật đầu. Anh ta đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ sâu sau cơn kiệt sức tột độ. Anh ta không hề hay biết rằng, những gì anh ta vừa trải qua không phải là ngẫu nhiên, mà là một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo bởi người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh ta.
Kỳ nhìn Phong Bách và đứa bé nằm trên sàn. Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi cô. Cô đã có được tất cả: quyền lực tuyệt đối lên Phong Bách, và một đứa con sẽ là sợi dây vô hình trói buộc anh ta vào cô mãi mãi. Trò chơi của cô mới chỉ bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top