Chương 46:


Phong Bách nằm vật vã dưới chân bàn làm việc, toàn thân rã rời, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt. Những tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra từ cổ họng anh ta, hòa lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào. Cái bụng bầu khổng lồ vẫn căng cứng, và đầu của em bé vẫn bị kẹt lại một cách tàn nhẫn bởi chiếc quần lót. Anh ta đã dồn hết sức lực cuối cùng, nhưng chỉ đổi lại sự đau đớn tột cùng và nỗi tuyệt vọng không lối thoát. Anh ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Kỳ, ngồi quỳ bên dưới anh ta, vẫn duy trì lực cản vô hình bằng chiếc đồng hồ trên tay. Cô thích thú nhìn khuôn mặt anh ta nhăn nhó, méo mó vì đau đớn và sự bất lực. Cô biết, Phong Bách đã đạt đến giới hạn cuối cùng.

"Hộc... hộc... Không... không đẻ nữa... Ưm... ƯƯƯƯƯƯ..." Phong Bách thì thầm, giọng anh ta yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy. Anh ta không còn sức lực để gào thét nữa, chỉ còn những tiếng rên rỉ than vãn. Anh ta buông tay khỏi mép bàn làm việc, toàn thân đổ sụp xuống.

Kỳ nhanh chóng vòng tay ôm lấy anh ta, đỡ anh ta vào lòng. Phong Bách, không chút chần chừ, lập tức xà vào lòng Kỳ, vòng tay ôm chặt lấy cô. Anh ta vùi mặt vào hõm vai cô, tiếng khóc nức nở bật ra, dồn dập và đầy sự ủy khuất.

"Kỳ... Kỳ ơi... Anh... anh không đẻ được nữa... Ưm... đau quá... Anh không chịu được nữa rồi..." Phong Bách nức nở, giọng anh ta run rẩy, đầy sự cầu xin. Anh ta cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang bị xé toạc, và anh ta không còn một chút sức lực nào để tiếp tục cuộc chiến này.

"Anh... anh xin em... Làm ơn... làm ơn cho anh dừng lại đi... Anh không đẻ nữa đâu..."

Anh ta vòng tay ôm chặt lấy Kỳ, như thể cô là chiếc phao cứu sinh duy nhất trong cơn bão dữ. Anh ta bám víu vào cô, mong muốn được thoát khỏi cơn đau và sự giày vò này. Chiếc bụng bầu khổng lồ của anh ta ép chặt vào người Kỳ, và cô có thể cảm nhận rõ từng cơn co thắt vẫn đang siết chặt, dù đã được cô giảm nhẹ một chút.

Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve lưng Phong Bách, giọng cô dịu dàng đến đáng sợ. "Anh Bách của em, anh sao vậy? Sao lại không đẻ nữa? Em bé đang muốn ra ngoài mà." Cô nói, nhưng ánh mắt cô lại ánh lên sự thỏa mãn tột độ. Cô đã khiến anh ta hoàn toàn đầu hàng, hoàn toàn phụ thuộc vào mình.

"Không... không thể... Ưm... Đau... đau lắm Kỳ ơi..." Phong Bách lắc đầu lia lịa, nước mắt anh ta chảy dài, thấm ướt vai Kỳ. "Anh... anh không rặn nổi nữa... Anh không còn sức nữa rồi... Anh... anh không muốn đẻ nữa..."

Anh ta rên rỉ, khóc nức nở như một đứa trẻ, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu hãnh và quyền lực của một vị chủ tịch. Anh ta chỉ là một người đàn ông đang bị cơn đau và sự bất lực nhấn chìm, và Kỳ là người duy nhất anh ta có thể bám víu vào.
Kỳ thích thú nhìn anh ta sụp đổ. Cô cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể Phong Bách, cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh của anh ta.

Kỳ biết, anh ta đang ở đỉnh điểm của sự tuyệt vọng.Cô đưa tay lên chiếc đồng hồ. Cô đã thành công trong việc khiến Phong Bách phải từ bỏ. Giờ là lúc cô phải xuất hiện như một vị cứu tinh, người duy nhất có thể giải thoát anh ta. Cô nhẹ nhàng tắt chức năng "Chặn đẩy thai nhi ở giai đoạn xổ đầu" và "Tăng độ bám dính của đầu thai nhi vào thành âm đạo". Cô cũng kích hoạt chức năng "Kích thích cơn rặn tự nhiên" ở mức "Trung bình" và "Tăng cường độ giãn nở vùng đáy chậu".

"Anh Bách, anh phải cố gắng lên. Em bé đang muốn ra ngoài rồi," Kỳ nói, giọng cô đầy vẻ "lo lắng". "Em sẽ giúp anh mà. Anh phải nghe lời em nhé."

Phong Bách khẽ gật đầu, vùi mặt vào vai Kỳ. Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng cô.

Kỳ mỉm cười. Cô đã chiến thắng. Cô đã biến Phong Bách thành một con rối hoàn hảo, bị điều khiển từng hơi thở, từng cử động, từng cảm xúc. Anh ta sẽ mãi mãi là của cô, cả thể xác lẫn linh hồn. Và đứa bé này, sẽ là sợi dây vô hình trói buộc anh ta vào cô mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top