Chương 28:


Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt, và giờ đây, Phong Bách đã bước sang tuần thứ 38 của thai kỳ. Bụng anh ta đã to đến mức khủng khiếp, căng tròn như một quả bóng sắp vỡ, khiến mọi cử động đều trở nên nặng nề và khó khăn. Việc nằm gọn trong lòng Kỳ đã trở thành thói quen cố hữu của anh, nơi anh tìm thấy sự an ủi và xoa dịu duy nhất. Kỳ thích thú cảm nhận sự phụ thuộc hoàn toàn của Phong Bách, và cái bụng khổng lồ của anh ta, biểu tượng của quyền lực tối thượng mà cô đang nắm giữ.

Kỳ đã khéo léo điều chỉnh các chức năng của chiếc đồng hồ để Phong Bách vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, cao lãnh trước người ngoài, nhưng hoàn toàn ủy mị, yếu đuối khi ở bên cô. Cô đã kích hoạt chức năng "Kiểm soát biểu cảm khuôn mặt" và "Kiểm soát giọng nói" để anh ta luôn giữ được vẻ nghiêm nghị khi cần thiết. Đồng thời, cô vẫn duy trì mức độ ốm nghén và khó ngủ vừa phải, cùng với những cơn gò giả và chuột rút ngẫu nhiên, khiến anh ta luôn trong trạng thái mệt mỏi và dễ tổn thương về mặt sinh lý.

Sáng nay, tiếng chuông báo thức vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong phòng ngủ sang trọng. Phong Bách khẽ cựa mình, cố gắng ngồi dậy, nhưng cái bụng quá khổ khiến anh ta phải rên rỉ.

"Ưm... Nặng quá..." Phong Bách thều thào, đôi mắt anh ta lim dim vì thiếu ngủ.

Kỳ, nằm bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh. "Anh yêu, anh cứ nằm đi. Em sẽ chuẩn bị bữa sáng cho anh." Cô nói, nhưng trong lòng lại đầy tính toán. Cô đã quyết định. Hôm nay, Phong Bách sẽ phải đi làm, và cô sẽ tận hưởng cảnh tượng một chủ tịch quyền lực vật lộn với cái bụng bầu khổng lồ của mình trước mặt cấp dưới.

"Không được đâu em," Phong Bách đáp lại, giọng anh ta mang chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ kiên quyết. "Hôm nay có cuộc họp quan trọng với đối tác lớn. Anh không thể vắng mặt được."

Kỳ mỉm cười. "Vậy thì để em giúp anh nhé." Cô đỡ Phong Bách ngồi dậy, từng chút một. Việc mặc quần áo trở thành một thử thách thực sự. Cái bụng quá lớn khiến chiếc quần tây công sở bó chặt, và chiếc áo sơ mi cũng gần như không cài vừa. Kỳ "ân cần" giúp anh ta mặc đồ, nhưng mỗi cái chạm của cô đều mang theo sự kiểm soát.

Khi Phong Bách đã mặc xong, anh ta đứng dậy, loạng choạng. Cái bụng phình to kéo anh ta về phía trước, khiến dáng đi của anh ta trở nên khập khiễng và khó khăn. Kỳ đã kích hoạt chức năng "Tăng cảm giác nặng nề ở vùng bụng dưới" và "Giảm khả năng giữ thăng bằng" ở mức "Nhẹ", để anh ta luôn có cảm giác chao đảo, mất ổn định.

"Anh Bách, anh ổn chứ?" Kỳ hỏi, giả vờ lo lắng.
Phong Bách khẽ gật đầu, cố gắng nén lại một tiếng thở dài. "Anh ổn. Chỉ hơi nặng nề một chút thôi."

Kỳ đi theo Phong Bách xuống nhà. Bữa sáng được bày biện sẵn sàng trên bàn ăn. Phong Bách cố gắng ngồi xuống, nhưng cái bụng quá lớn khiến anh ta phải khó nhọc điều chỉnh tư thế. Kỳ chu đáo đút từng muỗng cháo cho anh, như một người mẹ chăm sóc con nhỏ. Phong Bách đón nhận sự chăm sóc đó một cách tự nhiên, hoàn toàn không nhận ra sự bất thường.

Sau bữa sáng, tài xế đã đợi sẵn bên ngoài. Kỳ đi cùng Phong Bách ra xe. Khi anh ta bước ra khỏi cửa chính, khuôn mặt anh ta lập tức thay đổi. Vẻ mệt mỏi, nũng nịu biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị và cao lãnh quen thuộc. Dáng đi của anh ta, dù vẫn còn chút nặng nề, nhưng đã cố gắng giữ vững sự điềm tĩnh và oai vệ.

Kỳ thích thú quan sát sự chuyển đổi đó. Đó chính là mặt nạ mà cô đã tạo ra cho anh ta. Một mặt nạ hoàn hảo.Trên xe, Kỳ vẫn ngồi bên cạnh Phong Bách. Cô thấy rõ anh ta đang cố gắng điều chỉnh hơi thở, cố gắng nén lại những cảm giác khó chịu từ bên trong. Chiếc đồng hồ trên tay cô vẫn liên tục cập nhật: "Mức độ lo lắng: Tăng. Áp lực vùng chậu: Tăng nhẹ."

Khi đến tòa nhà tập đoàn Phong Vân, một tòa nhà chọc trời bằng kính lấp lánh, một đội ngũ nhân viên đã đứng chờ sẵn ở sảnh. Ngay khi Phong Bách bước ra khỏi xe, một bầu không khí nghiêm túc, trang trọng bao trùm. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta.

Kỳ mỉm cười. Cô thấy rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng, bất khả xâm phạm của Phong Bách. Anh ta bước đi chậm rãi nhưng đầy uy quyền, tay vịn nhẹ vào cánh tay Kỳ. Các nhân viên cúi đầu chào, không ai dám nhìn thẳng vào cái bụng to lớn của anh ta, dù ai cũng biết vị chủ tịch đang mang thai. Họ chỉ dám liếc nhìn, rồi nhanh chóng quay đi.
Khi bước vào thang máy riêng của chủ tịch, chỉ có Phong Bách, Kỳ và một vài trợ lý thân cận. Ngay khi cửa thang máy đóng lại, vẻ mặt của Phong Bách lại thay đổi. Anh ta khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa cái bụng.

"Anh mệt quá em yêu..." Phong Bách thì thầm vào tai Kỳ, giọng anh ta lại trở nên yếu ớt. "Anh không biết mình có thể chịu đựng được cuộc họp này không nữa."

Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve má anh ta. "Anh cố gắng lên. Em sẽ ở đây với anh. Anh sẽ làm được mà."
Khi thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, nơi phòng họp đang chờ đợi, Phong Bách lại một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, cao lãnh của mình. Anh ta bước vào phòng họp, từng bước chân chắc chắn, dù bên trong cơ thể anh ta đang vật lộn với những cơn gò giả và áp lực từ cái bụng bầu khổng lồ.

Kỳ ngồi trong phòng họp, lặng lẽ quan sát Phong Bách. Anh ta ngồi ở vị trí chủ tọa, điều hành cuộc họp với phong thái chuyên nghiệp, giọng nói trầm ấm và dứt khoát. Không ai có thể đoán được rằng, người đàn ông quyền lực đó, đang mang trong mình một sinh linh bé bỏng, và từng cử động, từng cảm giác của anh ta đều đang bị một người phụ nữ ngồi cạnh anh ta điều khiển một cách tinh vi.

Kỳ thích thú nhìn cảnh tượng đó. Cô biết, Phong Bách đang sống trong một vở kịch mà cô là đạo diễn. Anh ta là một diễn viên tài năng, hoàn hảo trong vai chủ tịch lạnh lùng, nhưng khi trở về nhà, anh ta sẽ lại trở thành con rối yếu đuối của cô, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay cô. Và cô, sẽ tiếp tục tận hưởng quyền lực tuyệt đối của mình trên cơ thể và tâm trí anh ta, cho đến khi đến ngày em bé chào đời, dưới sự kiểm soát hoàn toàn của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top