Chương 27:
Hai tháng đã trôi qua kể từ ngày Phong Bách "tè dầm" trên sofa. Giờ đây, thai kỳ của anh đã bước sang tháng thứ chín, và cái bụng bầu của anh đã to lớn đến mức khó tin, căng tròn và nhô cao đến tận ngực. Mỗi bước đi của anh đều nặng nề, và việc tự mình di chuyển đã trở thành một thử thách thực sự. Phong Bách gần như dành trọn thời gian ở nhà, đặc biệt là nằm trong lòng Kỳ, để cô vuốt ve, an ủi. Vẻ lạnh lùng, cao ngạo của vị chủ tịch đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ủy mị, nũng nịu và phụ thuộc tuyệt đối vào Kỳ.
Kỳ thích thú quan sát sự thay đổi này. Cái bụng khổng lồ của Phong Bách, biểu tượng của sự yếu đuối và nỗi bẽ bàng được cô tạo ra, giờ đây lại trở thành nguồn cơn cho sự thỏa mãn tột độ của cô. Cô thích nhìn anh ta vật vã với nó, thích cảm nhận sự căng tức và nặng nề khi anh ta nằm gọn trong lòng cô.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ liên tục cập nhật những thông số mới nhất: "Thai phụ: Phong Bách. Tình trạng thai kỳ: 9 tháng 1 tuần. Kích thước bụng: Rất lớn. Mức độ hoạt động thai nhi: Mạnh. Tâm lý thai phụ: Phụ thuộc cực độ vào Kỳ. Các triệu chứng thai kỳ: Ốm nghén nhẹ, khó ngủ, chuột rút thường xuyên, cảm giác nặng nề."
Kỳ đã tinh chỉnh các chức năng của đồng hồ một cách khéo léo trong suốt hai tháng qua. Cô duy trì mức độ ốm nghén và khó ngủ vừa phải để Phong Bách luôn cảm thấy mệt mỏi và dễ bị tổn thương. Cô cũng kích hoạt chức năng "Tăng cường áp lực vùng chậu" và "Gây chuột rút" một cách ngẫu nhiên, khiến anh ta thường xuyên phải chịu đựng những cơn khó chịu bất ngờ, càng khiến anh ta tìm kiếm sự an ủi và xoa dịu từ cô. Đặc biệt, Kỳ đã tăng cường "Kích thích tuyến sữa" lên mức "Trung bình" và "Tăng độ nhạy cảm đầu ti" lên "Cực cao", khiến ngực Phong Bách thường xuyên căng tức và nhạy cảm, đôi khi còn rỉ sữa non, một dấu hiệu rõ ràng của việc cơ thể anh đang chuẩn bị cho việc nuôi con.
Một buổi chiều, ánh nắng vàng rực rọi qua khung cửa sổ lớn của căn biệt thự sang trọng. Phong Bách nằm gọn trong lòng Kỳ trên chiếc sofa êm ái, cái bụng to tướng của anh ta ép sát vào người cô. Anh ta đang nhắm mắt, đôi khi khẽ rên rỉ khi một cơn chuột rút bất ngờ ập đến.
Kỳ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng căng tròn của Phong Bách. Cô cảm nhận được những cú đạp mạnh mẽ của em bé từ bên trong. Mỗi lần bé cử động, toàn bộ bụng anh ta lại nhấp nhô một cách rõ rệt. Kỳ thích thú cảm nhận sự sống đang cựa quậy dưới lòng bàn tay mình, và thích thú hơn nữa khi biết rằng chính cô là người điều khiển toàn bộ quá trình này.
Phong Bách khẽ cựa quậy, đôi mắt anh ta từ từ mở ra, nhìn Kỳ với ánh mắt mơ màng, đầy vẻ yếu ớt. Anh ta vươn tay lên, vòng lấy cổ Kỳ, kéo cô xuống gần hơn.
"Em yêu," Phong Bách nũng nịu, giọng anh ta khản đặc vì mệt mỏi và sự ủy mị. "Em hôn anh đi. Anh muốn được em hôn." Tiếng "nũng nịu" của anh ta không còn là sự làm bộ nữa, mà là biểu hiện chân thật của một người đàn ông đang mang thai ở tháng cuối, hoàn toàn phụ thuộc vào người vợ của mình.
Kỳ mỉm cười. Đây là khoảnh khắc cô chờ đợi. Cô cúi xuống, áp môi mình vào môi Phong Bách. Nụ hôn của cô không còn sự vồ vập như trước, mà trở nên từ tốn, đầy sự chiếm hữu. Cô muốn anh ta phải cảm nhận được quyền lực của cô trong từng cái chạm môi.
Trong khi môi cô dính chặt vào môi anh, tay Kỳ vẫn không ngừng vuốt ve cái bụng bầu. Ngón tay cô khẽ lướt đến vùng rốn của Phong Bách, nơi đã từng khiến anh ta rên rỉ dữ dội. Cô khẽ nhấn nhẹ vào đó, một cách tinh tế, để anh ta cảm nhận được một chút khó chịu, một chút nhạy cảm. Phong Bách khẽ rùng mình trong nụ hôn, một tiếng "ưm" nhỏ thoát ra từ cổ họng anh.
Khi nụ hôn kết thúc, Kỳ nhìn thẳng vào mắt Phong Bách. Đôi mắt anh ta mờ đi, chứa đựng sự mệt mỏi và khao khát được cô chăm sóc. "Anh yêu, bụng anh to lắm rồi đấy," Kỳ nói, giọng cô đầy vẻ "quan tâm", nhưng ánh mắt lại thích thú dán vào cái bụng khổng lồ của anh ta.
Cô đưa hai tay, nhẹ nhàng ôm trọn lấy bụng Phong Bách, cảm nhận sự căng cứng của nó.
"Vâng... nó nặng lắm em ạ..." Phong Bách thều thào, đưa tay mình đặt lên tay Kỳ, cùng nhau vuốt ve bụng. "Đôi khi anh cảm thấy nó sắp vỡ tung ra vậy."
Kỳ mỉm cười. "Vậy thì em sẽ giúp anh nhé. Anh có muốn em xoa bóp bụng cho anh không?"
Phong Bách lập tức gật đầu, vẻ mặt anh ta đầy biết ơn. "Có... có chứ em. Anh muốn lắm."
Kỳ bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng bụng Phong Bách. Tuy nhiên, ngón tay cái của cô khẽ lướt trên màn hình đồng hồ. Cô kích hoạt chức năng "Kích hoạt cơn gò giả" ở mức "Trung bình" và "Tăng áp lực thai nhi lên cổ tử cung" lên "Thấp". Đồng thời, cô cũng kích hoạt chức năng "Gây khó chịu vùng thắt lưng".
Ngay lập tức, Phong Bách khẽ nhăn mặt. Anh ta cảm thấy một sự co thắt nhẹ nhàng ở vùng bụng, nhưng không quá đau đớn, chỉ là một cảm giác khó chịu, căng cứng mơ hồ. Cùng lúc đó, một cơn đau âm ỉ bắt đầu lan tỏa ở vùng thắt lưng.
"Ưm... anh thấy khó chịu quá..." Phong Bách rên rỉ. "Bụng anh nó cứ căng cứng lên... và lưng anh cũng đau nữa..."
Kỳ mỉm cười. "Đó là dấu hiệu tốt đấy anh yêu. Em bé đang chuẩn bị chào đời đấy. Anh phải mạnh mẽ lên vì con chúng ta." Cô nói, giọng cô đầy vẻ khuyến khích. "Em sẽ luôn ở đây với anh, chăm sóc anh và con."
Phong Bách dựa đầu vào ngực Kỳ, thở dài. Anh ta hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của cô, không hề hay biết rằng mọi sự khó chịu, mọi nỗi đau mà anh ta đang trải qua đều là do Kỳ dàn dựng. Cái bụng to lớn này, từng cú đạp của em bé, từng cơn đau thắt, đều là những "màn trình diễn" được Kỳ điều khiển một cách tinh vi.
Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố vẫn đang tấp nập. Cô biết, Phong Bách, vị chủ tịch quyền lực, đang sống trong một thế giới khác, một thế giới được cô tạo ra, nơi anh ta là con rối của cô, hoàn toàn yếu đuối và phụ thuộc. Và cô, người vợ dịu dàng, sẽ là người duy nhất nắm giữ số phận của anh ta và đứa con sắp chào đời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top