Chương 23: Người Chồng Nghe Lời
Kỳ mở mắt. Xung quanh cô không còn là căn phòng trọ ẩm thấp ở Mỹ Kiều nữa, mà là một căn phòng ngủ sang trọng, rộng lớn với nội thất hiện đại và tầm nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Chiếc giường King-size mềm mại, chiếc chăn lụa mát lạnh khẽ lướt trên da. Cô không còn mặc bộ quần áo cũ kỹ mà thay vào đó là một chiếc váy ngủ lụa mềm mại, tôn lên đường cong cơ thể.
Chức năng "Kết nối nhiệm vụ" trên chiếc đồng hồ trên cổ tay cô nhấp nháy, rồi hiện ra một dòng chữ màu xanh lá cây: "Nhiệm vụ 2: Đã kích hoạt thành công. Vai trò: Vợ của Chủ tịch tập đoàn Phong Vân."
Kỳ nhếch mép. Một nụ cười đầy hứng thú và quyền lực từ từ nở trên môi cô. Cô đã chán Hoàng rồi. Con cá con đó đã bị cô chơi đùa đến kiệt sức, mọi giá trị lợi dụng đã cạn kiệt. Giờ đây, một con mồi lớn hơn, thú vị hơn đã xuất hiện.
Kỳ đưa tay lên cổ tay, chiếc đồng hồ vẫn ở đó, nhưng giờ đây, giao diện của nó đã thay đổi. Các chức năng cơ bản như "Kiểm soát bài tiết," "Co thắt tử cung," "Kiểm soát túi ối," "Độ mở cổ tử cung," "Tăng/Giảm cảm giác đau," "Phản xạ đẩy," "Thay đổi độ đàn hồi mô," "Mất thăng bằng," "Giảm phản xạ tự nhiên," "Hồi phục nhanh," "Lưu lượng máu," "Tăng tiết dịch ối," "Kiểm soát cơ vòng," "Tăng áp lực đầu thai nhi," và "Phản xạ co cơ chủ động" vẫn còn, nhưng được bổ sung thêm nhiều mục mới, chi tiết hơn, phức tạp hơn, báo hiệu một cấp độ kiểm soát mới.
Một dòng thông báo khác hiện lên: "Đối tượng: Phong Bách, Chủ tịch tập đoàn Phong Vân. Tình trạng thai kỳ: 6 tháng 2 tuần. Tính cách: Cực kỳ cưng chiều và nghe lời vợ (với cô). Lạnh lùng, cao lãnh với người ngoài."
Kỳ thích thú đọc thông tin. Một người đàn ông có địa vị, quyền lực, lại đang mang thai và đặc biệt là "cực kỳ cưng chiều và nghe lời cô." Điều này còn hơn cả những gì cô mong đợi. Con cá lớn này không chỉ béo bở mà còn tự nguyện nhảy vào lưới.
Kỳ đứng dậy, đi đến chiếc gương lớn trong phòng. Cô nhìn ngắm hình ảnh của mình trong gương. Vẻ ngoài của cô đã thay đổi đôi chút, sắc sảo và quyến rũ hơn, toát lên khí chất của một phu nhân quyền quý. Nụ cười của cô càng trở nên tự tin và đầy mưu mô.
Cánh cửa phòng khẽ mở. Một người đàn ông cao lớn, dáng người vạm vỡ, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ mệt mỏi và ốm nghén, bước vào. Anh ta chính là Phong Bách, chồng của Kỳ trong nhiệm vụ này. Bụng anh ta đã hơi nhô lên, không quá lớn nhưng đủ để nhận ra một thai kỳ đang diễn ra. Đôi mắt anh ta, dù vẫn mang nét mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy Kỳ, chúng lập tức bừng sáng, tràn đầy sự dịu dàng và yêu chiều.
"Em yêu, em dậy rồi sao?" Phong Bách bước đến bên giường, giọng nói anh ta trầm ấm, đầy vẻ lo lắng. "Em có đói không? Anh đã chuẩn bị bữa sáng cho em rồi."
Kỳ mỉm cười, một nụ cười mà Phong Bách vẫn nghĩ là ngọt ngào và đáng yêu. "Anh Bách, anh vẫn chưa ngủ sao? Em đã nói là anh cứ ngủ đi mà." Cô nói, giọng cô đầy vẻ quan tâm giả tạo.
Phong Bách khẽ lắc đầu, đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình. "Anh không ngủ được. Dạo này em bé cứ quấy, anh hơi khó chịu." Anh ta không hề giấu giếm sự mệt mỏi và khó chịu của mình trước mặt Kỳ, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng, cao lãnh mà anh ta thể hiện trước người ngoài. "Anh lo cho em, em ngủ ngon là được rồi."
Kỳ đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Phong Bách. Cô cảm nhận được sự căng tức nhẹ nhàng dưới lòng bàn tay mình. Trên chiếc đồng hồ, một loạt thông tin chi tiết hơn về thai kỳ của Phong Bách hiện ra: "Tình trạng tử cung: Đang phát triển bình thường. Mức độ ốm nghén: Trung bình. Giấc ngủ: Kém. Tần suất cử động thai nhi: Trung bình cao." Thậm chí, chiếc đồng hồ còn hiển thị cả chỉ số hormone trong cơ thể Phong Bách, cho phép Kỳ kiểm soát cả tâm trạng và phản ứng sinh lý của anh ta.
Kỳ biết, đây chính là cơ hội vàng. Một người đàn ông quyền lực, lại đang mang thai, và đặc biệt là hoàn toàn nghe lời cô. Cô có thể làm bất cứ điều gì để thỏa mãn bản thân. Không còn những giới hạn về không gian hay tài chính như với Hoàng. Cô có thể biến cuộc sống của Phong Bách thành một vở kịch mà cô là đạo diễn và anh ta là diễn viên chính, trong khi thế giới bên ngoài vẫn nghĩ anh ta là một chủ tịch quyền uy.
"Anh yêu, anh mệt lắm rồi đúng không?" Kỳ nói, giọng cô tràn đầy sự "thông cảm." "Để em xoa bóp cho anh nhé. Anh cứ nằm nghỉ đi."
Phong Bách lập tức gật đầu, nở một nụ cười biết ơn. "Cảm ơn em yêu. Có em là tốt nhất rồi." Anh ta nằm xuống giường, nhắm mắt lại, hoàn toàn tin tưởng vào sự chăm sóc của Kỳ.
Kỳ ngồi xuống bên cạnh Phong Bách. Cô bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng vùng lưng và bụng anh ta. Đồng thời, ngón tay cái của cô khẽ lướt trên màn hình chiếc đồng hồ.
Cô không vội vàng hành hạ Phong Bách ngay lập tức. Cô muốn gieo rắc sự lo lắng, sự khó chịu một cách từ từ, tinh vi. Cô chạm vào chức năng "Kiểm soát giấc ngủ" và điều chỉnh mức độ "Khó ngủ" lên "Cao". Cô cũng kích hoạt chức năng "Tăng cường ốm nghén" ở mức "Nhẹ" và "Giảm cảm giác thèm ăn". Đồng thời, Kỳ cũng kích hoạt một chức năng mới: "Kích thích lo lắng thai kỳ", để Phong Bách thường xuyên cảm thấy bất an về đứa con trong bụng.
Phong Bách khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ, anh ta trở mình. "Ưm... anh thấy khó chịu quá..." anh ta lẩm bẩm.
Kỳ mỉm cười. Mọi thứ đang diễn ra đúng như cô muốn. Cuộc chơi mới đã bắt đầu, và lần này, cô sẽ làm cho nó tinh vi hơn, tàn nhẫn hơn, và thỏa mãn hơn rất nhiều. Phong Bách sẽ không nhận ra mình đang bị điều khiển, anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng đó là những triệu chứng thai kỳ thông thường, và sẽ càng phụ thuộc vào cô hơn.
Kỳ biết, dưới vẻ ngoài của một người vợ hiền dịu, cô đang ấp ủ một dã tâm đen tối. Và Phong Bách, người chồng quyền lực, cưng chiều, sẽ trở thành con rối tiếp theo trong ván cờ sinh tử của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top