Chương 22:

Lưu ý: không biết mn đọc truyện có bị đảo chương hay không nhưng mà trong điện thoại mình thì bị đảo chương 21 ,22 nên mn nhìn kỹ số chương trước khi đọc giúp mình nha. Cảm ơn mọi người nhiều🫶
__________________________
Hoàng nằm gục trên sàn nhà lạnh lẽo, ôm chặt lấy đứa con gái bé bỏng vừa chào đời. Tiếng khóc yếu ớt của con hòa cùng tiếng thở dốc của anh, tạo nên một bản giao hưởng kỳ lạ của sự sống và nỗi đau. Anh đã kiệt sức hoàn toàn, mọi đau đớn thể xác giờ đây chỉ còn là sự tê dại. Anh cảm nhận rõ sự ấm nóng và ẩm ướt từ máu và nước ối đang vương vãi khắp cơ thể mình và trên sàn nhà. Nỗi bẽ bàng vẫn còn đó, nhưng trong khoảnh khắc này, nó đã bị lu mờ bởi tình yêu và sự nhẹ nhõm khi con gái anh bình an chào đời. Kỳ, người đã đạo diễn toàn bộ bi kịch này, vẫn đứng đó, nở nụ cười thỏa mãn.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ vẫn hiển thị những thông số cuối cùng, xác nhận mọi thứ đã kết thúc: "Hoàn tất chuyển dạ.Ba và bé ổn định."

Kỳ nhìn Hoàng, ánh mắt cô đầy vẻ đắc thắng. Anh ta đã hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn bất lực. Giờ đây, anh ta không chỉ là con rối của cô, mà còn là một người cha vừa trải qua một quá trình sinh nở kinh hoàng. Cô biết, đã đến lúc phải "thu dọn chiến trường" và củng cố quyền lực của mình.

"Hoàng, anh giỏi lắm," Kỳ nói, giọng cô trở lại vẻ dịu dàng, nhưng pha lẫn một chút ra lệnh. Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta. "Anh đã làm rất tốt. Giờ thì em sẽ giúp anh và con sạch sẽ nhé."

Hoàng khẽ gật đầu, không còn sức lực để nói. Anh ta ôm chặt lấy con, đôi mắt vẫn dán vào khuôn mặt non nớt của bé gái.

Kỳ không chần chừ. Cô đứng dậy, lấy một chậu nước ấm, xà phòng dịu nhẹ và một vài chiếc khăn sạch từ trong tủ ra. Cô quay lại, đặt chúng xuống sàn, ngay cạnh Hoàng.

"Anh Hoàng, anh nằm yên nhé. Đừng cử động nhiều," Kỳ nói, giọng cô chuyên nghiệp như một y tá thực thụ. "Em sẽ vệ sinh cho anh và bé."

Cô bắt đầu bằng việc nhẹ nhàng lấy đứa bé ra khỏi vòng tay Hoàng. Anh ta khẽ rên rỉ khi con rời xa, nhưng Kỳ trấn an: "Em bé cần được lau rửa sạch sẽ. Anh yên tâm." Kỳ bế bé gái vào lòng, bắt đầu lau rửa cho bé bằng nước ấm và khăn mềm. Từng chút chất nhớt , máu và dịch nhầy được lau sạch, lộ ra làn da non nớt, hồng hào của em bé. Cô bé vẫn khóc yếu ớt, nhưng đã bớt quấy hơn.

Sau khi lau sạch cho bé, Kỳ đặt bé nhẹ nhàng sang một bên, trên một chiếc khăn sạch khác. Bây giờ, đến lượt Hoàng.

Kỳ quay lại nhìn Hoàng. Anh ta vẫn nằm co quắp trên sàn, chiếc bụng trần nhấp nhô theo từng nhịp thở yếu ớt. Vùng hạ bộ của anh ta vẫn dính đầy máu và nước ối. Nỗi bẽ bàng lại dâng lên trong Hoàng khi anh ta nhận ra mình sẽ bị lau rửa một cách trần trụi. Anh ta khẽ nhắm mắt lại, cắn chặt môi.

Kỳ không nói nhiều. Cô dùng một chiếc khăn sạch, thấm nước ấm, rồi nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng dưới của Hoàng, lau sạch máu và nước ối. Động tác của cô dứt khoát nhưng không hề thô bạo, tạo cảm giác chuyên nghiệp. Hoàng khẽ rùng mình khi cảm nhận nước ấm và sự chạm nhẹ của khăn.

Sau đó, Kỳ nhẹ nhàng kéo rộng hai chân Hoàng ra thêm một chút. Toàn bộ vùng kín của anh ta, giờ đây đã sưng tấy và bầm tím sau quá trình sinh nở, phơi bày hoàn toàn trước mắt cô. Kỳ không chút ngần ngại. Cô dùng xà phòng dịu nhẹ, tạo bọt trên khăn, rồi bắt đầu lau rửa kỹ lưỡng vùng kín của Hoàng. Ngón tay cô lướt trên làn da nhạy cảm, làm sạch từng ngóc ngách, loại bỏ mọi dấu vết của máu và dịch.

"Ưm...!" Hoàng khẽ rên lên một tiếng yếu ớt. Đó không phải tiếng rên vì đau đớn, mà là sự kết hợp của cảm giác được làm sạch, được chăm sóc, và cả nỗi bẽ bàng tột độ khi cơ thể anh ta bị phơi bày hoàn toàn và được lau rửa bởi một người phụ nữ xa lạ. Anh ta cảm thấy mình như một đứa trẻ sơ sinh, hoàn toàn phụ thuộc vào Kỳ. Mặc dù anh ta đã trải qua nhiều sự bẽ bàng hơn thế, nhưng khoảnh khắc này, sau tất cả những gì đã diễn ra, lại mang một ý nghĩa khác. Nó là sự xác nhận cuối cùng về sự bất lực và yếu đuối của anh ta.

Kỳ không bỏ qua một chi tiết nào. Cô lau rửa kỹ càng từng nếp gấp, từng vết máu khô, đảm bảo Hoàng hoàn toàn sạch sẽ. Cô còn nhẹ nhàng nâng hông Hoàng lên một chút để lau sạch vùng dưới lưng. Đôi mắt cô vẫn điềm tĩnh, không biểu lộ một chút cảm xúc nào ngoài sự tập trung. Cô thích thú nhìn cơ thể anh ta co thắt, run rẩy dưới sự chăm sóc của mình. Cô thích thú khi nghĩ rằng, cô là người duy nhất đã chứng kiến và chạm vào cơ thể anh ta trong khoảnh khắc bột phát và bẽ bàng nhất.

Sau khi lau rửa sạch sẽ, Kỳ lấy một chiếc khăn khô, mềm mại, nhẹ nhàng thấm khô toàn bộ vùng kín của Hoàng. Sau đó, cô lấy một chiếc quần đùi sạch, mới toanh ra, và giúp Hoàng mặc vào. Quá trình này diễn ra một cách chậm rãi, tỉ mỉ, khiến Hoàng phải trải nghiệm từng khoảnh khắc của sự chăm sóc bẽ bàng đó. Anh ta vẫn nhắm mắt, cố gắng che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Cuối cùng, Hoàng đã sạch sẽ. Kỳ thu dọn chậu nước bẩn, khăn dính máu và nước ối. Cô dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, nơi cuộc sinh nở kinh hoàng vừa diễn ra. Khi mọi thứ đã gọn gàng, sạch sẽ trở lại, Kỳ quay lại nhìn Hoàng. Anh ta vẫn nằm trên sàn, ôm lấy con gái, đã mặc một chiếc quần đùi sạch, nhưng vẻ mặt vẫn còn thất thần, kiệt sức.

Kỳ mỉm cười. Mọi thứ đã hoàn tất. Cô đã thực hiện màn kịch này một cách hoàn hảo. Hoàng đã trải qua mọi giới hạn của sự chịu đựng, cả về thể xác và tinh thần. Anh ta giờ đây hoàn toàn thuộc về cô, một người đàn ông đã bị tước đoạt mọi thứ, chỉ còn biết bám víu vào người đã hành hạ mình. Và đứa bé, sinh linh bé bỏng vô tội, cũng sẽ nằm trong vòng kiểm soát của cô.

Kỳ biết, cuộc đời của Hoàng đã hoàn toàn thay đổi. Anh ta sẽ không bao giờ có thể trở lại là Hoàng của ngày xưa. Anh ta sẽ mãi mãi là "người đàn ông đã sinh con", và Kỳ sẽ là người duy nhất nắm giữ bí mật đó, nắm giữ cả cuộc đời anh ta và con gái anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top