Chương 17:
Hoàng đã kiệt sức. Cứ mỗi hai phút, một cơn co thắt dữ dội lại ập đến, buộc anh ta phải khuỵu gối trên bậc cầu thang sắt lạnh lẽo, banh chân ra rặn trong vô vọng. Nước ối và máu vẫn không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc quần đùi và nhỏ thành từng vệt dài trên các bậc thang, như những giọt nước mắt của định mệnh. Anh ta đã mất hết ý niệm về thời gian, về không gian, chỉ còn cảm giác đau đớn, bẽ bàng và sự tuyệt vọng tột cùng. Kỳ, với vẻ mặt lạnh lùng pha lẫn thích thú, vẫn kiên nhẫn đi phía sau, buộc Hoàng phải tiếp tục vòng lặp địa ngục này.
Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ vẫn hiển thị những con số tàn nhẫn: "Thai phụ: Hoàng. Độ mở cổ tử cung: 7.5 cm. Tiến trình: Rất chậm. Tình trạng: Kiệt sức trầm trọng. Nguy cơ: Suy thai, nhiễm trùng, suy kiệt toàn thân." Mặc dù cô đã điều chỉnh các thông số để duy trì sự sống cho Hoàng, cô vẫn không ngừng tận hưởng quá trình anh ta bị đẩy đến giới hạn.
Hoàng lại một lần nữa gục xuống bậc thang, tiếng rên rỉ của anh ta giờ đây chỉ còn là những âm thanh thều thào, khản đặc. Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đi vì đau đớn nhìn Kỳ, trong đó chứa đựng sự cầu xin thảm thiết. "Kỳ... Kỳ ơi... anh không chịu nổi nữa... Anh... anh chết mất thôi..."
Kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng, ánh mắt cô quét qua vùng hạ bộ của anh ta. Cô thấy đầu em bé vẫn lấp ló, nhưng không tiến thêm được bao nhiêu. Có lẽ đã đến lúc phải can thiệp trực tiếp.
"Anh Hoàng, anh nghe em nói đây," Kỳ nói, giọng cô trở nên nghiêm trọng hơn một chút. "Cứ đi thế này không ổn. Em bé vẫn chưa xuống đủ sâu. Em cần phải kiểm tra trực tiếp bên trong xem cổ tử cung của anh đã mở đến đâu rồi. Như vậy em mới biết cách giúp anh tốt nhất."
Hoàng run rẩy. Anh ta biết "kiểm tra trực tiếp" nghĩa là gì. Nỗi xấu hổ lại dâng lên, nhưng anh ta đã quá kiệt sức để phản kháng. Anh ta hoàn toàn phụ thuộc vào Kỳ, không còn bất kỳ sự lựa chọn nào khác. Hoàng khẽ gật đầu, nhắm chặt mắt lại, cắn môi, chấp nhận số phận.
Kỳ không chần chừ. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng banh rộng hai chân Hoàng thêm nữa, phơi bày hoàn toàn vùng kín của anh ta trên bậc thang bẩn thỉu. Hơi ấm của cơ thể Hoàng phả vào tay cô, hòa lẫn với mùi nước ối và máu. Kỳ nhìn chằm chằm vào cửa mình đang căng giãn của Hoàng, nơi đầu em bé đã hiện rõ hơn sau mỗi cơn rặn vô ích.
Rồi, một cách dứt khoát, Kỳ đút hai ngón tay vào bên trong vùng kín của Hoàng.
"Ưm...!" Hoàng khẽ rên lên, một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng anh ta. Cơn đau không chỉ đến từ cơn co thắt mà còn từ cảm giác bị xâm phạm, bị phơi bày hoàn toàn. Anh ta siết chặt nắm đấm, run rẩy, nhưng không dám phản kháng. Nỗi nhục nhã và bẽ bàng tột cùng bao trùm lấy anh ta.
Kỳ không quan tâm đến sự phản ứng của Hoàng. Ngón tay cô di chuyển bên trong, thăm dò cổ tử cung của anh ta. Cô cảm nhận rõ sự giãn nở của nó, cảm nhận được đầu em bé đang ép sát vào. Trên chiếc đồng hồ, độ mở hiện lên: "Độ mở cổ tử cung: 9.5 cm."
Kỳ nhếch mép. Gần đủ rồi. Nhưng chưa phải là 10 cm. Cô muốn Hoàng phải chịu đựng thêm một chút nữa.
Kỳ rút tay ra. Hoàng khẽ thở phào, nhưng cảm giác đau đớn và xấu hổ vẫn còn nguyên.
"Cổ tử cung của anh đã mở gần đủ rồi," Kỳ nói, giọng điệu cô mang vẻ hài lòng. "Nhưng em bé vẫn chưa xuống đúng vị trí để anh có thể rặn ra một cách dễ dàng. Chúng ta cần phải xuống dưới phòng khách."
Hoàng mở mắt, nhìn Kỳ đầy hoài nghi. "Xuống... xuống phòng khách sao? Anh... anh không đi nổi nữa..."
"Anh phải đi!" Kỳ ra lệnh, giọng cô trở nên lạnh lùng và dứt khoát. "Nếu anh không xuống được đó, em bé sẽ bị kẹt mãi bên trong đấy! Anh đang muốn con anh gặp nguy hiểm, phải không?"
Lời đe dọa về đứa con đã chạm vào nỗi sợ hãi lớn nhất của Hoàng. Anh ta gật đầu, dù toàn thân rã rời. Kỳ biết, cô đã nắm giữ được con bài chủ chốt.
"Anh phải tự mình đứng dậy. Em sẽ không đỡ anh nữa," Kỳ nói, giọng cô đầy vẻ thách thức. "Anh phải tự mình đi xuống. Mạnh mẽ lên vì con anh."
Hoàng cố gắng hết sức, run rẩy vịn vào thành cầu thang, từ từ gượng dậy. Mỗi cử động đều kéo theo một cơn co thắt đau đớn. Nước ối vẫn không ngừng chảy xuống, thấm ướt chiếc quần đùi và nhỏ giọt xuống sàn. Anh ta lê từng bước nặng nề, đau đớn từng cơn.
Kỳ đi phía sau, không hề giúp đỡ. Cô thích nhìn anh ta vật lộn, thích nhìn sự bất lực của anh ta khi phải tự mình đối mặt với cơn đau. Trên chiếc đồng hồ, Kỳ đã điều chỉnh lại một lần nữa. Cô tăng cường độ co thắt lên "Cực Mạnh" và giảm thời gian giãn cách xuống "60 giây". Cô cũng kích hoạt chức năng "Tăng áp lực đầu thai nhi" lên mức "Rất cao".
Hoàng vừa bước được vài bậc thang, một cơn co thắt dữ dội bất ngờ ập đến, mạnh gấp đôi những cơn trước. Anh ta không thể đứng vững, hai chân anh ta nhũn ra. Anh ta khụy gối xuống, banh chân ra một cách bản năng.
"Aaaaaa! Đau quá! Kỳ ơi!" Hoàng hét lên, giọng anh ta xé toạc không khí. Anh ta cảm thấy một áp lực khủng khiếp, như một vật gì đó đang muốn xé toạc vùng kín của mình ra.
Và rồi, một cảm giác tuột xuống rõ rệt.
"Ưm...!" Hoàng rên lên, đôi mắt anh ta trợn ngược. Anh ta cảm thấy một khối gì đó mềm mại, tròn tròn đã tuột hẳn xuống phía dưới, nằm ngay sát cửa mình. Cảm giác bụng trên của anh ta như nhẹ nhõm đi một chút, nhưng toàn bộ áp lực lại dồn nén xuống vùng bụng dưới và xương chậu, khiến nó phình to một cách đáng sợ, như muốn vỡ tung.
Kỳ cúi xuống, ánh mắt cô sáng rực. Cô thấy rõ ràng một khối lớn đang lấp ló ngay cửa mình của Hoàng. Đầu của em bé đã tuột xuống hẳn, và nó đã nằm ngay bên dưới, căng phồng vùng tầng sinh môn của Hoàng một cách khủng khiếp. Nó phình ra, biến dạng, báo hiệu rằng em bé đã sẵn sàng chào đời bất cứ lúc nào.
Kỳ không nói gì. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó, trong lòng dâng lên một sự hưng phấn tột độ. Cô đã thành công. Cô đã đẩy Hoàng đến giới hạn, đã khiến anh ta phải chịu đựng một cách tàn nhẫn nhất, và giờ đây, anh ta đang ở ngay ngưỡng cửa sinh tử, hoàn toàn phụ thuộc vào cô.
"Kỳ... Kỳ ơi... anh... anh không chịu nổi nữa..." Hoàng thều thào, nước mắt lăn dài. Anh ta cảm nhận được một áp lực kinh khủng, một sự căng tức đến tột cùng ở vùng hạ bộ. "Nó... nó sắp ra rồi... Anh... anh phải rặn..."
Kỳ nở một nụ cười bí hiểm. "Đúng vậy. Nó sắp ra rồi. Nhưng không phải ở đây." Cô nói, giọng điệu đầy vẻ tàn nhẫn. "Anh phải xuống được phòng khách. Anh phải tự mình đi xuống đó. Em sẽ chờ anh ở dưới."
Nói rồi, Kỳ đứng dậy. Cô không giúp Hoàng nữa. Cô đi thẳng xuống cầu thang, bỏ lại Hoàng đang quằn quại trên những bậc thang lạnh lẽo, cái bụng dưới phình to một cách đáng sợ, đầu em bé đã lấp ló ngay cửa mình, và những cơn co thắt dữ dội không ngừng hành hạ anh ta. Cô muốn anh ta phải tự mình vượt qua đoạn đường cuối cùng này, một đoạn đường ngắn ngủi nhưng sẽ là nỗi ám ảnh cả đời. Cô muốn anh ta phải trải nghiệm sự đau đớn tột cùng của việc di chuyển khi em bé đã xuống quá thấp, khi cơ thể đã kiệt quệ.
Tiếng rên rỉ của Hoàng vang vọng phía sau lưng Kỳ, mỗi tiếng rên đều xé toạc không khí. Kỳ bước xuống phòng khách, nhìn quanh. Cô đã có ý tưởng cho "cảnh cuối" của vở kịch này. Một màn trình diễn không thể nào quên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top