Chương 16:


Hoàng nằm co quắp trên giường, kiệt sức sau những cú rặn vô vọng. Mùi nước ối và máu vẫn thoang thoảng trong không khí, nhắc nhở anh ta về nỗi bẽ bàng và sự bất lực. Anh ta nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm một chút bình yên, nhưng những cơn co thắt vẫn âm ỉ, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng quá trình sinh nở vẫn đang diễn ra. Kỳ ngồi bên cạnh, trên môi cô nở nụ cười thỏa mãn. Cô đã "dừng" quá trình rặn, cho Hoàng một chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng chỉ là để chuẩn bị cho màn hành hạ tiếp theo.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ hiển thị: "Thai phụ: Hoàng. Độ mở cổ tử cung: 7 cm. Vị trí thai: Xuống thấp. Cường độ co thắt: Trung bình thấp. Thời gian giãn cách: 5 phút." Kỳ biết, với tình trạng này, Hoàng sẽ không thể sinh thường một cách tự nhiên. Đó chính là cơ hội để cô tạo ra một kịch bản mới, một vòng lặp địa ngục mà anh ta sẽ không thể thoát ra.

Kỳ đứng dậy, giọng nói cô vang lên đầy vẻ nghiêm trọng giả tạo. "Hoàng, anh không thể nằm mãi ở đây được. Cổ tử cung của anh chưa mở đủ. Chúng ta cần phải làm cho em bé di chuyển xuống nhanh hơn."

Hoàng mở mắt, nhìn Kỳ đầy vẻ sợ hãi. "Làm... làm thế nào hả em?" Anh ta chỉ muốn mọi chuyện kết thúc, dù bằng cách nào đi chăng nữa.

"Chúng ta cần đi bộ," Kỳ nói, ánh mắt cô lóe lên một tia độc ác. "Đi bộ nhiều sẽ giúp em bé di chuyển xuống đúng vị trí, và cổ tử cung của anh sẽ mở nhanh hơn."

Hoàng ngập ngừng. Anh ta còn quá mệt mỏi, và cái bụng khổng lồ khiến việc đi lại trở thành một cực hình. "Nhưng... nhưng anh mệt lắm... đi lại khó khăn..."

"Đừng lo, có em ở đây rồi," Kỳ trấn an, một nụ cười ẩn ý xuất hiện trên môi cô. "Em sẽ đỡ anh. Chúng ta sẽ đi bộ lên xuống cầu thang."

Nghe đến "cầu thang", Hoàng giật mình. Căn phòng trọ của Kỳ nằm ở tầng hai của một ngôi nhà cũ, và cầu thang là loại cầu thang sắt hẹp, dốc, với những bậc thang lởm chởm. Việc đi lại bình thường đã khó, đi lên xuống cầu thang trong tình trạng này thì chẳng khác nào tự sát.
Nhưng Hoàng không có lựa chọn nào khác. Sự tin tưởng tuyệt đối vào Kỳ, cùng với nỗi đau đớn và hy vọng được giải thoát, đã khiến anh ta gạt bỏ mọi nỗi sợ hãi. Anh ta tin rằng Kỳ đang làm tất cả vì lợi ích của mình và đứa con.

Kỳ đỡ Hoàng đứng dậy. Anh ta loạng choạng, cái bụng bầu khổng lồ trĩu nặng về phía trước. Mỗi bước đi đều khó khăn. Kỳ vịn vào lưng Hoàng, nhưng cô không thực sự dùng sức để đỡ anh ta. Cô chỉ như một điểm tựa vô hình, để anh ta cảm nhận rõ hơn sự nặng nề của chính mình.

Họ bắt đầu đi xuống cầu thang. Hoàng bước từng bước nhỏ, run rẩy. Cái bụng của anh ta va vào thành cầu thang, khiến anh ta nhăn mặt. Kỳ đi ngay phía sau, ánh mắt cô dán chặt vào Hoàng, tận hưởng từng biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt anh ta.

Kỳ chạm vào chiếc đồng hồ. Cô kích hoạt chức năng "Tăng tiết dịch ối" và "Kiểm soát cơ vòng" để nước ối chảy ra liên tục, nhỏ giọt không ngừng. Đồng thời, cô điều chỉnh "Cường độ co thắt" lên "Trung bình cao" và "Tần suất" thành "2 phút một lần". Cô cũng kích hoạt lại chức năng "Phản xạ rặn" ở mức "Trung bình".

Hoàng vừa bước được vài bậc thang, một dòng nước ấm nóng lại trào ra từ hạ bộ, thấm ướt chiếc quần đùi và chảy xuống chân anh ta, nhỏ giọt liên tục xuống bậc cầu thang. Anh ta giật mình, hoảng hốt.

"Anh... anh lại tè dầm nữa rồi!" Hoàng kêu lên, giọng anh ta đầy vẻ xấu hổ và tuyệt vọng.

"Không phải đâu anh," Kỳ nói, giọng cô vẫn trấn an một cách đáng sợ. "Đây là nước ối đấy. Nó chảy ra là dấu hiệu tốt, có nghĩa là em bé đang di chuyển xuống. Anh cứ tiếp tục đi đi."

Hoàng tiếp tục lê bước xuống cầu thang, từng giọt nước ối liên tục chảy xuống chân, tạo thành những vệt ướt át trên các bậc thang. Anh ta cảm thấy bẩn thỉu và bẽ bàng tột độ, nhưng vẫn phải cố gắng bước đi.

Khi họ vừa đi được nửa cầu thang, một cơn co thắt dữ dội ập đến. Cơn đau siết chặt lấy toàn bộ bụng Hoàng, khiến anh ta khụy gối xuống. Phản xạ rặn đột ngột ập đến, mạnh mẽ và không thể kìm nén. Hoàng cắn chặt răng, rên rỉ.

"Đau... Đau quá! Anh... anh muốn rặn!" Hoàng hét lên, anh ta quỳ gối trên bậc cầu thang, hai chân banh rộng ra một cách bản năng. Cái bụng khổng lồ của anh ta phình ra, và đầu em bé lại lấp ló ở cửa mình.

Kỳ không vội vàng. Cô đứng đó, nhìn Hoàng đang quỳ gối trên cầu thang, vật vã với cơn đau và sự thôi thúc muốn rặn. "Rặn đi anh! Rặn mạnh vào!" Kỳ thúc giục, giọng cô đầy vẻ phấn khích. "Rặn mạnh vào, em bé sắp ra rồi!"

Hoàng cố gắng dồn sức rặn, khuôn mặt anh ta tím tái. Tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc của anh ta vang vọng trong không gian chật hẹp của cầu thang. Đầu em bé lại nhích ra một chút, rồi lại thụt vào khi cơn co thắt qua đi.

"Không... không được..." Hoàng thều thào, kiệt sức. Anh ta không thể rặn được nữa.
"Vậy thì đứng dậy đi tiếp!" Kỳ ra lệnh, giọng cô trở nên nghiêm túc hơn. "Nếu anh không rặn được thì phải đi tiếp để cổ tử cung mở. Không thể dừng lại ở đây được."

Hoàng, với một tia hy vọng mong manh, lại cố gắng gượng dậy, lê từng bước nhỏ xuống cầu thang, nước ối vẫn liên tục chảy xuống. Cứ đi được một đoạn, một cơn co thắt lại ập đến, và Hoàng lại phải khụy gối xuống, banh chân ra rặn trong vô vọng. Vòng lặp địa ngục cứ thế tiếp diễn: đi, ối rỉ, co thắt, khụy gối, rặn, rồi lại cố gắng đứng dậy đi tiếp.

Kỳ đi theo phía sau, ánh mắt cô dán chặt vào Hoàng. Cô không hề giúp anh ta đỡ đẻ một cách thực sự, cô chỉ đang hành hạ anh ta. Cô thích thú nhìn anh ta vật vã, nhìn sự yếu đuối và bẽ bàng của anh ta khi anh ta liên tục mất kiểm soát cơ thể, liên tục rặn trong vô vọng. Mùi nước ối, mùi mồ hôi, và mùi máu đã bắt đầu trộn lẫn trong không khí.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Kỳ vẫn hiển thị: "Độ mở cổ tử cung: 7 cm. Tiến trình: Rất chậm. Tình trạng: Kiệt sức. Nguy cơ: Nhiễm trùng, suy thai."

Kỳ mỉm cười. Mọi thứ đang đi đúng hướng. Hoàng càng kiệt sức, càng tuyệt vọng, thì cô càng có nhiều quyền kiểm soát anh ta. Cô muốn đẩy anh ta đến giới hạn cuối cùng, đến khi anh ta không còn chút sức lực nào để phản kháng.
Họ tiếp tục đi lên xuống cầu thang, hết lần này đến lần khác. Hoàng rên rỉ liên tục, nước mắt anh ta đã khô cạn, chỉ còn lại sự trống rỗng trong đôi mắt. Anh ta đã mất hết khái niệm về thời gian, về không gian. Anh ta chỉ biết có cơn đau, có sự bẽ bàng, và có sự hiện diện lạnh lùng của Kỳ phía sau.

"Em bé sẽ ra ngay thôi Hoàng," Kỳ thì thầm, một lời hứa hẹn tàn nhẫn. "Anh phải cố gắng lên. Đừng bỏ cuộc. Em sẽ luôn ở đây với anh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top