chia tay de bat dau

chia tay de bat dau

Mối tình thứ 2 của tôi, chưa hẳn là một mối tình đẹp và trong sáng. Tôi nhận ra điều đó ngay từ lúc đầu,

Bị sự hào nhoáng bên ngoài làm cho mụ mị...tôi ngỡ đó chính là tình yêu. Nhưng không...

Sau hai tháng gia nhập "hội độc thân", tôi cảm thấy tinh thần mình phấn chấn hẳn. "Mối tình đầu" của tôi đã có người khác, và tôi chẳng thấy đau về điều đó. Đơn giản, tôi là người chủ động chia tay khi bỗng một sáng thức giấc, tôi nhận ra, tôi không còn có cảm giác thích người ấy như lúc ban đầu. Thế là chia tay. Không buồn. Không cảm giác. Mùa hè lên 12 của tôi trôi qua êm đềm với vô số hoạt động xã hội...Dù sao thì trong tôi luôn đau đáu một cảm giác dằn vặt, tôi nghĩ rằng mình đã quá tàn nhẫn khi lừa dối cậu ấy, nhưng tôi tin cậu ấy sẽ đủ chững chạc để hiểu rằng chúng tôi không có duyên với nhau. Khi cậu ấy có tình yêu mới, một tình yêu đích thực, tôi nhẹ cả lòng...

Thời gian trôi, tôi vẫn thích cuộc sống "độc thân" như vậy. Tôi đã từng đọc đâu đó trong một cuốn sách, và tâm đắc những dòng này: "Được tự do một mình thật thoải mái, không phải mỉm cười và lúc nào trông cũng tươi vui; tôi có thể tự nhiên hướng mắt ra ngoài cửa sổ trong màn mưa, hay để vài giọt nước mắt tuôn rơi mỗi khi phiền muộn". Đó, sống như vậy dễ chịu biết bao.

Thi thoảng tôi hay đi chơi với vài cậu bạn, cảm xúc len lỏi thật trong sáng nhẹ nhàng, như những làn gió bay bay trong một buổi chiều tím. Tôi thích cảm giác cả hai cùng ăn kem và cười đùa trong trẻo trên ban công cao nhất trong trường, nơi mà chúng tôi có thể hướng mắt về phía bầu trời cao rộng và nghĩ về những điều lớn lao cho tương lai...

Vâng, tôi là một cô bé mơ mộng và trong sáng...Tôi có nhiều bạn trai hơn bạn gái, cuộc sống của tôi luôn muôn màu, dù có đôi khi vài khoảnh khắc xao động làm lòng tôi lung lay, đa cảm, tôi vẫn tự nhủ mình cần phải nghĩ cho tương lai, nghĩ cho những điều vĩ đại...Bởi tôi chưa chín chắn, tôi chưa thể chịu trách nhiệm trước những quyết định lớn, làm ảnh hưởng đến những người mà tôi thương yêu...

Nhưng giữa lời nói và hành động là một khoảng cách lớn, có đôi khi ta không thể lường trước được những hành động bản năng của mình...

o0o

Một cậu bạn tên Long, học cùng lớp, tỏ tình với tôi, trong khi trước đó tôi không hề thấy cậu ta có biểu hiện gì đặc biệt.

Được tỏ tình, ai mà không cảm thấy "đơ", nhất là khi việc đó xảy ra tại ban công lộng gió, cậu ấy lại như một bạch mã hoàng tử, cách cậu ta thể hiện đúng như những gì tôi ước ao. Vậy là tôi đã tìm thấy được Mr.Right của lòng mình rồi? Dù trước đó tôi không để ý đến cậu lắm, nhưng rồi tôi cũng gật, như bị thôi miên. Chúng tôi trở thành một cặp từ đó...

Tôi nghĩ rằng cậu ta có tình cảm với tôi thật. Những cử chỉ của cậu luôn thể hiện sự quan tâm, thương yêu nhẹ nhàng, thường thấy trong các bộ phim tình cảm lãng mạn. Ngày đầu tiên quen nhau, cậu đã nắm tay tôi...Những ngày sau đó, cậu vuốt tóc, ôm...Và khi hai tuần trôi qua, tôi đã trao cậu ta nụ hôn đầu...

Tôi ngây ngất trong tình cảm lãng mạn ấy. Tôi cho rằng cậu ta là tuyệt nhất. Tôi cho rằng chỉ có cậu ấy là người hoàn hảo nhất trên đời. Con gái nhẹ dạ, cả tin, dễ mơ mộng, cứ ngỡ rằng như vậy mới là yêu thương thật sự...

o0o

Năm cuối cấp, nhưng tôi học sa sút. Lần đầu tiên trong suốt 12 năm học, tôi đạt học sinh khá. Cũng phải, suốt ngày tôi mãi nghĩ về cậu, mong nhớ cậu, mãi nghĩ về những buổi đi chơi và rồi sau đó kết thúc bằng một nụ hôn lãng mạn. Tôi chẳng thiết học nữa, trong tôi có một điều gì đó kì lạ thôi thúc, cứ như là tôi chẳng cần học nữa, chỉ cần yêu, yêu, yêu mãi, chỉ cần sống cho riêng mình...

Tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên từ bạn bè, tôi mặc kệ những cậu bạn "cảnh báo" rằng Long không an toàn. Tôi cho rằng những tên con trai khác không thể hiện được sự hoàn hảo như Long nên ganh tị. Dần dà, bạn bè tôi ít dần, mà tôi cũng không cần nữa, bởi tôi đã có cậu.

Tôi yêu hết lòng, yêu bằng tất cả sự chân thành. Tuy vậy, "vượt rào" là điều mà tôi không bao giờ nghĩ đến, dù đôi khi Long hay nửa thật nửa đùa bàn luận về việc đó...

"Trong sáng tí đi nào...Con gái vốn không thích những ai như thế..." - Tôi nhìn cậu

"Vậy mà cũng có người thích đó thôi" - Long huýt sáo...

o0o

Dần dần, trong tôi là một nỗi hoài nghi kì lạ. Tôi có cảm giác rằng mình yêu Long rất nhiều, nhưng biểu hiện cậu dành cho tôi thì không chân thành lắm. Cậu hay giấu giếm những việc nhỏ nhặt, cậu không hề trân trọng những món quà hand-made tôi làm...Cậu ít khi đủ kiên nhẫn nghe tôi kể chuyện, khi bên cạnh nhau, cậu chỉ thích hôn và hôn...Tôi kể về một cậu bạn để ý tôi nhưng cậu có vẻ chẳng để tâm lắm...Những lời yêu xa dần khi thời gian ngày càng sâu đậm...

Tôi rất sợ một ngày nào đó, tôi mất cậu. Vậy nên tôi bỏ qua hết. Tôi chấp nhận là người chủ động dàn hòa khi hai đứa cãi nhau...Tôi tự gặm nhấm nỗi tủi thân, nỗi cô đơn tột đỉnh trong những ngày hè ôn luyện chuẩn bị thi đại học...Giai đoạn đầu, chúng tôi dường như bên cạnh nhau rất nhiều, rất lâu. Nhưng rồi khi xa tôi thì cậu trông có vẻ lạnh nhạt và hời hợt. Tôi cứ ngỡ đó là tính cách đặc biệt của cậu, một trong những tính cách thu hút tôi...

o0o

Thi xong, điều tôi lo sợ nhất và điều tôi không ngờ nhất lại xảy đến...

Cậu đòi hỏi những điều "quá xa", vượt qua những chuẩn mực thông thường. Cậu nói rằng chuyện "vượt rào" sẽ không hề có, đơn giản là cậu chỉ muốn "khám phá", một chút, một chút thôi. Tôi nhất quyết không chịu...

Rồi chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, mọi thứ diễn ra cứ như những điều uất ức trong lòng đã bị khuất lấp khá lâu, bỗng bung ra, tuôn trào ra hết...Cậu nói với tôi rằng cậu mất niềm tin nơi tôi rồi, và bỗng dưng, cậu rung cảm trước người khác...

Tôi bất ngờ vì điều này. Tôi nói rằng tôi còn tình cảm nhiều với cậu. Và nếu cậu còn tình cảm với tôi thì mọi chuyện vẫn bình thường

"Bây giờ tớ không nói trước được điều gì cả" - Câu nói của Long làm tôi sững sờ...

Cậu ấy là một người như vậy sao? Khi không đạt được mục đích, cậu sẵn sàng phủi tay tất cả...Cậu chỉ muốn đạt được mục đích, cậu chẳng nghĩ cho ai...Lẽ ra khi biết tôi là một cô gái cá tính, mạnh mẽ, cậu phải trân trọng chứ nhỉ?

Tình yêu thứ hai này là một tình yêu mãnh liệt hơn bao giờ hết. Vì tôi yêu cậu bằng cả lí trí và con tim. Yêu không toan tính, không vụ lợi, không nghĩ riêng cho bản thân mình. Nhưng Long lại...

Rồi chúng tôi im lặng, im lặng rất lâu. Long cũng chẳng muốn trò chuyện cùng tôi nữa. Những dự tính cho tương lai xa xôi bỗng chốc tan biến như áng mây trời... Một năm qua, tôi đã đánh mất quá nhiều vì cậu. Nhưng đổi lại, tôi có gì?

Cậu ấy hẹn gặp mặt tôi, sau hai tuần biệt tích. Tôi bỗng cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng, yên ả như mặt nước hồ xao lặng cuối thu. Có lẽ cậu đã nghĩ lại, cậu sẽ nói rằng cậu không cần những điều đó, cậu cần tôi, vì cậu yêu tôi. Nhưng cũng có thể đó là buổi hẹn cuối cùng của chúng tôi...

Khi tôi rối như tơ vò thì bỗng dưng bạn bè xưa cũ của tôi xuất hiện ồ ạt, tới tấp. Một phép màu?

Và tôi biết mình phải làm gì...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #phamlung