1-3
Khi Cố Minh Châu bế Duệ Duệ lên xe, ánh mắt Dung Lỗi dừng trên khuôn mặt thằng bé 1 lúc lâu. Tiếc thay, Duệ Duệ có đôi mắt tròn to nhưng 1 mí, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy lại chẳng có chút nào tương đồng với đường nét sắc cạnh của Dung Lỗi
Minh Châu cầm tay Duệ Duệ vẫy vẫy với anh, dịu dàng bảo : " Duệ Duệ ơi, đây là chú Dung Lỗi. Chúng ta làm quen với nhau nhé "
Duệ Duệ vâng lời, ngẩng đầu nhìn Dung Lỗi. Bình thường thằng bé rất ít khi nhìn thẳng vào người khác, thấy thế Cố Minh Châu lấy làm mừng lắm
Nụ cười tươi rói của cô lọt vào mắt anh, Dung Lỗi nhìn lảng đi chỗ khác, đoạn ra hiệu cho tài xế lái xe
Chiếc xe dừng dưới tòa nhà Cố Minh Châu sống, cô đưa chìa khóa cho Duệ Duệ, thằng bé lầm lũi xuống xe rồi tự mình lên lầu
Ngẫu nhiên tài xế lại xin phép xuống xe đi toilet, thế là trên xe chỉ còn lại có cô và anh
" Lần này anh định về bao lâu ? " , Cố Minh Châu cười dịu dàng, bắt chuyện với anh rất đỗi tự nhiên
Dung Lỗi dựa người vào lưng ghế, mắt nhắm hờ, đưa tay tháo chiếc cà-vạt,
" Chưa rõ. Bệnh tim của bố tôi không ổn định, ông nội để bố tôi nghỉ ngơi 1 thời gian. Tạm thời tôi sẽ tiếp quản Hữu Dung "
" Xem ra anh sắp là nhân vật tai to mặt lớn của thành phố này rồi nhỉ ?", Cố Minh Châu cười hỏi, " Vậy em phải tích cực nịnh bợ anh mới được, nhỡ đâu sau này có kiếm cơm dưới trướng anh, lúc đó, giám đốc Dung nhớ nể tình chúng ta năm xưa nhé "
Nghe vậy, Dung Lỗi chợt im lặng, thậm chí động tác đang làm dở cũng khựng lại, sự trầm mặc của anh khiến Cố Minh Châu thấy hơi lúng túng
Đang tính đổi chủ đề thì Dung Lỗi bất ngờ vòng tay qua cổ kéo cô rạp người xuống bờ vai anh, gợi lên 1 cái nhìn khó hiểu từ phía cô, " Anh đang làm gì vậy giám đốc Dung ? "
Dung Lỗi mở mắt, sau vài giây, anh cúi đầu nhìn cặp mắt đang tỏ vẻ ấm ức đầy mê hoặc của cô, anh nhếch môi bảo : " Tôi biết, hiện nay em có Lương Phi Phàm và Phương Phi Trì làm hậu thuẫn. Em không giống Cố Minh Châu của ngày xưa nữa "
Họ dựa vào nhau rất gần, khi cất tiếng, hơi thở mang theo hương rượu ấm nồng của anh phả lên mặt cô tê dại
Cố Minh Châu nhích lại gần, cơ thể mềm mại nép sát vào người anh, tay quàng qua cổ, thu hẹp khoảng cách giữa 2 người. Cô nói trong hơi thở nồng nàn " Muốn thử để xem khác ra sao không ? "
Lúc đó, 2 người đã ngà ngà say, trong lòng dậy sóng nhấp nhô mà vẫn giả vờ như rất bình tĩnh
6 năm cách mặt, anh không còn là hòn đá để cô nâng niu trên tay nữa. Mà cô, cô cũng không còn là đứa nhóc con bẽn lẽn rên rỉ dưới thân thể anh mỗi lần thân mật nữa
Họ đối mặt với nhau, thế rồi khóe môi Dung Lỗi hơi giật giật mất cái rất khẽ, đoạn buông cô ra, quay mặt đi, thở hắt 1 tiếng " Tối nay, tôi muốn nói rõ với em 1 số chuyện. Dẫu thành phố này rất rộng, nhưng tôi không mong mình và em, hoặc Phương Phi Trì sẽ gặp lại nhau trong tình huống khó xử như thế này nữa. "
Cố Minh Châu sửa lại dáng ngồi ngay ngắn, vuốt mái tóc dài, tỏ vẻ bất mãn với lời anh " Nói rõ cái gì ? Anh còn tình cảm với em không ? "
Dung Lỗi cười giễu cợt, " Em hơi tự tin thái quá rồi đấy Cố Minh Châu ạ "
" Đây là câu hỏi nghi vấn , anh chỉ cần trả lời có hoặc không "
" Không "
" Vô tình thật ", Cố Minh Châu chậc lưỡi cảm thán, ngón tay cô vừa chọc chọc vào bắp tay anh, anh lập tức tỏ thái độ né tránh
Cử chỉ thân thuộc ấy khiến cô thoáng mềm lòng. Chí ít, anh vẫn chưa đổi thói quen giấu đi những khó chịu nhỏ nhặt khỏi con mắt người ngoài
" Cũng được, thực ra em cứ đắn đo không biết anh có hận em không.Song, anh đã nói không còn gì với em nữa, cũng có nghĩa, anh không còn hận em nữa phải không ? " . Cô vẫn mỉm cười, trong khi giọng lại thấp dần đi, " Nói cho cùng, có yêu mới có hận. Anh thấy đúng chứ ?"
Những năm tháng thanh xuân, anh đã từng được chứng kiến sự vui buồn thất thường lẫn tính gàn bướng của cô. Thế mà bao năm xa cách, giờ đây Dung Lỗi lại đối mặt với 1 Cố Minh Châu lúc thì ngây thơ, lúc lại lạnh nhạt, cũng có lúc nom cô ủ dột chán chường, thế rồi ánh mắt anh bất giác không tài nào dời đi được
Anh nhìn xoáy vào cô, dường như cô biết nhưng cũng không hề ngoảnh đầu để nhìn thẳng vào mắt anh
Nếu đúng là phải vạch rõ ranh giới thì anh sẽ không đi theo cô. Trong lòng Cố Minh Châu rõ hơn ai hết, nếu như buông xuôi rồi, cạn tình rồi anh đâu phải cần phải " nói rõ ràng "
-----------------------
Tất cả những ai có mặt trong bữa sáng theo thông lệ - dành cho các lãnh đạo cấp cao của Lương Thị - đều đang hào hứng thưởng thức vẻ mặt khó đăm đăm của Dung Nham
Trong số con cháu của nhà họ Dung, dù là xét về tài hoa, dung mạo hay sự nhanh trí, sánh ngang được với Dung Lỗi tuyệt nhiên chỉ có Dung Nham. Tiếc thay, cha Dung Nham không phải là con trưởng nên không có tư cách thừa kế sản nghiệp gia đình. Đó là lý do Dung Nham có tài năng đến mấy đi nữa thì ông cụ nhà họ Dung cũng chẳng bao giờ dành cho cậu cái nhìn ưu ái
Mấy năm gần đây, Dung Nham đã tách khỏi công ty nhà họ Dung, nín nhịn để giúp Lương Phi Phàm bành trướng thế lực, trải qua bao thăng trầm bể dâu, đến ngày hôm nay cũng có thể được xem như 1 nhân vật vai vế ở thành phố C. Ấy vậy mà sự trở về của Dung Lỗi đã khiến toàn bộ đám người nhà họ Dung phải đổ dồn mọi sự quan tâm chú ý vào vị thái tử kia
Giờ đây , Dung Nham đang rất rầu rĩ, mà không phải chỉ vì lý do trên
Dạo gần đây, chính quyền đang dự định tổ chức đấu thầu công khai 1 lô đất gần trường đại học thành phố C. Dung Nham nhận được tin mật trước đó, ngay từ đầu cậu đã cắt cử hẳn 3 phái đoàn khảo sát và đánh giá, dồn mọi sức lực để giành bằng được miếng đất nọ. Ban đầu Lương Phi Phàm cũng đồng tình, thế nhưng giờ lại giở quẻ không làm nữa. Việc này khiến Dung Nham giận tím mặt, còn gì tức hơn khi Lương Phi Phàm lấy lý do nhường đường cho Dung Lỗi để đem con bỏ chợ
" Em muốn từ chức !" Dung Nham nghiến răng kèn kẹt, cốt cách công tử lịch lãm hằng ngày đã lặn mất tăm, thay vào đó là ngọn lửa giận dữ trên người cậu ta đang bốc cao hừng hực như kẻ đến từ địa ngục, " Em muốn tổ chức họp báo! Để tố cáo việc em ở Lương Thị đã phải chịu những đối đãi bất công ! Tổng giám đốc của Lương Thị ham mê xác thịt, hoang dâm vô độ, lẩm cẩm, chèn ép trung thần, nổi lửa đài tin trêu chư hầu ! " (1)
(1): Để mua nụ cười Bao Tự, Chu U Vương đã sai đốt lửa ở đài phóng hỏa. Chư tướng tưởng nhà Chu có biến vội vàng kéo quên đến cứu, đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U Vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U Vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc. Chẳng dè ít lâu sau, quân Nhung tiến đánh, Chu U Vương mới sai đốt đài phóng hỏa nhưng chẳng có quân chư hầu nào thèm động binh. Nhà Chu mất nước trong nháy mắt
Lương Phi Phàm lờ đi, coi như không nghe thấy, anh tiếp tục dùng bữa sáng với vẻ mặt ung dung thoải mái. Trong 6 anh em kết nghĩa thì anh là lão đại, Dung Nham xếp thứ 2. Trần Ngộ Bạch là lão tam mà thằng em này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như tiền, thậm chí ánh mắt cậu ta còn chẳng thèm đoái hoài đến Dung Nham. Mấy đứa còn lại bao gồm lão ngủ là Lý Vi Nhiên và lão lục Tần Tống đang hứng chí xem xét đủ thứ thông tin mà Kỷ Nam mới thu thập gần đây, còn bản thân Kỷ Nam lại đang rúc vào sofa đánh 1 giấc
Vấn đề " ham mê xác thịt " mà Dung Nham nói đến ở đây, nhằm ám chỉ ái phi Cố Yên của gã hôn quân Lương Phi Phàm kia, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Cố Minh Châu
Nói trắng ra, đây chính là yếu điểm chí mạng của Lương Phi Phàm. Hễ cái cô Cố Yên kia mà lên tiếng thì dứt khoát thế nào tổng giám đốc Lương cũng đồng ý ngay tắp lự, khỏi cần lôi thôi dài dòng, bất cứ là điều gì đi nữa. Có điều, việc khiến mấy anh em Dung Nham đau đầu hơn cả đó là, tuy cô Cố Yên này đè đầu cưỡi cổ Lương Phi Phàm hòng tác oai tác quái, chẳng coi ai ra gì là thế song lại tỏ ra khúm na khúm núm, bảo sao nghe vậy trước bà hoàng lừa đảo Cố Minh Châu kia
Dung Nham la lối om sòm khiến Lương Phi Phàm nhức óc, anh buộc phải tỏ thái độ bằng cách quay sang bảo Trần Ngộ Bạch :" Lão tam thanh toán tiền lương cho anh hai đi "
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính trên sóng mũi, cẩn thận đặt cốc cà phê trên tay xuống, lấy chiếc notebook ra, 10 ngón tay thon dài lướt nhoay nhoáy, thỉnh thoảng còn ném cho Dung Nham vài ánh nhìn sắc lạnh, " Đơn từ chức đâu ? Có cần em viết hộ ông anh không ? Số cổ phiếu của ông anh cứ để đó hay chuyển nhượng, hay quy ra tiền đây ? Lão ngũ lão lục, thằng nào muốn tiếp nhận vị trí của anh Dung? "
Lý Vi Nhiên và Tần Tống chưa kịp giở trò giậu đổ bìm leo thì Dung Nham đã đứng phắt dậy, rướn người qua bàn ăn, gập bộp chiếc notebook của Trần Ngộ Bạch lại, lúc ngồi về chỗ còn chửi mắng mấy câu, cậu ta khoanh tay trước ngực, cặp lông mày chau vào nhau đầy hậm hực
" Chỉ là 1 công trình nhỏ thôi, hà tất phải nổi cáu thế ?", Lương Phi Phàm thấy tình hình cậu em có vẻ căng thẳng nên mới nói mấy câu an ủi qua quýt
" Em không chịu ! Cớ gì em phải lót sẵn đường cho anh ta đi, chỉ 1 câu của Cố Minh Châu mà anh ta đã vớ bở ngay được cuộc làm ăn này !" , Dung Nham cáu nhặng cả lên, ngửa cổ tu 1 hơi hết veo cốc sữa bò, rồi lại nhe răng trợn mắt vì lạnh
Trong mấy anh em đang ngồi đó, chỉ có Lý Vi Nhiên là tốt bụng vỗ vai anh Hai an ủi : " Anh hai à, nếu Dung Lỗi bị Cố Minh Châu cho vào tầm ngấm rồi thì hắn không chết cũng khó tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, anh cứ để vụ này đó, yên tâm mà xem chị ta hành hạ Dung Lỗi, có gì không tốt đâu cơ chứ ? "
Tần Tống cũng nói góp vào :" Phải đấy! Với năng lực của Cố Minh Châu mà nói, việc lớn thì khó làm, chứ thừa sức chơi mấy trò khiến người ta sống dở chết dở "
" Anh Hai à " , Trần Ngộ Bạch nhấp 1 ngụm cà phê rồi đặt cái cốc xuống, ngón trỏ cậu ta gõ lên mặt bàn " Nói thật nhé, không phải anh đang lo cho Dung Lỗi đấy chứ ?"
Khóe miệng Dung Nham giật giật, mặt mày tím tái
Năm xưa, nói cho cùng thì cậu ta cũng góp mặt vào câu chuyện giữa Cố Minh Châu và Dung Lỗi - năm đó, để không làm lở dở tương lai xán lạn của Dung Lỗi, Cố Minh Châu đã ngửa tay nhận 1 khoản tiền lớn từ nhà họ Dung. Còn Dung Lỗi sau khi chuyển thì khoa kiến trúc trong mơ sang khoa thương mại, anh mang theo con tim tan vỡ quyết tâm ra nước ngoài học MBA
Giờ chuyện đã qua, muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ ấy hả ? Chị ta tưởng mình là thánh, muốn sao là nó sẽ vậy chắc ?
Dung Nham nhớ lại tối qua, đi ngang qua phòng Dung Lỗi, nghe được cuộc nói chuyện điện thoại bằng tiếng anh rất đỗi dịu dàng của anh, bất giác cậu không nén được cái cười khẩy, lo ấy à ? Chưa biết ai lo cho ai đâu ! ̣
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top