Phần 3
Nhìn xung quanh Thiên Phong chả thấy cái gì Sương Lâm Cốc ở đâu cả, hắn chắc mẩm là có một tên nào rảnh rỗi sinh nông nổi bài trò. Tìm kiếm mà không thu được gì nên Thiên Phong cầm con nai trở về mà không để ý màn sương trắng có một chút kì lạ.
– Này! Tiểu Hồ Ly ta về… rồi…
Nói chưa hết câu thì mắt Thiên Phong trừng lớn, miệng thì há to ra, toàn thân cứng đờ. Hắn nhìn thấy một vị cô nương như tiên nữ hạ phàm đang tắm dưới thác nước. Làm da trắng như tuyết, nàng có một đôi tai mèo và hai cái đuôi đang ngoe nguẩy làm Thiên Phong hắn bất giác thốt lên.
– Hồ Ly Tinh?
Rồi nàng cũng nhìn thấy hắn, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ kinh ngạc, im lặng… cực độ im lặng…
– À! Ta…
Chưa kịp nói hết câu thì một tiếng hét vang vọng trời xanh làm Thiên Phong suýt vỡ màng nhĩ.
– Á Á Á Á Á Á!
– Này cô nương! Có gì từ từ nói…
– Tên dâm tặc! Đại hỗn đản, còn không quay qua chỗ khác! Đồ biến tháiiiiii!
Thiên Phong giờ mới nhận thức được là mình nãy giờ mạo phạm đến cơ thể thánh khiết của nàng.
– A! Ta xin lỗi, xin lỗi!
Lát sau, một nam một nữ ngồi đối diện nhau trước đống lửa đang nướng con nai rừng lúc nãy, cả hai đều im lặng lắng nghe tiếng nổ của củi trong đống lửa. Thiên Phong mở lời trước:
– Cô nương… là ai?
Câu hỏi của Thiên Phong làm Tiểu Ly bấc giác hai má đỏ lên kèm theo trong bụng một tia oán giận, nàng cất cao giọng trả lời.
– Ta tên Tiểu Ly, là một con hồ ly đã tu luyện thành hình người! Ta là con yêu hồ bên cạnh ngươi mấy tháng qua đấy tên hỗn đản.
– Này này! Cô nương đừng có mở miệng ra là hổn đản hay dâm tặc này nọ được không! ?
– Ta cứ thích thế đấy!
– Cô…
Thiên Phong cứng lưỡi với cô nàng Tiểu Ly này, hắn thật không ngờ là con hồ ly trắng như tuyết ở cạnh mình suốt thời gian qua lại là một con hồ ly tinh theo đúng nghĩa đen…
Bất chợt mùi thịt nướng thơm phức xộc vào mũi của cả hai, Thiên Phong lấy con dao thái từng miếng thịt đặt lên một chiếc lá còn tươi. Thấy cũng khá nhiều rồi, nhìn qua bên đối diện thì thấy Tiểu Ly đang dòm chăm chăm vào mấy miếng thịt mà Thiên Phong mới vừa cắt xong, cái bụng của nàng con đánh trống kèm theo khóe môi có một tia cam lộ chảy ra làm Thiên Phong mắc cười mà không dám cười trước cái điệu bộ rất ư là đáng yêu này của nàng. Hắn cảm thấy hơi áy náy vì hôm qua cho nàng nhịn đói, vì vậy… chìa đống thịt về phía Tiểu Ly, giọng Thiên Phong ấm áp lạ thường.
– Nè! Ăn đi! Xem như xin lỗi vì hôm qua ta để ngươi ngủ với cái bụng đói.
Tiểu Ly kinh ngạc với từng lời nói cùng hành động ân cần của Thiên Phong, cô nàng đỏ mặt, nói gì thì nói nàng cũng chỉ là một tiểu hài nữ, chưa có nét thành thục ạ.
– Hứ! Nếu ngươi đã thành tâm như vậy thì bổn tiểu thư đây cũng không khách sáo nữa. Mời!
Tiểu Ly nhắm mắt đưa tay về phía trước lấy phần thịt của mình, trong điệu bộ của nàng như bị Thiên Phong ép ăn vậy. Hắn cũng lắc đầu mỉm cười rồi tự xẻ thịt mới cho mình. Càng ăn Tiểu Ly càng không thể cưỡng lại trước sự hấp dẫn của món nướng này, nó thật sự ngon gấp trăm ngàn lần món gà nướng của nàng hôm qua, vì vậy nàng ăn rất nhiệt tình, tới nỗi miệng đầy mỡ mà vẫn ngốn nghiến thêm thịt.
Bữa ăn cũng trôi qua Tiểu Ly thỏa mãn nằm dài trên thảm cỏ.
– Oa thật ngon quá đi, Thiên Phong lúc trước ngươi có là đầu bếp à?
Xoa xoa cái bụng căng ních của mình, Tiểu Ly hỏi Thiên Phong.
– Không có! Ta chỉ học của nàng nha hoàn riêng của ta mà thôi.
Thiên Phong cũng nằm trên bãi cỏ hưởng thụ từng cơn gió mát lành thổi vào mặt vừa trả lời.
Nghe Thiên Phong nói nha hoàn gì gì đó, đột nhiên trong lòng Tiểu Yên sinh ra chút oán khí.
– Ờ đúng rồi, được cô nha hoàn hầu hạ luôn mà, ngươi thật là biết hưởng thụ. Hừm!
Thiên Phong nghe có mùi giấm chua phát ra từ lời nói của Tiểu Ly, hắn mỉm cười không đáp nàng mà lim dim mắt chuẩn bị ngủ.
Mấy canh giờ sau Thiên Phong thức giấc, cảm thấy lòng ngực ấm áp hơn bình thường, nhìn xuống thì bắt gặp Tiểu Ly đã nằm trong ngực hắn từ bao giờ. Hắn say sưa ngắm gương mặt thanh tú của nàng, khi ngắm thỏa thích rồi hắn mới chọc nàng dậy.
– Dậy đi! Nước dãi ướt hết áo người ta rồi!
Công hiệu ngay lập tức, chỉ thấy đôi mắt to tròn khẽ mở ra, rồi sau đó chuyển sang hoảng hốt. Tiểu Ly bật ngồi dậy lấy tay chùi hay bên miệng của mình, rồi nàng nhìn sang tên đáng ghét kia thì hắn đang cười thích chí.
– Ngươi… tên hỗn đản!
Thiên Phong thấy vẻ mặt sắp tức giận tới nơi của Tiểu Ly cũng không có hứng trêu chọc nàng nữa.
– Sao cô nương lại chui vào lòng của tại hạ để ngủ vậy?
Ánh mắt dò xét của Thiên Phong làm Tiểu Ly bối rối ngượng chín mặt, đầu cúi xuống, hay ngón tay chỉ chỉ vào nhau trong rất đáng yêu làm Thiên Phong không nỡ chọc nữa.
– Vì ngươi là người đầu tiên nói chuyện với ta, nấu ăn cho ta, quan tâm lo lắng cho ta, nên ta mới vô thức thấy nằm trong lồng ngực ngươi an toàn nên ta mới chui vô… Ta… ta xin lỗi!
Thiên Phong nghe xong thì có một cảm giác không nói thành lời, cảm giác này giống như cảm giác khi hắn ở bên cạnh Tiểu Yên vậy. Trầm mặc giây lát Thiên Phong phá tan sự im lặng:
– Giao kèo vầy đi, nếu cô muốn nằm trong ngực tại hạ và muốn ta nấu cho cô nương ăn, thì cô phải đi bắt mấy con gà hoặc thỏ hay nai về đây, tìm thêm một ít trái cây cũng được! Vậy đi, điều kiện không tệ chứ?
Trong lòng của tên nhìn mặt muốn đấm kia thì đang gào thét, được cung cấp lương thực miễn phí, tối ngủ còn được ôm mỹ nhân vào lòng nữa chứ. Còn về phía Tiểu Yên, một tiểu hài nữa, một con nai ngơ ngác như nàng làm sao nhìn thấy kế hoạch biến thái của Thiên Phong cơ chứ.
– Nhất trí vậy nhé…
Và chuỗi ngày có mỹ nhân làm bạn của Thiên Phong bắt đầu!
– Thiên Phong, Thiên Phong ngươi lại đây xem ta bắt được cái gì này!
Giọng nói ngọt ngào của Tiểu Ly lọt vào tai cả Thiên Phong, hắn vội chạy ra thác nước thì thấy cô nàng Tiểu Ly tay đang cầm con cá khá to, hắn mỉm cười xảo trá.
– Oa! Cô giỏi nhỉ, cá ta nuôi mà cô dám bắt nó à! ?
Thiên Phong trợn mắt cùng với giả giọng cho thật lạnh lùng như sắp tức giận tới nơi rồi vậy. Tiểu Ly ngây thơ nào có biết tên đáng ghét kia chỉ đang trêu nàng. Hai mắt to tròn rưng rưng, môi hồng mím lại, giọng nói có chút nghẹn ngào hét vào mặt Thiên Phong:
– Tên đáng ghét nhà ngươi! Ta cất công lắm mới bắt được con cá này, sao ngươi không bắt nó để riêng cơ chứ, đến lúc ta bắt được thì ngươi tỏ thái độ với ta như thế đó! Ta hận ngươi Thiên Phong.
Nói rồi Tiểu Ly vứt con cá về phía Thiên Phong rồi biến lại hình một con hồ ly trắng chạy đi mất. Thiên Phong thì ngớ người, đang định gọi nàng lại xin lỗi thì thấy cô nàng mất hút luôn rồi. Lấy tay vuốt mặt mình hắn lẩm bẩm ngao ngán:
– Aizzzz! Ta chỉ định đùa với cô thôi mà, chẳng lẽ chơi ngu rồi! ? Haizzzz.
Thiên Phong thở dài xách con cá to đi nấu, mong là cô nàng đói bụng ngửi được mùi thơm rồi trở về.
Vẫn như mọi khi, tài nghệ nấu nướng của Lâm Thiên Phong vẫn như vậy, những vết cắt sắc lên con cá chẳng mấy chốc nó đã được làm sạch. Nhóm lửa lên, Thiên Phong hôm nay quyết định nấu con cá này chứ không nướng nữa. Lục lọi trong hành trang mà hắn mang theo, may sao tìm được một cái nồi khá được, tìm kiếm ba viên đá làm thành đế để nồi sau đó đặt cá vào trong nồi bỏ thêm một ít thảo dược làm tăng thêm mùi hương cho món ăn, hắn đậy nắp và bắt đầu ngồi canh lửa.
Càng ngày món ăn mới của Thiên Phong càng thơm hơn, các thảo dược đã bị sức nóng trong nồi héo ra và bắt đầu tiết hương. Thiên Phong thì vừa canh củi vừa liếc nhìn xung quanh xem Tiểu Ly đã về chưa và trời không phụ lòng người, chỉ thấy một thân bạch y lấp ló sau bụi cây làm Thiên Phong mỉm cười.
– Ta xin lỗi, là ta không đúng với cô nương, xin cô nương thứ lỗi!
Giọng nói chân thành cùng ấm áp làm Tiểu Ly dè dặt bước ra, trong giọng nói của nàng vẫn còn pha chút tức giận.
– Tại sao ngươi không nói đó là cá của ngươi nuôi chứ! Đến khi ta bắt được thì ngươi tỏ thái độ đó với ta… Hức… hic.
Càng nói Tiểu Ly càng thấy thương tâm mà chuẩn bị khóc nấc lên, Thiên Phong thấy mình cũng có rất nhiều lỗi trong chuyện này nên nhẹ giọng.
– Là ta sai, xin cô nương tha lỗi.
– Ta chỉ đến đây ăn rồi sẽ đi ngay, mặc xác ngươi tên hỗn đãn!
Tiểu Ly trả lời.
Thiên Phong chỉ mỉm cười mà không đáp. Thêm một hồi lâu nữa thì con cá được hầm cách thủy cũng hoàn tất.
– Xong rồi! Có thể ăn rồi!
– Sao mà lâu dữ vậy? Có biết bổn cô nương đây đã đợi lâu rồi không.
Tiểu Ly ngáp ngáp như vừa tỉnh ngủ, giọng chê trách Thiên Phong làm hắn có khổ mà không dám nói… haizz.
Con cá được để lên một chiếc lá còn xanh tươi khá to mà Thiên Phong đã chuẩn bị từ trước, hắn nhẹ nhàng gấp thảo dược còn trong nồi để trang trí thêm cho con cá, con về Tiểu Ly thì trầm mặc, trong bụng một tầng oán giận…
– Ngươi cái tên chết bầm này! Sao ngươi nói cá ngươi nuôi mà? Tại sao giờ nó lại thành đồ ăn thế này! ?
Phải nói Tiểu Ly giận đến đỏ mặt tím tai, vậy ra tên đại đại hỗn đản kia chọc mình. Cái gì mà con cá ta nuôi cơ chứ, lừa người lừa người!
Thiên Phong thấy nàng sắp nổi giận đến nơi thì tìm cách vuốt mông ngựa.
– À… đây đúng là cá ta nuôi, nhưng vì nó mà cô giận ta, ta thấy nó đáng tội nên nấu nó để cho cô nương nguôi giận…
Phải nói biệt tài nịnh hót, vuốt mông ngựa của Thiên Phong đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Mặt không đổi, giọng không chuyển mà nói ra như thật vậy và cô nàng chưa thành thục như Tiểu Ly mắc bẫy ngay. Chỉ thấy nàng không còn tức giận nữa mà ngoảnh mặt sang hướng khác, để ý kĩ thì khóe môi nàng hơi nhếch lên mỉm cười, còn nàng cười gì thì chịu.
– Ta đây sẽ tha lỗi cho ngươi! Ta sẽ trừng phạt luôn con cá này bằng cách… ăn nó! Ta không khách sáo đâu.
Và thế là cả hai người cùng dùng bữa, càng ăn Tiểu Ly càng say mê mùi vị của món này, buộc lòng nàng phải công nhận tên Thiên Phong đáng ghét đó nấu ăn rất ngon, vì thế nàng ăn không ngừng nghĩ đến khi chỉ còn xương và vài mẫu thịt vụn thì nàng mới thỏa mãn xoa xoa cái bụng tròn vo của mình.
– Ăn ta cũng đã ăn rồi! Tha lỗi cho ngươi ta cũng đã tha rồi, cáo từ!
Nói xong cũng không để Thiên Phong thốt lên lời nào thì nàng chuẩn bị rời đi, nhưng một cách tay to lớn còn nhanh hơn đã nắm lấy tay nàng kéo lại, vì Thiên Phong không tiết chế lực đạo nên cú kéo hơi mạnh, còn Tiểu Ly thì bất ngờ nên thân hình mềm mại phút chốc đã đè lên lồng ngực rắn chắc của Thiên Phong do cả hai lỡ đà.
Thiên Phong cùng Tiểu Ly bốn mắt nhìn nhau, từ khoảng cách quá gần đến như thế này Thiên Phong có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc của Tiểu Yên. Làn da trắng hồng không tì vết, đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh, còn về Tiểu Ly cũng đang quan sát Thiên Phong. Đôi mắt sáng, gương mặt anh tuấn phong trần làm tâm tư thiếu nữ đập liên hồi như trái tim của mình bây giờ vậy. Bất chợt Thiên Phong mở lời.
– Ngươi ở lại đi, ta không muốn ngươi đi!
Tiểu Ly nghe nói vậy thì trên mặt càng đỏ hơn, rạng mây hồng vừa mới chìm xuống thì nay đã mãnh liệt trở lại trên gương mặt thanh tú của nàng. Rồi nàng bật dậy khỏi người tên dê xồm kia, cất cao giọng.
– Nếu ngươi… nếu ngươi đã cầu xin bổn cô nương ở lại như vậy thì ta cũng không đi nữa!
Rồi nàng liếc mắt chỗ khác tránh ánh mắt hút hồn của Thiên Phong, Tiểu Ly chợt thấy một con nai đang gậm cỏ gần chỗ hai người.
– A Thiên Phong ngươi nhìn kìa! Là nai đó, ây da món nướng hôm trước ta vẫn chưa ăn đủ ạ!
Nói rồi con làm dáng vẻ con mèo con làm Thiên Phong không nghĩ được cô nàng nói gì thì hắn quả là tên đại ngốc rồi.
– Nếu cô nương muốn ăn cũng được, hai người chúng ta cùng hợp sức bắt nó thì cơ hội bắt sống cao hơn, giờ còn khá sớm nếu giết thịt nó thì buổi chiều thịt sẽ không còn ngon nữa!
– Ây da! Chạy theo bắt nó lại sao? Thì… thì đành vậy! Tiến lên!
Rồi cả hai đuổi bắt con nai rừng tội nghiệp, nhưng không biết là hữu ý hay vô tình mà con nai đó chạy về phía “Sơn Lâm Cốc” kia, Thiên Phong thì chả nhớ gì về cái vụ lần trước, còn Tiểu Ly thì mới đi tới đây lần đầu nên cả hai không quan tâm mà cố gắng bắt cho được con nai mà thôi.
Cả hai cũng không để ý là chỗ nào hai người chạy qua thì sương mù càng dày đặt…
…
Cuộc sống sau này của Thiên Phong sắp qua một trang hoàn toàn mới…
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top