Chỉ thuộc về anh - chap 1: Người đàn ông bí ẩn.

_Gil! Gil ơi! - cô bạn thân của tôi, Jen, vừa chạy vừa la í ới gọi tôi từ ngoài cửa.

"Có chuyện gì vậy? Bà gặp ma à?" tôi múa tay loạn xạ một hồi thì Jen mới hiểu.

À...

Múa tay...

Vào năm năm trước, vì một tai nạn không đáng có, tôi đã đánh mất giọng nói của mình...

Nhưng không sao! Tôi là một con người cực kì mạnh mẽ. Chắc chắn sẽ không vì những chuyện đã qua mà đau buồn. Chuyện đó...đã mãi mãi là quá khứ!

_Không! Bà xem nè! Có công ty mời bà dự tuyển phỏng vấn! - Jen mừng rỡ nhét ngay bức thư đang cầm vào tay tôi - Lúc nãy có người chuyển nó đến đây đấy!

Tâm trạng của tôi lúc này dĩ nhiên là vui đến vỡ oà. Nhưng...tôi càng cảm thấy lo lắng hơn!

Có lẽ là công ty này chưa biết rằng tôi không có khả năng giao tiếp!

_Bà sao vậy? Phải vui lên đi chứ! - Jen nghiêng đầu nhìn thặng vào mắt tôi.

"Không có gì! Vui mà!" tôi nhoẻn miệng cố cười thật tươi.

_Bà đừng có lo! Lần này nhất định thần may mắn sẽ ghé thăm bà mà! Còn bây giờ... -nó lại giở nụ cười tinh quái ra nhìn tôi rồi! Chỉ tội cho cái túi tiền...sắp cháy.

_Gil và Jen sẽ đi shopping!

...

Hai chúng tôi dạo một vòng quanh các cửa hàng thời trang nữ. Nhìn tới nhìn lui, tất cả đồ ở đây không hề hợp với tôi chút nào.

Nói thật thì...từ khi biết tự đi mua sắm thì khái niệm về những chiếc váy trong tôi đã trở nên... "xa lạ"...

Áo sơmi đơn giản cùng quần Jean dài mới là phong cách của tôi!

Thời gian trôi qua rất nhanh. Ánh nắng chiều dần tắt hẳn, bầu trời lại nhuốm một màu đen tuyền. Các ngôi sao lấp lánh trên kia đang nhấp nháy.

Tôi biết...có "người" đang dõi theo tôi!

Con nhớ mẹ nhiều lắm! Mẹ...có biết không?

...

Réttttt...Rầmmm...

"Không! Không! Không!"

_Gil! Bà tỉnh lại đi! Gil!

Tôi bật dậy trong tích tắc. Mồ hôi trên trán ướt đẫm cả mái tóc. Một luồng khí lạnh đang chuyển động quanh người tôi.

_Bà lại mơ thấy ác mộng à?

"Huhuhu!"

Tôi ôm mạnh lấy Jen, rúc vào người cô bạn. Nước mắt cứ chảy ra như mưa. "Nó" lại đến tìm tôi...Một cơn ác mộng kinh hoàng!

Tại sao nó cứ mãi đeo bám tôi? Đã năm năm rồi! Năm năm rồi mà?

Tôi hận! Hận chính mình không thể khóc thành tiếng. Hận không thể đuổi cơn ác mộng đó tránh xa tôi.

_Đừng sợ! Mọi chuyện rồi sẽ qua! Đừng sợ, được không? - Jen vỗ về vai tôi. Vòng tay cô bạn khiến tôi nhớ đến mẹ. Bà cũng từng ngồi cạnh, dịu dàng vỗ về tôi như vậy. Lúc này tôi mới bình tâm trở lại.

Tôi viết lên bàn tay Jen hai chữ "xin lỗi". Nó lập tức bày cái bản mặt hờn giận ra...

_Bạn thân từ nhỏ, có một chút chuyện mà cũng xin lỗi, có muốn tui bỏ mặc bà luôn không hả?

"Không!"

Tôi biết Jen chỉ cố tình làm như vậy để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn về cơn ác mộng của tôi. Nên cũng "diễn" tiếp "vở kịch" mà Jen vừa "viết" xong.

"Bà giận nhìn xấu quắc à! Thiệt đó!"

Tôi chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi nó mới hiểu ra. Hiểu ra rồi thì tôi bị nó "xử" đẹp.

Jen ghét nhất là có người nói mình xấu!

_Tạm tha cho bà! Được rồi! Thỏ Gil ngủ ngoan nha! Ngày mai còn một cuộc phỏng vấn quan trọng nữa.

...

Công ty VAA...

_Chào cô!

Trong lúc tôi đang lúng túng ngắm nhìn ngắm xung quanh thì bất chợt nghe tiếng chào một người đàn ông. Tôi nhanh chóng gật đầu.

_Cô là Lê Thanh Trúc?

Tôi ngớ người. Sao anh ta lại biết tên tôi? Chúng tôi quen nhau à?

Anh chàng đó vẫn kiên nhẫn đứng chờ câu trả lời của tôi. Tôi lại tiếp tục gật đầu.

_Mời em đi lối này!

Thái độ của người đàn ông này khiến tôi phát sốt. Mới nãy còn gọi cô, bây giờ thì thành em? Tôi rút cuốn sổ nhỏ trong túi viết nhanh vài chữ rồi đưa cho anh ta xem.

_Không! Chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ. Anh là bạn của Tổng Giám Đốc.Anh sẽ giải thích sau. Sếp của em đang chờ chúng ta ở bên trong.

Sếp?

Của tôi?

Cách cư xử của anh ta cứ như chúng tôi đã quen nhau từ trước.

Còn nữa, anh ta có vẻ không ngạc nhiên về kiểu giao tiếp của tôi. Con người nàythật kì lạ?

...

*Cốc..cốc..cốc*

_Vào đi! - một giọng nam vang lên từ bên trong.

Anh chàng kia thật sự đưa tôi đi gặp Tổng Giám Đốc? Thường thì trưởng phòng nhân sự sẽ phụ trách phỏng vấn. Xem ra công ty này tuyển nhân viên khá nghiêm ngặt.

_Cô ấy đến rồi! Tôi đi trước - anh chàng kia quay lưng đi mất, tôi chợt cảm thấy căng thẳng.

Người đang ngồi trên bàn làm việc chắc là... "sếp của tôi". Làn da màu đồng, dáng người cao to cân đối, đôi môi cong cong hơi nhếch lên, giọng nói dứt khoát, gương mặt không chút biểu cảm đủ để chứng minh anh ta có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút.

Ánh mắt anh sâu thăm thẳm chiếu về phía tôi.

Cảm giác như tôi là một chú thỏ đang chờ bị nhốt vào lồng. Điều này khiến tôi thấy nghẹt thở.

_Cô biết pha cà phê không?

_Chắc cô sử dụng máy tính cũng không tệ?

Tôi gật đầu liên tục hai cái liền. Những công việc đơn giản đó không làm khó dễ được tôi.

Cảm thấy "sếp" có vẻ hài lòng, lòng tôi cũng nhẹ hẳn đi, chờ đợi các câu hỏi tiếp theo.

_Cô...biết khiêu vũ chứ?

Khiêu...khiêu vũ? Sao lại hỏi như vậy?

Tôi đờ ra một vài giây rồi nhanh chóng viết câu trả lời vào cuốn sổ, đưa cho anh xem.

"Biết...một chút!"

_Vậy được rồi! Cô có thể về, ngày mai bắt đầu công việc.

Thật sao? Tôi...được nhận? Không nhầm chứ?

Hai mắt tôi sáng lên, mở to hết cỡ nhìn anh ta vô cùng xúc động.

Gương mặt lạnh lùng kia thoáng ửng hồng, cuối thấp mặt xuống khi nhìn thấy thái độ của tôi.

_Ừm...ừm - anh gằng vài tiếng.

Nhận thức được hành động hơi quá của mình, tôi ngượng ngùng gật đầu, dùng tay viết hai chữ "cảm ơn" lên mặt bàn rồi ra về.

...

Tin vui này rất đáng để ăn mừng. Mình phải báo tin này cho ba và Jen biết mới được.

Thật sự thì thần may mắn cũng ghé thăm tôi rồi!

Mẹ...

Mẹ đừng lo! Con sẽ cố gắng sống thật tốt!

...

Tại phòng trọ của tôi và Jen...

"Jen! Hình như tui không có nộp hồ sơ xin việc vào VAA" tôi thúc tay Jen một cái rồi nhét dòng chữ tôi mới viết vào tay cô.

_Bà nghĩ nhiều làm gì? Chắc là ai đó trong công ty có quan hệ với trường, biết được năng lực và hoàn cảnh của bà nên nhận bà vào làm thôi! VAA tuyển được một nhân viên giỏi như Thỏ Gil đây, là vinh hạnh của họ đó!

"Ừ"

Tôi gật đầu miễn cưỡng đồng ý. Lý do này không đúng lắm nhưng...đâu còn nguyên nhân nào khác?

...

Trong một góc tối của quán bar ồn ào, hai ngưòi đàn ông đang ngồi nói chuyện...

_Thế nào, anh bạn? Cậu tính làm gì tiếp theo?

_Cô ấy sẽ mãi mãi chỉ thuộc về tôi! Một mình tôi mà thôi! - ly rượu trong tay anh bị siết chặt.

_Tổng Giám Đốc! Cậu nguy hiểm hơn tôi tưởng đó!


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top