#27
Tôi đứng hình, tim cũng mơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực. Tôi đứng không vững, tai ù ù chỉ vẳng lại lời nói ban nãy của Khoa, nỡ xa? Em bảo tôi phải hiểu ý của em thế nào? Em bảo tôi phải hiểu nụ hôn vừa rồi ra sao? Em bảo... Sau những hành động vừa rồi có phải để tôi hiểu là em thích tôi không?
Tôi khẽ nhắm mắt, hốc mắt vừa khô đã cay xè. Lấy hết dũng khí mới có thể đẩy em ra, tôi nhìn Khoa lặng lẽ, lại nhìn lên chiếc điện thoại đang rung trên tay em. Tôi khẽ cắn môi, khàn giọng nhắc nhở.
- Mau nghe điện thoại đi.
Nhưng Khoa không nghe lời tôi, em tắt sập nguồn chiếc iphone. Mắt nhìn tôi chằm chằm, hai tay Khoa đặt lên vai tôi kiên định nhìn, ánh mắt này làm tôi chột dạ nó khiến tôi muốn trốn tránh. Tôi định lẩn trốn khỏi ánh mắt Khoa thế nhưng em giữ đầu tôi lại bắt tôi nhìn em.
- Nhi, em biết em không tốt. Em biết nhiều ngày nay em đã không quan tâm đến chị, em sai rồi. Nhưng chị có biết đã rất lâu không đi học chung, rất lâu không tới thư viện, rất lâu không trò chuyện. Điều đó thật tồi tệ, em nhớ chị, chị biết không?
- Nhớ chị? Vậy em với Han? Có phải đã chơi rất vui vẻ không? Tại sao khi nói nhớ chị mà em còn chơi bời đến nỗi cả trường đều đồn rằng em với Han yêu nhau? Tại sao nói nhớ mà đến cả nhìn hay gặp nhau cũng không làm? Tại sao nhớ mà không nghe chị giải thích? Nhớ của em chỉ thế thôi à?
Tôi không còn gọi Khoa là 'mày' một cách thân thiết nữa. Tôi cảm giác rất trống rỗng, hai hàng nước mắt đã lăn dài. Tôi không kiềm chế nổi cơn xúc động ấy, nó như bão lũ ùa về cuốn đi hết lý trí của tôi. Trong làn nước mắt mờ mịt tôi quay bước, tôi mệt mỏi lắm rồi.
Ngay từ đầu đáng lẽ tôi đừng nên đặt quá nhiều tình cảm đãng lẽ tôi phải không chế cảm xúc của mình. Tôi không nên để thứ tình đơn phương ấy đâm chồi mọc rễ trong tim. Là tôi sai, còn em thì chẳng có lỗi gì cả.
Han đứng đó khoảng cách đủ để nhìn thấy gương mặt thảm hại của tôi. Tôi khẽ cười, tốt thôi!
Tôi đã không còn muốn dính dáng đến họ nữa. Việc phải nhìn thấy mỗi ngày đủ để thấy ngột ngạt và bức bách cỡ nào.
Trước khi đi, tôi nhét vào tay Khoa món quà đó rồi chỉ bỏ lại cho em một câu.
- Đây là món quà cuối cùng. Dù muộn nhưng vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ.
Buổi từ thiện hôm ấy đã kết thúc như thế, ngày hôm đó tôi đã quyết định vô cùng ngu xuẩn. Để rồi rất lâu sau tôi mới có thể nhận ra.
...
Chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị cho thi cuối cấp.
Bận và bận, chỉ có thể hình dung bằng hai từ ấy.
Tôi đã xóa tài khoản Facebook ngay sau hôm từ thiện, tôi cũng ngầm khẳng định với mọi người rằng tôi và Khoa chẳng còn quan hệ gì nữa. Tôi quá ngu ngốc vì đã thích Khoa hay do Han là người chen vào giữa chúng thôi thì... Điều đó cũng chẳng còn quan trọng.
Khoa có tìm đến để gặp tôi vài lần, tôi từ chối lẩn tránh để không phải giáp mặt với nhau. Tôi sợ lòng tôi lại mềm yếu, tôi sợ tôi sẽ để tình yêu dành cho em hành hạ. Tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi rồi!
.
.
Ngày đi thi đại học, bố mẹ bận đến bệnh viện trực cũng không có ai đi cùng, tôi đành dắt chiếc xe đạp đã lâu không sử dụng để đến điểm thi. Giữa trời nắng ỏi ả, lòng tôi cũng bức bách và ngột ngạt không kém. Lo đâu nhỡ thi không được lo rằng trượt đại học thì sao?
Thấy người ta được bố mẹ chở tới tôi cũng thấy hơi nghẹn. Tôi cũng đã động viên mình rất nhiều để bản thân có tâm trạng thoải mái nhất khi thi. Chỉ có điều...
Giữa trời nắng như thiêu đốt, chiếc áo thanh niên tình nguyện kia làm tôi sững người. Khoa đứng đó phát nước cho thí sinh dự thi, tôi đã định phi xe thẳng vào trường nhưng học sinh đông quá làm tôi lại dắt xe.
Vừa đi tới gần, nước suối mát lạnh đã ở trước mặt. Khoa đưa cho tôi, thêm cả sữa và khăn giấy. Tôi lạnh nhạt nói.
- Cảm ơn, mình không khát.
Tôi kéo lại chiếc mũ lưỡi trai cứ thế dắt vào trường. Tâm trạng vừa mới phấn chấn một chút đã trùng xuống man mát buồn, có lẽ mùa thi năm ấy là mùa thi buồn nhất và khá tồi tệ.
Kết thúc ngày thi đầu, tôi làm bài khá tốt. Chỉ có điều vừa ra đến lán xe đã thấy sữa và nước trong giỏ. Kèm theo tờ giấy có vài dòng chữ.
"Chúc bạn thi tốt."
Tôi nhìn quanh thấy xe vài người cũng có, chắc là trường cho nhỉ?
Hôm sau tôi cũng không thấy Khoa trong đoàn thanh niên tình nguyện nữa. Tôi hơi hụt hẫng, chắc là tôi hâm rồi?
Có điều, hôm thi cuối cùng. Vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Khoa đứng đó, ban sáng mẹ đưa tôi đi có dặn khi nào về thì gọi để mẹ đón. Cũng chẳng ngờ gặp tình huống thế này. Đầu tôi không mũ nón, không khẩu trang dưới nắng gắt lại phải ngước nhìn với nheo mắt lại vì chói lóa.
Khoa đội cho tôi chiếc mũ, cứ thế dắt tôi đi. Suýt chút nữa tôi lại bị mê hoặc nhưng may mắn lần này tôi còn tỉnh táo.
- Chị muốn ở một mình, sẽ có người đến đón chị.
Tôi lên tiếng cũng không quên vùng tay ra khỏi tay em.
- Em muốn nói chuyện với chị!
- Chị không có gì để nói.
Tôi hững hờ.
- Đừng ngang bướng nữa. Chuyện này rất quan trọng.
Tôi và em đã từng bỏ qua chuyện gì quan trọng à? Không chẳng có chuyện gì cả!
- Chị không muốn!
Khoa kiềm chế không nổi nữa hét lên với tôi.
- LÀM ƠN ĐI!
.
.
Quán trà sữa ven đường, tôi chọc chọc vài viên đá trong ly sinh tố dưa hấu. Phía đối diện là Khoa!
Không khí ngột ngạt tĩnh lặng đến mức khiến tôi nghe được tim mình đang nhảy múa. Lần này tôi mới ngắm kĩ em, em hơi gầy nhưng vẫn đẹp trai như thế. Tôi ngây người mà không để ý Khoa đã lấy ly sinh tố đi, em gạt ra bớt đá.
- Uống lạnh không tốt!
Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ đang cố gắng kìm nén tâm tình rối bời. Tôi biết lần này nếu mềm lòng sẽ hoàn toàn thua cuộc.
- Em nghe nói bố mẹ chị sẽ cho chị đi du học.
Tôi im lặng.
- Chị đừng đi!
Tôi bình thản cầm ly sinh tố hút lấy một hơi rồi cười nhạt.
- Lý do là gì?
Em không trả lời, tôi biết mà. Vì em chỉ muốn có một người nghe em tâm sự mỗi lần buồn chán, muốn có một người đi hiệu sách đi thư viện đi chơi chung nhân dịp gì đó, em không công nhận đó là người yêu. Phải chăng đó là giải pháp an toàn? Khi mà em tìm được một nửa đích thực em sẽ chẳng ỏ ê gì đến nữa.
Tôi bình tĩnh đứng dậy.
- Chị về đây!
Bước chân của tôi nhanh đến nỗi Khoa cũng hụt lấy một nhịp để níu tôi ở lại. Han chắn trước cửa ra vào cười khiêu khích rồi nói nhỏ vào tai tôi.
- Cứ chờ xem, chị sẽ phải đi khỏi nơi này!
Rồi em ngã phịch xuống đất mặt mày yếu nhợt vừa hay Khoa chạy tới em thều thào không ra hơi.
- Anh, em có thai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top