#22

Khi Khoa tỉnh cũng là lúc tôi làm gần xong hai cái đề toán. Chắc dạo này áp lực học nhiều nên cũng mệt, vươn vai 1 cái tôi đứng dậy, nhìn đồng hồ 3 giờ hơn. Tôi quay qua phía Khoa hỏi.

- Đi siêu thị chút không Khoa?

Nó uể oải ngáp rồi gật đầu. Tôi lấy áo khoác, cầm khăn, quần áo lúc sáng của Khoa để trong máy sưởi chắc cũng khô rồi... Tại siêu thị cũng gần nên chúng tôi đi bộ. Vừa ra ngoài đã lạnh vậy rồi!

- Quàng khăn lên! Muốn cảm lạnh hả?

Khoa quay qua nhắc tôi. Khăn tôi vẫn đang cầm trên tay, chưa kịp làm gì nó đã giành lấy cái khăn rồi nhẹ nhàng quàng lên cổ cho tôi... Nhiều lúc khoảng cách gần đến nỗi khiến tôi cảm thấy như môi Khoa sắp chạm vào trán tôi vậy. Diễn tả sao nhỉ? Rối lắm....

Tôi và Khoa đi bộ theo con đường vắng. Khoa đi trước tôi lẽo đẽo theo sau, nhìn như kiểu tôi là một đứa chuyên đeo bám ý nhỉ? Mà kệ... Tôi thích thế này hơn, nhìn tấm lưng rộng lớn kia như thể che chở tất cả cho tôi, tôi như thu nhỏ lại trong vòng tay hay sau lưng người ấy!

Khoa bất chợt dừng lại khiến tôi đâm sầm vào người nó. Rất nhanh sau đó nó quay người ôm chặt lấy tôi rồi né về phía vệ cỏ gần đấy!

RẦM....

Tiếng va đập của kim loại rất to, tôi sợ hãi túm lấy áo Khoa nhắm chặt mắt.... Mùi bạc hà nhè nhẹ vây lấy tôi, tôi nghe tim Khoa đập nhanh tới nỗi như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nó lấy tay vuốt nhẹ tóc tôi trấn an.

- Không sao! Có em đây...

Tôi tin tưởng Khoa. Vì tôi biết Khoa chưa từng thất hứa!

Sau khi Khoa buông tay, có nhiều người chạy đến chỗ chúng tôi hỏi han....

- 2 đứa không sao chứ?

Chú vừa hỏi mặc đồ bảo hộ màu cam, mặt mày hốt hoảng nhìn tôi. Thoát ra khỏi vòng tay ấy, tôi nhìn thấy thanh sắt dài và to rơi xuống bên đường. Tim tôi đập nhanh mất một nhịp hoảng hốt nhìn Khoa.

Khoa không nói gì, chỉ bình thản trả lời chú ấy là không sao rồi kéo tôi đi. Trên đường tôi mắng Khoa nhiều lắm, tôi nói tôi gào vậy mà nó chẳng nói gì sất người gì mà lì lợm vô cảm. Ức quá tôi ngồi thụm xuống đường rơm rớm...

Khoa hoảng đến bên vỗ về.

- Không sao rồi mà!

- Không sao gì mà không sao. Biết chị sợ lắm không?

- Biết!

- Nhỡ nó rơi vào người thì sao?

- Thì đỡ cho chị!

- Nói bậy, im ngay!

- Vâng!

Tôi mắng, Khoa ngồi hiền nhận lỗi. Mãi một lúc mệt quá, tôi mới dịu đi đôi chút. Bất chợt Khoa ôm lấy tôi, siết chặt rồi thủ thỉ.

- Em cũng sợ, sợ mất chị!

Đôi khi chỉ là vài câu vô thức tôi cũng bối rối... Má hồng nhuận tôi bẽn lẽn gật đầu nói.

- Vậy có đền không?

- Muốn đền gì?

- Muốn bữa tối...

Khoa cười, véo mũi tôi rồi dắt vào trong siêu thị chọn đồ ăn. Khoa nó nấu ăn ngon lắm, tay nghề không thua đầu bếp chuyên nghiệp. Mỗi tội chảnh, nhờ được một bữa của nó khó hơn lên trời chỉ trừ vào những dịp đặc biệt hay có lỗi gì đó với tôi thì nó mới sắn tay áo vào bếp. Hôm nay trời lạnh tự nhiên tôi lại muốn ăn canh, tôi chạy nhanh theo Khoa đang lựa rau củ nói nhỏ.

- Hôm nay ăn canh xương hầm củ nhé?

- Ừ!

Tôi cười cười lẽo đẽo theo sau Khoa, nhìn cái bóng lưng đang chọn đồ kia tôi nghĩ đến cảnh Khoa có vợ. Chắc nó phải cưng chiều vợ mình lắm, tôi thoáng buồn vỗ vỗ mặt vì những suy nghĩ miên man. Đi đến gian quần áo, tôi nhìn thấy rất nhiều khăn rồi găng tay len tôi chợt nghĩ ra việc đan khăn cho Khoa, tôi gõ vào người nó.

- Chị qua đây một chút, lát nữa gặp ở quầy tính tiền. Bao giờ lựa xong gọi điện cho chị!

- Đi đâu?

- Từ khi nào lại hỏi vặn vậy nhóc? Một chút việc riêng thôi.

Nói rồi tôi chạy biến, oà nhiều len quá, tôi chọn hai quận màu ghi cùng màu với cái khăn tôi đang đeo. Giống đồ đôi ý nhỉ? Len thuộc sợi to đan khăn chắc đẹp lắm, tôi còn mua thêm que đan, đồ móc để móc găng tay cho đủ bộ. Nghĩ hai quận vẫn không đủ tôi mua thêm hai quận nữa... Thêm vài thứ lặt vặt. Qua hàng truyện tranh, conan vừa ra tập mới. Tôi chôm ngay!

Lượn vài vòng lấy mấy bịch snack, 2 lon coca, một chút đồ ăn vặt. Tôi đang định qua lấy thêm ít kẹo thì Khoa nó gọi. Vội vàng chạy ra quầy thanh toán, trong khi Khoa mua nào là xương rau củ thịt bò thì tôi lại toàn bim bim và đồ ăn vặt. Khoa nó cau mày vứt 2 bịch bim bim ra ngoài, coca cũng còn lại có 1 lon. Tôi lườm, nó bình thản kêu.

- Đồ ăn vặt không tốt!

Không tốt cái con khỉ, tôi lẩm bẩm. Khoa nó liếc sang tôi rồi hỏi.

- Mua làm gì nhiều len thế? Đan khăn cho ai?

- Cho ai kệ người ta.

Tôi vô thức buộc miệng, mặt Khoa đen xì, quay sang.

- Vậy tự trả tiền!

Hả? Nó làm khó tôi à? Làm gì mang tiền mà trả? Tôi níu ống tay nó nói nhỏ.

- Chị không mang tiền!

- Kệ!

- Này! Mày điên hả? Cho chị vay lát về rồi trả.

- Đan cho ai? Nói đi!

Bất quá tôi đành khai.

Tôi thấy Khoa nó cươi rạng rỡ, điên hả? Vừa phút trước mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo mà bây giờ đã rạng rỡ như mặt trời mùa hè thế này?

- Vậy mà không nói sớm! Nhớ đan nhanh lên sắp hết mùa đông rồi.

Sau khi thanh toán tôi bĩu môi cầm đống đồ đi trước. Khoa về lao vào bếp nấu nướng, tôi bên ngoài vừa ăn bánh vừa đọc truyện chỉ đến khi mùi thức ăn sộc vào tận mũi mới vác xác vào bếp.

- Uầy! Ngon thế?

Tôi thò tay vào nhón miếng thịt bò xào vậy mà chưa đạt được mục đích đã bị đánh vào tay một cái rõ đau. Nhìn mặt đứa nào đó nghiêm túc bắt tôi đi rửa tay mà ghét gì đâu.

Toàn món tôi thích, chắc trên đời không có ai chiều tôi như đứa em trai này mất...

Tôi kéo ghế sát Khoa hí hửng mở lời!

- Nấu cho chị nhiều nhiều nữa nha?

Khoa chả phản ứng gì hết cứ thế múc canh vào bát cho tôi, ừ nhỉ tôi quên làm gì có chuyện người yêu tương lai của nó lại chịu nhường bạn trai của mình cho đứa khác? Tôi ngốc thật.

Nhận lấy bát canh, tôi nhấm nháp từng chút một. Nước gì mà thanh, ngọt, thơm nức!

Ngon đến nỗi tôi ăn hết cả bát canh lớn!

Lúc phát hiện mới giật mình len lén nhìn Khoa, Khoa chỉ cười hiền gõ nhẹ đầu tôi một cái. Bố mẹ hình như vừa về tôi dọn mấy cái bát xong xuôi cùng mọi người ngồi phòng khách trò chuyện.

Tối muộn Khoa mới về, lúc ra cổng tiễn Khoa thì thầm vào tai tôi!

- Nếu muốn em sẽ nấu cơm cho Nhi cả đời!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top