CHI PHEO THOI @

@@@@ CHÍ PHÈO THỜI @

Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ bia xong là hắn chửi. Bắt đầu chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng của nhà nào? Rồi hắn chửi mạng. Thế cũng chẳng sao: Mạng lởm nhưng chẳng là ai.

Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng Blog Việt. Nhưng cả làng Blog Việt ai cũng nhủ, "Chắc nó trừ mình ra!". Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Ðã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí can bia hơi Hà Nội 5lít với con mực khô nướng không? Thế thì có tốn tiền hắn online không? Không biết đứa chết mẹ nào cứ tạo ra blog làm cho hắn khổ đến nông nỗi này. Aha, phải đấy, hắn cứ thế mà chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào lôi kéo hắn lên blog đong gái, lên blog post bài! Hắn nghiến răng mà chửi cái đứa đã xúi giục đi thi này thi kia ! Nhưng biết đứa nào đã lôi kéo hắn lên blog! Có trời mà biết! Hắn không biết, cả làng Blog Việt cũng không ai biết...

    Một anh luyện Võ Lâm Truyền Kỳ, một buổi sáng tinh sương đã thấy hắn mệt mỏi và xám ngắt trong chiếc quần Dệt Kim Đông Xuân và cái áo phông Hoàng Tấn bên bãi rác, cạnh nhà xác Văn Điển. Anh ta rước lấy và đem về "Tẩy Thủy" cho một người đàn bà góa mù. Người đàn bà góa mù này ban hắn cho một bác phó cối kiếm BỘ RỒNG XANH cày Mu, và khi bác phó cối này chết vì mải mê theo những Vũ Điệu Hiphop của AUDITION thì hắn bơ vơ, hết đi ở cho quán này lại đi ở cho quán nọ.

Năm hai mươi tuổi, hắn trông hàng net cho ông Bá Kiến, ăn tiên chỉ của làng. Một con người nổi tiếng với tài chém gió thành bão, thân tiềm tuyệt thế võ công Đong Gái Chân Kinh 72 Thức, đã tôn vinh hắn từ nông dân lên công dân thành thị, từ trai thôn quê lên Hot Boy Blog Việt. Cộng thêm kiến thức vô hạn về mạng, chat nhanh như chớp kèm theo một list "hàng kẹt Net" dài như sông Hoàng Hà khiến hắn đi đến đâu là già trẻ lớn bé, từ "U sơ sinh" cho đến đến "U xuống lỗ" chết mê chết mệt đến đó.

Tất nhiên, là một người trưởng thành từ vùng đất hoang dã, cộng thêm tinh thần quán triệt "Trẻ không tha, già không thương" hắn đã làm tan nát biết bao bông hoa Cứt Lợn, vùi dập biết bao bông Vạn Thọ. Với những tố chất trên, Chí Phèo đã hút hồn biết bao nhiêu cô gái trong làng Blog Việt nói riêng và trên toàn thế giới nói chung. Nổi tiếng là người có tính tình ôn hòa, dịu dàng, súc vật không giết, trẻ con không la... Vì hắn sợ sẽ đánh nhầm phải con mình!!!

Tiền thì đối với hắn cứ gọi là "biển" với một tài khoản khổng lồ từ việc hắn hack Credit Card chùa trên mạng. Thiên hạ nào có hay, có người thì bảo hắn buôn ma túy cho Trịnh Xuân Thủy để tiêu xài. Mỗi người nói một cách. Chẳng biết đâu mà lần. Chỉ biết một hôm hắn mặc áo rách bị người ta đưa lên con Maybach 62S rồi biệt tăm đến bảy, tám hôm rồi một hôm, hắn lại lù lù ở đâu lần về.

Hắn về lớp này trông khác hẳn, mới đầu chẳng ai biết hắn là ai. Trông đặc như thằng dân chơi! Cái đầu thì nhuộm xanh nhuộm đỏ, cái răng thì vàng khè vì rít thuốc nhiều, cái mặt thì đen mà rất câng câng, hai mắt gườm gườm trông gớm chết! Hắn mặc áo "Giáp Lò Rèn" (Ralph Lauren) đen với quần "Lê Vịt " (Levis) vàng. Cái ngực phanh, để lộ rõ chiếc dây chuyền mỹ kí mạ vàng 18 ga-ra mà hắn mới mua ở... chùa Hương. Trông chơi vãi!

Kể từ đó, từ "Những người khốn khổ" (Victo Hugo) hắn đã "đú theo chiều gió", cuốn vào những cuộc thi avatar bất tận, những cuộc theme design không có điểm dừng, hắn như chiếc tuần dương hạm lênh đênh trên các blog không biết bến đỗ là đâu... Con người cục cằn, thô lỗ này còn đâu, thay vào đó là là một dân chơi chém gió thành thần, khét tiếng Blog Việt. Khoác trên người anh bây giờ là những hàng hiêụ như "Đôn Chề Gắp Mà Ăn" (Dolce & Gabbana), "Ác Ma Ni Ếch Chiên" (Armani Exchange)... cùng với một dàn xe bóng bẩy như "BẾ EM VỀ" (BMW), "Xe ra gì" (Ferarri)... đã đẩy hắn lên hàng HOT Blogger tại vùng đất khét tiếng bon chen và thị phi này...

Hắn lại vào Hải Xồm uống cho vơi hết nỗi buồn, uống cho "chỉ có bia mới hiểu bụng mênh mông dường nào, chỉ có bụng mới hiểu bia đi đâu về đâu". Sau khi đánh chén hết 2 đĩa chả chó, 1 bát rựa mận, 2 cái đùi chó và 5 lít bia hơi, hắn liêu xiêu lẹo vẹo ngồi lên con PS. Nhưng hắn không về ngôi nhà 5 tầng giữa bãi tha ma mà đóng thẳng ra sông Hồng. Hắn định sẽ nhảy xuống tắm cho khỏi ngứa rồi lăn ngay ra vườn mà ngủ. Tội gì chui vào nhà, bức đến không còn mà thở được. Một thằng như hắn, đập đầu không chết, huống hồ là gió sương... Ðến bờ sông hắn dừng lại, vì hình như có người. Có người thật, và hắn ngây ra nhìn.

Hắn nhìn giữa hai kè đá và tựa lưng vào một gốc cột điện, một em gái nõn nà ngồi tênh hênh. Chính là một em gái, hắn biết vậy là nhờ mái tóc đen nhánh, óng mượt như tơ, như vừa dùng SunSilk Bồ Kết buông xuống vai trần và ngực... Hai bàn tay chuối mắn của em buông xuôi, cái mồm em chu lên trăng mà ngủ hay là đòi hôn. Ðôi chân trắng muốt, thẳng như vừa được duỗi, cái váy đen xộc xệch.

Bên kia, có lẽ vì em giẫy cái váy xộc xệch để lộ... chiếc quần con rõ chữ Victoria Secret ở giữa. Tất cả những cái ấy phơi ra trăng, rười rượi những trăng làm trắng những cái đó có lẽ ban ngày không trắng; trăng làm đẹp lên. Chí Phèo tự nhiên thấy ứ đầy miệng bao nhiêu là nước dãi, mà cổ thì lại khô, hắn nuốt ừng ực, hắn thấy cái gì rộn rạo ran khắp người. Bỗng nhiên hắn run run. Ồ tại sao lại như thế được? Ðáng nhẽ chính em gái mơn mởn kia phải run mới phải, cái "con nai vàng ngơ ngác" đã nằm ềnh ệch mà ngủ ngay trước mặt hắn này.

Nhưng con nai vàng ngơ ngác ấy là Thị Nở, một tiên nữ như trong truyện cổ tích. Nàng có một vẻ đẹp mà như bông hoa khoe sắc dưới ánh trăng đêm rằm, như gái cứu net khoe hàng trước webcam, như con bán cam đang cân cho khách, như thằng xe khách đang mời chào kẻ đứng đường, như cái giường đang vẫy gọi cái cột...

Cái mặt của nàng quả là sự ưu ái của tạo hoá: nó cân đối đến nỗi người ta có thể tưởng tượng nếu thêm một chút thì thừa, bớt một chút thì thiếu. Cái mũi thì vừa cao, vừa sang, lại mịn màng như đẩy xe hàng. Đã thế nàng còn dùng LipIce, đôi môi mọng thêm phần quyền rũ, ẩn trong đó là hai hàm răng trắng như ngọc. Nàng chính là một viên kim cương hoàn mỹ dưới sự gọt mài đến tỷ mỷ của tạo hóa. Một cơn mưa rào không thể đẹp nếu không có áng cầu vồng. Tiếng loa thùng xập xình không thể hay nếu như thiếu đi thằng DJ và Blog Việt này cũng không thể tồn tại nếu thiếu nàng.

Trong cái tiếng sét ái tình của thần Tình Ái đó, hắn liền vứt quăng ngay con PS của mình cạnh cột điện (tất nhiên không quên khóa cổ và khóa càng, giờ ăn cắp như ranh, cẩn tắc vô áy náy mà). Hắn lao xuống kè đá như một cơn lốc màu da đen, nhanh như trảo chớp, hắn tóm lấy tay, kéo nàng dựa vào lòng và... bắt đầu thi triển 72 Thức Đong Gái Chân Kinh mà hắn đã tu luyện bao năm!

Chí Phèo: Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước.

Thị Nở: Ô, thật thế hả anh (mắt chớp chớp, đá lông nheo)

Chí Phèo: Uh, Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm.

Thị Nở: Lại chém gió rồi, cho tí muối đê anh giai ơi!

Chí Phèo (tỉnh bơ): Em ơi, ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...

Thị Nở (suớng): Thật thế hả anh ?

Chí Phèo: Cả người em toát lên một vẻ quý tộc của Châu Âu, em mang làn da nâu của Châu Á...

Thị Nở: Trước đây da em đen lắm, ra đường chỉ toàn bit mặt thôi, từ ngày em thử dùng POND da em trắng hẳn ra

Chí Phèo: Thị Nở ơi, mình đính hôn nhé

Thị Nở (cảm thấy thật hạnh phúc): OK con gà đen...

Thế rồi... Nở chủ quan quên không xài POND chỉ có hai ngày sau thế là da Nở trở về nguyên thuỷ, Chí Phéo ấy lại gởi cho Nở nhắn tin: "...Nở ơi cho anh xin lại cái nhẫn..."

------------------------

@@@@Sơn Tinh - Thủy Tinh thời hiện đại

Khi đang lướt web thì đọc đc mẩu truyện này nên post cho anh em xem :

Xưa thật là xưa, xưa đến nỗi hổng biết xưa như thế nào nữa. Lúc ấy, xưa lắm nha, nước Việt dưới sự trị vì của vua Hùng vương thứ 18. Đất nước tuy nhỏ nhưng rất hưng thịnh. Mưa thuận, gió hoà, người dân ăn nên làm ra. Nông nghiệp & công nghiệp rất phát triển, thương mại tự do, dân giàu nước mạnh

Vua Hùng có một người con gái út tên là Mỵ nương. Công chúa Mỵ nương nổi tiếng khắp thế giới vì sắc đẹp kiêu sa mà tính tình thì đôn hậu. Công chúa đã đến tuổi lấy chồng mà vẫn chưa ai lọt được vào mắt xanh của nàng. Nhưng vua Hùng thì nghĩ để quả bom nổ chậm này trong nhà quài cũng ngán nên quyết định mở hội kén rể cho mình, kén chồng cho con. Ý kiến này cũng được công chúa đồng ý.

Lệnh kén phò mã vừa được niêm yết thì ôi thôi, trai tráng bốn phương đổ về như đi trẩy hội. Người thì mong được làm chồng một công chúa sắc nước hương trời. Kẻ thì mong sau này được thừa hưởng gia tài kết xù của Hùng vương... Thể lệ cuộc thi được công bố: Vòng sơ khảo là loạn đả lôi đài để chọn ra 10 người võ công cao nhất vào vòng chung kết. Vòng chung kết sẽ được truyền hình trực tiếp trên 36 kênh trên toàn thế giới để so tài trí của các ứng viên. Ứng viên giỏi nhất sẽ được chọn. Đó là mục tiêu cao nhất mà hàng vạn chàng trai đang nhắm tới.

Lôi đài kén rể được dựng lên, cao gần trăm trượng mà chẳng có cầu thang gì ráo trọi. Ngay trong ngày đầu tiên đã có hơn nghìn ứng viên hoặc trọng thương hoặc tử thương vì không biết khinh công mà cố trèo lên, chưa kể việc thằng này đạp thằng kia té bể sọ. Cuối cùng cũng có 20 người lên đến được tầng thượng của lôi đài. Riêng việc đứng ở đây cũng đã chứng tỏ họ là những bậc kỳ tài trong thiên hạ.

Vừa đúng ngọ, vua Hùng lúc này mới hạ lệnh "Cuộc tỷ thí bắt đầu !"

Tức thì, một trận loạn đả vô tiền khoán hậu nổ ra kịch liệt. Chưởng khí ầm ầm, sát khí còn rét hơn băng hà ở nam cực.

Trong lúc đó, công chúa Mỵ nương nép sau tấm rèm nhung lén theo dõi trận đấu. Đã có hai người được nàng để ý ngay từ đầu. Một người mặt nhỏ mắt to, chân mày phượng hoàng, tóc dài qua vai, nhuộm xanh đỏ tím vàng nhìn rất dân chơi nhưng thân thủ phi phàm. Chàng đi đến đâu là bão nổi cuồng phong, khí lạnh kinh người. Được biết tên chàng là Thủy Tinh, đến từ một hòn đảo xa xôi nào đó trên biển Đông. Người thứ hai thì điềm tĩnh tự nhiên. Người này tên Sơn Tinh. Sơn Tinh thì thân hình vạm vỡ, gương mặt rắn rỏi, vừa nhìn là đã biết người này vốn có nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế vì phong thái có vẻ chừng mực và khiêm tốn.

Tự trong đáy lòng, Mỵ nương đã biết mình chọn ai nhưng đã lỡ ra thể lệ rồi, nên đành ngồi cầu trời khấn phật cho Sơn Tinh toàn thắng hay ít ra cũng là Thủy Tinh.

Trận đấu đang đến hồi căng thẳng tột cùng thì vua Hùng ra lệnh dừng trận đấu vì đã có 13 cao thủ bị đánh rớt xuống đài. 7 người còn lại bao gồm Sơn Tinh, Thủy Tinh, 1 võ sư đến từ phương Nam và 4 cao thủ còn lại đều đến từ Phương Bắc. 4 vị cao thủ này hình như đều là thái sơn bắc đẩu của võ lâm Trung Nguyên vì nhìn cách ăn mặc thì 4 người thuộc 4 phái mạnh nhất lúc bấy giờ là Võ Đang, Thiếu Lâm, Cái Bang và Ngũ Độc Giáo.

Vòng chung kết bắt đầu bằng việc đấu tay đôi tửng cặp một để cuối cùng chỉ chọn một người vô địch mà thôi. Vì chỉ còn 7 người nên vua Hùng tổ chức bốc thăm để chọn một người được ưu tiên không phải đấu một trận. Sơn Tinh may mắn được vé ưu tiên này.

Cặp đấu đầu tiên là giữa vị cao thủ Võ Đang Trầm Uất Chân nhân và cao thủ Cái Bang Thích Đại Trưởng lão. Trầm Uất Chân nhân sử dụng tuyệt học Vô Ngã Vô Kiếm ra chiêu liên tiếp với kiếm khí lạnh băng suýt nữa là hạ được đối thủ. Nhưng thật không may cho Võ Đang, Thích Đại Trưởng lão đã nhanh nhẹn phi thân đến kế bên và sử dụng chiêu Thiên Hạ Vô Cẩu kết hợp với tâm pháp Túy Điệp Cuồng Vũ bằng gậy đánh chó đánh trẹo gót chân của Trầm Uất Chân nhân. Tận dụng lợi thế, vị trưởng lão tung tiếp chiêu Kháng Long Hữu Hối với nội công Giáng Long chưởng hỗ trợ ở khoảng cách cực gần ra một lúc mười lăm con rồng lửa hất tung đối thủ lên không trung. Quyết không cho đối thủ trở tay, Thích Đại Trưởng lão tung tiếp chiêu Phi Long Tại Thiên đã luyện đến tầng thứ 18, phun ra tiếp 3 con rồng như 3 quả tên lửa tầm nhiệt rượt theo đối thủ và nổ tung trên trời như pháo hoa. Kết quả là Trầm Uất Chân nhân rớt thẳng xuống đất, suýt mất mạng nếu như không có nội công tâm pháp Toạ Vọng Vô Ngã của Võ Đang bảo vệ sinh mệnh. Trận đấu kết thúc trong tiếng vỗ tay rầm trời của các khán thính giả trên toàn thế giới đang xem tại chỗ và trực tiếp trên các kênh truyền hình cáp. Trận đấu diễn ra chỉ trong 20 giây nhưng đây có lẽ là một trận đấu chưa từng có trong lịch sử.

Trận thứ hai so với trận thứ nhất thì thật chán. Vị cao tăng Thiếu Lâm, Quảng Cáo Đại sư chỉ mới dùng chiêu Hàng Long Bất Vũ mà đã hạ đo ván vị võ sư vô danh đến từ phương Nam. Chắc tại biết trước sẽ thua thảm thế này nên chẳng dám xưng danh tánh. Trận đấu kết thúc chỉ trong 5 giây.

Trận thứ ba giữa Thủy Tinh và cao thủ Ngũ Độc Giáo An Song Ngu. An Song Ngu vốn là dân nước củ sâm, sang Trung Nguyên du học rồi gia nhập Ngũ Độc Giáo vì tính tình bần tiện, ác ôn muốn một bước lên trời. Thủy Tinh bước vào trận đấu rất tự tin. Trong lúc An Song Ngu cầm đại đao từ bên kia xông đến với chiêu Bách Độc Xuyên Tâm thì Thủy Tinh chỉ đứng yên lầm rầm đọc cái gì đó trong miệng. An Song Ngu trên đà lao đến bỗng nhiên quỵ xuống, toàn thân gầy tóp lại, miệng thở hộc hộc như bị thiếu nước. Thủy Tinh đã hạ đối thủ chỉ trong 3 giây, làm kinh sợ hết tất cả mọi người. Chắc Thủy Tinh đã làm bùa phép gì đấy khiến đối thủ hầu như mất nước trong tích tắc. Vua Hùng vội vã sai người kêu ngay 2 thùng Aquafina cho An Song Ngu uống, An Song Ngu suýt mất mạng vì thiếu một phần tất yếu của cuộc sống. Công chúa ngồi xem bên trong mà lạnh cả sống lưng... "Ặc, mai mốt nó làm chồng mình chắc mình chết, phải tìm cách nào để dừng các trận đấu tiếp theo !". Nàng vội vã sai tỳ nữ ra nói nhỏ ý muốn của nàng với Hùng Vương. Vua Hùng cũng đang thất kinh nên cũng có ý giống Mỵ Nương nhưng kẹt cái là cáo thị đã đăng, không thể nào muốn dừng là dừng được, vua thì đâu thể nói chơi.

May cho Sơn Tinh đã không xem trận đấu vì mắc đi toilet. Trong lúc đó, Thích Đại Trưởng lão và Quảng Cáo Đại sư vãi ra cả quần khi xem trận đấu của Thủy Tinh nên lập tức xin vua Hùng cho rút lui vì thấy tài hèn sức mọn, không đủ khả năng để làm tròn bổn phận lớn lao sắp được giao phó. Vua Hùng thấy có người bỏ cuộc thì trong bụng vui như chó ngáp phải ruồi nhưng ra vẻ rấu rĩ mà tuyên bố cuộc thi tuyển sẽ bị hủy vì lý do các đấu thủ đã xin bỏ cuộc hết phân nửa. Thay vào đó, hai người còn lại sẽ có thể làm chồng công chúa nếu đem được sính lễ vừa ý công chúa. Mỵ Nương vốn biết Sơn Tinh là người miền núi, Thủy Tinh là người miền biển nên liền ra sính lễ là voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao và một số thứ linh tinh khác. Nàng thầm nghĩ: "Kiểu này thì chỉ có Sơn Tinh là mới tìm được chứ ở biển thì kiếm đâu ra voi, ra ngựa, ra gà... phen này chàng Sơn Tinh sẽ là của ta."

Sơn Tinh nghe công chúa ra sính lễ dễ quá nên gật đầu lia lịa, vội vã bái biệt vua Hùng và mọi người để về chuẩn bị. Thủy Tinh thì ngây thơ, tưởng mấy món mà công chúa ra chắc ở biển cũng có vì biển cả vốn bao la, chàng đã đi hết đâu mà biết nên chàng cũng xin ra về để tìm cho đủ sính lễ.

Chiều tối, Thủy Tinh về đến nhà hỏi ông bà già thì mới vỡ lẽ mình bị lừa. Thủy Tinh vội ra đi ngay trong đêm để đến kinh thành vào sáng sớm và đòi lại sự công bằng. Như thật trớ trêu, Sơn Tinh còn đến sớm hơn cả Thủy Tinh với đầy đủ sính lễ theo yêu cầu và đã rước công chúa đi mất.

Quá tức giận, Thủy Tinh quyết định sử dụng kỳ môn bí thuật của mình hô phong hoán vũ làm ra áp thấp nhiệt đới trên biển Đông rồi mạnh dần lên thành bão cấp 8 rồi cấp 9, 10. Bão đi đến đâu là cuốn phăng mọi thứ đến đó, từ nhà cửa đến cây cối, từ gia cầm đến gia súc... Không những thế, mưa như trút nước làm sông hồ dâng lên, lũ lụt tràn về gây biết bao cảnh tang thương cho con người. Thủy Tinh muốn thằng Sơn Tinh phải chường cái mặt ra mà đấu với mình một phen nhưng Sơn Tinh đâu có ngu, từ khi nghe vợ kể về cái trận đấu hôm trước, Sơn Tinh và vợ trốn biệt trên núi, lũ lụt bão bùng ở đâu mặc kệ. Mày không tìm thấy ông thì mày làm gì được ông.

Cảnh mưa thuận gió hòa không còn từ đó. Mỗi năm, khi nhớ đến cảnh mình bị lừa là Thủy Tinh lại trả thù cho bỏ tức. Chỉ tội cho vua Hùng vì thương con gái nên phải cùng nhân dân ra sức đắp đê, gia cố nhà cửa để phòng chống mưa bão, lũ lụt. Đất nước nghèo đi trông thấy vì nông dân mất mùa, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc.

Người ta oán giận Sơn Tinh rất nhiều nên chẳng ai thèm nhắc đến tên Sơn Tinh nữa. Về sau, từ cát ở biển có người phát minh ra được một loại vật liệu rất đẹp và trong suốt đặt là Thủy Tinh nhằm một phần nào xoa dịu nỗi đau của người văn võ toàn tài nhưng kém may mắn này.

Thấy hay thì ủng hộ dùm mình lên nhân sĩ nha

----------

@@@@Trọng thủy - mỵ châu thời @

Mùa thu năm xyz trước Công Nguyên, trong lúc dân chúng nước Âu Lạc đang vui hưởng thái bình, ăn mừng một vụ hè thu được mùa thì chiến tranh xảy ra. Triệu Đà vua nước Nam Việt, một nước nhỏ nằm trong hệ thống chư hầu của Tần quốc lúc bấy giờ, đã xua quân về phía Nam tiến đánh Âu Lạc

Quân Triệu Đà tuy ít nhưng thiện chiến và được tài trợ chính thức của nhà Tần nên đánh đâu thắng đó, thế mạnh như chẻ tre những tưởng chỉ trong một sớm một chiều sẽ thôn tính toàn bộ Đông Dương.

An Dương Vương, vua nước Âu Lạc rất lo lắng trước sức mạnh của địch quân nên đã âm thầm tìm kiếm nhân tài, gia tăng ngân sách cho quốc phòng nhằm trang bị thêm vũ khí hiện đại phục vụ cho chiến tranh. Thông qua một đường dây mua bán vũ khí có sức tàn phá lớn đa quốc gia, An Dương Vương tìm được một người môi giới tên là Kim Quy cung cấp một loại vũ khí lạ tên là Kình Thiên Nỏ.

Là một loại nỏ có sức mạnh thần diệu, cùng lúc nó có thể bắn ra hàng vạn mũi tên cực mạnh có tầm sát thương hàng kilomet và xuyên thủng mọi loại áo giáp. Nỏ thì được tặng không nhưng tên thì phải mua bằng ngoại tệ mạnh. Cứ mỗi phát bắn được 1 vạn mũi tên, mỗi mũi tên có giá 4,98 USD, vị chi mỗi lần bắn tiêu tốn ngân sách hết 49.800 USD. Tính ra thời giá bây giờ tương dương khoảng 500 triệu USD.

Có vũ khí mạnh trong tay, An Dương Vưong coi Triệu Đà như cỏ rác. Quân Triệu Đà đi đến đâu, An Dương Vương vác nỏ ra bắn đến đó. Tên bay ngợp trời, không trúng người thì cũng trúng ngựa, trúng ***, trúng mèo... Thậm chí ruồi muỗi còn chết. Quân Triệu Đà mất hết nhuệ khí nên đành cố thủ ở Tiên Du (nay thuộc Bắc Ninh ). Triệu Đà dùng kế hoãn binh, sai sứ đến gặp An Dương Vương xin giảng hòa, lập lại hòa bình mỗi bên hùng cứ một phương.

Song song đó, Triệu Đà cho con trai là Triệu Trọng Thủy mang sính lễ đến cầu hôn cùng con gái An Dương Vương là công chúa nhạc Pob Britney An Mỵ Châu(gọi tắt là Mỵ châu). Trong lễ diện kiến, Mỵ Châu vừa nhìn thấy Trọng Thủy thì love from the first sight, tình trong như đã mặt ngoài còn e vì Trọng Thủy vốn là con nhà võ tướng lại minh tuệ hơn người, thần sắc phi phàm(có khuôn mặt giống Tom Hank và 2 chiếc răng thỏ giống Tom Cuise). Mỵ Châu đâu biết Trọng Thủy từng đỗ thủ khoa trường mật vụ cao cấp của CIA và hiện đang làm việc cho MI5( và cũng từng được mời đóng vai chính trong ************ Golden eye). Là một điệp viên chuyên nghiệp, Trọng Thủy có sẵn những yếu tố cần thiết nhất để thu hút (nói toẹt ra là lừa) các cô gái phải ngã vào vòng tay của mình... An Dương Vương cũng hoàn toàn mù tịt những thông tin đó và lại muốn giữ Trọng Thủy làm con tin cho mối quan hệ hai nước để thuận tiện cho việc gia nhập WTO nên đồng ý gả con cho Trọng Thủy với điều kiện Trọng Thủy phải ở lại làm rể nước Âu Lạc. Điều này hoàn toàn phù hợp với ý đồ của mình nên Triệu Đà đồng ý ngay.

Lễ cưới của Mỵ Châu & Trọng Thủy được tổ chức linh đình tại Horison Hotel ba ngày bảy đêm. Bia rượu tràn trề, nhân dân hai nước sáng say chiều xỉn phải nói là hoan hỉ vô cùng. Riêng hãng rượu Johnny Walker đã cung cấp cho tiệc cưới này đến 1.350.000 chai loại Gold Label.Thực ra Henesy cũng giành quyền tài trợ mà đến muộn một bước. Dĩ nhiên khách mời cao cấp nhất là Kim Quy, tay môi giới giờ đã thành tỷ phú đô la.(đuợc ngồi tại hàng ghế VIP = Very Impolite Person),

Nghe đâu sau vụ mua bán vừa rồi thì Kim Quy đã nhảy lên vị trí thứ nhì trên top phú hộ thế giới, chỉ sau Bill Gates.

Mỵ Châu thì bội phần sung sướng. Hai vợ chồng kính nhau như bạn, yêu nhau hoa cỏ với mùa xuân lúc nào cũng quấn quít vui đùa. Có lúc Mỵ Châu cảm khái mà thốt lên rằng:

- Chàng ơi, thân phận của thần thiếp tuy ở chốn lầu son là cành vàng lá ngọc nhưng cũng chỉ như cóc ổi mía ghim nếu như không gặp được chàng. Chàng như ánh nắng ban mai soi rọi vào khu vườn xuân thì của thần thiếp. Nếu không có ánh sáng đó, thần thiếp chỉ còn là bóng tối vĩnh hằng chết khô chết héo cùng nhạc khúc bi ai cũng lũ côn trùng dấm dớ mà thôi...

Trọng Thủy cũng khiêm nhường đáp lại với lời hoa mỹ:

- Nàng đừng nói thế làm lòng ta thêm tự kiêu tự phụ. Nếu không có nàng, dù ta có là cây tùng, cây bách, cây đa, cây bồ đà thì cũng hoang phí mà mọc trên bờ hoang đất bụi. Nếu ta thực sự là ánh nắng ban mai thì nàng còn hơn là mùa thu kiêu sa & quyến rũ nhất để mọi thứ ánh sáng dù rực rỡ mấy cũng phải lịm tắt với làn da mịn màng hơn cả sữa tắm Dove, suối tóc mượt mà đến Sunsilk còn phải ghen tỵ và ánh mắt mà V-Rohto luôn thèm muốn...

Thời gian dần trôi, hết xuân rồi hạ - thu tàn rồi đông đến, thắm thoắt mà đã một năm. Trọng Thủy âm thầm điều tra được mối quan hệ mua bán của An Dương Vương & Kim Quy. Bằng một số tiền lớn mua chuộc Kim Quy, Trọng Thủy mua được bản vẽ kỹ thuật của Kình Thiên Nỏ. Có bản vẽ kỹ thuật, Trọng Thủy phát hiện ra rằng mình chỉ cần đánh tráo sợi dây căng tên khác là có thể vô hiệu hóa vũ khí trấn quốc lợi hại này của An Dương Vương. Vấn đề còn lại là tìm cách tiếp cận nó thôi vì An Dương Vương vốn rất cẩn thận đã cất giữ chiếc nỏ quý với lớp lớp hàng rào bảo mật

Một đêm nọ, Trọng Thủy mới thử dò hỏi Mỵ Châu:

- Nàng ơi, ta rất hâm mộ vũ khí trấn quốc của phụ vương nhưng chưa lần nào được thấy, nàng có thể cho ta xem được không vì ta không dám nói chuyện này với phụ vương ?

- Ah, chuyện nhỏ mà chàng ơi - Mỵ Châu trả lời trong ngái ngủ - Em còn nhớ password để qua được cổng vào nhưng không biết phụ vương có đổi chưa nữa, chàng cứ thử xem sao. Password là ***************************. Em ngủ đây, khi nào chàng đi xem thì nhớ rủ em với nhé !

Mỵ Châu nói xong thì chìm trong cơn buồn ngủ ngọt ngào đang dần đến. Lúc này đã canh tư, trời gần sáng. Trọng Thủy vội vã mặc quần áo, lận vũ khí vào người rồi âm thầm rời phòng ngủ.

Bóng đêm lặng lẽ che chở cho Trọng Thủy đến gần toà tháp cất chiếc nỏ quý. Gió lạnh từng cơn. Qua mặt được một đám lính canh, Trọng Thủy đến một cánh cửa bằng thép kiên cố có khóa điện tử. Bấm password mà công chúa đưa ra, thật may mắn cánh cửa bật mở. Theo hành lang nhỏ hẹp và trơn bóng sau cánh cửa, Trọng Thủy đến một gian phòng rộng & sơn nước trắng toát. Trong phòng chẳng có gì ngoài một cái laptop IBM đã mở sẵn đặt trên bàn ngay giữa phòng.

- Vậy là còn lớp bảo mật thứ 2 - Trọng Thủy thầm nghĩ.

Ngồi vào chiếc ghế trước máy tính, Trọng Thủy bấm nút Enter. Tức thì màn hình vụt sáng:

"Xin bạn vui lòng trả lời 3 câu hỏi để qua cửa !"

"Câu hỏi thứ nhất:"

"- Con gì tối đi bốn chân, ngày không đi chân nào, nhưng cũng có lúc đi ba chân dù ngày hay đêm ?"

Không cần suy nghĩ, mấy câu hỏi bảo mật cỡ này quá dễ đối với một điệp viên đang làm việc cho MI5 như Trọng Thủy. Chàng gõ vào:

"Con ***"

Cái này đến con nít còn đoán ra, con *** thì tối nó không ngủ nên đi bốn chân, ngày ngủ nên không xài chân nào nhưng lúc cần đi tè thì chỉ xài 3 chân.

"Rất tốt, bây giờ là câu hỏi thứ hai:"

"- Cái gì khi không xài thì lúc khô lúc ướt, nhưng khi xài đến thì chắc chắn phải ướt ?"

Mất 5 giây, Trọng Thủy gõ vào:

"Cái ... à không ! Cái ca"

"Chính xác, câu hỏi cuối cùng là:"

"- Cái gì mà người con gái có nhưng người đàn bà không có và cái gì mà người đàn ông có nhưng con trai thì không có ?"

Có quá nhiều câu trả lời cho câu hỏi này. Bóp trán một hồi, Trọng Thủy quyết định alô cho Dido để xin trợ giúp, Dido cũng bó tay nhưng quyết định giúp Trọng Thủy bằng cách hack vào máy chủ của hệ thống bảo mật của An Dương Vương để dò câu trả lời. Dù gác kiếm đã lâu nhưng Dido cũng còn một số tool để dành, nay đem ra xài, nó vẫn chạy tốt. Sau khi tìm ra được một số lỗi tràn bộ đệm để có thể đi vòng qua firewall, Dido cũng truy cập được vào database của hệ thống.

Sau khi decode dữ liệu, kết quả thật bất ngờ: Cái mà người con gái có nhưng người đàn bà không có là sự e thẹn & cái mà người đàn ông có nhưng con trai thì không có là sự tự tin.

Khi vừa nhập kết quả vào, một cánh cửa bí mật trên bức tường bên phải lập tức mở ra. Sau cánh cửa là một cầu thang xoắn dẫn xuống đất. Trọng Thủy nhanh nhẹn chạy xuống. Cuối cầu thang là một căn phòng tối tăm, hôi hám vì có lẽ do không có ai lui tới đây. Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn pin cầm theo, Trọng Thủy phát hiện có tới hơn một trăm cái nỏ.

- Ái chà, cái nào là thật, cái nào là giả đây ? - Trọng Thuỷ nhủ thầm - An Dương Vương quả là bậc tài trí hơn người.

Xăm xoi từng cái một, Trọng Thủy phát hiện một cái bị mòn nhiều nhất do nhiều lần sử dụng. Biết đã tìm đúng, Trọng Thủy thay sợi dây kém chất lượng đã thủ sẵn từ trước vào rồi bẻ thêm cái lẫy nỏ cho hư luôn. Sau khi xong việc, Trọng Thủy xóa sạch mọi dấu vết rồi rời khỏi khu vực đó trở về phòng lúc trời vừa hừng sáng. Trọng Thủy hôn nhẹ lên má công chúa Mỵ Châu như thầm cảm ơn nàng rồi không quên phone cho Dido hẹn bữa nào rảnh thì ra nhậu mừng thành công ở quán bia Hải Xồm.

Ngay sáng đó, Trọng Thủy xin An Dương Vương cho về nhà thăm cha đang bệnh nặng. Hai vợ chồng chia tay rất là quyến luyến nhưng rồi công chúa Mỵ Châu chỉ còn biết lên tháp canh cao nhất của kinh thành mà mắt ngấn lệ nhìn theo cánh máy bay dần xa khuất chở theo chàng Trọng Thủy lấp loáng trên trời xanh.

Vừa về đến nhà, Trọng Thủy không chỉ báo tin đã phá hủy Kình Thiên Nỏ mà còn mang theo một số tài liệu mật cực kỳ quan trọng mà chàng đã lấy được trong thời gian ở rể. Triệu Đà lập tức điểm quân, phát chiến thư chính thức tuyên chiến với An Dương Vương.

An Dương Vương ỷ lại vào Kình Thiên Nỏ không thèm để ý quân tình chiến sự chỉ biết ngồi đánh cờ mà cười rằng: "Thằng họ Triệu không sợ chết à ! Is he crazy?".

Quân Triệu Đà tiến như vũ bão, đánh đâu thắng đó. An Dương Vương ra lệnh đem Kình Thiên Nỏ ra để uy thần thiên hạ nhưng ôi thôi... Lẫy nỏ bị gẫy, An Dương Vương lập tức điện cho Kim Quy mua gấp một cái lẫy nỏ khác để thay vào. Nỏ lại được đem ra trận nhưng tên bắn đi thì yếu như cỏ tranh, chẳng khác nào gãi ngứa cho quân Triệu Đà. Quân Triệu Đà đã làm chủ tình hình, chiếm toàn bộ kinh đô.

An Dương Vương bỏ chạy mang theo con gái. Do tình thế cấp bách nên không nhớ đã để cái điều khiển con BMW ở đâu nên phải chạy bộ.Biết Trọng Thủy sẽ tìm mình, Mỵ Châu mang theo cái áo lông đà điểu quý hiếm mà Trọng Thủy mua tặng lúc hai vợ chồng đi tuần trăng mật ở Ai Cập, Mỵ Châu rải lông đà điểu dọc đường đi. Có dấu vết, quân Triệu Đà càng đuổi cùng giết tận. Chạy đến núi Dạ Sơn, xã Cao Xá ở Diễn Châu (nay thuộc Nghệ An) không còn đường để chạy, An Dương Vương buộc lòng phải giết con rồi nhảy xuống biển tự sát.

Trọng Thủy lòng đau khôn xiết khi biết tin Mỵ Châu đã chết. Thấy cuộc sống không còn ý nghĩa dù danh vọng ngất trời, tiền bạc như núi, gái gú bao la... Lúc này Trọng Thủy mới thấm thía cái nghĩa vợ chồng, cái tình chăn gối. Trong lúc tuyệt vọng, chán nản Trọng Thủy chỉ biết dùng men rượu để quên đời rồi thành nghiện rượu từ đó. Một hôm lúc xỉn về, Trọng Thủy chân thấp chân cao đã té xuống cái giếng mà vợ chàng ngày trước hay ngồi chải tóc. Âu cũng là số kiếp đã tận.

Bài học rút ra là:

1- Đừng tin những tình cảm của con trai là thật và lâu dài

2- Mỗi người đều có tài sản riêng, đừng bao giờ đưa password cho ai để mở tài khoản của bạn

3- Chưa nghĩ ra nhờ các huyng đệ nghĩ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top