Sa Hạ chị phải cong

Tử Du nhìn trước mắt có người đi tới, tâm đột nhiên ngừng một chút.

Sa Hạ duỗi tay tới gần, hương hoa vẫn luôn bên chóp mũi Tử Du bị thay bằng một cỗ hương thanh thanh nhã .

Này, này cũng quá đẹp đi!

Cái gì mà có thể so với minh tinh? Này chính là hơn minh tinh rất nhiều!

Tử Du ở ống quần xoa xoa vì nhìn thấy Sa Hạ mà lòng bàn tay chảy mồ hôi, hoảng loạn cầm tay Sa Hạ.

Tay hai người chỉ tiếp xúc ngắn ngủi một chút , lúc  Sa Hạ rút ra, liền thực mau tách ra.

Nhưng thời điểm Tử Du tiếp xúc với tay Sa Hạ, cô cảm nhận được bàn tay Sa Hạ như ngọc trơn bóng mà không có một vết xướt, tinh tế tiếp xúc làm Tử Du có chút lưu luyến khó quên.

"Em tên Tử Du." Thời điểm Tử Du mở miệng, tâm cô đã lặng xuống, ngữ khí bình đạm nói.
Sa Hạ hướng tới nữ nhân gần quầy nở một nụ cười duyên dáng đáng yêu , nói chuyện với nữ nhân trước xử lý việc của mình sau. Ngồi đối diện Tử Du, đôi mắt động lòng người nhìn Tử Du nói: "Bác sĩ Giản nói em là sinh viên, muốn tìm một công việc làm thêm trong thời gian nghỉ hè?"

Âm điệu lúc Sa Hạ nói chuyện không quá giống với các nữ sinh khác, nàng không phải loại cao điệu, mà là có chút hơi trầm thấp nhưng tiếng nói lại rất thoải mái, làm người khác nghĩ đến âm thanh chuyển động róc rách của suối nước.

"Đúng vậy" Tử Du gật gật đầu.

Sa Hạ vẫn luôn quan sát Tử Du. Thời điểm nữ hài ấy cùng nàng nói chuyện, vẫn luôn cuối thấp đầu, nói chuyện thanh âm còn run nhè nhẹ. Sa Hạ nhìn đến quần áo cùng giày của cô còn không đến 200 tệ, trong lòng liền nghĩ đến gia đình c cũng không giàu có.
Sa Hạ không biết, Tử Du cúi thấp đầu chính vì cô sợ nhìn nàng quá nhiều, chính cô sẽ nhịn không được đối với Sa Hạ trồng cây si. Mà toàn thân trêи dưới quần áo không đến 200 tệ, là Tử Du cố ý tìm trong tủ quần áo của nguyên chủ, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến lừa được Giản Hi Trác mà thôi.

Lại nghĩ mình đã dán lên tuyển người vài lần nhưng lại không có người nào đến nhận lời mời.

Sa Hạ ôn nhu mở miệng nói: "Như vậy, ngày mai em liền tới đây đi làm, được không?"

Tử Du nghe được lời nói của nàng, không dám tin ngẩng đầu lên. Đôi mắt to tròn mở lớn nhìn Sa Hạ, khoé miệng giơ lên nụ cười vui vẻ nói: "Thật vậy sao ? Cảm ơn bà chủ."

"Em bao tuổi?" Sa Hạ nghe đến hai từ bà chủ, có chút tươi cười.

"Hai mươi tuổi."

"Chị 23, em từ nay có thể kêu tôi  là chị hay Sa Hạ tỷ." Động tác Sa Hạ tao nhã vuốt một chút tóc. "Không cần kêu bà chủ, nghe có vẻ thực già."
Tử Du nhìn đến Sa Hạ vén tóc thật câu nhân phong tình, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý tưởng xưa nay chưa từng có.

Cô muốn có được Sa Hạ.

Có được nữ nhân không một chút trang điểm, chỉ là vén một chút tóc cũng đủ khiến bao nhiêu đoá hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ .

Nhìn sợi tóc đen nhánh quấn quanh cần cổ trắng nõn của nàng, Tử Du nuốt nước bọt như đang nhìn đến đồ ăn ngon lành , âm thanh ngọt ngào nói: "Tốt, Sa Hạ tỷ."

Sa Hạ đối với Tử Du cười một chút, đứng dậy đi đến bên quầy, nhéo nhéo bả vai nữ nhân luôn đứng ở đó nói: "Nghiêm Nghiêm, vất vả cậu!"

"Vất vả liền không cần phải nói ra, chỉ cần cậu giữ lời mua cho mình túi xách mới ra là được." Người được gọi là Nghiêm Nghiêm, đem tay Sa Hạ đi xuống, nhàn nhạt mở miệng nói.

Tử Du nghe đến hai chữ Nghiêm Nghiêm, liền biết người đứng ở bàn là ai.
Nhã Nghiêm ,nữ phụ tiểu thuyết, khuê mật của Sa Hạ. Nhã Nghiêm và Sa Hạ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm bền chặt.

Trong tiểu thuyết Sa Hạ chịu uỷ khuất từ Trần Thời, người đầu tiên nàng muốn tìm là Nhã Nghiêm.

Trong tiểu thuyết hình như Nhã Nghiêm cùng Tỉnh Nam ở bên nhau.

Nói như vậy, Nhã Nghiêm chính là chị dâu của cô sao?

Nhìn nhìn Nhã Nghiêm gợi cảm vũ mị, Tử Du lại nghĩ đến tối hôm qua một người chị gái uỷ khuất Tỉnh Nam. Tử Du nhanh chóng lắc lắc đầu, đem trong đầu ý tưởng gạt đi.

Nửa giờ sau, Tử Du trong cửa hàng Sa Hạ bước ra. Trong nửa giờ, Sa Hạ vì Tử Du nói ngày mai đi làm nên chú ý điều gì. Nhưng Tử Du nghe xong cái biết cái không, đơn giản là vì toàn bộ quá trình Tử Du đều chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sa Hạ.

Lúc sau ra tới cửa , Tử Du rốt cuộc cũng biết, Trần Thời vì cái gì bám riết không tha , theo đuổi Sa Hạ. Cũng biết, Giản Hi Trác vì sao, sau khi Sa Hạ kết hôn vẫn nhớ mãi không quên.
Bởi vì Sa Hạ quả thực quá có mị lực!

Ngắn ngủi nửa giờ, Tử Du cảm thấy tâm của mình đã chạy đến bên người Sa Hạ.

Tuy loại này nhận thức có chút kỳ quái, nhưng Tử Du cảm giác cũng không tệ lắm. Mang theo tâm tình vui vẻ khi thấy Sa Hạ về nhà.

Tử Du cùng Tỉnh Nam ở trong tiểu khu cao cấp trong nội thành.

Thời điểm cha mẹ Tử Du chưa mất, bọn họ ở nơi khác. Nhưng thời điểm cha mẹ sau khi qua đời, Tỉnh Nam sợ Tử Du nhìn đến đồ vật quen thuộc mà đau lòng, nên đã mua một căn nhà mới.

Căn nhà cũ để cho quản gia ở lại quản lý. Mang theo em gái đến chỗ ở mới, cũng chỉ mang theo một người bảo mẫu. Bảo mẫu tên gọi là Vương Mai, đến Chu gia lúc Tỉnh Nam còn nhỏ, có thể nói là nhìn hai chị em nàng lớn lên.

Đem hai chị em xem như là con ruột, che chở bọn họ.
Trong tiểu thuyết, Tử Du tuy là kêu ngạo, ương ngạnh không xem ai ra gì. Nhưng là trước mặt bảo mẫu, luôn là một hài tử ngoan ngoãn.

Vương Mai nghe được thanh âm cửa mở, từ trong bếp đi ra.

"Cô chủ, cô đã trở về?" Vương Mai nhìn đến bộ dáng Tử Du đầu đầy mồ hôi, rót một chén nước đưa tới cho Tử Du .

"Dì Vương" Tử Du tiếp nhận ly nước, tự nhiên kêu một tiếng.

Ngày hôm qua, thời điểm sửa sang lại nội dung tiểu thuyết, cũng sửa sang lại ký ức còn lại của nguyên chủ. Cho nên cô hiện tại ở trước mặt người thân thuộc của nguyên chủ, cũng không lo lắng bị lộ .

"Chị hai khi nào trở về ạ?"

"Cô chủ 12 giờ sẽ về." Dì Vương lại vì Tử Du mà rót thêm vài ly, nhìn trêи mặt Tử Du không còn ra mồ hôi, liền nói: "Cô chủ có muốn hay không đi tắm rửa trước?"
"Cũng tốt, con lên lầu trước ạ ."

Chờ Tử Du tắm xong , thời điểm xuống lầu, đã thấy thân ảnh Tỉnh Nam trêи sô pha.

"Tiểu Du em mau tới đây! Chị mua cho em chiếc túi em yêu thích nhất nè ." Tỉnh Nam nhìn thấy thân ảnh Tử Du lúc sau, nguyên bản khuôn mặt nghiêm túc ngay giây sau biến thành bộ mặt tươi cười ngây ngô.

Biểu hiện của Tỉnh Nam làm Tử Du buồn cười. Tử Du thế nào cũng không nghĩ được, tiểu thuyết Tỉnh Nam nghiêm túc, cư nhiên lại đáng yêu như vậy.

"Chị a~" Tử Du đi qua, không liếc mắt trêи bàn xuất hiện 1 chiếc túi hàng hiệu . Mà ôm lấy cánh tay Tỉnh Nam, làm nũng gọi.

Đây là chiêu đầu tiên mà Tử Du học được trong trí nhớ của nguyên chủ. Mỗi khi nguyên chủ muốn xin Tỉnh Nam điều gì, liền sẽ như vậy đối với Tỉnh Nam làm nũng.
"Em lại muốn cái gì?" Tỉnh Nam ôn nhu nhìn chăm chú vào Tử Du, xoa đầu cô hỏi.

"Là có việc muốn hỏi chị." Tuy đầu bị xoa như sủng vật, nhưng Tử Du trêи mặt vẫn như cũ tươi cười, âm thanh mềm mại nói: "Anh Trần Thời gần đây có phải hay không truy một nữ nhân a?"

Tỉnh Nam nghe xong vấn đề em gái hỏi, trêи tay động tác liền ngừng lại.

Tỉnh Nam từ nhỏ cùng Trần Thời cùng nhau lớn lên, cô quá hiểu biết Trần Thời. Chỉ số thông minh, tài hoa không kém, nhưng duy nhất khuyết điểm chính là đào hoa. Một tuần đổi một người bạn gái, vĩnh viễn không trùng lặp.

Lúc trước Tỉnh Nam thấy Trần Thời như thế cũng không có gì, thậm chí còn giúp hắn truy bạn gái. Nhưng là Tỉnh Nam nhận thấy em gái chính mình cũng thích Trần Thời, lúc này cô mới nhận thấy cách làm  của Trần Thời quá là miệng lưỡi.
Tỉnh Nam cũng từng nói bóng nói gió về tật xấu của Trần Thời trước mặt em gái, nhưng lại bị cô phản bác.

Lại nghe được em gái hỏi về sự tình của Trần Thời. Nội tâm tràn ngập lo lắng. Nhưng là thương nội tâm Tử Du, cô vẫn trả lời nói: "Ừm."

Quả nhiên! Trần Thời đã bắt đầu truy nữ thần!

Tử Du nghe đến Tỉnh Nam trả lời, trong lòng cũng có kế hoạch.

Cô trong lòng nghiêm túc tính toán ngày sau nên làm thế nào, lúc này sắc mặt cũng không đẹp. Cau mày, giống như một nan đề khó giải.

Cái này làm cho Tỉnh Nam vẫn luôn bên cạnh quan sát cô sốt ruột, vội vàng nói: "Tiểu Du, em đừng đau lòng, trêи đời không phải có mình Trần Thời là nam nhân, chị sẽ giúp em tìm một người tốt hơn hắn nha?"

"A?" Ý nghĩ trong lòng của cô bị đánh gãy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía người đột nhiên không biết vì cái gì nhắc đến Trần Thời.
"Chị à, chị nói cái gì vậy?"

"Em không phải vì Trần Thời theo đuổi nữ nhân khác mà đau khổ sao?"

"Đương nhiên không phải! Em vì sao lại đau khổ?" Tuy tằng người hắn theo đuổi chính là nữ thần của cô.

"Em," Tỉnh Nam nhìn Tử Du không phải làm bộ mạnh mẽ, nói: "Em không thích Trần Thời?"

Tử Du gật gật đầu, "Ân."

Sau khi trả lời cô sợ lộ ra sơ hở, mở miệng giải thích: "chị yên tâm đi. Anh Trần Thời đã có người thích, em liền sẽ không tiếp tục quấy rầy anh ấy."

Không quấy rầy? Không có khả năng! Chỉ cần hắn truy nữ thần của cô, cô liền không có khả năng không quấy rầy hắn.

Tử Du nắm giữ nội dung tiểu thuyết. Tại tối hôm qua, liền ở vở ghi lại tổng quát về chuyện phiền toái Trần Thời.

Làm hắn không có thời gian rảnh rỗi để xuất hiện trước mặt Sa Hạ, đừng nói là theo đuổi Sa Hạ!
Nguyên bản kế hoạch của Tử Du, là trong khoản thời gian này để Giản Hi Trác giải quyết Trần Thời phiền toái, dựa vào chính mình sẽ bày mưu tính kế giúp hắn , sau đó làm cho hắn theo đuổi Sa Hạ. Nhưng hiện tại, Tử Du có kế hoạch tốt hơn.

Cô, Chu Tử Du ngay bây giờ muốn bẻ cong Sa Hạ.

Không sai, Tử Du đối với Sa Hạ động tâm.

Nhất kiến chung tình.

Nói trắng ra là, Tử Du là một người yêu cái đẹp. Chỉ cần Sa Hạ dung nhan tuyệt đẹp.

"Nếu em không thích cậu ta thì tốt rồi, chị cũng yên tâm." Nghe được câu trả lời khẳng định của em gái, tâm trạng Tỉnh Nam trở lại như cũ.

Tay cô lại bắt đầu xoa xoa đỉnh đầu của Tử Du.

..................

Hôm sau, 8 giờ sáng.

Tử Du đúng giờ đứng trước cửa hàng bán hoa.

Đẩy cửa vào trong, nghênh đón cô như cũ vẫn là hương hoa. Giương mắt nhìn, Tử Du lập tức liền thấy Sa Hạ đang đứng bên cạnh đoá hoa hướng dương.
Hôm nay nàng mặc bộ váy dài màu trắng thanh nhã, tóc quăn đen nhánh được dây buộc tóc màu xanh lá bó lại. Cả người ưu nhã cực kỳ.

"Tử Du, em đến rồi à?" Sa Hạ nghe thấy âm thanh chuông gió, xoay người liền thấy Tử Du ngây ngốc đứng ở cửa, không biết đang nhìn cái gì.

Tử Du phục hồi lại tinh thần, hướng đến Sa Hạ lộ ra nụ cười trẻ con, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: "chị, em không đến trễ chứ?"

"Không có." Sa Hạ lắc lắc đầu, hướng Tử Du  vẫy vẫy tay, hỏi: "Em có nhận biết được các chủng loại hoa không?"

Tử Du sau khi nghe nàng nói chuyện, gật gật đầu, "Biết ạ, em hôm qua sau khi trở về đã lên mạng học thêm nhiều kiến thức!"

Tử Du ngày hôm qua dùng hết thời gian một buổi chiều, lại lần nữa nhớ lại một chút nội dung tiểu thuyết.
Lúc này , cô trừ bỏ đem sự tình xảy ra trong tương lai của Sa Hạ nhớ kỹ, còn phân tích nàng ghét cái gì, thích cái gì rồi chép lại vào sổ.

Liền giống như hiện tại, nhìn như một vấn đề tuỳ ý , nhưng cô có thể hay không để lại ấn tượng với Sa Hạ.

Tử Du thực may mắn vì chính mình ngày hôm qua đã lên trang web tìm tòi học thêm về một số loại hoa, thế cho nên hiện tại có thể thong dong trả lời câu hỏi của Sa Hạ.

Đối với Sa Hạ chuẩn bị giới thiệu tốt một chút sự tình ở cửa hàng bán hoa , lại nghe đến câu trả lời của Tử Du, Sa Hạ nhàn nhạt nói một câu, "Tốt, biết được liền tốt"

Lúc sau liền xoay người đi đến bên cạnh quầy.

"Kỳ thật là chị không tính toán là sẽ nhận thêm người, nhưng là gần đây quá nhiều chuyện bận. Chị chính là một mình không lo hết được quá nhiều việc, đành phải tìm người giúp đỡ." Sa Hạ tán gẫu cùng Tử Du, "Ngày hôm qua việc kinh doanh của cửa hàng chị đã nói với em, em còn nhớ rõ không?"
"Em đều nhớ kỹ ạ!"

"Vậy, liền bắt đầu làm việc đi." Ngày hôm qua còn có chút ngốc ngốc tiểu hài tử, giờ phút này trông giống một đứa trẻ lanh lợi. Sa Hạ cười rực rỡ, ôn nhu nói với Tử Du.

Mấy ngày sau, Tử Du vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ là một cô gái bán hoa. Nhưng là vẫn luôn vô tình cùng Sa Hạ chân tay có chút đụng chạm, hoặc là ngẫu nhiên nói một câu hay hai câu, mê người.

Dần dần hai người có chút quen thuộc, Sa Hạ cũng không như lúc trước đối với Tử Du khách khí cùng phòng bị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top