Chương 15: Quay đầu mỉm cười không còn bàng hoàng

  Một ngàn năm sau, bọn họ lại gặp nhau ở nhân gian

Apollo, Daphne, Hugo, Isaac, Sriranda cùng Cinderella.

Bọn họ gặp nhau, kết giao, hiểu nhau, cùng xa cách.

Bọn họ sẽ tiếp diễn và phá vỡ thần thoại cùng đồng thoại.

Bọn họ có những định nghĩa khác nhau về hạnh phúc.

Khúc chiết, đau khổ, thống khổ, bàng hoàng...... Chẳng qua chỉ là vì để cho kết quả thêm tốt đẹp.

Chỉ cần đủ kiên cường.

Nơi nào còn ánh sáng mặt trời, nơi đó còn hy vọng.

__________________________________________

"Sriranda—"

Bụi rơi đầy trên mặt đất, tựa như một đóa hoa nở rộ.

Vì một tiếng gọi xa xôi này mà thay đổi địa ngục thành thiên đường.

Cô với anh, sinh mệnh như sống lại.

Sriranda quay đầu, đôi môi đẫm máu, mái tóc đen cùng khuôn mặt trắng tinh khiết tạo thành một hình ảnh đau buồn, bi thương.

Apollo đứng ở đầu bên kia đường, ánh mắt màu xanh biếc như nhìn thấy những kỷ niệm đau đớn nhất cũng ngọt ngào nhất giữa họ, rồi dần dần bị sương mù che đậy, sau đó sương mù kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng nặng, rốt cục tràn ra khỏi hốc mắt.

"Sriranda ......" Anh khàn khàn hét lên cái tên trong trí nhớ gọi tên của cô, "Sriranda ......"

Một bên Artemis kìm lòng không được che miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ nhưng lại không đành nhìn.

Sriranda nghẹn ngào hỏi : " Anh ...... cuối cùng đã nhớ ra sao?"

"Đúng vậy .."

"Anh biết mình là người nào sao?"

"Đúng vậy .."

Cô và anh, người hỏi người trả lời, cả hai đều thận trọng, chỉ sợ lỡ dùng lực hơi lớn một chút thì cái cảnh tốt đẹp này sẽ như mảnh thủy tinh mỏng manh vỡ nát, không còn tồn tại.

Chỉ có thể ôm.

Tại thời điểm này, lời nói quá nhạt nhẽo, không thể nói hết cảm giác uất ức của bọn họ, chỉ có thể ôm lẫn nhau mới có thể truyền cho đối phương biết cảm xúc giờ phút này của mình.

Hai cơ thể run rẩy một chút, bởi vì quá đau đớn, nhưng cũng bởi vì quá vui mừng.

Nhưng mà, thân thể đang tan biến cũng không bởi vì hạnh phúc mà dừng lại, ôm ấp bắt đầu mất đi nhiệt độ, Sriranda cảm thấy tầm mắt của mình trở nên mơ hồ. Cô chớp mắt, chớp mắt, cố gắng để nhìn anh rõ hơn. Vậy mà, hình dáng của anh như ngâm vào trong nước màu, càng ngày càng nhạt, chỉ để lại một cái bóng mờ.

Không còn kịp rồi.......

Anh nhớ ra quá muộn, đã không còn kịp rồi....

"Sriranda! Sriranda!" Anh nắm chặt nửa bàn tay đang trong suốt của cô, quay đầu nhìn về phía Artemis để nhờ giúp đỡ " Giúp cô ấy, giúp cô ấy, đừng để cô ấy biến mất, Không —"

Nữ thần ánh trăng lắc đầu, "Không được, anh trai, tôi không thể làm điều đó, và tôi cũng không thể làm được."

"Sriranda......" Isaac bắt đầu khóc, có rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể ngưng kết thành tên của cô, dấu ấn của anh, cùng lời hứa không thể hoàn thành" Sriranda..... Sriranda ... .... "

Một đạo sét đánh xuống, xẹt qua bầu trời đêm đen như mực tạo nên một vệt sáng dài, sau đó hạt mưa nặng hơn, cũng đánh thức Melanie đang chợp giấc, cô dụi dụi mắt, lúc này mới nhận ra mình lại ghé vào cạnh giường ngủ thiếp đi.

Nhìn lại Sriranda ở trên giường, dưới ánh đèn màu cam, sắc mặt của cô trắng bệch.

Melanie đột nhiên cảm thấy sợ hãi liền nhanh chóng thăm dò hơi thở của Sriranda, rồi không nhịn được mà hét ầm lên, khi cô đang hoảng loạn thì cánh cửa cũng được mở ra, Hugo bước vào, cô như thấy cứu tinh, vội vàng chạy qua nói : "Jaquen tiên sinh! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sisy không thở! "

Hugo bước tới giường kiểm tra nhịp tim của Sriranda, sắc mặt càng ngày càng trầm, cau mày khổ sở.

Melanie sốt ruột đi quanh : "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ Jaquen tiên sinh...... Sisi, cô ấy thực sự không cứu được sao?"

Hugo đưa tay ra vẽ một vòng tròn trên đỉnh đầu Sriranda, "bang" một tiếng từ không khí liền xuất hiện một ngọn lửa màu lam nhạt, giống như ngọn lửa chốn u linh.

Melanie nhìn ngọn lửa, khi cô còn đang khiếp sợ thì đã bị Hugo kéo tới bên giường, chỉ vào ngọn lửa kia và nói : "Nghe này, chuyện tiếp theo cô phải làm rất quan trọng, cô phải coi thật kĩ ngọn lửa này, tuyệt đối không thể để cho nó tắt, cô có thể làm được điều đó chứ?

Mặc dù không hiểu rõ việc đó để làm gì, nhưng cô vẫn gật đầu.

Hugo vỗ nhẹ vào vai cô : "Tốt, bây giờ tôi đi ra ngoài một chút, hãy nhớ rằng trước khi cô ấy tỉnh dậy, đừng để ngọn lửa này tắt, Làm ơn ..!"

"À, xin hãy yên tâm"

Sau khi có được đảm bảo của Melanie, Hugo mới xoay người đi về phía cửa, nửa chừng lại quay đầu nhìn về phía Sriranda ở trên giường, ánh mắt thêm sâu, như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại nhất nhất chôn vùi . Sau đó mở cửa, đi ra ngoài.

Bởi vì là đêm khuya nên trên hành lang không có nửa bóng người, mưa to tạo thành một thác nước chảy dài trên cánh cửa thủy tinh, cũng làm cho mi tóc của anh thêm phần không chân thực dưới ánh đèn.

Anh dừng lại, nhìn bóng người phản chiếu trên cửa sổ, kéo nhẹ khóe môi để lộ ra một nụ cười vô hạn thê lương, anh nói với chính mình : "Đến lúc rồi...... rốt cuộc, vẫn phải đi tới bước này ah ......."

Lại một đường sét lóe lên, khi tắt đi thì bóng người trên cửa sổ cũng không còn .

"Cứu cứu cô ấy, Artemis, tôi cầu xin cô!" Khuôn mặt của Isaac có sự khẩn cấp khó có thể miêu tả, mặc dù đã khôi phục thân Thần, nhưng thần lực của anh rơi vào nhân gian vẫn chưa trở về, vì vậy anh bây giờ , chỉ có cơ thể không có pháp lực.

Lần đầu tiên anh thống hận mình không có pháp lực như thế.

Tuy nhiên, Artemis vẫn kiên quyết lắc đầu : "Cứu cô ấy thì thế nào? Ngài cũng không thể đi cùng với cô ấy, Thiên phụ sẽ không đồng ý .."

"Artemis."

"Không sai, tôi rất bội phục cô gái này, hàng ngàn năm qua, cô ấy chẳng những là con người đầu tiên đến được đây, hơn nữa, cô ấy còn phá trừ được thần chú lãng quên của Thiên phụ, nhưng là như thế cũng không thay đổi được sự thực, anh trai, không thay đổi được. "

Vẻ mặt Isaac vặn vẹo, cuối cùng cười lạnh : "Lại là như vậy! Lại là như vậy! Quả nhiên, mỗi lần đều như vậy! Một ngàn năm qua, các người vẫn không thay đổi chút nào, từ khi bi kịch phát sinh cho tới bây giờ vẫn không đi ngăn cản, sau đó cũng không đi bổ cứu, chỉ biết dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn tất cả rồi mới than nhẹ một tiếng "đây là số phận '- Nghe này, những hành vi này của các người thật ghê tởm, thật làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!"

Vẻ mặt Artemis tái nhợt.

"Một ngàn năm trước, khi tôi trúng tên của Cupid, các người đã không chịu giải lời nguyền cho tôi, khi Daphne biến thành cây, các người cũng không khôi phục nguyên hình cho cô ấy. Các người chưa bao giờ chân chính làm điều gì, mà chỉ biết ở một bên giả mù sa mưa là đối với tôi rất tốt...... Đem tất cả thực vật trên núi trừ bỏ để làm gì? Làm cho sương không bao giờ xuất hiện thì thế nào? Daphne vẫn không thể trở lại, mà tôi thì càng ngày càng ngày....suy yếu đi! "Isaac tiếp tục cười lạnh, trong tiếng cười lại có nước mắt không ngừng chảy xuống, "Bây giờ, các người lại muốn giết tôi một lần nữa, phải không? Các người nghĩ rằng chỉ cần Sriranda chết đi thì tôi sẽ lần nữa biến thành cái kẻ nghe lời dịu ngoan Apollo? "

Sắc mặt anh nghiêm túc, thanh âm đột nhiên trầm xuống : "Đừng có mơ! Nói cho cô biết, tôi yêu Sriranda, tôi yêu cô ấy tôi yêu cô ấy!"

Nửa trong suốt Sriranda nghe được câu này, kìm lòng không đặng bắt đầu run rẩy. .

Cô đã không nhìn thấy bất cứ điều gì, cũng không nhìn thấy vẻ mặt Isaac lúc này thế nào. Nhưng là, thanh âm của anh rõ ràng như vậy, từng chữ từng chữ truyền vào trong tai cô, quấn cô, siết chặc cô, không để cho cô đi. Đây là...... sức mạnh của chấp niệm sao?

"Nếu các người giết cô ấy, chẳng khác nào giết tôi! Tôi có thể tự tử một lần, cũng có thể tự tử lần thứ hai, hơn nữa lần này, tôi sẽ không bao giờ sống lại, để cho trời đất từ nay không thấy mặt trời, khiến cho mọi thứ chìm vào bóng tối, và thiên giới dơ bẩn không chịu nổi này từ nay rối loạn đi."

Artemis lạnh người, vội la lên : "Sao ngài có thể?".

"Tại sao tôi không thể?"

"Thiên giới không thể không có thần mặt trời.."

"Nó đã một ngàn năm không có thần mặt trời"

"Anh trai, tôi cầu xin ngài...... tỉnh táo chút"

"Không có lúc nào mà tôi tỉnh táo hơn lúc này."

Artemis nhìn vẻ lãnh khốc của Apollo, lại nhìn anh nắm chặt không chịu buông tha một luồng hồn phách, trầm mặc trong một thời gian dài, cuối cùng, đột nhiên nhẹ nhàng nói : "Ngài chân chính yêu là Daphne không phải sao? Mà không phải là cô gái nhân loại này. Nghe, Thiên phụ có nói, sau một thời gian dài tìm kiếm, cuối cùng ông ấy cũng đã tìm được cách khôi phục Daphne lại nguyên hình.. "

Isaac giật mình im lặng. .

Bởi vì anh không nói nên toàn bộ không gian liền rơi vào cục diện bế tắc. Không khí bị đè nén tới cực điểm, ép tới mức không người nào có thể hô hấp. Sriranda giữa không trung như bị đinh ghim chặt, không thể nhúc nhích, trong lòng như có trăm ngàn cây kim đang không ngừng đâm, đâm, không có máu chảy xuống nhưng cô rất đau.

Tình yêu vào giờ khắc này, phá thành từng mảnh nhỏ, vỡ nát.

Cô nghĩ, quả nhiên...... tất cả chỉ là hy vọng xa vời mà thôi .

Quả nhiên ...... cuối cùng vẫn chứng minh rằng đây chỉ là một cuộc tình sai lầm.

Cô vốn không nên tới đây, không nên cứng rắn ép anh nhớ lại, cho nên vào giờ khắc này mới đối mặt với chuyện tàn khốc như vậy — người đàn ông này, không phải, thần này, người chân chính yêu không phải là cô.

Mà là một cô gái khác sống trong truyền thuyết thần thoại. .

Con người, làm sao có thể đi tranh với truyền thuyết? Nhất là, anh vì truyền thuyết đó không tiếc hủy diệt chính mình.

Cô cúi đầu muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cười. Mỉm cười, cười lạnh, cười nhạo, ép mình cười, không ngừng cười. Cuối cùng, cười nói : "Tôi hiểu. Tôi nghĩ tôi biết mình nên làm cái gì"

"Sriranda ......" Vẻ mặt Isaac buồn bã, đau lòng. .

Cô nghĩ cô muốn thừa dịp lúc cô còn có thể nói chuyện, đem hết những lời muốn nói, tất cả đều nói cho anh : "Không quan trọng, thật ra thì, có lẽ tôi đến đây chỉ là vì muốn nhìn thấy anh một chút, bây giờ nhìn thấy rồi, cũng nên thỏa mãn. Cho nên, gặp lại sau, Isaac. "

Cô rút từng ngón tay từ trong tay anh ra. Thực ra thì trong lòng cô vô cùng rõ ràng, nếu không phải Isaac nắm chặt cô không thả, giờ phút này cô đã hồn phi phách tán. Mà một khi cô rời khỏi sự tiếp xúc thân thể với anh, cô sẽ chết. Nhưng mà, ngay cả như vậy, cô vẫn rút từng ngón từng ngón tay ra.

Bởi vì, tình yêu bị chia sẽ, cô không cần.

Bởi vì, tình yêu không đầy đủ, cô không cần.

Bởi vì, làm thế thân trong tình yêu, cô không cần.

Cô kiêu ngạo như vậy, kiêu ngạo đến mức thà mất đi sinh mạng cũng không chịu nhượng bộ.

Ngón thứ nhất, ngón trỏ, vì vậy, ngón trỏ từ từ biến mất. .

Ngón thứ hai, ngón giữa, vì vậy, ngón giữ run run biến mất.

Ngón thứ ba, ngón đeo nhẫn, vì vậy, ngón đeo nhẫn cũng nặng nề biến mất..

Ngón tay cuối cùng, ngón út, móc vào ngón tay của anh, cố chấp không chịu rời khỏi. Ở nhân gian, nghe nói phương thức ngoéo tay này thể hiện sự cam kết và ước định, đại biểu quan hệ thân thiết của hai người, đại biểu hai người không thể tách rời. Hôm nay, cô nhìn ngón tay út còn rõ hình dạng, trái tim như bị ngâm trong hầm đá lạnh, không còn độ ấm và cảm xúc.

Cô nhớ đến khoảng thời gian 17 năm qua giữa cô và anh.

Ở nhân gian, 17 năm là một khoảng thời gian rất dài, đủ dài để lên men một số cảm giác trưởng thành.

Những thứ cảm giác kia rắc rối phức tạp, nhưng lại kết thành một thứ quả ngon ngọt.

Cô nghĩ là cô sẽ không hối tiếc .

Vì vậy, ngón tay út, ngón tay cuối cùng cũng bắt đầu thoát khỏi tay Isaac, dùng một tư thái vô cùng kiên quyết chậm chạp rời khỏi.

Thân thể của cô bắt đầu chao đảo, giống như có một cơn lốc xoáy từ chốn u minh đang từ từ hút cô vào trong quá khứ của mình, cô bay qua, bay qua, mắt thấy sẽ là lúc bay vào trong lốc xoáy thì lốc xoáy đột nhiên tan biến, biến thành thân thể của con người, mà cô vừa chạm vào liền bị ôm chặc, chặc đến mức cô không cách nào hô hấp.

Bên tai, lại nghe thanh âm sợ hãi của Artemis : "Ngài điên rồi! Ngài lại dám sử dụng thuật cấm kỵ một lần nữa......?"

"Tôi sẽ không để cô ấy chết .."

Bảy chữ, đặc biệt rõ ràng, nói năng có khí phách.

Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt tập trung tại một chỗ, hình ảnh bắt đầu trở nên rõ ràng, đầu tiên là hình dáng, sau đó là màu sắc, và sau cùng là ánh sáng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy biểu tình vô cùng kiên định của Isaac, anh ôm cô, từng chữ từng chữ nói : "Đừng lo, tôi sẽ không để em chết."

Cô nhắm mắt lại, yếu ớt nói : "Hãy để tôi đi ......."

"Không, Sriranda, không được"

Cô đột nhiên giận dữ, bắt đầu dùng nắm tay đánh anh : "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Thiên phụ của anh cũng đã chịu trả Daphne lại cho anh, anh vẫn còn dây dưa với tôi làm chi? Người mà anh chân chính thích là cô ta không phải sao? Vậy đi tìm cô ta đi! Hãy để tôi đi! Hãy để tôi đi ...... "

Anh mặc cho cô đánh, nhưng lại càng ôm cô chặc hơn, trên khuôn mặt tiều tụy có vẻ cực độ thống khổ : "Thật xin lỗi, tôi biết vừa rồi tôi im lặng đã làm cho em bất an, làm cho em mất lòng tin với tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói với em một câu – Sisy, xin hãy tin tôi, lúc này đây, xin em nhất định nhất định phải tin tưởng tôi ".

Sriranda ngừng giãy dụa, kinh ngạc nhìn anh.

"Sở dĩ vừa rồi tôi im lặng, không phải như em nghĩ là tôi vẫn còn lưu luyến Daphne, mà là tôi rất sợ, sợ hậu quả do tôi cố chấp sẽ càng làm cho em thêm thống khổ. Em có biết, thiên thần khi muốn trừng phạt một người, độ tàn nhẫn tuyệt đối không thể tưởng tượng được....Sisy, bây giờ tôi không có thần lực, tôi không có cách nào đảm bảo an toàn cho em, tôi không biết nếu như tôi dẫn em trở lại nhân gian rồi khi phải đối mặt với sự trừng phạt của thiên giới, đến lúc đó tôi có thể có biện pháp nào để cứu em! Sisy, tôi lo lắng cái này, tuyệt đối không phải vì Daphne...." Isaac cúi đầu hôn tay cô, một lần lại một lần, nước mắt rơi trên bàn tay cô, thật nóng bỏng..

Trái tim vốn đã chết đi, cũng như cơ thể đã biến mất, lại vì những giọt nước mắt này mà sống lại, cô nhìn anh, nói không nên lời.  

  "Nhưng là, sao tôi có thể để cho em chết đi như vậy? Sao tôi có thể để cho người mà tôi yêu thương nhất cuộc đời này phải chết?" Isaac cười, nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài xuống, "Xin lỗi, tôi không thể cứu em, nhưng tôi có thể đi cùng em ...... thiên đường cũng tốt, địa ngực cũng được, phải đi thì cùng đi, ở lại thì cùng nhau ở lại ..

"Anh trai !" Artemis lo lắng đến độ dùng trượng gõ mặt đất.

"Đừng gọi tôi là anh trai." Isaac quay đầu, khuôn mặt khôi phục bình tĩnh, lại bởi vì quá mức bình tĩnh mà có vẻ vô cùng tàn khốc "Đứng ở trước mặt cô không phải là Apollo, anh ta đã chết, anh ta vì tình yêu của mình mà trả giá, vì vậy hãy để cho anh ta yên nghỉ đi. Các người không nên cố chấp muốn anh ta sống lại, như thế không phải là thương anh ta, mà là buộc anh ta phải chết một lần nữa – Bởi vì sống như vậy đối với anh ta mà nói đã không còn ý nghĩa. Mà tôi, là Caesar, Isaac • Vera, là con của con người, được con người yêu, cũng yêu thương con người, cái gì thiên thần, cái gì thần Olympus, tất cả đều không có quan hệ với tôi."

"Anh trai ......" Artemis từ gấp gáp biến thành sợ hãi.

"Nghe rõ rồi chứ ?" Isaac từng chữ từng chữ nói : "Tôi là Isaac • Vera, tôi yêu Sriranda • Cameron tiểu thư, tôi muốn cùng một chỗ với cô ấy. Hãy để cho tôi cùng cô ấy xuống địa ngục đi.

Một cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay tóc và áo choàng của mỗi người bọn họ bay thẳng về phía sau.

Artemis nhìn chằm chằm vào anh và cô, thật lâu không nói.

Trong phòng kim cương, Cinderella đang ngủ thì bị sấm sét đánh thức, cùng lúc đó có một giọng nói gọi cô : "Cindy. ...Cindy.........."

Cô mơ mơ màng màng nghe ra đây là thanh âm của Hugo liền mở mắt, nâng màn giường lên, ngay phía trước giường có một người đàn ông vô cùng vô cùng tuấn mỹ đang đứng.

Anh có một mái tóc bạch kim, trong căn phòng mờ tối tản ra ánh sáng như ngọc, ngũ quan thâm thúy, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhìn qua, tựa như dáng vẻ của thiên thần trong truyền thuyết.

"Anh là ......" Cô mê hoặc, người đàn ông này là ai? Dường như cô chưa từng gặp.......

Người đàn ông nói : "Cindy, tôi là Hugo"

Hugo? Cô giật mình lập tức ngồi dậy, lăng lăng nhìn anh. Cho tới nay, Hugo luôn dùng hình chim xuất hiện trước mặt cô, sau khi đến Florence thì anh lại lấy bộ dạng người đàn ông trung niên xuất hiện, vì vậy cô chưa bao giờ nhìn thấy anh thế này, tại sao anh phải thay đổi hình dạng?

Như thể nhìn ra băn khoăn của cô, Hugo mỉm cười : "Không cần hoài nghi, đây mới là chân thân của tôi, Jaquen chẳng qua chỉ là ảo ảnh."

Cinderella cái hiểu cái không "Ồ" một tiếng, nhìn xung quanh, không hiểu tại sao anh lại tìm cô lúc này.

Hugo lần nữa nhìn rõ suy nghĩ của cô, chủ động trả lời : "Tôi đến là để nói với cô ...... vĩnh biệt."

Cái gì?

Hugo nhìn cô, mỗi từ đều nói rất chậm : "Cindy ...... Tôi phải đi."

Đi đâu?

"Tới một nơi...... rất xa."

Có xa lắm không?

"Xa đến không thể trở về." Giọng Hugo có đau thương nhàn nhạt "Vì vậy, tôi đến đây để nói lời từ biệt với cô. Cindy, vĩnh biệt, con gái đỡ đầu của tôi, tôi muốn cô hạnh phúc .."

Bất chấp mình còn mặc áo ngủ, Cinderella vội vàng nhảy xuống giường : "Từ từ, xin hãy nói rõ. Vì sao phải đi? Còn có đến tột cùng là đi đâu?"

Hugo cúi đầu nhìn xuống, trông rất do dự và phức tạp, cuối cùng trả lời : " Tóm lại ...... cô phải bảo trọng"

Mắt thấy anh sẽ quay người, Cinderella kéo anh lại, khẩn cầu nói : "Đừng, xin hãy cho tôi biết, Hugo, anh biết rất rõ nếu cứ đi như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn suy nghĩ chuyện này, suy nghĩ có phải vì tôi chọc giận anh, làm cho anh không vui hay không, cho nên anh mới vứt bỏ tôi, không chịu ở lại bảo vệ tôi nữa......."

"Không phải như vậy .."

"Như vậy thì như thế nào?"

Hugo thở dài, giống như trưởng bối sờ sờ đầu cô, quyết định nói thật : "Cindy, Sriranda đã chết."

Cinderella mở lớn miệng, lần này là hoàn toàn bị sốc : "Anh nói gì?"

"Sriranda đã chết, tôi phải cứu cô ấy .."

Cô từ khiếp sợ biến thành sợ hãi : " Anh .....cứu....... cô ấy ? Anh làm thế nào để cứu cô ấy, không phải anh đã nói anh không thể điều khiển sống chết của con người sao?"

"Đúng vậy, tôi không thể, nhưng, mượn lực lượng nào đó tôi có thể dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của Sriranda và Isaac."

Trong mắt Cinderella lộ ra vẻ thống khổ, run giọng nói : "Anh muốn dùng tánh mạng của mình...để cứu cô ấy ?"

"Đúng vậy, đây là cách duy nhất tôi có thể làm lúc này".

Cinderella hất bàn tay anh ra khỏi người mình, giận dữ hét : "Quả nhiên vẫn là Sriranda ! Sriranda, Sriranda. Trong lòng anh vẫn chỉ có cô ta. Anh đặt con gái đỡ đầu là tôi ở đâu. Thậm chí, năm đó anh không chịu cứu mẹ tôi! Bây giờ lại vì Sriranda làm đến trình độ này ...... nhưng anh ...... anh có nghĩ tới hay không? Mất đi anh, tôi phải làm sao? "Cô che mặt, hai chân mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất bắt đầu khóc thút thít.

Hugo tiến lên đỡ cô, lại bị cô hung hăng đẩy ra. Anh không thể làm gì khác là bỏ cuộc, lặng lẽ nhìn cô mấy phút.

Bên ngoài, mưa to xối xả. Trong phòng, tiếng khóc nghẹn ngào. .

Vẻ mặt Hugo trở nên sâu hơn, thấp giọng nói : "Cindy, nghe tôi .."

"Tôi không muốn nghe ...... anh chỉ biết nói những lời làm cho tôi thương tâm, anh đã thay đổi, anh không còn là Hugo trước kia. Hugo trước đây, chỉ biết ôn nhu lắng nghe tôi nói, chỉ biết một người là tôi, hoàn toàn thuộc về tôi, nhưng bây giờ, bây giờ ...... "Cô không nói được.

"Cindy, cô là con gái đỡ đầu của tôi, bởi vì cô đã trồng cái cây đó, cho tôi một nơi để sinh sống. Cái cây kia hàm chứa tưởng niệm của cô với mẹ, mà phần tưởng niệm kia lại lây nhiễm đến tôi. Để cho tôi sinh ra một loại tình cảm mẫu tử với cô, nếu như có thể, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì cô, chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc .. "

Cinderella ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt nói : "Nếu anh thực sự thương yêu tôi thì sao có thể rời đi lúc này. Anh biết rõ lúc này tôi không hạnh phúc, vô cùng vô cùng không hạnh phúc!!."

"Đó là bởi vì –" Ánh mắt Hugo xuyên thấu qua cô, nhìn đến một nơi rất xa xôi, "Tôi đối với cô là thân tình, là tình cảm của người giám hộ. Nhưng đối với Sriranda...... Nếu trên thế giới thực sự có một loại tình cảm gọi là tình yêu, tôi nghĩ rằng, tôi đối với Sriranda là tình yêu .. "

Cinderella cắn môi dưới, cả người run rẩy, không biết vì ghen tuông, hay là vì bi thương.

"Khi gặp cô ấy, lần đầu tiên tôi sinh ra tò mò và hứng thú với nhân loại lớn như vậy, tôi thừa nhận là mình bị cô thu hút, thậm chí có thể nói là mê mẫn thật sâu, nhìn từng nhất cử nhất động của cô, từng cái nhăn mày từng nụ cười, đều làm tôi cảm thấy ngọt ngào mà thống khổ. Cindy, cô có thể hiểu được cảm giác này sao? Tôi không có cách kháng cự nó, tựa như bây giờ tôi không thể không...hy sinh để cứu cô ấy"

Cinderella đã phân không được đến tột cùng là ghen tỵ nhiều hơn một chút, hay là bi thống nhiều hơn một chút, chỉ có thể nỉ non : "Anh là một kẻ ngốc ......"

"Vì vậy, tôi xin lỗi, Cindy, tôi phải đi, không, chính xác mà nói là biến mất khỏi thế giới này, nhưng, chỉ cần có ánh mặt trời chiếu trên người của cô, cô sẽ vẫn đắm chìm trong lời chúc phúc cuối cùng của tôi, cô sẽ không cô độc. "Hugo vừa nói, toàn bộ thân hình càng ngày càng nhạt, tựa như bức tranh bị nước thấm ướt, màu sắc chậm rãi hòa tan, từ từ khuếch tán mơ hồ.

Cinderella vội vàng nhào qua ôm lấy chân anh, khóc ròng nói : "Đừng đi, cầu xin anh, cầu xin anh, Hugo, đừng đi ......"

Hugo khom người, rất nhẹ, nhẹ nhàng và dịu dàng hôn lên trán cô một cái.

Sau đó, cả người liền phá vỡ thành vô số bọt nước, chớp mắt liền biến mất.

"Đừng đi ......" Cinderella cố bắt lấy thứ gì trong không khí, cố gắng hy vọng giữ lại, nhưng cuối cùng hai tay trống trơn, trống rỗng, không có gì để lại.

"Đừng! Đừng đi!" Cô đột nhiên tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình còn nằm trên giường. Chẳng lẽ, tất cả vừa mới rồi chỉ là đang nằm mơ thôi sao.

Không kịp suy nghĩ nhiều. Cinderella vén màng xuống giường, phủ thêm áo khoác mở cửa xông ra ngoài.

Kỵ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ sửng sốt, vội vàng đi theo phía sau cô vừa chạy vừa kêu : "Vương phi. Vương phi, ngài đi đâu?"

Cinderella vội vã lao xống lầu, chạy qua đại sảnh vắng vẻ không người, lại chạy đến bên kia hành lang, cắn răng, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình đụng mạnh cánh cửa "hắc thủy tinh".

Cửa phòng không khóa, vừa chạm vào liền mở ra. Bên trong là một mảng tối đen.

Cô thắp sáng đèn, pho tượng cao cỡ nửa người đứng yên trong phòng khách, trên bàn còn có nửa ly rượu vang đỏ, một vài mẩu bánh. Một chiếc đĩa dùng để trang trí, huân hương đang từ từ cháy, cả căn phòng có một mùi hoa quế nhàn nhạt.

Trái tim treo ngược ở không trung thoáng buông lỏng một chút, nói như vậy, anh còn chưa đi? Tất cả chỉ là do cô suy nghĩ nhiều.

Cô mở cửa phòng ngủ, bên trong không có ai, trên móc treo áo khoác của Jaquen, trên đầu tủ cạnh giường còn có một chiếc ghim áo, dưới ánh đèn lòe lòe tỏa sáng.

Cinderella xoay người định đến những căn phòng khác xem một chút thì khóe mắt đột nhiên chạm đến một vật liền chấn động, vội vàng quay đầu lại thì thấy trên giường bày 12 cái hộp .

Bởi vì được để quá mức gọn gàng cho nên mới vừa rồi nhìn vào không có cảm thấy gì khác thường.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy có cái gì đó không đúng – Tại sao Hugo lại đặt những chiếc hộp này trên giường?

Cô đi tới mở ra, tất cả các hộp đều trống không.

Cô nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp, đồng tử dần co rút lại, cuối cùng lộ ra vẻ mặt cực kì sợ hãi – cô biết nó là gì!

12 thần Olympus!

"Đúng vậy, tôi không thể, nhưng, mượn lực lượng nào đó tôi có thể dùng sinh mạng của mình để đổi lấy sinh mạng của Sriranda và Isaac."

Lời nói lúc trước của Hugo từ trong đầu vọng về, nói cách khác, anh nói lực lượng nào đó, chính là ám chỉ 12 viên ngọc sáp ?!

"Không, không cần ......Hugo không cần a!"

Tiếng kêu thê lương chói tai vang lên, bọn kỵ sĩ chạy theo tận mắt nhìn thấy Vương phi của bọn họ chôn đầu vào chiếc gối lông chim, bắt đầu khóc lớn.

Khóc đến không muốn sống.

Khóc đến không còn hình tượng.

____________________________

Đỉnh Olympus, Isaac nắm chặt tay Sriranda, đón gió, vô cùng kiên định nhìn Artemis.

Artemis giơ pháp trượng lên, lắc đầu một cái nói : "Đã như vậy, như vậy cũng đừng trách tôi thất lễ -"

Trận chiến sắp xảy ra.

Pháp trượng vẽ ra một đường cung kỳ ảo, đan vào thành vô số đạo ngân quang đánh tới hướng hai người thì đột nhiên có một mảnh kim tuyến bay tới, ngân quang lập tức bị chặn lại .

Artemis kinh ngạc nói : " Là ai?"

Không gian yên tĩnh kỳ lạ.

Nhưng là, trong không trung đột nhiên xuất hiện một ma kính, trong ma kính loáng thoáng có một cái bóng.

Artemis khiếp sợ nhìn ma kính kia, sau đó vễnh tai, giống như là nghe thấy thanh âm gì, vẻ mặt trở nên cổ quái, nhìn cây pháp trượng, lại nhìn về phía Isaac và Sriranda, tương đối khó xử.

"Không, điều này trái với quy định ...... nhưng ......" Cô ngập ngừng, rồi dường như đã bị thuyết phục, cuối cùng nói, "Được rồi, các ngươi được cứu, hai người đều không chết, tôi có thể tạm thời để cho hai người trở lại nhân gian. Tuy nhiên, nếu cuối cùng Thiên phụ vẫn không đồng ý thì chuyện này tương đương không có kết cục, chẳng qua chỉ làm cho các ngươi gia tăng thống khổ mà thôi."

Sriranda cùng Isaac liếc mắt nhìn nhau, cũng không nghĩ ra là người nào đã nói chuyện với Artemis.

Artemis thu hồi pháp trượng, đi về phía bọn họ, nói : " Các ngươi có thể đi rồi. Thừa dịp chúng ta còn chưa thay đổi chủ ý."

Isaac hỏi : "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải ngươi nói ngươi không phải là Apollo sao? Vậy thì nó cũng không có liên quan gì với ngươi. Trở về đi thôi, người phàm." Artemis vung tay lên, mặt gương liền bay đến trước mặt hai người, bắt đầu lóe lên, "Có lẽ ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi vì các ngươi may mắn có người chịu trả giá cao cho sự chết đi sống lại này. "

Giá cao là sao? Sriranda không hiểu còn muốn hỏi tới thì Isaac đã gật đầu với cô, nói : "Em vào trước đi..."

Sriranda cầm tay của anh đi về phía gương, ánh sáng gương phát ra đột nhiên mạnh mẽ ngàn vạn lần, trừ cánh tay còn đang cầm tay anh ở bên ngoài, thì những bộ phận khác đều bị ánh sáng cắn nuốt.

Lúc Isaac đang muốn đi vào thì Artemis đột nhiên nói : " Chờ một chút"

Anh quay đầu, nhìn thấy trong mắt cô tràng ngập tình cảm, nhìn anh mỉm cười nói : "Thực ra, ngài biết không? Năm đó ...... Tôi nói là năm đó, tôi thực sự muốn cứu ngài.."

Isaac mím môi, không trả lời.

Ảm đạm : "Nhưng là, dù sao năm đó tôi cũng không cứu được. Cũng tốt, lần này coi như là tôi bồi thường năm đó thiếu ngài đi."

Isaac bắt đầu động dung.

"Cho dù ngài là Apollo, hay là Isaac, là thiên thần, hay là con người ...... Thì có một thứ sẽ không thay đổi. ...... Ngài là...anh trai của tôi"

Môi Isaac mấp máy hồi lâu, cuối cùng ngưng tụ thành hai chữ : "Cảm ơn ."

Chân bước vào trong kính liền cảm thấy lạnh lẽo toàn thân, mà đúng lúc này lại có một người từ trong kính đi ra, mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh biếc, dáng dấp cùng anh giống nhau như đúc.

Anh và người kia sát vai bước qua, còn chưa đợi nhìn kĩ thì gương đã hút anh vào sâu hơn, ánh sáng chói mắt ập đến, ý thức từ từ mất đi.

Mà người kia đi thẳng đến trước mặt Artemis, đầu tiên là nhìn xung quanh bốn phía, sau đó mỉm cười với cô nói : "Đã lâu không gặp, em gái .."

Artemis nhìn chằm chằm vào anh ta một thời gian dài, cúi xuống, yêu kiều thi lễ một cái, nói : " Chào mừng trở lại, anh trai" dừng một chút còn nói, "Khó trách chúng tôi lần tìm mãi mà không thấy thần lực của ngài, thì ra ngài phân nó làm hai, một phần hóa thân làm chim, một phần khác lại rót vào 12 ngọc sáp. "

"Đúng vậy, cho nên khi chim và 12 ngọc sáp dụng hợp thì cũng là lúc ta trở lại, như vậy còn chưa đủ? Thân là thần mặt trời, thực ra chỉ cần thần lực là đủ, về phần linh hồn......" Người kia xoay người lại nhìn vào chiếc gương trong không trung, ánh mắt có bi thương trong phút chốc nhưng rất nhanh bình tĩnh lại "Sẽ theo nó đi đi.."

Thiên mã lôi kéo chiếc xe vàng dừng lại bên cạnh anh, cũng không thấy anh di chuyển thế nào liền trong nháy mắt lên xe ngựa, sau đó nâng tay lên, bánh xe chuyển động bay về hướng xa xa.

Sau đó nhân gian ngừng mưa, mây đen tan đi, xuất hiện tia nắng bình minh đầu tiên.  

  "Thành thật mà nói, khi Sriranda đột nhiên mở mắt đã làm cho tôi thực giật mình."

Trong phòng bài, hai người đang ngồi đối diện vừa cùng nhau uống trà chiều, vừa thoải mái nói chuyện phiếm. Một người trong đó chính là Melanie.

"Lúc ấy Jaquen tiên sinh yêu cầu tôi trông coi ngọn lửa kì quái kia, tôi thật sự khẩn trương đến nỗi cũng chẳng dám nháy mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ sơ ý một chút thì ngọn lửa kia sẽ bị tắt, ai biết đột nhiên cô ấy không báo trước tỉnh lại như vậy, bắt lấy cánh tay của tôi dọa tôi run hết cả lên, mà ngọn lửa kia liền tắt thật." Đến nay, khi nói đến chuyện đêm đó trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

"Thật ra thì cô cũng may rồi, so với những kinh sợ mà tôi gặp phải chẳng đáng là bao." Người bạn cùng bàn với cô buông tách hồng trà trên tay xuống, vẻ mặt sầu khổ, cảm khái, "Ít nhất, cô còn không trong lúc khuya khoắt bị một thanh âm kêu rời giường, đến trước một khối đá lớn trong đám phế tích lộn xộn — quả thực tựa như là mộng du mà. Sau đó nâng phiến đá kia lên, một bàn tay đưa ra, tiếp theo một con người chậm rãi từ từ bò ra, đứng thẳng, nhìn cô cười...... Mà trong lòng cô lại rất rõ ràng kỳ thật anh ta đã chết, mà còn đã chết rất nhiều ngày ...... Ai, hoàn cảnh lúc đó thật rất khủng bố !!"

"Nghe nói lúc ấy anh nói với Isaac thiếu gia vừa sống lại thế này : 'Em họ, tôi biết tình cảm anh em giữa chúng ta rất tốt, nhưng cậu cũng không cần phải nặng tình nặng nghĩa như vậy, đã chết còn đến thăm tôi, tôi thật sự là, thật sự là quá cảm động......' sau đó liền ngất đi thôi?"

"A a a, đừng nhắc tới chuyện đó, xin đừng nhắc lại, thật sự là quá mất mặt ! Nhưng mà, tôi dám nói, nếu là người khác thì phản ứng cũng không kém thế này lắm đâu......" Người đang oa oa kêu to này không cần phải nói, tất nhiên chính là anh họ của Isaac – Eric.

Melanie nở nụ cười,"Được rồi, không cười anh nữa. Mặc kệ nói như thế nào thì hai người bọn họ có thể sống lại đã là tin tức tốt nhất. Dù có bị kinh sợ lớn hơn cũng hoàn toàn đáng giá.

"Đúng vậy......" Eric cảm khái một câu, cầm lấy lọ đường bên cạnh nói,"Melanie tiểu thư thâm mến, lại thêm khối đường chứ?"

"Được, cám ơn."

Thìa cùng tách nhẹ nhàng đụng chạm một chút, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Tựa như nụ cười của cô và anh lúc này, tốt đẹp không có chút vẻ lo lắng.

Mà bên cửa sổ một căn phòng của lầu hai tòa thành, Sriranda đang chống cằm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, vẻ mặt của cô nhu hòa như gió xuân.

"Suy nghĩ cái gì?" Một đôi tay đem áo khoác khoác lên bả vai của cô, sau đó thuận thế ôm cô, ghé đầu cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Em đang suy nghĩ......" Trong con ngươi lưu động của Sriranda chứa đầy ý cười,"Giống như đời trước của anh là Apollo, em sẽ không phải là Daphne đâu?"

Chân mày thiếu niên bên cạnh cau lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng : "Em thực để ý chuyện này sao?"

"Nói giỡn thôi, đừng khẩn trương như vậy mà." Sriranda cười khẽ rời khỏi tay anh, xoay người trở về phòng.

"Sriranda!"

Cô quay đầu, thấy Isaac tựa vào cửa sổ, hai tay hoàn ngực, ngưng mắt mỉm cười với cô,"Hiện tại, anh có thể vô cùng minh xác nói cho em câu trả lời."

Sriranda nhướn lông mày lên, cảm thấy hứng thú chờ đợi câu trả lời của anh.

Isaac đi tới nắm hai tay của cô, nói : "Nhìn này, anh chạm đến em, em cũng không có bốc hơi tan biến. Bởi vậy, anh không phải Apollo, và em cũng chẳng phải Daphne gì. Chúng ta chính là chúng ta — Isaac · Vera, và Sriranda · Cameron, hai nhân loại bình thường, hạnh phúc yêu thương lẫn nhau. Không hơn."

Tầm mắt của Sriranda nhìn vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, lại dời về phía cánh tay, sau đó hướng lên trên nhìn thấy cái cằm xinh đẹp, đến đôi môi mềm mại, cuối cùng là ánh mắt, ánh mắt xanh biếc kia như hồ nước trong, sáng rọi không tì vết.

Trong lòng nhất thời giống như bị cái gì mơn trớn, xoa dịu không còn chút khuất mắc.

Cô tiến đến, tựa đầu vào trên vai anh. Người này đang ở trước mặt cô, ở trong tim cô, chân thật tồn tại, chạm được da thịt, cảm giác được hô hấp, cái ôm ấm áp, không bao giờ sẽ biến mất nữa.

Nghĩ đến đây liền cảm thấy vô luận cái gì cũng có thể tiêu tan. Những chuyện của kiếp trước, tất cả đều không quan trọng, chỉ có giờ này khắc này, cô phải nắm bắt thật chặt, không cho hạnh phúc khó có được này lại trốn lần nữa.

Cho nên, Daphne một chút cũng không quan trọng.

Isaac nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, ôn nhu nói : "Anh biết em đang kiêng kị cái gì, cũng biết em luôn luôn không có cảm giác an toàn, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng, em nhất định phải tin tưởng anh. Bởi vì, trên thế giới này, người thân nhân thân thuộc nhất của em đã biến thành anh, cũng như vậy, với anh mà nói, em cũng là người quan trọng nhất, tương lai còn rất rất dài, chúng ta còn mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm phải cùng nhau vượt qua. Bởi vậy, nhất định phải tin tưởng lẫn nhau. Sriranda, em phải có lòng tin với anh, có lòng tin đối với chính mình, đối với tương lai của chúng ta, lại càng phải có lòng tin. Chúng ta tuyệt đối không phải Apollo và Daphne, bởi vì......"

Sriranda ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt của anh có nhu tình mềm mại hơn cả xuân thủy, mà nhu tình kia lại chỉ vì một người là cô mà tồn tại : "Bởi vì năm đó Apollo sở dĩ sẽ yêu Daphne, nói thẳng thừng là vì anh ta bị Cupid hãm hại, nói cách khác, cũng không phải anh ta thật sự tự nảy sinh tình cảm đối với Daphne, mà là do trúng ma tên, thân bất do kỷ. Nhưng, anh đối với em không như vậy, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vô số vô số chi tiết, từng cái từng cái tụ tập lại một chỗ mới có ngày hôm nay. Tên của Cupid chỉ là một cái chớp mắt, mà chúng ta," Nói tới đây, Isaac kéo tay cô đặt lên đấy một nụ hôn, lưu luyến nói ra nửa câu sau,"...... Cũng đã rất nhiều rất nhiều năm."

Rất nhiều rất nhiều năm.

Bọn họ quen biết, chung sống, chia lìa, lại lần nữa ở chung một chỗ.

Dưới con mắt người đời là ràng buộc quá sâu, tình duyên quá nặng. Bởi vậy đi qua một vòng tròn lớn vẫn trốn không thoát, bị buộc chặt cùng một chỗ.

Nhưng mà, chỉ có đương sự mới biết được phần duyên phận kia kỳ thật nông cạn bao nhiêu, mỏng đến nhiều lần có khả năng sẽ vỡ nát tan tành, nếu không phải anh cố chấp, và cô cuối cùng cũng chịu thẳng thắn, thật không biết còn có thể đi đến bước này hay không.

Hốc mắt của Sriranda không thể ức chế đã ươn ướt, mắt thấy cô sẽ khóc thì Isaac đột nhiên cúi đầu, hôn ánh mắt của cô.  

  Trong lòng run lên một chút, có chút nao núng nhưng cuối cùng cũng không né tránh.

Nhưng mà sống lưng vẫn cương cứng, không thể áp chế được khẩn trương.

Vì thế, Isaac nhẹ nhàng một tay ôm thắt lưng, một tay nâng cái ót của cô, môi dọc theo đường cong duyên dáng của mí mắt chậm rãi qua lại, hôn lông mi của cô, sau đó, chậm rãi đi xuống, đến môi.

Đang muốn thiếp hợp thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, hai người đồng thời giật mình, kéo giãn khoảng cách nhìn lẫn nhau, đều thấy vẻ mặt của chính mình đang xấu hổ từ trong mắt đối phương.

Sriranda nhịn không được xì một tiếng bật cười, sau đó đẩy anh ra, xoay người đi mở cửa.

Ngoài cửa, chính là Cinderella.

Cô ấy đội chiếc mũ thật to, khoác áo choàng, trong tay còn cầm một chiếc găng tay xuyết những hạt châu nhỏ, bộ dạng này xem ra là muốn đi xa.

Không đợi Sriranda mở miệng, cô ấy đã nói : "Tôi tới là để cáo biệt với cô."

Trong lòng Sriranda kinh ngạc một chút, buông tay đang nắm cánh cửa để lộ ra một lối vào nói : "Mời vào."

"Không cần, đứng ở chỗ này nói là được, nói xong tôi sẽ đi." Vẻ mặt Cinderella rất bình tĩnh, nhưng trong thanh âm có sự kiên trì, vì thế Sriranda liền buông tha cho ý tưởng mời cô ấy vào nhà, nói : "Được rồi. Cô là...... Phải về Maya sao?"

"Ừm."

"Một mình trở về?"

Cinderella mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc dài. Chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà cô ấy đã trở nên rất gầy, đuôi lông mày khóe mắt đã không còn thấy dịu dàng, lưu lại chỉ là mệt mỏi nhàn nhạt sau khi trải qua tang thương, nhưng, ánh mắt lại trở nên kiên định hơn rất nhiều so với trước kia, khi nhìn người cũng không còn nhát gan trốn tránh : "Nếu cô muốn hỏi tôi là Haera có cùng đi với tôi hay không, như vậy tôi trả lời với cô là — không."

Cô ấy nói thoải mái như thế, ngược lại làm cho Sriranda cảm thấy có chút khó xử, trong lúc nhất thời không biết đáp lại thế nào.

May mà cô ấy lại nói tiếp : "Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, có một đoàn kỵ sĩ cùng bọn người hầu cũng trở về với tôi, sẽ không tịch mịch ."

"Cô...... Nghĩ tới sau này phải làm thế nào chưa?"

"Đương nhiên. Tôi muốn làm một Vương phi tốt." Ánh mắt Cinderella bắt đầu lòe lòe tỏa sáng,"Tuy rằng hôn nhân của tôi đã thành cái dạng này, nhưng ít nhất, tôi có thể hoàn thành tốt nghĩa vụ của một Vương phi : Tôi muốn làm cho Maya đại lục vĩnh viễn an bình, không phải chịu khốn khổ do chiến tranh, muốn đi thăm những đứa nhỏ trong cô nhi viện, còn có những con dân thống khổ vì bệnh tật...... Đương nhiên, còn có cha tôi, tôi muốn ông ấy sẽ có những ngày tuổi già thực hạnh phúc."

Sriranda đứng trước mặt cô, chậm rãi nói : "Cinderella, cô thay đổi......"

"Đúng vậy, bởi vì tôi trưởng thành. Trước kia cô có nói qua với tôi, mọi người đều phải lớn lên , không có khả năng làm đứa trẻ cả đời. Trong cuộc hôn nhân này là do tự mình tôi lựa chọn, bởi vậy, tự tôi phải gánh vác hậu quả của nó. Tôi sẽ không trốn tránh ." Nói tới đây, cô ấy lại mỉm cười với cô lần nữa.

Vì thế Sriranda đáp lại cho cô một cái tươi cười : "Thẳng thắn mà nói, cô có thể nghĩ như vậy, tôi thật vui mừng....."

"Cám ơn." Cinderella nói xong, vỗ vỗ tay liền có hai người hầu nâng kính Medusha xuất hiện ở ngoài cửa,"Ngoài việc từ giả với cô, tôi đến đây còn có một việc khác, chính là đem mặt gương này trả lại cho cô. Những thứ thuộc về mình nên do mình bảo quản mới tốt."

Sriranda lui lại nhường đường cho bọn họ nâng gương đi vào, đến khi bọn họ tay không đi ra thì Cinderella mới nói tiếp : "Tốt rồi, tâm nguyện cuối cùng cũng đã làm xong, tôi thật sự phải đi . Ưm...... Tôi nghĩ cô rất nhanh sẽ trở về Maya, bởi vậy tôi cũng sẽ không đa lễ với cô , đến lúc đó gặp lại đi."

"Gặp lại." Sriranda nhìn cô xoay người rời đi từng bước một càng xa.

Cô gái này, là em gái trên danh nghĩa của cô, tuy rằng cô chưa từng xem cô ấy là đối thủ, nhưng không thể không nói, rất nhiều lúc cô cảm thấy tình cảnh giữa các cô thật kỳ lạ. Cô chưa bao giờ thích cô ấy, nhưng cũng không chán ghét, thậm chí lúc này, nghĩ cô ấy cứ lẻ loi một mình rời đi như vậy thì trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy bi thương. Nhưng mà may mắn, cô ấy còn có thần thủ hộ.

Nghĩ đến đây, Sriranda liền hô lên : "Thuận buồm xuôi gió, cũng thay tôi hỏi thăm Hugo."

Bước chân của Cinderella ngừng một chút, bởi vì Cinderella đưa lưng về phía cô nên cô không thấy được vẻ mặt của cô ấy lúc này, nếu Sriranda thấy sẽ phát hiện trong mắt Cinderella có nồng đậm bi thương, nhưng quật cường ngăn lại, nhẹ nhàng nói : "Cám ơn. Hugo là thần thủ hộ của tôi, anh ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ làm bạn với tôi cả đời, bởi vậy, về sau anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa."

Sau khi Cinderella nói xong câu đó liền túm nhanh áo choàng đi xuống lầu, dưới sự hộ tống của kỵ sĩ hoàng gia đi đến trước xe ngựa. Ánh mặt trời tháng năm sáng rỡ tựa như kim sa khoác trên người cô, ấm áp phảng phất như sẽ phải hòa tan.

"Chỉ cần có ánh mặt trời chiếu đến người cô, cô sẽ mãi đắm chìm trong lời chúc phúc cuối cùng của tôi, sẽ không cô độc."

Cô kéo khóe môi lên mỉm cười, mang theo ánh mặt trời lên xe, hài thủy tinh trên chân lòe lòe tỏa ra ánh sáng ngọc, phong hoa tuyệt đại, thanh lệ không thể tả.

Chỉ cần có ánh mặt trời, liền có hy vọng.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Truyện cổ tích thường nói với ta là : Từ đó về sau, hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.....  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top