Part 76 - Không phải ai ao ước cũng có thể có được. Kể cả cô.
Park Jiyeon ngồi trong phòng làm việc xem một số hồ sơ bệnh án. Hôm nay cô có hẹn cùng Hahm Eunjung ăn cơm tối. Chỉ cần nghĩ tới tối nay thôi đã làm cô cảm thấy vui đến điên lên rồi. Liếc nhìn đồng hồ, Jiyeon cau mày, làm sao mà còn sớm vậy chứ? Thời gian trôi qua sao mà chậm mà chậm quá đi mất.
Điện thoại cô vang lên, cô liền nhấc máy
-Alô?
-Là tôi, tôi đang ở trong bệnh viện của em làm từ thiện, bây giờ đang không có phiên dịch em mau mau xuống giúp tôi một chút.
Phác Hiếu Mẫn nói ở trong điện thoại, nghe giọng đang cực kỳ vội vã. Jiyeon cau mày, cô biết hôm nay bệnh viện có chương trình khám và cấp thuốc miễn phí cho bệnh nhân ngày thành lập. Thế nào đồ điên kia lại chạy đến đây? Đúng là rãnh rỗi. Điên khùng không chịu được.
Xuống tầng một, đúng là Phác Hiếu Mẫn đang ngồi khám bệnh. Áo blouse trắng, tóc dài buộc gọn lại, gương mặt cực kỳ thanh nhã, càng nhìn càng thấy xinh đẹp. Thế nhưng rơi vào mắt của Jiyeon thì không hề có chút thiện cảm. Cô hừ lạnh một tiếng, bệnh viện này đường đường cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố, đương nhiên bác sĩ trong bệnh viện đều là có trình độ cao, tiếng Anh cũng rất tốt. Vơ bừa một nắm là có cả chục người làm phiên dịch, lại còn điêu ngoa rằng không có, gọi điện thoại cho cô chạy xuống đây. Bây giờ nhìn vào còn thấy ánh mắt mấy anh chàng bác sĩ đang xông pha đến làm phiên dịch. Thật sự là bực mình mà.
Jiyeon đi vào trong, nơi Hiếu Mẫn đang ngồi, người kia vừa nhìn thấy cô ánh mắt liền trở nên sáng rực rỡ, miệng cười thật tươi, để lộ hàm răng trắng sáng. Các bác sĩ nam đứng bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn. Bác sĩ Park Jiyeon xinh đẹp làm điên đảo cả bệnh viện đây mà, hình như lại cũng có quen biết với vị bác sĩ Trung Quốc xinh đẹp này. Buổi từ thiện hôm nay thật là đặc sắc.
Hiếu Mẫn mỉm cười, nói với mấy anh chàng bác sĩ
-Người phiên dịch của tôi đây rồi, cảm ơn các anh đã nhiệt tình, hãy làm việc chăm chỉ.
Jiyeon đi đến, chưa để người kia mở miệng đã đưa tay lên, ngụ ý bảo cô đừng nói, sau đó mới lên tiếng
-Được rồi, cô đúng là điên, thiếu gì người phiên dịch cho cô, gọi tôi làm gì?
-Vậy sao em còn đến?
Hiếu Mẫn mỉm cười, rõ ràng là có quan tâm nên mới đến.
Jiyeon chẳng qua sợ cô ta không gọi được cô thì sẽ tìm đến phòng làm việc, sau đó chỉ có hai người một phòng thì... (thì sao chế??? ) Thôi đi. Chuyện đấy không bao giờ xảy ra. Tránh xảy ra cái chuyện linh tinh, cô đành đi xuống đây.
-Vậy tôi đi.
-A...này này.
Jiyeon quay người, ánh mắt chán ghét nhìn người kia.
-Tôi sẽ ngồi đây làm phiên dịch, ngoài phiên dịch lời của bệnh nhân thì nói thêm bất cứ vấn đề gì.
-Được rồi, em ngồi đi.
Hiếu Mẫn lại mỉm cười, được ngồi cùng em là tôi vui rồi.
-Đã nghe rõ chưa? Cô nói chuyện khác, tôi lập tức đi ngay, ngoài ra, còn nói chuyện quá đáng, tôi sẽ cắt dây thanh quản của cô. (mẹ ơi)
Nói xong liền ngồi xuống, kéo chiếc ghế của mình ra xa, có khoảng cách nhất định với người kia.
Đúng như lời đã nói, Hiếu Mẫn ngoài nói vấn đề liên quan đến bệnh trạng của bệnh nhân ra thì không đề cập đến chuyện gì khác. Jiyeon cũng rất phối hợp, làm việc rất nghiêm túc, lúc nào cũng đối với bệnh nhân ôn hòa mỉm cười, làm người bệnh thiện cảm, an tâm.
Phác Hiếu Mẫn xem cách người kia đối xử với bệnh nhân, rõ ràng rất dịu dàng, mềm mại, nhưng khi nhìn đến mình thì lại biến thàng bộ mặt lạnh băng. Thật bất công mà.
Jiyeon nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ hẹn rồi, chút nữa Eunjung sẽ đến đón cô, liền mỉm cười, thu dọn đồ đạc.
-Em tính đi đâu? Đã xong việc đâu?
-Cô tìm người khác giúp đỡ, tôi có hẹn rồi.
Phác Hiếu Mẫn nhíu mày, gì đây? Muốn bỏ rơi tôi nữa à? Nghĩ nghĩ một chút, liền nhìn xung quanh, tìm không thấy vật gì sắc nhọn, cuối cùng cô nhìn thấy lon nước ngọt, không cần suy nghĩ nhiều liền bóp méo cái lon, sau đó lấy phần nhọn bị biến dạng cứa vào tay, máu theo đó liền bắt đầu chảy ra.
-A...đau quá.
Jiyeon nghe tiếng kêu liền quay lại, theo đó bắt đầu cau mày lại.
-Giúp tôi băng bó được không? Em nhìn này, máu chảy nhiều quá, đau lắm.
Hiếu Mẫn hướng về phía người kia, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ đau đớn, Jiyeon nhìn vết thương trên tay người kia, thật sự rất sâu, máu chảy ra nhiều thế kia, mà đây là người kia tự mình gây ra. Cô thật sự không hiểu nổi Phác Hiếu Mẫn là bị đứt dây thần kinh hay là làm sao?
-Đồ điên.
Bất đắc dĩ ngồi xuống, kéo bàn tay người kia, lại nhìn qua một chút, sau đó lấy bông bên cạnh bắt đầu rửa vết thương.
Hiếu Mẫn cảm nhận bàn tay người kia tiếp xúc với tay mình, cảm giác thật mềm mại, ấm áp. Không kiềm chế liền vương bàn tay còn lại nắm lấy tay Jiyeon. Jiyeon ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói pha tức giận nói.
-Bỏ tay ra.
Hiếu Mẫn đối diện ánh mắt kia, trong lòng nổi lên chút sợ hãi, sau đó đè nén xuống, lấy hết can đảm tiếp tục nắm tay cô, trên môi còn mang một nụ cười.
Hahm Eunjung đến đón Jiyeon, hôm nay bệnh viện đông hơn mọi ngày rất nhiều. Cô cũng biết hôm nay là kỷ nuệm ngày thành lập bệnh viện, sáng sớm đã gửi vòng hoa đến rồi. Đi đến nơi làm thủ tục gần đó, cô mở lời hỏi một y tá.
-Chào chị, xin hỏi bác sĩ Park Jiyeon có ở phòng làm việc không?
Cô y tá nhìn Hahm Eunjung một chút liền nhận ra ngay, giám đốc công ty đá quý Eunzzang, rấy hay đến bệnh viện, còn thường xuyên làm từ thiện nữa, làm sao cô có thể quên mặt đây? Đối diện gương mặt xinh đẹp của Hahm Eunjung, đường nét cực kỳ hài hòa, trên môi còn có nụ cười thanh nhã, càng khiến người ta thiện cảm.
-À, cô Jiyeon đang ở đằng kia, hôm nay cô ấy dành nhiều thời gian làm từ thiện ở đó.
Nữ y tá mỉm cười nói.
-Cảm ơn chị, chị làm việc tốt nhé.
Cô nói rồi liền xoay người đi đến khu vực khá đông người kia. Nhanh chóng đi lên một chút, đến cửa phòng khám, cô thấy bóng dáng Jiyeon, đôi môi mỉm cười nhưng tiếp sau đó nụ cười hoàn toàn biến mất. Kia chẳng phải là Phác Hiếu Mẫn sao? Nhìn đến người này cô đã cảm thấy không vui, đã vậy còn đang nắm tay Jiyeon.
Jiyeon rút tay ra khỏi tay người kia, giọng nói lạnh lùng.
-Đừng có tự tiện động vào tay tôi.
Hahm Eunjung đứng nhìn, cũng không biết họ đang nói gì, chợt thấy có ánh mắt hướng về phía mình. Hiếu Mẫn nhìn thấy Eunjung từ xa, liền mỉm cười, ánh mắt chứa đầy ấm áp nhìn Jiyeon.
-Tôi cũng yêu em.
Nói xong còn không quên hôn lên má người kia một cái, có vài người xung quanh nhìn thấy, cảm thấy hơi lạ lùng, nhưng sau đó lại không suy nghĩ nhiều, dù sao hai vị bác sĩ này cũng học cùng trường đại học ở nước ngoài, còn ở châu Âu, phương tây biểu đạt tình cảm thì cũng thoáng thôi. Có lẽ là đang chào tạm biệt. Chỉ có đến đây, ánh mắt hơi nheo lại, phát ra lạnh lùng.
Jiyeon bực mình đứng dậy, cầm túi xách rời đi, cô chán ghét kẻ điên trước mặt này. Nhưng mà vừa quay đầu lại, đã thấy Hahm Eunjung đứng đó. Cô hơi ngạc nhiên, còn có chút lo lắng, có phải bị chị ấy hiểu lầm rồi không?
Nhanh chóng đi đến. Eunjung nhìn cô, đôi môi lại mỉm cười, đưa bàn tay ra phía trước ý muốn đón lấy tay cô.
Jiyeon đi đến gần, bàn tay cũng đưa ra nắm lấy tay người kia, cực kỳ lo lắng hỏi
-Chị nhìn thấy gì?
Hahm Eunjung vẫm là mỉm cười, bàn tay càng chặt chẽ nắm lấy tay Jiyeon, trả lời
-Nhìn thấy em giúp bạn em băng bó vết thương, sau đó cô ấy hôn vào má em, em bực tức đứng dậy.
Quay sang nhìn gương mặt đầy lo lắng kia, mỉm cười thật tươi.
-Chị không hiểu nhầm đâu, chứ gì?
-Sau nhiều năm như vậy chị còn hiểu lầm cái gì? Dăm ba cái trò chọc ghen giữa chị và em có phải chị chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu. Điều này chứng tỏ là cô gái của chị thật sự rất đẹp, rất nhiều người ao ước, thế nên càng phải giữ em thật chặt, không cho ai đụng đến bảo bối của chị nữa.
Jiyeon bật cười, Eunjung có phải là chuyển từ đọc sách kinh doanh sang đọc truyện tình cảm rồi không? Nói đến ngọt như vậy. Càng ngày càng biết nịnh nọt.
-Chị có bao nhiêu bảo bối nữa? Nói lưu loát như thế? Câu này chị đã nói bao nhiêu lần rồi?
Jiyeon cười cười, giọng trêu đùa nói,
-Tổng cộng có hai bảo bối.
Eunjung giơ 2 ngón tay, cười nói
Jiyeon gật gật đầu, môi mỉm cười càng tươi hơn.
-Con, chị mang nó đi đâu rồi?
-Areum chiều nay đón nó về nhà em ấy rồi, cũng chả hiểu kiểu gì, dì cháu nó cứ dính nhau như sam.
-Đúng, em thấy Eunyeon còn giống Areum hơn cả em với chị nữa, nhìn nó mà xem, cái mặt lạnh tanh kìa.
Hahm Eunjung bật cười, xem cô diễn tả khuôn mặt con gái.
-Mặt của nó còn không giống em thì giống ai? Bao giờ nhìn thì nhìn kỹ một chút, giốgn không có lệch đi tí nào.
Nói đoạn liền đưa ngón trỏ lên chọt chọt khuôn mặt người kia, Jiyeon cười càng lớn. (hai chế tình quá xá đi a)
-Vậy cho nên nó mới đẹp. Hahaha
Phác Hiếu Mẫn đi nhanh lên phía trước, thấy hai người đang cười nói rất vui vẻ, mặc dù không hiểu họ nói cái gì. Thế nhưgn cô biết Jiyeon đang cực kỳ hạnh phúc. Nghĩ đến đây không khỏi có cảm giác đố kỵ, chính mình mong muốn cũng làm cho cô ấy cười như vậy, nhưng sao không có cơ hội?
-Xin chào!
Cô tiến lên phía trước, đứng trước mặt hai người họ, nở một nụ cười.
Jiyeon nhìn bàn tay người kia đã được băng bó cẩn thận, vừa nãy mình còn chưa làm xong người này đã cố tình làm chuyện chẳng ra sao, vậy nên chưa hoàn thành việc vệ sinh vết thương, đã đứng dậy rồi. Nhưng mà bây giờ đã được băng bó cẩn thận rồi, nhìn băng gạc trên tay Hiếu Mẫn cực kỳ ngan ngắn, rõ ràng là có thể tự mình làm được, lại còn ra vẻ đau đớn nhờ vả, lần sau nhất định sẽ không để ý nữa, tránh cho cô ta có cơ hội giở trò.
-Chào cô.
Cũng như lần trước, Eunjung hòa nhã nói chuyện với người trước mặt, thế nhưng lần này dùng tiếng Anh, giọng nói còn mang lạnh lùng. Ý ở đây, cô muốn cho Jiyeon biết hai người nói cái gì, không cần giấu diếm.
-Cô không ghen tị?
Hiếu Mẫn nói bằng tiếng Trung, khuôn mặt mang theo trào phúng, như thể trêu đùa.
-Không hề.
Cô lắc đầu, đôi môi cũng mỉm cười, thế nhưng trong đáy mắt ẩn chứa lạnh lùng cùng chán ghét. Phải, Hahm Eunjung là chán ghét người nào mang chuyện tình cảm của người khác ra đùa cợt, càng ghét hơn nữa là đem chính người mình yêu ra làm trò đùa.
Hiếu Mẫn cảm thấy đôi mắt kia lạnh lùng biết mấy, thế nhưng trên khuôn mặt người này vẫn là hòa nhã, trong chốc lát bàn tay toát ra mồ hôi.
-Cô làm sao biết được, chúng tôi liếc mắt đưa tình, còn nói lời yêu, cô ấy nói hai câu cô sẽ tin sao?
Jiyeon nghe không hiểu người kia nói cái gì, lại nhìn Eunjung, thấy mặt chị ấy không một chút biến đổi, chỉ hơi nhếch môi lên nói.
-Tôi không ngu ngốc đến mức ánh mắt người tôi yêu tỏ ra tức giận lại nhìn thành ánh mắt liếc mắt đưa tình. Tôi nghĩ rằng cách cư xử của tôi với cô là cực kỳ lịch sự, thế nhưng đừng thấy tôi không tỏ ra gì mà làm quá. Người mà tôi trân trọng nhất, không phải ai ao ước cũng có thể có được. Kể cả cô.
Eunjung cười lạnh, dùng tiếng Trung nói ra những lời này. Hiếu Mẫn nhăn mày, ánh mắt chuyển đi hướng khác, cô không muốn đối diện với ánh mắt của người kia, mang đầy lạnh lẽo cùng sự cảnh cáo.
-Tốt lắm, chào cô. Chúng tôi có việc bận rồi, nếu có dịp thì hẹn khi khác gặp nhé.
Cô mỉm cười, cầm tay Jiyeon rời đi.
Hiếu Mẫn không khỏi rùng mình. Lời nói của cô ta cứ như không có nhiệt độ, rõ ràng là hẹn khi khác gặp mặt mà lại cứ như cảnh cáo cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa. Cô gái này đúng thật là không phải người bình thường, nghĩ đến sau này làm sao mang Jiyeon kéo về phía mình lại cảm thấy khó khăn hơn.
Thế nhưng trong giây lát, trên đôi môi lại hiện lên ý cười. Trong đôi mắt lóe lên một ý tưởng.
...
Chế Mẫn định làm gì nhỉ?!... :))))))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top