Part 57 - Xa

Jiyeon sau khi đáp xuống máy bay đã có ngay người tới đón. Chính là Park Hyeri. Lần đầu tiên gặp cô gái này, Jiyeon cũng không tránh khỏi kinh ngạc, cô gái này thật sự có nét giống mình, có lẽ do cả hai đều giống bố, cao ráo, xinh đẹp. Thế nhưng cô không có tâm trạng mà để tâm những chuyện khác, vẫn chưa trở lại bình thường, hơn nữa, tâm lý vì chuyện kia mà bị đã kích nghiêm trọng, cho nên hiện tại không muốn để tâm tới bất kỳ chuyện gì.

Hơn một tuần sau sau đó, Jiyeon chỉ ở trong phòng, không giao tiếp với ai, cũng không làm gì khác, chỉ đơn giản ngồi thẫn thờ trong phòng. Cô nhớ Hahm Eunjung, nhớ con của mình, có đôi khi cảm nhận sữa tràn trề, bầu ngực căng lên đến phát đau, càng khiến cô khổ sở cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đôi mắt sớm đã hằn lên những tia đỏ, từ khi rời Hahm Eunjung đi, Jiyeon không có một thời khắc nào được yên ổn, nhiều khi tự ép mình nhắm mắt lại, để tạm thời quên đi mọi chuyện, thế nhưng không cách nào ngủ nổi, có đôi khi  ngủ được vài ba tiếng, cũng chỉ là do cô mệt mỏi quá bị ngất đi, nhưng trong mơ cũng là hình ảnh Hahm Eunjung và đứa bé. Khi tỉnh dậy nước mắt lại tràn đầy.

Park Hyeri thấy chị gái như vậy cũng không tránh khỏi e ngại, mấy hôm nay bố thường xuyên gọi điện thoại cho cô hỏi thăm tình hình của chị ấy. Hyeri cũng chỉ biết đem sự tình kể lại cho ông Park, sau đó ông cũng buồn khổ, chỉ biết thở dài dặn dò cô chăm sóc, khuyên nhủ Jiyeon hộ ông.

Hyeri mỗi lần như vậy chỉ biết vâng dạ, thế nhưng cô cũng không biết phải làm như thế nào để khuyên nhủ Jiyeon, bởi vì thực sự cô không biết đã xảy ra chuyện gì, mà cô cũng cảm nhận được chị ấy không thích mình, trong mắt chị ấy có lẽ mình và mẹ chỉ là kẻ thứ ba chen chân vàp phá vỡ gia đình chị ấy mà thôi. Có lẽ Jiyeon rất chán ghét và khinh bỉ cô. Cho nên, Hyeri chọn cách im lặng, tránh tiếp xúc với Jiyeon, chỉ sợ khi chị ấy trông thấy mình thì tâm trạng sẽ càng tệ hơn. Hơn nữa, Jiyeon suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, muốn tiếp xúc cũng không được.

Đến ngày thứ 10, Jiyeon cuối cùng cũng suy nghĩ thong hơ một chút, trong lòng cô vẫn vô cùng khổ sở, nhưng tự nhận thấy bản thân cứ mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt, cô nghĩ đến mục đích của mình đến đâu, mục đích khi phải dứt lòng rời xa hai người cô yêu thương nhất, là hoàn thiện bản thân, là thành công trở về, như thế mới có thể nhanh chóng đoàn tụ với họ. Như vậy, càng sớm càng tốt, bắt đầu nhanh một chút sẽ kết thúc sớm một chút, Jiyeon dằn lòng, nén đau thương lại, cố gắng gượng dậy.

Đứng tỏng phòng tắm, đối diên với tấm  gương, nhìn vào hình người trong gương, Jiyeon còn không nhận ra chính mình, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt hằn đỏ, còn có quầng thâm, mười ngày trải qua không tốt một chút nào, giống như sống trong địa ngục vậy, dù bây giờ tâm trạng cô có thể thông suốt hơn một tí nhưng cũng không cảm thấy thoải mái hơn được chút nào. Sống trong địa ngục thì dù là ở chỗ nào mà chẳng như nhau?

Cởi bỏ lớp quần áo, cơ thể cô gầy đi trông thấy, khiến cho Jiyeon không khỏi khiếp sợ, người luôn luôn yêu cái đẹp như cô cũng có ngày trở nên xấu xí đến phát ghê như thế này sao? Thế nhưng đây chẳng phải là điều cô quan tâm, từ lâu rồi bản thân mình xinh đẹp cũng chỉ vì Hahm Eunjung, chỉ để một mình chị ngắm nhìn, bây giờ không có chị ấy bên cạnh, đẹp hay xấu có gì quan trọng?

Xả nước xuống bồn, cô đem toàn thân mình gột rửa, chỉ mong có thể thấy nhẹ nhàng hơn đôi chút.

....

Jiyeon bước xuống phòng khách, bắt gặp Hyeri đang đọc báo. Cũng không nói gì, chỉ im lặng tiến đến ngồi vào ghế sô pha đối diện. Mặc dù có điểm giống nhau nhưng so ra nhan sắc thì Jiyeon xinh đẹp hơn Hyeri nhiều. Không tính hình ảnh hiện tại mà lấy hình ảnh trước đây ra so sánh, nhất định Jiyeon ăn đứt một khoản. Cô so với Hyeri cao hơn một chút, dáng người đầy đặn hơn, khuôn mặt đẹp đẽ sắc nét, đặc biệt có đôi mắt màu cà phê giống mẹ, cho nên khiến người khác vừa nhìn phải động lòng ngay.

Hyeri cao ráo nhưng nước da không trắng mịn như Jiyeon - người hcị gái cùng cha khác mẹ kia - khuôn mặt tinh tế nhưng không sắc nét như Jiyeon. Tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy Park Jiyeon đẹp hơn Park Hyeri.

Hyeri vừa nhìn thấy Jiyeon đi xuống thì vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy chị ấy ra khỏi phòng từ sau 10 ngày             qua. Chỉ nhìn qua thôi, Jiyeon gầy quá, ngày nào đến bữa cô cũng mang thức ăn lên, hôm thì cơm, hôm thì cháo, nhưng khi cô dọn xuống thì hầu như ngày nào vẫn y nguyên như vậy, có những lúc cô đem nước ép, sinh tố lên phòng, Jyeon cũng chỉ dùng chút ít. Vậy 10 ngày qua chị ấy uống nước qua ngày thôi sao? Nghĩ đến đây cô cảm thấy xấu hổ với bố. Sau đó, Hyeri liền lên tiếng phá vỡ không gian im lặng.

-Chị Jiyeon, em xin lỗi, thời gian qua em đã chăm sóc chị không tốt, chị bỏ qua cho em.

Cô nói xong thì cúi mặt thấp xuống, chờ đợi người kia lên tiếng. Jiyeon khuôn mặt đã sớm lạnh băng, nghe đến chữ "chị Jiyeon" khiến cô cảm thấy buồn cười. Gì đây? Bây giờ cô em gái này đang tìm cách lấy lòng mình sao?

-Em tên là Hyeri, sau này chị có cảm thấy không tốt chỗ nào cứ nói với em, em sẽ cố gắng...

Cô đang nói thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Jiyeon, giọng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng thì im bặt.

-Cô họ Park?

Jiyeon lạnh giọng hỏi.

-Da???

Hyeri hỏi lại, cô sợ hãi nhìn ánh mắt người đối diện, sau đó cúi gằm mặt xuống nữa.

-Sự xuất hiện của mẹ cô, sự ra đời của cô đã làm cho tôi cảm thấy không tốt rồi, cô cố gắng làm gì? Cố có biết hiện tại cuộc sống của tôi như địa ngục không? Tại sao tôi phải chịu đựng sự bất hạnh này? Nếu không có sự xuất hiện của mẹ con cô có hiện tại của cuộc sống của tôi đã khác, chúng tôi có lẽ không phải khổ sở như vậy, tôi cũng không phải thảm hại đến mức cái bằng đại học cũng không  có, khổ sở nhục nhã ê chề cô có biết không? Cô sống trong nhung trong lụa, ra nước ngoài du học, trong khi đó tôi phải trật lưng ra kiếm tiền. Cô thấy có công bằng hay không? Có gì tốt hay không?

Jiyeon bật dậy khỏi ghế, nước mắt tuôn rơi, vừa nói vừa đắm mạnh vào lồng ngực, cô biết nói gì đi nữa thì sự việc cũng vậy rồi, không thay đổi được gì, sai là tại ông trời, ông ta không công bằng, ông ta đối xử bất công với cô.

Nhưng hiện tại, cô biết làm gì đây, muốn đem tất cả đau khổ trong lòng xỉ vả ra ngoià, đành trút giận lên Hyeri, cứ cho là cô sai, là cô nông cạn mới chửi bới, quát mắng cô gái này hay là cho cô như thế nào cũng được. Cô chẳng còn điều khiển được tâm lý của mình, ích kỉ, quá đáng, nông cạn, chửi bới người khác một lần để đổi lấy chút thoải mái mà thôi. Cô biết vì tất cả hoàn cảnh trớ trêu trên mà sự việc thành ra như thế này, thà rằng cứ chọn đại một người mà đổ tội lỗi lên cho khuây khỏa.

Hyeri ngồi im nghe Jiyeon quát mắng. Cô biết chứ, mình và mẹ là kẻ thứ ba phá hoại một gia đình, biết bố vì mình mà từ bỏ Jiyeon và mẹ chị ấy. Từ lúc nhỏ cô đã nhận biết được điều này, chưa từng một giây phút nào cô cảm thấy thoải mái, sống sung sướng trên những thứ đáng lẽ phải thuộc về người khác thì mỗi một khắc cô cũng cảm thấy nó nặng nề, cảm giác trên vai bao giờ cũng nặng nề, gánh chữ "kẻ thứ ba" đáng kinh tởm, cô nào có sung sướng gì. Park Seung cho cô gì, cô dùng nấy, bảo gì cô làm nấy, chưa bao giờ cô dám đòi hỏi, bởi vì càng xin xỏ, càng thấy mình đáng khinh bỉ, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, còn muốn tốt tốt đẹp đẹp cái gì? (nhân vật này đúng là thánh thiện)

Tuy cô biết mình không phải cố tình, nhưng cũng gián tiếp hủy hoại 1 gia đình, cuộc sống tốt đẹp của Jiyeon, giờ phút này cô chỉ muốn nói lời xin lỗi, "thực sự rất xin lỗi chị, em cũng không thoải mái gì", muốn nói lên tất cả những điều mình suy nghĩ cho Jiyeon nghe, thế nhưng chỉ sợ chị ấy nghe thì càng thêm tức giận, nên đành ngồi im lặng, chấp nhận nghe hết những lời chỉ trích từ Jiyeon, nếu làm vậy có thể làm cho chị ấy cảm thấy thoải mái hơn thì Hyeri tình nguyện ngồi đây để nghe Jiyeon tiếp tục mắng chửi.

**********

Suốt nhiều ngày, Hahm Eunjung tìm kiếm Jiyeon, thế nhưng không có một chút tin tức nào, cứ như cô đã thực sự biến mất vậy. Ngày nào Eunjung cũng gọi đi gọi lại số điện thoại của Jiyeon, nhưng đều là tắt máy, khuôn mặt cô buồn rầu, ngồi một mình ở phòng khách, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại.

Thêm một lần nữa gọi điện thoại, sớm đã biết không có kết quả chỉ là tiếng "thuê bao quý khách vừa gọi...", nhưng lần này có chuông điện thoại, không người bắt máy. Eunjung kiên trì gọi thêm mấy lần nữa, vào lúc cô thất vọng nhất rồi, tính ném điện thoại sang một bên thì đầu dây bên kia nhấc máy.

- Alô

Có tiếng người nói là giọng một phụ nữ, Eunjung cầm vội điện thoại lên áp tai nghe, giọng khẩn trương nói.

-Alô, Jiyeon?

-Xin lỗi tôi là người nhặt được chiếc điện thoại này, điện thoại này là của cô sao?

Giọng nói một phụ nữ lạ vang lên, Eunjung trong lòng chùn xuống, vậy là không phải Jiyeon.

-Vâng, điện thoại này là của người thân của tôi, xin lỗi, tôi có thể gặp chị để nhận lại điện thoại được không ạ? Tôi sẽ hậu tạ, chị cho tôi địa chỉ tôi sẽ đến lấy, được không?

Hahm Eunjung tuy buồn nhưng giọng vẫn hòa nhã, mặc dù người nghe máy không phải Jiyeon, làm cho cô cảm thấy thất vọng thế nhưng dù sao cũng phải lấy cái điện thoại về.

-Tôi là nhân viên tạp vụ ở bệnh viện X, cô có thể đến lấy trong buổi chiều hôm nay.

Người phụ nữ nói, nghe giọng có vẻ là người dễ tính, hiền hòa.

-Nếu được, tôi sẽ đến ngay bây giờ, chị đợi tôi một chút.

-Được.

.....

Hahm Eunjung cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ, nhìn độ tuổi tầm ngoài 30, đúng như cô suy nghĩ, là người trông rất hiền hòa, dễ gần.

Người phụ nữ quan sát Eunjung trông cô rất xinh đẹp, lại nhã nhặn, ăn mặc cũng sang trọng, nhưng quan trọng nhất hình nền điện thoại là người đang đứng trước mặt đây. Như vậy có lẽ điện thoại này là của cô ấy.

-Tôi là người nhặt được điện thoại, xin lỗi vì quá lâu không liên lạc lại với cô, đây, tôi trả máy cho cô.

Người phụ nữ mỉm cười, đưa điện thoại đến trước mặt Hahm Eunjung, cô nhẹ nhàng nhận lấy.

-Thế này, tôi mời chị uống một chút gì đó, chúng ta nói chuyện, tôi cũng muốn cảm ơn chị luôn.

-Như thế cũng được.

Người phụ nữ gật đầu đáp.

Hahm Eunjung và người phụ nữ đi vào căn tin của bệnh viện, cô nhanh chóng đi mua 2 cốc cà phê mang tới.

-Mời chị

-Cảm ơn.

Người phụ nữ mỉm cười, rất có thiện cảm với cách cư xử lịch sự của Eunjung.

-Chiếc điện thoại này tôi nhặt được hơn 1 tuần trước, sau đó đem về phòng nghỉ ngơi cho nhân viên để tạm, bao giờ có thời gian sẽ mang đi tìm cách trả lại chủ của nó, nhưng mà do nhiều việc quá nên quên đi mất. Hôm nay vô tình tôi mở ngăn kéo ra mới nhìn thấy nó, nên mở nguồn ra tìm cách liên lạc.

Người phụ nữ đem sự tình kể ra với Eunjung.

-Xin lỗi, tôi giữ máy lâu quá, chứ thực sự tôi không có ý định lấy nó.

-Tôi hiểu, chị không cần nói vậy. Cũng may là nó chưa mất, gặp được người tốt bụng như chị đây nhặt được, điện thoại này rất quan trọng đối với tôi, là của người thân của tôi, thực sự cảm ơn chị.

Người phụ nữ mỉm cười.

-Không có gì, là việc nên làm mà.

-À, phải rồi, chị nhặt được nó ở đâu vậy?

Hahm Eunjung hỏi, lúc này ánh mắt cô hơi trầm buồn, có phải là Jiyeon vứt nó đi? Cô muốn dứt bỏ mọi quan hệ với mình như mẹ đã nói? Nhưng nếu không phải vậy, thì là tại sao? Có lẽ cô vẫn chưa thật sự hiểu Jiyeon, Eunjung cười khổ.

Người phụ nữ suy nghĩ đôi chút, chuyện đã hơn một tuần, không tự nhiên nhớ lại được, sau đó mới lên tiếng.

-À, hôm đó tôi quét dọn, lúc thay túi rác trước cửa phòng sinh đẻ thì nhìn thấy điện thoại này, nhưng mà tại sao người thân của cô lại vứt điện thoại này đi thế? Còn mới và dùng tốt lắm mà.

-Tôi cũng muốn viết lý do tại sao. Nhưng mà, thực sự cảm ơn chị, đây là một chút lòng thành của tôi, mong chị nhận lấy.

Hahm Eunjung mỉm cười,lấy từ trong túi xách ra, là một cái phong bì trắng, đặt lên mặt bàn, đẩy về phía người phụ nữ.

-Không cần đâu, đây là việc tôi nên làm mà, cô không trách tôi trả điện thoại chậm trễ là tốt rồi, lại còn mời tôi uống nước, như thế là tốt rồi, tiền này tôi không dám nhận.

Người phụ nữ nhìn phong bì trắng trước mặt liền đẩy ngược lại phía Eunjung.

Hahm Eunjung nói chuyện thêm một chút nữa với cô tạp vụ, cuối cùng cũng thuyết phục được người phụ nữ nhận lấy phong bì. Hahm Eunjung đi rồi, người phụ nữ mới cầm phong bì lên xem, phong bì trắng tinh, còn có hương thơm nhẹ. Công ty đá quý Eunzzang? Cô hơi gật gù, thật sự là người hiểu biết.

*******

Jiyeon sau khi xả giận lên Hyeri tâm trạng cũng không tốt đẹp gì hơn, cô cũng tự nhận ra bản thân mình làm như vậy là sai, người đáng bị quát tháo là Park Seung, không phải cô gái trẻ này. Cô từ phòng trên lầu đi xuống, không thấy Hyeri đâu liền đi một vòng tìm xem, cuối cùng thấy cô đang ở trong bếp, liền đi vào, rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống, không nói lời nào.

Hyeri nấu ăn, quay lưng về phía Jiyeon, nên không biết là Jiyeon đang ngồi ở phía sau, cho đến khi nghe tiếng động mới quay lại. Đôi mắt còn hoe đỏ có lẽ là mới khóc xong do ban nãy bị Jiyeon quát mắng.

Jiyeon hơi mềm lòng, liền đứng dậy, đi về phía người kia, Hyeri thấy cô đi về phía mình hơi lo lắng trong lòng.

-Thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi quá lời, đã xúc phạm em, tại vì thời gian qua tôi chịu quá nhiều áp lực nên tính tình không tốt, em bỏ qua chuyện này, cho tôi xin lỗi, cũng đừng suy nghĩ nhiều về những gì tôi nói.

Jiyeon nói, lời nói dễ nghe nhưng phủ băng giá, khiến cho người ta cảm thấy xa cách vô cùng.

Hyeri cảm thấy hơi ngạc nhiên, chị ấy là đang xin lỗi mình?

-Không sao ạ, chị không giận em thì tốt rồi, thực ra những gì chị nói lúc nãy đều đúng, trong cuyện đó em thay mặt mẹ em xin lỗi chị, chị không cần tha thứ, cũng không cần nhận lời xin lỗi của em, nhưng em mong chị hãy để em chăm sóc chị, việc này bố đã giao cho em.

Hyeri cúi đầu chân thành nói.

-Tôi nhận lời xin lỗi của em, nhưng em không cần cảm thấy có lỗi, sai là ở người lớn, tôi không trách em, sau này em chỉ cần giúp đỡ tôi, không cần chăm sóc gì hết, tôi sẽ không làm khó em như những ngày đầu đâu. - Jiyeon nói - Em đang nấu ăn à? Có cần phụ giúp gì không? Ăn chung đi, tôi có chuyện muốn trao đổi.

-Vâng. Không có gì đâu ạ, chị ngồi chờ mấy phút sẽ xong ngay thôi ạ.

Đồ ăn bày biện trên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Jiyeon tản ra chút lạnh lùng, Hyeri ái ngại.

-Đồ ăn chỉ có thế này, em nấu ăn cũng không được ngon lắm, chị đừng chê.

-Không sao, thế này được rồi, tốt lắm.

Jiyeon cầm bát đũa từ tốn ăn, không nói câu gì.

-thực ra lúc biết chị Jiyeon là chị của em, em đã rất bất ngờ.

Hyeri ăn một miếng, gợi chuyện để nói giảm bớt không khí căng thẳng.

-Vậy sao? Lúc biết em tôi cũng rất bất ngờ.

Jiyeon cười nhạt nói.

-Xin lỗi, đáng lẽ em không nên nói chuyện này.

-Không sao. Tôi quyết định theo học trường Y, tôi sẽ nói với bố, em có lẽ hiểu biết mấy chuyện này hơn tôi, giúp tôi hỏi bố có được không?

-Được ạ, ăn cơm xong em sẽ nói ngay. Nhưng mà, sao chị lại muốn học y? Có lẽ...

-Sao? Bố không thể xin nỗi vào trường y nào đó à?

Jiyeon nhướng mày hỏi.

-Không ạ, theo em biết bố có quen một giáo sư trong một trường đại học y trong thành phố này, hình như quen biết với cả hiệu trưởng, em nghĩ bôc có thể xin được ạ. Chỉ là...

-Là sao?

-Học y rất vất vả, tốn rất nhiều thời gian, chị sao kại chọn như vậy?

-Tôi muốn, em nói tốn thời gian ? là bao nhiều lâu?

-Ít nhất cũng phải 7,8 năm, lúc đó cũng còn chưa thành thục, thực sự rất vất vả.

Hyeri hơi cau mày nói, Jiyeon nghe xong chỉ hờ hững "Ừ" một tiếng, trong ánh mắt suy nghĩ điều gì đó.

*******

Hahm Eunjung trở về nhà, cô đưa đứa bé cho bà Ga In chăm sóc, thời gian này cô chỉ cố gắng tìm kiếm thông tin của Jiyeon.Bà Hahm cũng không nói gì, chỉ đón đứa bé về chăm sóc, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, muốn tìm gì thì tìm.

Eunjung cũng đã đi tìm Park Seung nhưng lần nào đến gặp cũng không gặp mặt được. Lần thứ nhất đến khách sạn của ông tìm thì trợ lý bào ông đã đi nước ngoài. Lần thứ 2, 3 cũng kiếm lý do nói ông Park bận việc này việc kia không thể gặp mặt được. Eunjung cũng nghi ngờ chuyện Jiyeon biến mất có liên quan đến Park Seung, bởi vì cô ấy không có tiền, ngoài ông Park ra thì không còn ai để dựa vào, nhưng mà thực sự thì Jiyeon đang ở đâu?

Bà Hahm nói Jiyeon bỏ đi, không muốn có can hệ gì với đứa bé nữa. Hôm nọ gặp bà còn nói thêm Jiyeon nhắn lại, nói cô hãy quên những chuyện trước kia đi, và nuôi đứa bé, thời gian qua chỉ là sai lầm của cả hai người, cô ấy muốn làm lại cuộc đời, sẽ đi rất xa, nói với cô đừng có đi tìm cô ấy làm gì. Lúc đó nghe bà Hahm nói xong, Eunjung thẫn thờ, im lặng rất lâu. Cô biết mẹ mình đang nói dối, Jiyeon sẽ không bao giờ nói những câu như vậy, Jiyeon luôn là người có trách nhiệm, sẽ không có chuyện cô ấy bỏ đứa bé, còn nữa, bà Hahm bịa đặt mà thực sự không hiểu bản chất, bà luôn coi tình yêu của Eunjung và Jiyeon là không thể nào,luôn coi nhẹ nó mà không biết được thật sự nó sâu nặng đến mức như thế nào. Và trong chuyện này, ngoài Ga In nói nó là sai lầm thì không ai nói là sai lầm cả, vì thế mặc kệ lời bà Hahm nói, Eunjung vẫn kiên quyết đi tìm Jiyeon.

Cô mở điện thoại của Jiyeon lên, hình nền là ảnh của mình, là ảnh lúc mà Jiyeon chụp cô trên ô tô, khuôn mặt cười đến rạng rỡ. Eunjung hơi mỉm cười. Bấm vào xem hình ảnh, cô hơi bất ngờ tất cả đều là hình ảnh của cô, cô hơi bất ngờ, lướt xem từng hình một, có ảnh lúc cô đang ngủ, mái tóc hơi lòa xòa, đôi mắt nhắm nghiền, có ảnh chụp ngay lúc cô đang buộc tóc, có ảnh lại chụp lưng cô đang nấu ăn... Tim Eunjung run nhẹ, cô sờ lên má, là nước mắt rơi xuống, tất cả đều là do Jiyeon chụp, cô ấy quan tâm đến từng khoảnh khắc trong cuộc sống hằng ngày của mình, từ lúc ngủ, lúc ăn, lúc cười, lúc làm việc. Vậy mà Eunjung không hề hay để ý, dường như rất ít quan tâm, thường ngày chỉ biết nấu cơm, cùng ăn, tâm sự bình thường, Jiyeon làm gì, cô cũng khôngt thường xuyên quan tâm, điều này dường như quên đi mất.

Cô xem vài thứ linh tinh trong điện thoại của Jiyeon, cũng không có gì khác nữa, cuối cùng lại vô tình bấm vào mục tin nháp. Gì đây? Có rất nhiều ghi chú, Hahm Eunjung tò mò bấm vào...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: