11.

Nó ngồi xuống giường, tôi nhìn quanh phòng nó. Phòng tôi thì rất nhiều đồ linh tinh, còn phòng nó thì vô cùng gọn gàng ngăn nắp.

"Ê, mày hay thủ dâm ở đâu?"

Nó cau mày nhìn tôi.

"Chị nói gì vậy?"

"Trên giường, bàn làm việc, cạnh giá sách hay là bên cửa sổ?"

Nó nắm cổ tay tôi kéo tôi ngồi lên đùi.

"Chị đừng nói linh tinh nữa. Em cũng không đến nỗi muốn phô dâm bên cửa sổ chứ."

Nghĩ đến cảnh đó khiến tôi bật cười thành tiếng.

"Gì, chị đang nghĩ linh tinh gì đấy..."

Tôi gục vào người nó mà cười lớn.

"Nghĩ đến mày...bên cửa sổ. Hahaha!"

Nó thấy tôi cười vui vẻ thì cũng cười, rồi nâng cằm tôi lên, hôn xuống. Tôi đáp lại nó, còn chủ động tiến công. Tôi xoay hẳn người về phía nó, ôm cổ nó đẩy nó ngã xuống giường. Tôi hôn nó dây dưa, nằm đè lên người nó, cảm nhận rõ ràng sự hưng phấn của nó dưới lớp quần ngủ. Tôi chống tay lên ngực nó để rời khỏi môi nó, sợi chỉ bạc kéo ra từ môi nó khiến căn phòng trở nên ướt át. Tôi dừng lại thở một lát rồi mới nói.

"Phía dưới của mày...cứ ngọ nguậy không ngừng ấy."

Nó bất đắc dĩ cười.

"Bởi vì em sắp phát điên lên đấy."

Tôi hôn lên môi nó một cái, uốn éo phần hông để cơ thể mình ma sát vào côn thịt cứng ngắc của nó. Nó thở nặng nề, còn tôi thì cúi xuống thì thầm.

"Nói xem, mày hay thủ dâm ở đâu?"

Nó cố kiềm chế hơi thở, phía dưới không chịu được mà hơi đẩy hông lên để ép sát vào tôi.

"Trên...trên giường..."

"Những lúc như vậy Anh nghĩ gì thế?"

Hơi thở của nó mỗi lúc một gấp gáp hơn, hai tay nó giữ lấy mông tôi rồi đẩy hông nhanh hơn để ma sát côn thịt căng trướng bên dưới quần ngủ vào người tôi.

"Nghĩ đến chị. Trúc Anh, em ra được không, không chịu nổi nữa..."

Tôi mỉm cười, đẩy hai tay vào ngực nó rồi nâng cao người dậy.

"Ưm..."

Nó ma sát vào không khí khi tôi nâng người dậy, bất mãn rên nhẹ. Tôi cào nhẹ tay lên ngực nó.

"Vẫn còn sớm ý."

"Thế thì để em bắn ra một lần...rồi làm thêm một lần nữa, được không?"

Tôi cười cười lắc đầu, gập đầu ngón tay lại, móng tay bấm sâu vào da thịt nó. Nó khó chịu lắm nhưng không dám tự an ủi, hai tay nó nắm chặt ga giường đến nổi gân xanh. Tôi cúi xuống hôn lên cổ nó, đưa lưỡi lướt qua yết hầu, rồi xuống xương đòn, lướt xuống ngực. Tôi cắn mạnh lên ngực nó để lại vết răng rõ rệt, nó hít sâu một hơi. Tôi liếm qua vết răng của mình, vết căn đỏ lên và có chỗ hơi rướm máu.

"Anh..."

Tôi thì thầm gọi tên nó. Nó hơi gồng người lên, thở dốc.

"Anh..."

Tôi vừa vuốt ve cơ thể nó vừa ngâm nga tên nó, bàn tay nhẹ nhàng lướt từ ngực xuống bụng dưới rồi lộn lên trên. Sau đó chuyển thành móng tay, móng tay tôi cào những vệt dài từ trên ngực nó xuống đến bụng, để lại những vệt đỏ nổi bật. Tôi vừa cào loạn trên người nó vừa chậm rãi thì thầm bên tai nó.

"Anh...Anh...Anh..."

Nó khẽ rít lên, nghiêng đầu về phía tôi, nghiến răng nói.

"Chị...dừng lại đi. Em chết mất."

Tôi lắc đầu, hôn nhẹ lên môi nó.

"Không chết, Anh thích mà, thích đúng không?"

Nó nhíu chặt mày, trong đôi mắt đen thẳm đều là dục vọng và khao khát. Mồ hôi phủ lên trán nó một lớp mỏng.

"Điên mất."

Tôi lướt tay xuống dưới, dừng lại ở rốn, đưa ngón trỏ vẽ quanh rốn nó mấy vòng khiến nó hơi run lên. Tôi áp tay lên nơi mà nó đang khao khát tôi nhất. Nó kích động thở gấp.

"Trúc Anh, xin chị đấy!"

Tôi vừa chậm rãi xoa nắn nó qua lớp quần ngủ, vừa hôn lên ngực nó, trêu đùa gặm nhấm đầu ti. Nó nghiến răng gọi tên tôi, giống như đang bị nhấn chìm xuống dục vọng.

"Trúc-Anh!"

Quần ngủ của nó ướt đẫm một mảng, tôi kéo quần nó xuống, để dục vọng của nó bật ra. Thứ căng cứng của nó kích động giật lên không ngừng, rỉ nước từ trên đỉnh xuống. Nó cứng như đá, sẫm màu hơn bình thường, những đường gân cũng rõ rệt như sắp nổi hẳn lên trên lớp da. Nó muốn được sục nhanh để bắn ra, nhưng tôi nắm lấy nó và vuốt thật chậm rãi, nó không kiên nhẫn đẩy đẩy hông lên. Tôi vừa vuốt ve nó vừa liếm cơ thể nó, vừa thì thầm gọi tên nó, muốn đẩy nó đến bên bờ vực, không thể khống chế nổi nữa.

"Anh...Anh..."

Nó khẽ rên lên, ga giường bị nó nắm chặt như muốn rách toạc ra. Cơ thể nó gồng cứng, thứ trong tay tôi lại càng cứng, căng lên hơn nữa rồi bắn ra. Nó đã đến giới hạn cuối cùng, cho dù gốc côn thịt bị buộc chặt, cho dù tôi vuốt thật chậm thì nó vẫn có thể xuất tinh. Nó bắn lên đến ngực, bắn nhiều đến mức tôi có chút giật mình.

"A...ha...a...Mẹ kiếp, chết mất!"

Tôi hiếm khi thấy nó chửi thề, nó không thể kiềm chế được. Nó nứng đến mức xuất ra rồi nhưng côn thịt vẫn còn cứng ngắc.

"Trúc Anh..."

Nó thở dốc rồi ôm lấy tôi.

"Trúc Anh, em điên mất, điên mất!"

Tôi hạ hông xuống, ngồi lên người nó, vuốt ve cổ nó.

"Tao mới điên."

Tôi để đáy quần lót của mình áp lên côn thịt nó, đáy quần tôi cũng ướt đẫm.

"Trúc...Anh..."

Nó bị kích thích đến không nói thành lớn, cổ họng khản đặc. Nó nhíu mày, hai tay đặt lên eo tôi. Tôi di chuyển hông, không ngừng ma sát nơi tư mật với côn thịt nó.

"Ưm...a...ha..."

Tôi không nhịn được rên lên, mái tóc xõa xuống dính vào mặt vì mồ hôi.

"Anh..."

Tôi không tự chủ được mà gọi tên nó mãi, phía dưới cũng ham muốn nhiều hơn, ma sát vừa nhanh vừa mạnh. Tôi nắm tay nó đặt lên ngực mình bên ngoài váy ngủ. Ánh mắt nó tối đen không thấy đáy, yết hầu lên xuống không ngừng. Nó xoa nắn ngực tôi, còn tôi thì vừa giữ tay nó vừa di chuyển hông càng lúc càng nhanh.

"A...Anh...Anh..."

Tôi tự cọ mình vào côn thịt nó rồi đạt khoái cảm, vừa rên rỉ vừa gọi tên nó không ngừng. Nó cũng không thể kiềm chế được trước khoái cảm mà tôi đem lại, càng kích thích hơn vì những thứ tôi đang làm, liền ôm lấy tôi mà bắn ra một lần nữa.

"A..."

Tôi vẫn để phía dưới chạm vào nhau, nằm phịch xuống người nó. Tôi và nó cũng thở hổn hển, nghe được rõ ràng nhịp tim của nhau. Một lát sau mới bình tĩnh lại, giọng nó vẫn hơi khàn.

"Thật là..."

Tôi nằm trên người nó, thì thào.

"Thích không?"

Nó ôm chặt tôi, phía dưới còn hơi giật lên.

"Chị khiến em phát điên mất! Em có thể kiềm chế đến mức nào chứ..."

Tôi mỉm cười, ngón trỏ gõ nhẹ lên ngực nó.

"Anh chịu được mà."

Nó lấy tay bịt miệng tôi lại.

"Đừng nói nữa. Em sẽ không thể làm người nữa đâu."

"...àm ì?"

Nó thở dài, hôn lên tóc tôi.

"Sẽ biến thành cầm thú mất!"

Tôi bật cười rồi lăn xuống khỏi người nó.

"Thôi đi ngủ."

Nó nhìn tôi, nghiêm túc hỏi.

"Chị chắc chưa?"

Tôi gật đầu quả quyết.

"Em không muốn sau khi thu dọn xong, chị lại khiến em bắn đầy lên người đâu."

Tôi cũng nghiêm túc gật đầu.

"Không làm nữa."

Tôi giơ hai tay về phía nó, nó bế tôi lên rồi bế vào phòng tắm. Nó lau rửa cho tôi lấy khăn tắm quấn tôi lại.

"Em xuống phòng lấy đồ cho chị nhé."

Tôi lắc đầu.

"Mặc áo của Anh."

Nó nhíu mày nhìn tôi.

"Không được. Em không kiên nhẫn đến thế đâu."

Nói rồi nó xoay người chạy xuống phòng tôi lấy đồ.

Tôi nằm trên giường nó, hình như tôi chưa nằm lên giường nó bao giờ. Tôi kéo chăn lên ngang mũi, xung quanh là mùi của nó. Cảm giác rất khác khi nằm trên giường của mình khiến tôi có chút hưng phấn.

Nó vẫn mặc quần ngủ dài, còn cẩn thận mặc thêm áo phông. Nó khựng lại ở cửa khi nhìn thấy tôi đang cuộn trong chăn của nó. Tôi nhìn nó, tò mò hỏi.

"Sao thế?"

Nó chậm rãi tiến lại gần rồi ngồi xuống giường, quay lưng về phía tôi, nhỏ giọng tự nói.

"Điên mất thôi."

"Ê, mày bảo ai điên?"

Tôi lăn tới gần nó, nó bất đắc dĩ cười cười, bàn tay nhẹ nhàng gạt tóc tôi lên.

"Là em. Em điên. Em phát điên vì chị mất, em chết mất."

Tôi nhíu mày.

"Cương cứng có mấy tiếng, sao mà chết được."

Nó lắc đầu, thở dài bất lực rồi cúi xuống hôn tôi.

"Chị ngủ trước đi."

Tôi kéo áo nó.

"Thế mày làm gì nữa?"

"Em có chút việc cần gửi mail lại cho sếp gấp."

Tôi hoài nghi hỏi nó.

"Thật không? Hay mày sợ tao làm gì mày à?"

Tôi giơ tay lên.

"Thề đó, không làm gì hết!"

Nó bật cười, xoa nhẹ đầu tôi.

"Em có việc thật. Chị ngủ trước đi, lát em ôm chị."

Tôi bĩu môi rồi cuốn chăn lăn vào phía trong.

"Thần kinh à, ai thèm!"

Tôi nghe nó khẽ cười rồi đi đến bàn làm việc. Nằm một lúc tôi lại lăn ra, nhìn bóng lưng nó đang tập trung gõ máy tính. Tôi chống cằm nhìn nó chăm chú, liệu...tôi có thể ở cạnh nó mãi như thế này không nhỉ? Đúng là tôi ghét nó thật, nhưng lại không muốn buông nó ra. Tôi có khi đánh nó đến thâm tím, thậm chí là rỉ máu...nhưng lại không muốn người khác chạm vào nó. Tôi không muốn ai làm tổn thương nó, ngoại trừ tôi. Tôi cũng không muốn nó yêu ai khác ngoài tôi ra. Tôi biết là tôi ích kỷ, muốn nó cung phụng mình nhưng bản thân lại luôn đem sự đau khổ của nó làm vui. Nhưng vì nó không phản kháng, vì nó cứ dung túng tôi, vẫn cứ dịu dàng với tôi khiến tôi không thể dừng lại được.

Tôi nhìn nó mãi rồi thiếp đi, đến lúc giật mình tỉnh dậy thì chỉ còn đèn bàn làm việc sáng mờ và màn hình laptop. Nó vẫn ngồi làm việc. Tôi lười biếng cuốn theo cả chăn trên người lết đến chỗ nó. Tôi cầm cả chăn rồi choàng tay lên người nó. Tôi buồn ngủ gục vào vai nó.

"Sao chưa đi ngủ thế."

Nó hơi giật mình vì quá tập trung, sau đó nắm lấy tay tôi.

"Sao thế, ngủ ở phòng em không quen à?"

Tôi lắc đầu, rồi lại gật gật. Giọng tôi uể oải thều thào bên tai nó.

"Lần sau...làm ở đây đi...Bắn lên bàn làm việc, nhé..."

Nó thở dài, gỡ tay tôi ra khỏi người nó.

"Đừng nói nữa, đi ngủ thôi."

Nó gập laptop xuống rồi đứng dậy, bế cả tôi lẫn chăn lên giường. Nó nằm xuống, ôm tôi đang cuốn chăn như cái chả giò vào lòng.

"Ngủ thôi."

Tôi không mở nổi mắt lên nữa, nhưng vẫn ngoan cố nói thêm.

"Xong lần sau, làm ở giá sách...mày dựa lưng vào giá sách...rồi bắn ra...."

Nó bịt miệng tôi lại.

"Ngoan, ngủ đi."

Hôm sau tôi vừa tỉnh giấc đã loáng thoáng nghe thấy tiếng bố mẹ. Tôi nhớ ra là mình ngủ ở phòng nó nên hốt hoảng bật dậy. Sau một lát định thần lại, tôi.. đang nằm trên giường của mình? Nó bế tôi xuống từ lúc nào tôi cũng chẳng biết.

Rõ ràng là tôi lớn hơn, nhưng ở bên cạnh nó thì chẳng muốn làm gì, càng không muốn suy nghĩ. Ở cạnh nó là thế giới riêng của tôi, được nó phục tùng, che chở và bao dung hết thảy.


"Ê, Anh."

Bố mẹ đang ăn tráng miệng còn nó thì rửa bát. Tôi gọi nó rồi nhỏ giọng hỏi.

"Mẹ mày...không phải, bà kia có liên lạc gì với mày nữa không?"

Nó chăm chú rửa bát, không nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt trả lời.

"Đừng lo, em biết phải làm gì."

Tôi hừ mũi.

"Tao lo cho bố mẹ chứ không lo cho mày."

"Em biết."

Tôi mím môi, giọng nói thản nhiên của nó lại khiến trong lòng tôi không thoải mái.

"Mày là của tao rồi, dù là mẹ đẻ của mày cũng không được lấy."

Nói rồi tôi bỏ đi, được hai bước lại lùi lại.

"Chỉ có tao mới được tổn thương mày thôi, người khác đều không được."

Nói rồi tôi định bước nhanh về phòng thì bất chợt bị nó nắm lấy cổ tay. Tôi giãy nảy lên.

"Ê, tay mày toàn bọt xà phòng...ưm..."

Nó nhanh như chớp cúi xuống hôn tôi. Sau mấy giây tôi mới định thần lại, liền đánh nó một cái, thì thào nói.

"Mày điên à! Bố mẹ ở ngoài kia đó."

Nó nhìn tôi híp híp mắt cười. Nó nắm tay tôi kéo đến bồn rửa. Nó đứng phía sau bao trọn lấy tôi, hai tay vòng qua người tôi, nắm tay tôi kéo đến dưới vòi nước. Nó rửa sạch bọt xà phòng trên tay tôi rồi mới buông tôi ra. Tôi chẳng hiểu sao lại hơi bối rối, cau mày mắng nó "thằng điên" rồi vội đi ra ngoài.

"Con về rồi ạ!"

Hôm nay là thứ bảy, tôi đi chơi với bạn từ chiều rồi ăn tối ở ngoài, tám giờ tối mới về nhà. Mỗi khi tôi chào từ ngoài cửa là bố mẹ tôi cũng lên tiếng đáp lại, nhưng hôm nay thì không. Tôi nghĩ là bố mẹ đi vắng, cởi giày dép rồi chạy vào trong.

"Anh! Bố mẹ đi đâu...rồi...?"

Hóa ra bố mẹ tôi vẫn ở nhà, bố mẹ ngồi ở ghế sô pha dài, còn nó ngồi phía đối diện. Không khí có vẻ trầm lắng khiến tôi khựng lại, ngập ngừng.

"Có...chuyện gì thế ạ?"

Nó quay ra nhìn tôi, mỉm cười.

"Chị về rồi à, có dâu tây này."

"Thế á?"

Tôi vui vẻ chạy tới, mắt lấp lánh nhìn đĩa dâu toàn quả to bự và đỏ mọng.

"Dâu ở đâu mà ngon thế, có bị chua không?"

Nó kéo tay tôi ngồi xuống bên cạnh.

"Ngọt lắm, của bạn mẹ mang tới cho đấy."

Tôi vui vẻ nhón một quả, dâu mọng nước ngọt ngào tan trong miệng. Tôi nhìn bố mẹ, hai người họ chẳng nói gì, biểu cảm cũng không rõ ràng. Tôi có chút lo lắng hỏi.

"Bố mẹ có chuyện gì thế ạ?"

Trong lúc tôi chờ đợi câu trả lời từ bố mẹ, nó lấy quả dâu đang ăn dở trong tay tôi rồi nhét vào tay tôi quả khác còn nó ăn phần thừa còn lại. Mẹ tôi thở dài một hơi không nói gì, bố đành lên tiếng.

"Hoàng Anh nói muốn chuyển ra ngoài sống."

Tôi tròn mắt nhìn bố, sau đó quay sang nhìn nó. Nó mỉm cười.

"Tháng trước em nói là cuối tháng sẽ đi nhớ không, nhưng vì có chút trục trặc nên đổi sang cuối tháng này. Em nghĩ là nên nói sớm với bố mẹ."

Tôi bất động nhìn nó, tôi không thấy nó nói về chuyện này nên cứ tưởng là nó đã đổi ý. Bố mẹ tôi có lẽ là sốc, và rất buồn nên mới trầm tĩnh như vậy. Tôi thì không muốn bố mẹ buồn hay thất vọng. Điều duy nhất tôi khiến bố mẹ thất vọng là về điểm số, nhưng tôi luôn cố gắng trong công việc sau khi ra trường. Tôi nhìn nó, ngập ngừng hỏi lại.

"Mày nhất định phải đi à? Bố mẹ sẽ buồn lắm."

Nó thở nhẹ.

"Em vẫn là còn của bố mẹ mà, em muốn tự lập. Nhà em thuê ở gần đây thôi, em sẽ về thường xuyên."

Tôi cau mày.

"Thế thì mày cứ ở nhà đi!"

Nó nhìn tôi một lúc mới nhỏ giọng nói.

"Chị biết lý do mà."

Tôi nhìn nó rồi nhìn bố mẹ. Lý do gì? Lý do là muốn có tôi nên phải rời đi mà nó đã nói ấy hả? Tôi thật sự không hiểu nó rốt cuộc muốn gì. Muốn có tôi, muốn ở bên cạnh tôi thì cứ ở nhà là xong?

"Con quyết định rồi à?"

Nó nhìn mẹ, gật đầu quả quyết.

"Con đã suy nghĩ rất nhiều,nghĩ từ lúc học đại học đến giờ. Con...chỉ muốn thông báo thôi ạ."

Ý nó là nó không định hỏi ý kiến bố mẹ, mà nó đã quyết rồi nên chỉ báo để bố mẹ biết thôi? Tôi nhìn khuôn mặt buồn rười rượi của bố mẹ, không đành lòng nên bám vào tay áo nó.

"Mày nghĩ lại một chút đi!"

"Được rồi. Em nó đã quyết định rồi. Bố mẹ cần suy nghĩ một chút, nên chúng ta sẽ nói lại chuyện này vào ngày mai nhé."

"Bố mẹ, con xin lỗi ạ."

Nó cúi đầu nói. Bố mẹ tôi đi lên phòng. Đi qua nó, bố tôi với tay xoa đầu nó.

"Đây là hướng đi của con, không phải lỗi. Chỉ là hơi bất ngờ nên bố mẹ cần thời gian để chấp nhận."

Nó ngước nhìn bố.

"Con thật sự nghiêm túc, cũng không phải là cảm xúc bốc đồng. Con đã suy nghĩ mấy năm nay rồi ạ."

Bố tôi mỉm cười.

"Bố biết con không phải đứa thiếu suy nghĩ. Bố tin con, nhưng không tin vào cảm xúc của con lắm."

Bố tôi nói câu đấy thì nhìn sang tôi. Tôi tròn mắt nhìn lại. Bố tôi vừa lắc đầu vừa bỏ đi.

"Haiz...Bố không nghĩ có người có thể thích người suốt ngày bắt nạt mình đấy."

Tôi khó hiểu nhìn bố tôi đến khi bố tôi lên phòng. Tôi quay sang nhìn nó.

"Mày nói cái gì với bố mẹ thế?"

Nó bình tĩnh nhìn tôi.

"Em nói em muốn ra ngoài ở, lý do cho việc đó, cảm xúc của em, lời cảm ơn và xin lỗi bố mẹ."

Tôi nghiêng đầu nhìn nó.

"Lý do là gì?"

"Em nói với chị rồi mà."

Tôi thành thật nói.

"Không hiểu."

Nó hơi nhíu mày, thở dài một cái rồi nhét quả dâu vào miệng tôi.

"Em ăn phần cuống cho."

Nó đưa tôi một quả dâu khác rồi định lấy quả dâu đã bị tôi cắn gần hết phần đỏ mọng.

"Không cần, tao ăn hết."

Tôi nói rồi nhét quả dâu còn nguyên vào miệng nó.

"Ăn đi rồi nói rõ ràng xem nào!"

Nó nghiêm túc nhìn tôi, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi khiến tôi hơi bối rối. Nó hít vào một hơi rồi thở ra để giữ bình tĩnh, giống như là cố hết sức chỉ để nói ra một câu.

"Bởi vì em yêu chị."

Tôi tròn mắt nhìn nó. Nó cũng nhiều lần nói thích tôi, tôi cũng biết điều đó. Điều duy nhất tôi làm là lợi dụng cái ham muốn của nó để trêu đùa hành hạ nó thôi. Lần này nó quần áo chỉnh tề, nghiêm túc và rất chân thành, nhìn thẳng vào tôi mà nói lời yêu. Nó khiến tôi bối rồi vô cùng, máu trong người cũng sôi sục lên. Tôi không biết phải đối diện với chíng bản thân mình như thế nào, bởi vì tôi không thể cưỡng lại sự nghiêm túc này của nó. Tôi vô thức nuốt khan, chậm chạp đặt quả dâu đang ăn dở vào tay nó rồi đứng bật dậy, chạy vào trong phòng sập cửa lại.

Nó bị bất ngờ nên không kịp phản ứng. Nó chạy theo đến cửa phòng tôi, hốt hoảng gõ cửa.

"Chị!? Trúc Anh, chị sao thế?"

Tôi không trả lời nó, nó càng hoảng hơn.

"Trúc Anh, chị giận à? Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em không nên đường đột như thế."

Tôi vẫn im lặng.

"Em...vì chị muốn biết lý do mà. Trúc Anh, mở cửa đi."

Tôi không trả lời nó vì bản thân còn đang bị hoảng loạn. Tim tôi đập nhanh, đầu óc quay cuồng còn hai má thì nóng rực lên. Tôi nhìn mình trong gương rồi hốt hoảng quay đi. Hai má tôi đỏ rực.

Gì...gì chứ...!?



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top