CHAP 14 :


  Thảo My lúc này chỉ biết đứng im ...ko thể đi tiếp cũng ko thể quay lại....
Mẹ Sơn việt đứng trc mặt cô , nhìn cô , bà cất giọng :
- Hãy quay trở về đi , không phải con đã rất quyết tâm chia tay con trai của ta rồi sao???
- Ko phải ý của con mà hức ( lúc này tâm trạng hỗn độn nên nói gì cũng ko hiểu mà )
- Ko phải ý của con nhưng chính là con đã quyết như vậy , ta cứ nghĩ rằng con là một cô gái có bản lĩnh để Sơn Việt có thể yêu con điên cuồng như vậy , ngay cả một khánh Ly rất ưu tú yêu nó mấy năm trời nó cũng ko hề để mắt tới ...vậy con xem con đã làm những gì???
- Con chính là....
- Đừng mang lý do ra để nói vs ta , nếu là lý do để con nguời ta rời xa nhau thì có rất nhiều , điều gì cũng có thể biến thanh lý do chính đáng khi con ngta ko muốn tiếp tục nữa...hơn tất cả tại sao con ko chia sẽ những thứ con phải đối mặt vs Sv để tìm cách giải quyết ..mà con lại chon chạy trốn ...chon vứt bỏ ...cuối cùng thi dù cho lý do gì cũng đi đến "vứt bỏ ", ta ko đánh giá cao những cô gái như vậy....
- Bác hãy giúp con tìm Sơn Việt đi bác , con xin bác...........
- Tìm nó để làm gì , để nói rõ lý do , để quay lại ...để bắt đầu lại sao? Và rồi khi nó quay trở lại Anh quốc con có đủ can đảm để tiếp tục bảo vệ tình yêu này ko hay lại một lần làm nó rơi vào vực thẳm ...ko ai chắc chắn dc điều này cả ......ta chính là ko muốn con trai của ta lại tiếp tục bị dày vò bởi những điều ko đáng......
- Bác ...đừng như thế , con yêu Sơn việt , con ko thể sống thiếu anh ấy dc , xin bác hãy giiup con ..Thảo my gào khóc một cách thẳm thiết ....
- Hãy quay trở về đi...hãy học cách để trưởng thành bởi vì chỉ khi con trưởng thành mới hiểu rõ sâu sắc về tình yêu dc ...yêu là ko có thương hại ...ko có nhường nhịn và đặc biệt là ko có lý do .....Sau này khi con yêu ai đó sẽ ko phạm phải sai lầm .............
Bà cất bước đi ko một chút do dự ,ánh mắt bà nhìn cô có phần thông cảm nhưng dứt khoát ......chiếc xe chậm rãi rời khỏi ..........
Chiếc dù rơi xuống đất , cô cứ thế bất động đứng trong mưa nghe những giọt mưa r , dần ngấm vào cơ thể lạnh lẽo , cô lại khóc , nước mắt hòa vào mưa ...vừa khcó vừa suy nghĩ tới những điều bác gái nói...cô đã hiểu , cô hiểu rằng cô đã đánh mất cơ hội của mình ...bác gái đã ko còn chấp nhận cô ...nhưng tại sao bac ko la mắng hay chê trách con mà lại dùng ánh mắt thương cảm con , nói cho con biết mình nên làm như thế nào để con lại càng cảm thấy mình tội lỗi , cô ngồi thụp xuống đất , khóc òa....tuyệt vọng và đau đớn ....nhưng bác gái nói đúng , nếu như quay lại vs anh cô có thể giữ gìn hp của mình dc hay ko hay lại vì ba cô , vì gd cô mà ra đi một lần nữa ....
Cô khóc.......khóc rất nhiều .......khóc tới mức cô cảm thấy mắt cô nhòe đi .........cô đứng dậy nhìn lên trời cao tu nhủ thầm rằng
" Sơn việt ! hãy xem như chúng ta có duyên nhưng ko nợ.....nhưng cuộc đời này em mãi ko bao giờ quên anh "
Cô khóc....
Cứ thế khóc cho sự hèn nhát của bản thân mình , khóc một lần cuối cùng cho tất cả tình yêu nơi cô..............................
Trong cuộc đời này có những việc ta không muốn nhưng vẫn phải làm đó là trách nhiệm........
Có những việc ta muốn nhưng không thể làm đó chính là số phận .........
Đêm sài gòn vắng lặng ...mưa vẫn dai dẳng ko ngừng nghỉ ...có một người con gái đem trái tim của mình đóng chặt lại....cô phải học cách để trưởng thành ...!
Ngày mai vẫn như dự định cũ , cô trở về đã nẵng làm lễ đính hôn cùng Xuân lâm , làm cái việc mà cô phải thực hiện....
Lễ đính hôn đó ai ai cũng vui mừng chúc phúc cho họ , cô trong ngày hôm đó xinh đẹp vô cùng nhưng đôi mắt luôn chứa đựng những nỗi buồn chất chứa, Xuân lâm thi vô cùng hạnh phúc , cô thấy mình cõ lỗi vs anh.....Sau khi xong xuôi moi việc Thảo My lấy lý do bận học vào sài gòn luôn , cô ko muốn phải diên kịch trc mặt mọi người , cô quá mệt mỏi rồi...............
Vào tới sài gòn ...........sài gòn mùa này là mùa mưa....tâm trạng cô cũng ví thế mà ko khá lên được ...cô lấy điện thoại gọi cho Mỹ Tâm............
-Alo , tao đây
-Tâm à ,lúc m thất tình m thường làm gì ?
-Nhậu thôi má , chứ m cứ tỉnh za là m đau , nhậu cho say mèm thì thôi zề ngủ ....
Thế là trong một tuần đó , ngày nào cô cũng mua bia về phòng uống , một ngày 5 lon ...trc jo cô ko có biết uống nên cứ lon thứ hai cũng làm cho cô đủ say r , cả một tuần trôi ngày nào cũng thế ngày nào cũng zậy......nhưng chưa có một giây phút nào cô quên được anh............nhớ anh là điều em ko thể nói ..........
...............................................................................................
1 năm trôi qua , Thảo My vẫn bận bịu vs việc học và đi làm thêm , cô đã ko còn làm cho cty của anh nữa , Xuân lâm vẫn zậy vẫn rất tốt vs cô , vẫn nâng niu chăm sóc cô ...anh vẫn luôn kiên trì chờ cô mở lòng mình ....nhưng cô thì chưa một lần đón nhận ........................
Ngày mai là lễ 30/4 , Mỹ tâm cũng Xuân lâm và một vài nguoi bạn chung của 3 người rủ nhau đi biển Vũng Tàu , nghĩ tới biển cô thực sự ko muốn đi , cô sợ cô lại nhớ.............nhưng Mỹ Tâm nhất đinh bắt cô đi cho bằng dc ,Xếp gọn vài bộ quần áo r lên đường , đã lâu cô ko cừoi và cũng ko khóc dc , cô cứ thế trôi qua những ngày tháng buồn bã , vô vị ...Mỹ Tâm và Xuân Lâm nhìn cô xót xa nhưng ai cũng im lặng ko nói vì ko muốn lại cứ xoay sâu vào vết thương đang rỉ máu của cô ............
Tới nơi , mọi người thuê phòng khách sạn , do Mỹ Tâm đi vs ck chưa cưới của nó , mấy người còn lại cũng có cặp có đôi nên cô đành phải ở chung phòng vs Xuân Lâm ...tuy là vợ chưa cười của Lâm nhưng cô và anh ko hề có những cử chỉ thân mật nào cả , cô biết cô làm như vậy là ko đúng vs Xuân lâm nhưng cô ko thể....
Chiều hôm đó mọi người cũng ra biển chơi , tắm biển ...nhưng cô chỉ ngồi trên bờ ngắm biển mà ko chơi đùa gì , dường như cô đã khác xưa rất nhiều .......tối đến mọi nguoi cùng mua đồ ăn ngồi trước biển nhậu , gió biển se se lạnh một chút, thảo My uống hơi nhiều , cô muốn say ....trong lúc mọi người đang hát hò vui vẻ ko để ý thì cô đứng dậy đi dạo ...cô cứ thế đi ...cô nhớ về Phú Quốc nơi có những kỷ niệm ngọt ngào cùng anh ...cô ko còn khóc nữa thay vào đó là sự lãnh đạm ....cô nhớ anh...giờ này cô thật sự rất nhớ anh ...cô giơ tay mình lên ngăm nhìn chiếc nhẫn mà anh đã đeo cho cô , chiếc nhẫn có hình mặt trăng...ngước nhìn lên bầu trời , cô tự hỏi :
" Ko biết bây giờ anh ra sao? Đã yêu người khác hay chưa? Chắc anh đã quên r những kỹ niệm giữa hai ta ...còn em thì vẫn nhớ ...."
Cô chạy ra biển từng lớp sóng biển vẫn nhẹ nhàng cuốn vào bờ , bờ biễn yên tĩnh đến mức lặng lẽ , cũng đã muộn mọi nguoi cũng đã về hết , cô hướng mạt ra biển hét to........" Sơn Việt à , em nhớ anh....................."
Phía trên có một người đang nhìn cô ...một chút kích động...một chút tức giận ...hai tay anh bóp chặt vào nhau ........
Trở về , Cô ngạc nhiên khi xuân lâm vẫn chưa ngủ , anh cũng uống hơi nhiều , mắt và mặt anh hơi đỏ , cô vội nói
-Sao anh chưa ngủ , uống nhiều vậy chắc cũng mệt r
Xuân Lâm nhìn thẳng vào mắt cô :
-Em Đi đâu jo này mới về phòng ?
-A em chỉ đi hóng mát chút thôi ?
-Tại sao em lại đối xử vs tôi như vây? Em nói đi ??? tôi đã rất cố gắng để em để ý tới tôi ? thậm chí khi đã đính hôn vs nhau nhưng tôi chưa một lần dám đụng vào em ?
-em...........
-để r đêm nay tôi thấy em gào khóc gọi tên nguười đàn ông khác , kể cả nhẫn đính hôn em cũng ko đeo mà thây thế bằng chiếc nhẫn kia , em nghĩ tôi chịu dc hay sao ???
Nói xong , chưa để Thảo my kịp phản ứng thì Xuân Lâm đè cô xuống , vì có men trong người nên a ko kiềm chế dc mình ....xé rách áo cô , anh hôn cô một cách tàn bạo , hôn môi trượt xuống cổ , rồi hôn ngực cô ....Thảo My ko chống cự , vì cô cũng quá mỏi mệt ko đủ sức để chống cự lại anh...cô cứ thế để anh vui đùa trên thân thể của mình , hai dòng nước mắt cô chảy ra ...Xuân lâm nhìn thấy cô khóc , anh lúc này chợt bừng tỉnh......chợt buông cô ra, anh ko biết nói gì về hành động của mình ...đành mặc áo và bỏ ra ngoài.....cả đêm anh đã ko về phòng .........cô cũng ko gọi ....cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu .......nhưng cô ko hề chợp mắt dc
Ngày mai cả nhóm cùng về sài gòn thì Mỹ Tâm nói anh Lâm gọi cho tao báo vs mọi nguoi là anh có việc phải về trc , Thảo my nghe zậy chỉ khẽ thở dài ...trở về sài gòn do quá mệt nên sau khi tắm rửa xong cô ngủ thiêp đi ...........9h tối cô tỉnh dậy , dụi dụi mắt ...nhìn điện thoai đã muộn vậy r sao ? cầm dt lên cô thấy có tin nhắn , mở ra là tin nhắn của Xuân Lâm :
" Thảo My , người anh đã yêu , người con gái anh vô cùng trân trọng , người con gái có tính cách vô cùng đặc biệt trong lòng anh ...nhưng ...em đã đánh mất mình ở đâu r? Đã lâu anh ko còn nhìn thấy em vui vẻ nghịch ngợm , đã lâu r anh ko còn nhìn thấy em cười nụ cuoi hồn nhiên như trc đây nữa....có lẽ anh đã quá ích kỷ lấy đi cái hạnh phúc mà em đã có , qua ích kỷ khi cứ cố gắng giữ em lại bên mình ,anh nghĩ thời gian trôi qua em cũng sẽ yêu anh...thời gian trôi qua em tiếp nhận anh...hằng ngày anh cố gắng dành hết cả trai tim của mình ra quan tâm và yêu thương em ...nhưng trái tim em vẫn ko hướng về anh ...anh xin lỗi , đêm qua anh đã quá sai , anh đã quá khốn nạn khi làm vạy vs em ...thật may anh đã dừng lại đúng lúc ...và bây giờ anh cũng sẽ dừng lại...sẽ để cho em tự do , tự do tìm kiếm hạnh phúc , tự do bay nhảy vũng vẫy trong tuổi thanh xuân vốn đang rất tươi đẹp của em ...anh ko thể gặp em để nói bởi anh ko xứng ....... ko xứng vs tâm hồn thuần khiết của em......anh xin lỗi......."
Đọc xong tin nhắn của Xuân Lâm , cô khóc òa lên , anh rất tốt vs cô ...vs gia đình cô ...bởi vì chờ đợi cô sẽ yêu anh mà anh đã làm bao nhiêu thứ , a cũng đã âm thầm chịu bao đau khổ vì tình yêu này ...Thảo my vội vàng chạy ra ngoài , cô phải tới chỗ Xuân Lâm cô phải chạy đi tìm anh ....cô phải tìm anh ...cô muốn nói vs anh...
Xuân Lâm đang đứng trước sân nhà ...Thảo my mừng rỡ chạy vào ôm chầm lấy anh.......  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: