Phiên ngoại : Nhớ em

Anh sốt sắn nhìn đồng hồ, chắt lưỡi và phóng xe hơi gấp. Mile lúc này đây không chỉ nóng lòng muốn gặp Apo mà còn đang rất lo cho cậu, ban sáng cậu nói chuyện nghe tiếng ồ ề, còn cố giấu những tiếng ho, mùa này rất dễ bệnh, mà đã bệnh thì cực kì mau trở nặng, phải nhanh đến xem cậu thế nào.

Dừng xe tại lối vào một chung cư 4 tầng, Mile nhìn lên cao và đoán thử cậu sẽ ở ngôi nhà nào trong những tầng kia.

Mile gửi xe và đi vào tầng trệt, anh hỏi gặp quản lí để biết số nhà của Apo, anh không muốn cậu xuống tận đây để đón mình. Người phụ nữ đã đứng tuổi, mái tóc ngã màu, gương mặt hằn vết chân chim nhưng vẫn còn rất đẹp đến gần và hỏi anh cần gì. Bà chỉ cho anh cách lên nhà cậu, anh gật đầu chào rồi bước vào thang máy, trước khi cửa đóng lại, anh nghe tiếng bà lẩm bẩm, không biết tự nói với chính mình hay với anh.

"Tội nghiệp thằng bé, ba bốn năm rồi vẫn lủi thủi một mình. Người tốt bụng như nó đáng được ông trời thết đãi nhiều hơn"

Bấm nút chọn tầng và bắt đầu nhắc lại những gì mới nghe, anh bỗng thấy mắc cười bởi trước đây hai người quen nhau cũng vì cùng đi thang máy.

"Tầng ba, quẹo phải, số 307

Tầng ba, quẹo phải, số 307..."

Kính kong

Ngay khi cánh cửa thang máy rộng mở, anh vội ra bên ngoài, nhắm thẳng hướng nhà cậu mà đi. Chân anh bước nhanh nhanh, trong lòng tự nhiên vừa nôn nóng, vừa lo lắng cùng lúc. Dừng lại trước cánh cửa nâu dán biển 307, anh bấm chuông cửa và chờ đợi. Sau vài phút thì người cần gặp cũng được gặp, đón anh là Apo trong cái quần ngủ củn cởn, áo thun ba lỗ trắng mỏng phấp phới bay với quả đầu rối xù lên như trái chôm chôm non. Hai mắt cậu ríu lại vì buồn ngủ, mấy ngón chân chạm nền gạch lạnh mà nghoe nguẩy như bị căng cơ. Apo hơi đổ người về phía anh, rồi tức tốc thu lại vẻ tĩnh táo nửa vời.

"Ôi ! P'Mile, anh đển đây có việc gì không ạ ?"

Mile nhìn người trước mặt rồi cười nuông chiều.

"Đến gặp em chứ còn việc gì nữa ?"

Apo dịch người sang một bên mời anh vào nhà, cậu bối rối quệt tay lên mặt rồi vuốt vuốt áo quần, cố làm cho bản thân tươm tất hết mức có thể. Bình thường đi làm luôn ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, hôm nay bệnh ở nhà, cậu lười chải chuốt thì anh lại tìm đến tận đây, nếu trong người không mệt, cậu đã đi thay quần áo mới từ lâu.

"Đã bệnh lại còn mặt áo quần phong phanh thế này !"

Anh trách cậu trong khi ngồi xuống ghế và đặt phần cháo nóng hổi mới mua lên bàn, rồi nhìn sơ lược một vòng. Nhà Apo thuộc kiểu căn hộ dành cho nhân viên nên giá thuê vừa phải, nội thất cũng không tệ, trên tường treo tranh, chắc là cậu tự trang trí, gốc nhà có cây cảnh và ban công có rất nhiều chậu hoa.

Apo bước đến ngồi cạnh anh, cậu ngó ngó phần cháo rồi chép miệng.

"Đã ăn gì chưa ?"

"À...."

Apo gãi đầu bối rối.

"Lúc hai giờ chiều em có ăn cơm, sau đó thuốc nặng đô quá nên ngủ tới giờ này mới dậy".

Anh lắc đầu, không hiểu sao cậu có thể tự sống tới tận bây giờ theo cách bất cần đời như vậy. Trời lạnh thì mặc quần áo mỏng tanh, ăn uống cũng lệch giờ thiếu bữa. Nếu hôm nay anh không đến, chắc hết tuần này, mọi người ở công ti cũng chưa thấy cậu đâu. Mile không hài lòng lườm cậu một cái.

"Hết nói nổi em"

Cậu gãi đầu hì hì cười với anh.

"Nhưng sao anh truy ra được nhà em vậy ?"

"Không khó. Anh theo đường em chỉ hồi lúc tới trước chung cư, rồi hỏi số tầng và số nhà em, vậy là giờ anh ngồi đây"

"Nhưng tự nhiên lại phiền anh tới tận nhà, còn mua cháo cho em"

"Có gì em phải ngại. Cứ coi như trưởng phòng đi thăm nuôi nhân viên là được"

"Ai đời trưởng phòng lại đi thăm nhân viên bao giờ hả anh"

"Thế giới này chỉ có mỗi mình anh thôi bạn nhỏ à!"

Mile nháy mắt với Apo, xoa đầu cậu rồi cầm lấy phần cháo, ngang nhiên đi thẳng vào bếp. Anh định đổ cháo ra cho cậu ăn ngay vì sợ để lâu sẽ nguội, hâm lại mất ngon.

"Em đói chưa, ăn luôn rồi uống thuốc nhé"

Cậu gật đầu rồi theo anh vào bếp. Bây giờ nhà Apo lại là khách trong chính nhà mình, cậu đứng bên ngoài, chống tay lên bếp nhìn anh đổ cháo ra tô, cháo thơm nóng hổi làm bụng cậu sôi lên.

Anh chăm cậu kĩ đến mức không cho cậu bê cháo ra bàn, từ đầu đến cuối chỉ có anh làm, nhiệm vụ của cậu là ăn và uống thuốc. Trong lúc cậu ăn, anh cũng tranh thủ hỏi thăm tình hình sức khỏe của ông nội cậu, rồi kể cho cậu nghe một vài chuyện ở công ti. Sau khi cậu no bụng, anh cũng là người đi rửa tô. Lúc hí hoáy trong bếp còn không quên bắt cậu thay một bộ quần áo kín đáo hơn mới được đi ngủ.

"Em xông tinh dầu cho phòng à ?"

Ngay lúc vào phòng anh đã hỏi như thế. Cái mùi violet nhè nhẹ rất dễ chịu không thể nào sai được. Apo lắc đầu rồi chỉ lên bàn làm việc của mình.

"Em đốt nến thơm"

Anh bước tới cầm lấy hộp nến, hơi nheo mắt để nhìn mấy dòng chữ in bên trên.

"Palo santo? Mùi dễ chịu quá "

"Mùi nhẹ nên dễ ngủ, em dùng khoảng ba bốn hộp rồi."

Thì ra cái mùi thoang thoảng bám trên áo cậu không chỉ là nước hoa, mà còn là mùi nến thơm nữa, Mile cố ghi nhớ thật kĩ tên loại nến, chắc cần phải bổ sung vào phòng của anh một ít hương thơm.

Cậu leo lên giường, nằm sát qua một bên và gọi anh cũng nằm chung với cậu.Trời đang lạnh, nếu ngủ ở dưới đất hoặc nằm ngoài phòng khách thì sáng mai nhà này tận hai người ốm. Anh không ngại chuyện ngủ cùng cậu, chỉ sợ cậu ngủ không thoải mái mà thôi.

Mile leo lên giường, mở máy tính và bắt đầu làm việc, anh chỉnh độ sáng máy tính nhỏ nhất có thể, bảo cậu ngủ trước, khi nào xong hết việc anh sẽ ngủ sau. Apo quay mặt về phía anh, thuốc đã phát huy tác dụng. Mắt cậu nặng dần, nặng dần rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Xác định con mèo bên cạnh đã say giấc, anh nhắn tin cho Aom.

"Ba xin lỗi vì không cho con hay trước nhé"

"Dạ, Aom hiểu mà, ba đừng lo. Chú đã đở chưa ba ?"

"Cũng đở hơn một chút, nhưng chắc mai chưa khỏi hẳn đâu. Thôi con tranh thủ ngủ đi, nhớ cài khóa cửa cẩn thận nghe chưa"

"Dạ ❤️"

Mile vặn nhỏ chuông điện thoại và gối đầu lên tay, quay người sang nhìn cậu. Apo của anh đang nhắm nghiềng đôi mắt, hơi thở cứ đều đều trong đêm. Anh ngủ nhưng cố giữ mình không chìm vào sâu giấc, chút chút lại sờ trán cậu để kiểm tra thân nhiệt.

Nửa đêm

Apo có dấu hiệu sốt lại. Người cậu nóng ran và trán ướt sủng mồ hôi. Cậu hơi há miệng, và cứ hư hư những tiếng rên khó chịu vì mệt. Anh lấy khăn ấm lau mặt, tay và lòng bàn chân cho cậu, dù cùng là con trai nhưng anh biết, trong tình thế này, anh đụng chạm cậu càng nhiều thì càng nguy hiểm, vậy nên, chỗ nào đã phơi bày sẵn thì hẳn lau !

Cậu ngọ nguậy người, bắt đầu nói mớ.

"Bà nội.. nhớ bà... nhớ bà"

Anh vuốt lại tóc cậu và sửa chăn cho ngay ngắn, Apo víu lấy tay anh rồi ôm khư khư trong lòng không buông. Mile nằm xuống và kéo cậu sát về phía mình, anh choàng tay sang ôm hờ cậu, bàn tay vuốt dọc sóng lưng để trấn an. Apo tham lam chui rút vào ngực anh hít hà hương nước hoa quen thuộc kia, miệng thì không ngừng nói nhớ bà.

Mile tủm tỉm cười rồi hỏi dò cậu.

"Em chỉ nhớ bà thôi à ?"

"Ưhmmm"

Cậu lười nhát thở ra một tiếng.

"Nhớ P'Mile nữa"

Thích thú trước câu trả lời ngoài mong đợi. Anh tiếp tục làm khó Apo.

"Ai?"

"P'Mile"

"Thật không ?"

"Thật, nhớ P'Mile"

Cậu nói và giọng nhỏ dần rồi lại chìm vào giấc ngủ. Trong sự mụ mị nửa tỉnh nửa mơ, cậu thấy anh ôm chặt lấy mình rồi lại lơi nhẹ vòng tay, anh cười khe khẽ rồi thủ thỉ vào tai cậu.

"P'Mile cũng nhớ em !"





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mileapo