Chỉ cần em yêu anh - Mở đầu

Mở đầu

Tôi là một cô gái bình thường, tuyệt đối bình thường, một chút đặc biệt và tài năng cũng không. Tôi đã mặc định cuộc đời tôi sẽ như thế này: Sáng đến công ty, yên vị với nhiệm vụ của một nhân viên văn phòng; trưa vẫn ngồi tại bàn làm việc vừa ăn cơm vừa tranh thủ xem tiếp bộ phim còn dang dở; đúng năm giờ ba mươi, tắt máy, vươn vai, dọn dẹp rồi về. Tôi đi làm đã gần hai năm ở công ty này, cơ bản là các nhân viên rất ít giao tiếp với nhau, cho nên việc ai người nấy làm, đúng giờ thì lại về, miễn sao cứ hoàn thành đúng việc mình được giao. Ngay cả sếp cũng chỉ đến khi có họp hành mới trao đổi nhiều với các nhân viên, nói tóm lại, công ty Thiên Minh là một công ty vô cùng tẻ nhạt và thụ động. Nhưng... tôi thích!

Công việc của tôi bình thường là thế, đời sống cá nhân cũng chẳng có gì để nói. Sáu giờ ba mươi về đến nhà, tôi chui ngay vào phòng tắm rửa, sau đó xuống nhà bới một tô cơm với đủ loại thức ăn mẹ nấu, cùng một ly café sữa đá đậm đặc cũng tận tay mẹ pha, rồi lại tiếp tục vào phòng mở laptop vừa nhâm nhi buổi cơm tối vừa... xem phim. Mười một giờ, tôi đi ngủ. Trước khi ngủ tôi không cần phải nghĩ ngày mai mình sẽ phải đi đâu, làm gì, công việc ra sao... mà tôi chỉ nghĩ đến một chuyện, tập phim tiếp theo sẽ như thế nào?

Đấy, ngày nào cũng như nhau, cuộc sống của tôi vốn dĩ đều đều và thẳng tắp không một chút sai sót, lệch lạc, và cũng không có một chút đặc sắc nào. Mà trong những bộ phim tôi đã xem, một người bình thường như tôi chỉ có thể được phân loại vào nhóm vai... quần chúng.

Đừng vội cười! Vai quần chúng cũng quan trọng lắm đó chứ? Nếu không có những người diễn viên phụ này, ai sẽ đảm nhiệm những vai đầu trộm đuôi cướp, hay các bà tám xung quanh khu xóm nào đó mà nhờ các bà ấy cảnh sát mới có thể điều tra được thông tin về một vụ án mạng nào đó chẳng hạn, thậm chí là nếu không có họ, ai sẽ đóng các vai nô tì hầu hạ, kề cận bên các vị hoàng thái hậu cao sang? Mà thôi chết, hình như tôi bị lậm phim quá nhiều rồi.

Suy cho cùng, trong bộ phim cuộc đời này, vai diễn nào cũng có sự quan trọng của nó, chẳng qua tùy thuộc vào từng hoàn cảnh mà thôi.

Cơ mà, tôi thà diễn một vai quần chúng bình thường chỉ xuất hiện vài giây trên màn ảnh nhỏ, vẫn hơn vai chính suốt bộ phim phải gặp hết những thử thách này, đến chia rẽ nọ, rốt cuộc có được hạnh phúc hay không còn tùy thuộc vào... ông biên kịch phim và đạo diễn. Thế mà cuộc đời tôi đột ngột xoay chuyển một trăm tám mươi độ chỉ bởi một cái mail như này:

"From:

To:

Title: VỀ VIỆC THAY ĐỔI CƠ CẤU CÔNG TY

Chào Kiều Lan,

Có lẽ em cũng biết tình hình công ty của chúng ta trong thời gian gần đây. Với cương vị là một Giám đốc, người đồng hành và dẫn dắt mọi người phát triển nhưng không làm tròn trách nhiệm nên đã đưa công ty vào thế bị động và tạm thời phải chấp nhận việc các cổ đông từ công ty Phúc An – một công ty có tiếng tăm trong ngành truyền thông đến hỗ trợ. Hiện tại, công ty Phúc An đang trong quá trình cải cách nhân sự, cần tuyển dụng thêm nhiều nhân viên. Theo tôi được biết qua sự đánh giá của các nhân viên trong công ty Thiên Minh, suốt quá trình làm việc em luôn cố gắng hoàn thành tốt những nhiệm vụ được giao và không hề vi phạm lỗi kỷ luật nào, rất có tiềm năng để phát triển hơn nữa. Cho nên tôi đã thảo luận với công ty Phúc An và được bộ phận Nhân sự của công ty ấy quyết định nhận em vào làm việc chính thức với chức vụ trợ lý Giám đốc phù hợp với bằng Cử nhân Quản trị kinh doanh của em. Mức lương và phúc lợi nhất định sẽ làm em hài lòng.

Cảm ơn em đã đồng hành cùng công ty Thiên Minh suốt thời gian qua và hy vọng em sẽ có cơ hội phát triển công việc cũng như một môi trường làm việc chuyên nghiệp sẽ giúp đỡ em rất nhiều cho sự thành công sau này.

Nếu có điều gì chưa rõ em có thể gọi điện thoại liên hệ trực tiếp, tôi sẽ giải đáp tất cả.

Một lần nữa cảm ơn em và chúc em cuối tuần vui vẻ!

Phan Huy Tín

Giám đốc điều hành công ty Thiên Minh."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: