Yêu lại . P1


Chỉ mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ với không khí lạnh đến khó chịu của Đông Đô mà giờ đây đó là một phần trong cuộc sống của tôi. Ba năm trôi qua, cuộc sống của tôi hiện tại cũng đã ổn định hơn so với năm đầu mới đến. Tóc tôi cũng đã dài đến ngang hông vì tôi không muốn cắt nó. Ba năm không có tôi, chắc anh vẫn hạnh phúc bên gia đình mới, còn tôi, mãi nhớ đến anh làm gì? Chiếc nhẫn đôi tôi tôi vẫn giữ bên mình, nó không nằm trên ngón áp út nữa mà ở trên cổ. Tôi ghét sự cố chấp của mình nhưng không thể làm gì... Trong ba năm, tôi trở về Sài Gòn duy nhất một lần vào ngày lễ tốt nghiệp của mình, lần đó tôi có gặp lại anh, anh vẫn tặng tôi một bó hoa hồng vàng, chúng tôi hỏi han nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại... Thỉnh thoảng tôi cũng nghe vài tin của anh từ Nam, nghe bảo anh vẫn bận rộn, thường xuyên vắng nhà, cậu ấy cũng tranh thủ đôi lần công tác ở Hà Nội ghé thăm tôi, mang cho tôi chút quà từ Sài Gòn. Ba năm rồi, cũng đã đến lúc quên anh rồi, thế nhưng, nói thì lúc nào vẫn dễ hơn làm...

- Minh, em đi gặp khách hàng với anh.

Anh Khoa dừng trước bàn làm việc của tôi trong 3 giây rồi lại rảo bước về phía văn phòng của anh cách đó vài bước chân. Với vai trò là một người trợ lý, tôi phải luôn sẵn sàng cho những tình huống như thế. Ba tôi từng có ý định sắp xếp cho tôi một chân trong công ty mà tôi đang quản lý nhưng tôi muốn bản thân mình có thể tự lập. Cuối cùng, tôi cũng may mắn xin được việc tại một công ty chuyên cung cấp các loại thảm sàn nội và ngoại. Những năm đầu khi tôi mới đến, công ty cũng vừa thành lập được 1 năm nên rất chật vật, sang năm sau nguồn hàng và đầu ra cũng ổn định hơn nên hoạt động của công ty mới thật sự đạt được hiệu quả. Theo lời anh Khoa, vị khách hàng mà chúng tôi sắp đi gặp là đại diện đến từ một công ty thiết kế nội thất nổi tiếng ở Sài Gòn, nhiều khách hàng hiện tại của chúng tôi là được công ty này giới thiệu đến. Khi đến nơi, tôi mới biết hoá ra đại diện bên phía công ty ấy vốn là chỗ quen biết với anh Khoa. Họ tham gia chung với nhau trong một Câu lạc bộ thời đại học. Cuộc hẹn diễn ra ở một quán cà phê thân mật, sau khi hợp đồng được ký kết, hai anh bắt đầu luyên thuyên hỏi han nhau về chuyện xung quanh đến cuộc sống sau đại học, còn tôi thì ngồi lặng lẽ bên cạnh, thỉnh thoảng, tôi cũng được hỏi đến một vài câu nhưng quả thật rất khó để có thể trở thành một phần trong buổi nói chuyện đó. Người bạn duy nhất có thể hiểu tôi đó chính là ly cà phê đen không đường trước mặt. Vốn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho đến khi tôi vô tình nghe thấy một cái tên đã từ lâu rồi tôi đã cố không nhớ đến...

- À, Khoa này, có gặp Thiên Minh không, ảnh cũng đang ở Hà Nội đấy. Tao có rủ ảnh tới mà ảnh bảo bận.

- Ừ, tao có gặp ảnh vài lần, nói thật từ hồi ra đây lập nghiệp, nhờ ảnh mà giờ công ty tao mới được thế này. Mà, trông anh Minh vẫn còn trẻ chán, chứ đâu như tao với mày.

Nghe đến thế, ngụm cà phê trong miệng tôi chợt trở nên đắng chác đến mức làm tôi bị sặc. Chắc là một người nói đó có tên giống nhau thôi, đâu có nhiều sự trùng hợp trên đời đến như thế. Anh Khoa vội vàng tìm cho tôi khăn giấy để tôi lau cà phê trên áo, rồi dùng áo của anh để giúp tôi che chắn những vết mờ còn lại. Trông anh lúng túng như thể anh mới là người bị cà phê đổ lên người. Buổi hẹn cũng vì vậy mà kết thúc.

Một năm nữa sắp qua đi. Có ai đó đã từng nói, đừng để những chuyện không vui xảy ra vào ngày đặc biệt vì người ta sẽ phải nhớ đến chúng nhiều gấp hai lần. Thật vậy, càng gần ngày cuối năm, chuyện cũ như tự nhiên ùa về thành đợt sóng tâm trạng trào dâng trong đáy lòng. Những khi thế này, tôi hay đến quán Đinh để thưởng thức một ly cà phê trứng và lặng ngắm dòng người đi bộ quanh Hồ Gươm. Chẳng hiểu vì một lý do nào đó, mỗi lần đến đây tôi khiến tôi có cảm giác như mình đang ở Quỳ, có chút gì đó hoài niệm. Hà Nội ngày cuối năm lạnh, ai bước ra đường đều choàng cho mình những chiếc khăn to tướng. Tôi cũng bất giác mà chạm tay lên chiếc khoăn choàng cổ của mình, đó là một trong những món quà sinh nhật mà tôi nhận được từ Nam, nó có màu trắng, đến giờ nó vẫn là cái tôi thích nhất. Nghĩ cũng thật lạ, lúc nào cậu ta cũng tặng tôi đến 2 món quà sinh nhật. Tôi nghĩ là tôi biết lý do thật sự đằng sau nhưng lại chẳng bao giờ hỏi Nam để xác nhận lại. Tôi cố thôi việc chất vấn cảm xúc của mình tại sao lại như vậy, vậy mà có những chuyện nên quên tại sao lại không thể quên? Những giai điệu nhẹ nhàng của ca khúc "Cho em gần anh thêm chút nữa" nhân cơ hội lảng vảng đâu đó trong đầu tôi...

"Một chút nhớ anh đấу
Một chút mơ chưa đầу
Một chút thương anh mà xa như khói mâу
Một chút ít hơi ấm
Một chút thương âm thầm
Một chút уêu thôi nằm sâu như sóng ngầm
Một chút nhớ thành hai
Một chút mơ góp lại
Một chút thế thôi mà buồn mỗi sớm mai
Một chút gió thành bão giông
Một chút mưa đầу biển rộng
Một chút уêu thôi mà đau đến cháу lòng
Yêu là như thế dù là sai là thế nào
Vẫn cứ уêu thôi và уêu đến khi tàn hơi
Ɓao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi
Mà tim ơi sao mềm уếu quá vậу"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top